images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Lá mong manh ....
10/02
Lại done.
Hiện tại có 1 ng rất tuyệt vời đến vs em. Mới là tìm hiểu, ng ta được mọi thứ về hình dáng lẫn tính cách. Họ trẻ nhưng chín chắn. Và em đã cảm thấy cảm tình lắm rồi. Không biết mọi thứ sẽ diễn ra đến đâu.
05:52 CH 10/02/2014
Các mẹ giúp em với: bạn gái em có thai ngoài ý...
Nếu u ở Hn thì mình sẵn sàng đi cafe cùng. Phân tích nhé
Mặt thuận lợi:
1. 2 người rất yêu nhau
2. 2 người có hướng đến hôn nhân
3. Bố mẹ đã giục lấy vợ
4. Con cái là lộc trời cho. Nhiều khi sinh em bé xong thì gia đình được phù hộ ăn nên làm ra đấy.
5. Giờ tỉ lệ vô sinh nhiều lắm có con là 1 điều hạnh phúc
Không thuận lợi:
1. Bố mẹ cổ hủ
2. Kinh tế khó
=> Vậy bạn cân nhắc đi, cuộc sống thực ra ko quá dài, đừng để mình phải hối tiếc. Bố mẹ bạn liệu có làm vợ bạn đc ko. Hãy nhớ gieo nhân nào, gặt quả ấy, bạn sống vs vợ ko sống vs bố mẹ.
04:44 CH 10/02/2014
Lá mong manh ....
2/3 ( Mùng 4 tết)
Nhìn dòng chữ địa chỉ xem ngày cưới, nó nhẹ nhàng đau.
4h30 sáng rồi đấy.
Uh nhẹ nhàng đau thôi.
Và đến lúc mọi thứ thật sự đến thì chẳng còn đau nữa.
Sao nhỉ, tạm biệt nhé, còn hôm nay em đã bước qua hẳn nỗi đau năm cũ.
Chào nhé, nỗi đau năm 2013, chào nhé anh.
Cuộc sống đơn giản cũng chỉ là duyên và duyên cũng chỉ là tình cờ, ko phải là duyên phận.
Em sẽ có một cánh cửa khác, hạnh phúc, đang chờ em.
Tạm biệt anh!
11:20 SA 03/02/2014
Viết cho thời thanh xuân của tôi
Hình như mọi thứ đã vượt quá ngưỡng chấp nhận của mình, nên bây giờ mình mới bơ như thế này :)

Mình, trên lý thuyết, là một nhân viên, hưởng lương nhân viên, ăn hoa hồng nhân viên. Nhưng trên thực tế, việc gì mình cũng phải làm, việc gì cũng phải xử lý, và phải chịu trách nhiệm, ko khác gì một quản lý. Như thế có công bằng không?

Mình ko phải là người tham vọng. 5 năm đi làm, chưa bao giờ mình nghĩ phải bon chen để lên làm sếp, để được cái nọ cái kia. Mình chỉ nghĩ đơn giản, việc được giao mình cần phải hoàn thành, để chí ít, ko ai phiền lòng vì mình, ko ai "sợ" phải làm việc cùng mình. Nhưng cái gì nó phải ra cái đó. Trong mỗi tập thể, có sự phân cấp giữa quản lý và nhân viên thì mọi người phải tuân theo. Mình là nhân viên thì mình chỉ làm đến từng này thôi, chỉ phải chịu trách nhiệm đến từng này thôi, tiếp theo là quản lý. Chứ ko thể nào mình là nhân viên mà mình phải ôm hết từ a-z, rồi phải xử lý hết mọi phát sinh. Để khi mà mình bó tay rồi thì đẩy thẳng lên BGĐ. Quản lý lúc này có cũng như không. Như thế là không được.

