Có một sự nhầm lẫn nhẹ chỗ đậm đậm. Thứ nhất, nhu cầu đạm của trẻ theo tuổi khác nhau khá nhiều Tháng tuổi của trẻ.......Nhu cầu chất đạm (g/kg/24h)......Nhu cầu trung bình (g/24h)< 6 tháng.....................................3 - 3,5........................................20 - 226 -12 tháng................................2,5 - 3..........................................23 - 251 - 3 tuổi.........................................................................................28 - 304 - 6 tuổi..........................................................................................36 - 407 - 9 tuổi..........................................................................................40 - 45> 10 tuổi..........................................................................................50 - 60Thứ hai, các bạn lưu ý đấy là số g ĐẠM nhé, không phải là số g thịt/cá/thực phẩm nhé. Tỷ lệ đạm trong một số loại thực phẩm như sau: Tên thực phẩm..............................Số gam đạm trong 100g thực phẩmGạo tẻ..........................................................................7,6Thịt lợn nạc.................................................................19,0Trứng gà......................................................................14,8Trứng vịt.......................................................................13,0Thịt bò loại 1................................................................21,0Thịt gà ta......................................................................22,4Cá chép.......................................................................16,0Cá diếc .......................................................................17,7Đậu phụ........................................................................10,9Đậu xanh hạt.................................................................23,4Sữa bột..........................................................................24,2Nghĩa là để có khoảng 20g đạm, bé phải ăn hết 100gr thịt heo nạc hoặc bò nạc. Mình lấy theo số liệu của Viện dinh dưỡng. Ăn hết 100gr thịt đối với trẻ con 1-3 tuổi là hơi bị khó, đơn giản là vì khó nuốt, vị không ngon (theo trẻ). Bé nhà mình gần 3 tuổi, đi học rồi, mà theo mình đánh giá thì thực đơn ở trường không đủ cung cấp nhu cầu dinh dưỡng cho bé nên buổi chiều về mình cho bé ăn thêm 1 bát cháo đặc với thịt và rau băm nhuyễn để đảm bảo dinh dưỡng. Chứ còn cho ăn mì thì tình trạng y như bạn ở trên, bé sẽ ăn hết và chừa thịt lại. Tất nhiên mình cũng đổi bữa cho con (bánh kẹp, bánh mì, phở...), nhưng số bữa cháo đặc vẫn nhiều nhất. Tip cho mẹ nào có con ko chịu ăn thịt là bạn có thể hầm bằng nồi áp suất chung với một số rau củ, thịt sẽ mềm, nhai không bị xơ, bé ăn dễ hơn. Hoặc bạn băm/quết như chả, lấy hết những gân ra bé ăn dễ hơn... hoặc bạn lựa thớ thịt mà cắt thái sao cho cái sớ thịt nó không bị dài, bé nhai nuốt dễ hơn. Chúc bé nhà bạn ăn giỏi.
Trai tài hay đi với gái xấu nhỉ? :))
ko đúng ah, đã đam mê thì nấu cho ai cũng ngon chị ah
Rau riếc trái cây thì khó so hơn nên bỏ qua.
Thà mình mất việc còn hơn phải phá thai, cơ hội này ko tới thì còn có những cơ hội việc làm khác tốt hơn...còn con cái, có những người chỉ phá thai 1 lần duy nhất mà phải ôm nỗi dằn vặt cả đời.
Con của chị lúc chưa biết nói, nó không thích, sợ và nó đã quyết liệt nắm 1 vật gì đó giữ nó lại để cho mẹ khỏi dẫn đi, vì chưa biết nói nhưng hiểu được vì mẹ nói mẹ sẽ ẵm con tuột qua ống nước hay là mình đi thuyền vào hang động của cướp biển. Nếu ghì không được nó khóc thê thảm và nếu có cơ hội nó sẽ chạy. Cả hai đứa con chị đều như vậy.
