"Quán vắng mưa khuya như khúc ca nghẹn lời,
Ti tách rơi rơi day dứt trong lòng người.
Không hẹn gặp nhau đêm nay, chăn nghèo sưởi ấm buốt giá
Đếm từng bước đêm về trên mái lá.
Chừng nào mưa thôi rơi? Đường trần nắng dẫn lối,
Mưa tan vào sương khói xuôi về nguồn.
Để người em năm xưa thôi không còn thương nhớ,
Mỗi lúc nghe gió về kể chuyện mưa."
Ghé quán chị với ly rượu chao nghiêng trên tay, nghe Mưa Nửa Đêm mà bỗng thấy lòng mình say khướt! Có ai không? Cạn với em ly này, em không quan tâm hôm nay là thứ 6 ngày 13 hay gì gì cả, em chỉ biết tâm trạng mình đang rất tệ thôi! Đã thế ông trời còn bồi thêm cho một trận mưa nữa chứ....
Đơn giản thôi, hãy cho tôi một lí do, nhưng khi muốn ra đi, khi đã muốn rời xa, thì làm sao có thể có lí do đuợc.
Yêu, để rồi lại khổ đau, thì ai dám yêu nữa bây giờ. Nhưng muốn quên, thì lại không quên được. Chỉ cần hai chữ bình yên, mà sao khó thế?
Lại nhớ chuyện tình cây và lá
Lá nguyện cầu được sánh bước bên cây
Cây dẫu biết vẫn tỏ ra vô cảm
Mặc Lá buồn với mối tình đơn phương.
Qua đời Cây bao chuyện tình rực lửa
Lá dẫu buồn nhưng vẫn rất yêu Cây
Còn Cây ơi sao vô tâm đến vậy?
Để Lá sầu , Lá cay đắng xót xa !
Có một ngày Cây bất chợt nhận ra
Trong đời mình cần bóng hình của Lá
Nhưng trong hai chẳng một ai nói cả
Cây ngại ngùng đành né tránh con tim.
Bao năm qua Cây vẫn cứ lặng im
Tìm lời giải cho tình yêu Cây - Lá
Bỗng xuất hiện Gió trong đời của Lá
Người sẵn sàng dám bày tỏ tình yêu.
Lá yếu mềm còn Cây thì nhu nhược
Lá đành lòng theo Gió để quên Cây
Lá lìa Cây là vì Cây không giữ
Hay là vì Gió thổi Lá bay đi?..........!!!!!