Các học sinh của mình, mình lao tâm khổ tứ từ lúc mới có kết quả học bổng, rồi follow đến khi ký HĐ, rồi tư vấn, xin thư mời, khám sức khỏe, chuyển tiền... Đến khi hồ sơ visa bị giải trình, mình lại lao theo để phối hợp với từng bên làm giải trình, dịch thuật tài liệu, gửi thư đi, follow LSQ..., lúc học sinh sang bên kia học lại đến lượt mình giữ liên hệ, hỏi han quan tâm và giải quyết mọi phát sinh. Như vậy quản lý để làm gì? Vai trò là gì?

Sự việc xảy ra giữa tuần trước khi BGĐ yêu cầu mình phụ trách hạng mục làm đĩa tổng kết cuối năm (một hạng mục quan trọng và tốn rất nhiều thời gian) mình đã rất bức xúc. Ko phải mình ngại việc, nhưng quả thực mình đang có quá nhiều việc. BGĐ biết, và quản lý cũng biết. Nhưng khi BGĐ giao việc, mình ko thể nhảy đỏng lên mà chối. Mình nhận rồi, nhưng mình muốn quản lý của mình biết rằng, nếu phải làm cả việc đó nữa, mình phải cắt bớt những việc khác. Mình cần chị ấy, với vai trò một manager, bảo vệ mình, hoặc nếu ko thể từ chối được việc đã nhận, thì phải cắt giảm việc khác cho mình. Nhưng chị ấy đã nói gì "Tôi ko biết, cô làm việc gì cho BGĐ là việc của cô, còn cô cứ phải hoàn thành các việc của nhóm như deadline". :) Nghe xong. Chán hẳn. Thấy thất vọng. Nhưng im lặng!

Chưa dừng ở đó. Thứ 2 (hôm nay) là hạn giải trình của học sinh. 6.30 tối thứ 6 bộ phận hồ sơ mới gọi điện thông báo cho mình biết các loại biên bản giấy tờ cần dịch để đính kèm giải trình. Mình ko thể chấp nhận nổi cái lối làm việc ko kế hoạch như thế. Nhưng vì sự vụ đã xảy ra, mình chỉ muốn tìm cách giải quyết chứ ko thích ngồi đổ lỗi ai làm sai ai làm đúng. Mình nói thẳng hơn 20 trang tài liệu như vậy thì mình ko dịch kịp được vì mình còn nhiều việc phải làm. Nhưng vì ko có người nên họ vẫn ép mình nhận. Mình cầu cứu chị. Chị bảo "Dịch đi cho nâng cao kỹ năng TA chứ kêu gì" :)) Vâng ạ. Mình ko cần nâng cao kỹ năng vào lúc này. Mình chỉ cần thời gian để xử lý hết núi công việc của mình thôi, chưa kể sáng nay mình còn phải đi thi nghiệp vụ. Tại sao chị ko thấy mình đang bầu vượt mặt còn hơn 1 tháng nữa là đẻ? Tại sao chị ko thấy những ngày vừa rồi mình đã trở nên khá nặng nề nhưng vẫn phải làm việc cật lực? Tại sao chị ko thể thay cái câu vô tình vô nghĩa vô trách nhiệm kia bằng những câu khác "có tình" hơn? Chẳng hạn như: thôi cố lên em, chịu khó vất vả tí, ai cũng bận cả. Hoặc là: Hay đi thuê bên ngoài đi em... Chính mình sau đó gọi trực tiếp cho BGĐ, BGĐ còn bảo mình thuê ngoài chứ dịch làm gì mất thời gian cơ mà. Tại sao chị là quản lý trực tiếp của mình mà lại vô tình với mình đến thế?

Mình bầu bí, hôm nào cũng phải ôm việc về nhà làm đêm. Chị ko phải là ko biết. Nhưng hình như với chị đó là điều bình thường. Rằng thì là mà mình hưởng lương cao thì mình phải vất vả hơn những nhân viên khác :)) Chắc là chị nghĩ như thế. Nên chị mới thản nhiên và vô tình như thế.