Chị thì nghĩ nhút nhát: biết làm nhưng không dám thử sức vì sợ một điều gì đó khác với con tự ti và làm con tự tin hơn. Con chị ngày nhỏ nó nhát nên không dám trèo dây thừng vì sợ té. Lớn lên nó rất dở món trèo leo, ném, chuyền (gross motor skills) và nếu biểu nó làm nó nói luôn con rất ngại làm vì con dở, và con làm không đúng con té bạn cười hay là mẹ không vui, chứng tỏ nó tự ti và sau đó là nỗ lực trong vòng 2 năm để tăng phần tự tin (boost confidence) của con lên.
Chị thì không nghĩ rằng gốc rễ của vấn đề lúc nào cũng là sự thiếu tự tin. Có thể bé thấy không thoải mái, hoặc bé không thích, hoặc bé sợ, hoặc bé cần thời gian để tìm hiểu thật kĩ xem nó là cái gì trước khi thử nghiệm nó... Ngay như ví dụ con nhà mẹ Liên ròm đó, bé thoải mái làm việc này nhưng lại không thoải mái làm việc khác. Ngay cả người lớn cũng vậy, ta có thể giao tiếp 1 cách tự tin chỗ đông người, nhưng việc ta có thích làm việc đó hay không lại là chuyện khác. Cho đến khi ngôn ngữ bé đủ tốt để có thể diễn đạt đầy đủ cho mình biết lí do bé không làm việc đó thì chị nghĩ mình không nên áp đặt chủ quan rằng bé thiếu tự tin.
Chị nghĩ là em sai ngay từ cách tiếp cận này đấy. Nhút nhát không phải là điểm yếu cần khắc phục, không phải là lỗi lầm cần phải sửa. Đó là tính cách của con, làm nên con người con, sẽ theo con suốt cả cuộc đời này, và mẹ phải chấp nhận con với tính cách như vậy thôi, đừng cố ép con phải mạnh dạn, hòa đồng như những bạn khác. Cái mà chúng ta có thể làm là giúp con đương đầu với những tình huống khiến con cảm thấy sợ và e ngại (VD như là gặp người lạ).Nghé nhà chị cũng nhút nhát kinh khủng, chị vẫn hay đùa là bé bị bệnh "sợ người" - trong khi rất nhiều thứ khác như bóng tối, các con vật bé nhỏ, các bạn khác sợ thì Nghé lại không sợ. Nghé cũng rất nhạy cảm, mẹ chỉ hơi nặng lời một chút là mặt méo xệch đi rồi òa lên nức nở.Trước đây chị cũng khổ sở vì cái sự nhút nhát ấy của con lắm. Nhất là khi đến nhà người khác chơi (hoặc có khách đến nhà chơi), Nghé cứ bám chặt lấy mẹ, không chịu chào hỏi, không chịu chơi với ai hết. Nhưng rồi trong lúc tìm hiểu cách khắc phục tính nhút nhát của con, chị đọc được 1 câu thế này, không có đứa trẻ nào nhút nhát cả, chúng chỉ cần "more time to warm up".Chị như là được "khai sáng" vậy. Từ đó chị thay đổi hẳn cách tiếp cận đối với con, trong bất kì tình huống nào cũng luôn tâm niệm 1 câu, con chỉ cần "more time to warm up". Những việc chị đã làm với con thì thế này, nhiều cái cũng rất giống cách em làm:- Không bao giờ chê bai con vì con nhút nhát. Thậm chí cũng không được nói với người khác trước mặt con là "ôi nó nhát lắm" (thường chúng ta hay nói thế để giải thích cho người khác khi con mình không chịu chào hỏi, cứ bám lấy mẹ)- Luôn luôn chuẩn bị tư tưởng trước cho con về tình huống sắp xảy ra. Hướng dẫn con cách làm, và cùng con thực hành, làm đi làm lại vài lần. Ví dụ như sắp đến nhà ai đó chơi thì hôm trước đã nói với con là ngày mai mình đến nhà bác X chơi nhé. Bác X là bạn bố mẹ đấy, giống như bạn A là bạn ở lớp con đấy. Đến đó có người này, có trò chơi kia... Rồi hỏi con đến đó thì mình làm gì nhỉ, con chào bác thế nào, chào thử cho mẹ xem. Có thể bày trò chơi đóng vai nữa, mẹ là bác X, hai bác cháu chào nhau... Đến sáng hôm sau lại luyện lại. Rồi trong lúc ngồi trên xe lại dượt lại lần cuối. Chị thấy việc thực hành là rất quan trọng.