Cả một ngày thứ 7, mình quay như chong chóng, nào tiếp phụ huynh, nào duyệt giải trình, nào dịch tài liệu, nào ký hợp đồng mới... Cuối cùng, bầu vượt mặt vẫn phải ngồi đến 9h đêm mới ra khỏi vp, đi bộ gần 15p mới bắt được xe ôm. Còn chị, cả ngày hôm đó chị ko phải là ko thấy nhân viên của chị làm việc bục mặt, nhưng ko một lời hỏi thăm, ko một sự san sẻ. Trái lại còn bắt nhân viên làm thêm việc, những việc mà chị hoàn toàn có thể tự làm trong bối cảnh nhân viên đang quá bận. Thiết nghĩ, khối lượng công việc ngày hôm đó, nếu 3 chị em chia ra, thì cùng lắm 6h tối là mình được về rồi...

Buổi tối hôm đó, 9 rưỡi tối và mình đi bộ trên phố, chả buồn cả nghe điện thoại của chồng. Mình thấy thất vọng và chán kinh khủng. Nếu k phải vì niềm vui của học sinh, vì tương lai của chúng nó. Vì chúng nó quá ngoan và giỏi và mình ko muốn chúng bị tuột mất những cơ hội mà chúng xứng đáng có được, thì mình đã bỏ mặc hết mọi thứ chả thèm đụng vào nữa.

Mình bây giờ lạnh lùng kinh khủng. Chả muốn trò chuyện gì nữa cả. Thôi chắc tính người là thế rồi, ko thay đổi được rồi.

Cố gắng làm tốt đĩa ảnh vì BGĐ rất kỳ vọng. Chính sếp đã bảo với mình là chỉ yên tâm khi giao cho mình và nếu mình hoàn thành kịp deadline sẽ thưởng nóng cho mình 2 triệu. Ừ coi như cố vì baby, vậy thôi.

Sao mà chị giống em quá.
Đa sầu đa cảm.
Cúng trách nhiệm công việc.
Đêm qua cũng 10h 20 em mới ra khỏi nhà.
Mệt mỏi kinh khủng.
Cũng vì 1 nhân viên khác ko có trách nhiệm mà em phải giải quyết đến khuya.
Em bảo sếp em sao ko bảo em ôm hết công việc rồi tự chịu trách nhiệm 1 mình ???
Tại sao chứ ?
Chị vậy là còn chưa bị nói xấu và đổi trắng thay đen.
NHư em bị nói xấu chị ạ, và đổi trắng thay đen ngay trước 1 cuộc họp.
Chị đó à KTT bên em, đã nói em 1 điều mà đáng ra phải nói chính chị ấy.
Nhưng em đã dại dột và quá trẻ nên khóc suốt 1 buổi họp chẳng phản ứng gì.
Nản kinh khủng. Em bảo sếp em, anh xem tìm ng khác đi chứ em chịu ko làm nổi !
Và em cũng có đoạn giống chị đó là được tách ra ko dưới sự quản lý của chị đó mà chỉ thuộc sự quản lý của sếp em mà thôi.
Chẳng biết tốt hay xấu nhưng hi vọng mọi thứ ko tệ như em nghĩ.
01:37 CH 24/01/2014
24 tuổi đầu rất sợ ngủ 1 mình :(
Mình cũng sợ ngủ 1 mình. Mặc dù đang ở 1 mình nhưng hôm nào cũng bật đèn trắng sáng trưng mới kinh :(
01:11 CH 24/01/2014
Phải chăng mình là anh chàng trăng hoa
Đàn ông giờ thế cả. Cái chính là chị em phải kiêu, sẵn sàng cho out ra khỏi đầu. Hiện tại như mình, đã từng yêu, nhưng đến lúc mình bơ thì ác man lắm. Và cái kiểu bơ và bướng của mình thấy cũng ổn ít nhất cho bản thân mình. Gặp nhau hàng ngày luôn mà cảm giác đau ko còn mặc dù tình thì còn. Tuy nhiên ko cho họ cơ hội nào để làm đau mình thêm
06:47 CH 23/01/2014
Lá mong manh ....
Sắp 24/1
Anh vẫn ốm
Em hôm nay lao lực vì công việc. Mệt 1 cách khủng khiếp.
Em bảo anh đừng gửi ảnh bằng mail công ty, ai nhìn thấy sẽ ko hay.
Uh anh cứ yêu rồi cưới em í đi.
Hehehe, duyên số mà.
Dù lòng em vẫn muốn thương anh, quan tâm anh, nhưng sẽ bơ anh đi.
Như hôm nay, em muốn ôm anh lắm, nhưng để làm gì nhỉ ?
Chán nhỉ.
Mr L nhà nhà anh trêu em bảo đã hôn chưa ?
Ngớ ngẩn,
Rồi ông bảo đã chia tay mà chưa dứt khoát.
Dứt khoát cái nỗi gì, yêu chính thức bao giờ mà chia tay.
Anh đã làm cuộc đời em thay đổi.
Anh làm em có cái nhìn méo mó về con người., cưới làm chết gì nhỉ
Đàn ông có cái gì nhỉ.
Cuối cùng cũng chả có cái gì.
Ai cũng như ai
Mỗi thế.
Chả có gì !
06:40 CH 23/01/2014
Lá mong manh ....
23/1
Em những tưởng mối nhân duyên sẽ chấm dứt tại đây.
Không nó vẫn tiếp tục, dù ko còn tiến triển, nữa dù nó chấm dứt tại một điểm nào đó nhưng công việc anh - và em vẫn phải gắn kết.
Điều đó đòi hỏi em nhiều cái.
Nhưng em sẽ cống hiến bằng khả năng của em.
Mọi thứ là do em quyết định.
Ng em yêu em cũng sẽ quyết.
Chồng em em cũng sẽ quyết !
02:47 CH 23/01/2014
Lá mong manh ....
Done ! Đã giải quyết xong, có kết quả dẫu sao cũng có chút nghi ngờ
07:31 CH 21/01/2014
Can 1 nguoi ban chi de noi chuyen
Có đối tác nào chưa bạn ơi! Nhu cầu này coi bộ giản đơn quá ta????