- Khuyến khích nhưng không ép con. Lấy tiếp vd trên, nếu đên nhà bác X mà con vẫn sợ, không chịu chào thì thôi (con cần thêm thời gian để khởi động mà), cứ cho con vào chơi như bình thường, một lúc sau hỏi xem con có muốn chào bác không. Thực ra trong khi trẻ tỏ ra nhút nhát chính là lúc trẻ đang "suy nghĩ" xem người đó, trò chơi đó, hay mối quan hệ đó, có đáng để mình thử hay không. Vậy thì cứ cho bé thời gian để bé nghĩ và quyết định. - Làm mẫu cho con, nhưng không ép con phải làm theo. Mẹ cứ làm mẫu cho con cách cư xử lịch thiệp, tôn trọng, chào hỏi quan tâm đến người khác, riết rồi bé sẽ nhận ra đó là hình mẫu cần theo.- Dạy con cách nói với người khác để thể hiện ý kiến, và cùng con thực hành, làm đi làm lại nhiều lần. Như Nghé nhiều khi bị Bê tranh đồ chơi hay Bê đánh, thì cứ ngồi đó khóc ầm lên. Chị bảo con là nếu con không muốn Bê làm như vậy thì con phải nói cho Bê biết, rồi hỏi xem con sẽ nói thế nào, hướng dẫn con cách nói đúng, cho con nói thử với mẹ vài lần, rồi dắt con ra chỗ Bê, bảo con nhìn thẳng vào Bê và nói lại.- Cho con một món đồ để khích lệ tinh thần. Cách này là chị học theo phim Mỹ :). Nghé nhà chị rất thích truyện đầu máy Thomas. Chị kiếm được cho bé 1 cái đầu máy Thomas bé xíu, cầm được trong lòng bàn tay. Chị bảo bé là khi nào con thấy sợ thì cứ nắm thật chặt bạn Thomas, bạn ấy sẽ bảo vệ con. Và đi đâu chị cũng bỏ bạn Thomas vào túi quần con, dặn con khi nào thấy sợ thì nắm chặt lấy bạn Thomas.- Khen ngợi con khi con có tiến bộ, dù là rất nhỏ.- Khuyến khích con giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà, hay giúp đỡ các bạn, giúp người khác. Như Nghé nhà mình thì thường xuyên giúp mẹ nhặt rau, cất quần áo, dọn mâm bát, dọn dẹp nhà cửa. Người ta đã chứng minh được là những trẻ biết quan tâm giúp đỡ người khác thì sẽ phát triển kĩ năng xã hội tốt hơn.Thực ra những bé nhút nhát thường là rất nhạy cảm, rất tình cảm và trìu mến. Có hôm chị giận chồng, ra ban công ngồi khóc. Bạn Bê thì rất nhanh, chạy ra hỏi han mẹ ơi sao mẹ khóc, nhưng hỏi xong lại chạy đi chơi ngay, trong khi Nghé chẳng nói chẳng rằng, đến ngồi cạnh ôm lấy mẹ, ngồi yên vậy đến gần 15 phút. Nghé cũng không thích những trò chơi vận động như cầu trượt, xích đu. Nghé chỉ thích chơi xúc cát trồng cây, câu cá hay tô tượng. Chị tôn trọng sở thích đấy của con chứ không ép. Mình có thể khuyến khích con vận động ở nhà bằng những trò chơi khác.Hiện giờ thì chị thấy Nghé đã cải thiện được rất nhiều. Cải thiện không có nghĩa là con mạnh dạn hơn, hoạt bát hơn, vì chị vẫn xác định nhút nhát là tính cách của con, không thể thay đổi được. Con vẫn không thích gặp người lạ, không thích chỗ đông người, không thích trò chơi vận động. Nhưng con biết cách xử trí với những tình huống đó mà không cần phải bám chặt lấy mẹ nữa.