Phải , chỉ đơn giản như vậy và rất may hôm đó có 1 ng bạn giúp mình :). Hiện tại đã thật nhẹ lòng. ĐÔi khi chỉ cần 1 ng nghe mình nói mà thôi !
05:15 CH 21/01/2014
Lá mong manh ....
Cảm giác 1 tình cảm đã chấm hết. Vậy còn gì ở lại. Công việc sao ? Có vẻ cũng ko hẳn lắm.
Sẽ yêu bản thận, sẽ xinh đẹp, sẽ chăm sóc da !!!!
07:02 CH 20/01/2014
Lá mong manh ....
18/01
Tiếp tục done. Nói 1 lời tạm biệt . Chào tạm biệt nhé. Còn gì nữa đâu. Cuộc sống này vứt đâu em cũng sống 10 tháng qua là quá đủ !
03:51 CH 19/01/2014
Lá mong manh ....
18/01
Done !
Đã xong, đã xóa gmail. Cất tất cả mọi thứ, anh ko là gì trong cuộc sống. No chia sẻ, no share. Nhớ nhé. No chia sẻ, No share !
01:09 CH 18/01/2014
Lá mong manh ....
17/01
Lại 1 ngày nó tủi thân và tự kỉ, nó ko muốn nghe bất cứ điện thoại của ai.
Đọc báo lượm đc 1 đoạn giống nó quá
" Rồi thì gã cũng bảo nó, em có thể đợi anh không, chỉ cái chữ đợi đó thôi cũng đủ làm nó hi vọng trong sự vô vọng rồi. Từ những cái nắm tay đơn giản với gã, rồi nụ hôn, rồi cả thân xác nó cũng dành cho gã mà chẳng có sự rằng buộc hay hi vọng nào. Bao nhiêu yêu thương dành cho nó mới đủ, nhưng từ cái ngày nó yêu gã tôi chỉ thấy nó như kẻ điên, làm tất cả mọi thứ vì gã để rồi đêm về nó phóng xe như điên ngoài đường gào khóc "I’m fine, i’m fine" như tự an ủi mình. Có lần nó say và khóc khi đi cùng tôi và bạn bè nó, tôi hỏi: "Em có muốn gọi cho ai không?"
Nó trả lời vẻn vẹn mếu máo: "Em làm gì có ai để gọi hả anh." "
04:13 CH 17/01/2014
Nếu được quay lại tuổi 22, bạn sẽ làm gì ?
Mình năm nay 23

22 tuổi là 1 năm đáng nhớ của mình.
Mình gặp người yêu đầu tiên, biết thế nào là yêu là đau khổ, là nhói trong tim.
Sống xa bố mẹ 7 năm tự lập mình hiểu thế nào là cô đơn trong căn nhà 1 mình, khi mà khóc 1 mình, khi mà bị người ta suýt hãm hại - tủi nhục thế nào và vẫn phải tự đứng lên, tuy nhiên 7 năm ấy mình vẫn chưa học được cách tự kiếm tiền và giờ đây khi bố mẹ lâm vào cảnh khó khăn mình mới bắt đầu đi làm thêm, thấy sao kiếm đồng tiền vất vả quá, sao mà khổ nhục quá. Mình biết tiết kiệm hơn, yêu bố mẹ hơn, bớt thói tiểu thư cô nương đi. Mình ko sống ở 1 căn hộ cho riêng mình nữa mà sống cùng bạn học đại học, mình cố gắng ra xã hội nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn để không biến thành 1 con người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Mình cũng biết đặt ra mục tiêu 1 cuộc sống sau này của mình, người mình sẽ chọn làm chồng sẽ phải có những yếu tố gì, mình biết được đâu là ranh rới giữa mơ mộng và cuộc sống hiện thực.

Mình trân trọng tuổi trẻ của mình, từng giây từng phút, vì mình biết sau này, dù có muốn mình cũng ko quay lại được cái tuổi 22, 23 này nữa.

Cũng cô đơn và yêu đau khổ. Khác là tự kiếm tiền sớm và chẳng có phương hướng gì trong cuộc sống
03:26 CH 17/01/2014
Nếu được quay lại tuổi 22, bạn sẽ làm gì ?
Học tiếng anh chăm chỉ nhất có thể !
03:52 CH 16/01/2014
Lá mong manh ....
16/01
Anh biết không, em rất muốn đi với anh. Nhưng em nghĩ nên về nhà, em biết anh sẽ ko qua đón em đi gặp khách vì khách ngay gần đó rồi.
Nhưng em phải lý trí vì em biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chỉ có anh và em đi cùng nhau trong 1 chiếc xe. Anh gọi bảo lại bỏ anh lang bạt 1 mình à, nhà ông ngay đây rồi. Mọi khi anh nói phũ lắm, nhưng với em sao lần này thấy chân tình lạ.
Em cười bảo anh chịu khó đi 1 mình nhé. Anh nào biết lý do thật sự là gì, khi em nói 1 lát nữa em ngại đi về lắm mặc dù em biết anh sẵn sàng đưa em về.
Em phải lý trì vì em sợ niềm vui thì chẳng đếm được bao nhiêu mà lại đau thêm những ngày dài.
Trong khi em chẳng thể cưỡng lại những cử chỉ tình cảm của 1 người đàn ông từng trải như anh.
Em phải lý trí !
03:46 CH 16/01/2014
Lá mong manh ....
15/01. Email nó gửi cho anh, email cuối cùng !
Anh mệt là đúng rồi !

Anh tự tạo ra sự mệt mỏi cho chính anh đấy!

Anh có thể là người giỏi kinh doanh, anh có thể rất khéo vs khách hàng, anh cũng là người lễ phép với bề trên đặc biệt với những người trong gia đình anh. Em công nhận điều đó, em học từ anh không ít đấy chứ. Nhưng em vẫn phải nói điều này, gieo chân thành thì gặt chân thành thôi!

Anh cho là em dạy khôn anh cũng được, anh cho là em chẳng hiểu gì cũng được, anh nghĩ sao cũng được, anh ghét em cũng được thậm chí tệ hơn nữa cũng ko sao. Nhưng với anh em muốn nói 1 điều rằng vs người trẻ anh cũng nên tôn trọng họ, đừng nhìn bằng nửa con mắt, cũng đừng ăn nói hời hợt như cái câu vừa xong, cũng đừng đùa 1 cách vô duyên thô thiển. Chẳng ai đánh giá cao điều đó cả.

Đặc biệt với sự chân thành của ng khác anh cũng nên tôn trọng họ, ko phải họ ko già bằng anh mà họ ko ra gì, ko hiểu gì, ko biết gì hay họ ko giàu bằng anh mà họ kém anh. Anh giàu về tài sản nhưng hạnh phúc của anh mong manh lắm. Điều đó đâu có gì khó hiểu đâu, vì anh cứ như vậy thì sự chân thành đến với anh cũng bay đi hết, em ko nói mỗi tình cảm ở đây, cả công việc, cả cuộc sống.

Anh mạnh về kinh tế họ đến với anh, nhưng lúc khó khăn liệu có nổi 1 bàn tay ?

Đấy là em nói ví dụ thế. Còn anh hiểu như thế nào thì hiểu. Anh chán ko muốn đọc thì xóa đi luôn cũng được.

Anh cứ mệt tiếp đi !
07:27 CH 15/01/2014
Nhật ký hôn nhân....
Góp ý nhiều rồi.
Em cũng hay buồn như chị, nhưng vs đàn ông làm như chị là chỉ có khổ chị.
1. Phải biết yêu bản thân.
2. Phải tự chủ cảm xúc đúng như chồng chị đó, lúc nào cũng vui tươi, ăn mặc đẹp vào, đi làm say mê vào, chăm con hết ý, chồng xoắn ngay.
3. Tập nghĩ mọi chuyên thật đơn giản, ko có anh này ko có nghĩa đời kém vui. Bố mẹ chồng à, khó ư, ko sao, nhấc máy lên, 1 cuộc điện thoại nhẹ nhàng đơn giản hỏi thăm sức khỏe 2 cụ thôi. Thi Thoảng gửi 1 món quà cho các cụ.
4. Đừng bao giờ lặp đi lặp lại anh có yêu em ko, có thì họ bảo ko, ko thì họ bảo có, quá chán rồi họ chả muốn trả lời. Cái đó là hành hạ chồng và tự giết mình.
5. Đừng làm rối rắm đàn ông vì chuyện nhỏ mọn, chuyện hoa hồng chẳng hạn. Toàn chuyện bé thôi, đàn ông họ ko thích mấy chuyện tầm phào cỏn con đâu. Chồng chị sẽ là 1 ng đàn ông khá ổn nếu như chị có 1 cách cư xử khôn khéo.
06:37 CH 13/01/2014
Lá mong manh ....
13/01
Đàn ông có cái vẹo gì chứ ?
Lấy chồng có vị gì chứ ?
Tự nhiên thấy mọi thứ vô nghĩa không tưởng.
Chán chả thấy đàn ông có ý nghĩa gì, kể cả him, chẳng có vấn đề gì kể cả ngày mai him cưới 1 ẻm trẻ trung nào, đời mà. Và mình đôi khi chả thấy có nghĩa lý gì cả.
Lần đầu tiên thấy hắn biết động viên.
Lần đầu tiên hắn bảo mệt thế làm sao mà đi được.
Lần đầu tiên hắn bảo thương lắm.
Uh nghe, để đó,
chẳng tin cũng chẳng ko tin.
Chẳng có vị vẹo gì.
Hôm nay tiền mất tật mang hơi nhiều !
05:11 CH 13/01/2014
l
La.mong.manh
Bắt chuyện
838Điểm·2Bài viết
Báo cáo