Có 1 việc này em muốn chia sẻ với các mẹ, hôm nay trường cu Sóc tổ chức tổng kết năm học, Sóc được biểu diễn 2 tiết mục, nghe các cô nói là con tập ở lớp rất tốt. Nhưng hôm nay lúc trên sân khấu nhìn thấy ở dưới đông các mẹ, cu Sóc khóc ầm lên gọi mẹ. Em đợi lâu quá con không nín nên đành lên bế con. Từ lúc đấy cu Sóc bám dính lấy mẹ không chịu dời. Các bạn trong lớp cũng mếu máo 1 tí rồi mẹ và cô dỗ là lại biểu diễn như thường. Riêng cu Sóc thì nhất định không chịu lên sân khấu lại dù em lên đứng cùng con. Em biết cu Sóc nhà em thuộc diện trẻ nhạy cảm (có thể xếp vào nhóm high need baby), có mẹ nào có con cũng nhạy cảm như thế không? Có cách nào cho con hòa đồng giống các bạn? Em cũng rất cố gắng đưa con đi chơi ở chỗ đông người, cu Sóc cũng đi học khá sớm, nhưng ở nhà thỉnh thoảng không thấy mẹ đâu cũng đi tìm loạn lên.
Chị ơi nếu chườm thì chườm nóng hay chườm lạnh ạ?
mình thấy ko cần thiết phải cho bé ăn về lượng nhiều quá như vậy, ăn thế bé sẽ chóng chán và biếng ăn là điều dễ hiểu, cho các bé ăn vừa phải để còn cảm thấy ngon miệng mà muốn ăn bữa sau chứ. ngày 3 bữa cháo bát ô tô thế bé nào mà chịu nổi
Mình cũng không muốn sinh con vì sợ đau :-s, thiệt tình là mình sợ lắm (trước giờ ngồi 8 mà cứ ai nói đến chuyện liên quan tới đẻ là mình không dám nghe, phải lảng đi chỗ khác) kơ mà không sinh thì sợ sau này tuổi jà cô quạnh ko có con có cháu quây quần lại tủi thân.
Tài sản trước hôn nhân thì mọi người cũng phân tích rồi.
Còn trong hôn nhân, thì tùy trường hợp cụ thể mà hai bên thỏa thuận thôi. Nếu cả hai vc đều lương khá thì thống nhất mức chi tiêu, vd hàng tháng cần 30tr chi tiêu, tiết kiệm chung; mỗi bên góp một nửa, số còn lại ai tiêu gì thì tùy. Nếu có con thì tăng khoản chi tiêu chung lên, mà nếu chị vợ thấy mình phải sinh con, chăm con thiệt thòi thì đề nghị chồng góp 20tr, mình 10tr. Mình nghĩ nếu 2 vc cùng nhìn nhận đúng đắn thì chẳng có gì khó ở đây cả.
Nếu vợ lương 5tr, chồng lương 50tr thì mức chi tiêu chung là 20, 30 hay 40tr cũng là do thỏa thuận, trên cơ sở tự nguyện của chồng. Mình nghĩ với mức này thì dù ít, dù nhiều chị vợ cũng là có số hưởng từ chồng rồi. Chị vợ cũng có thể trích 1-2tr/tháng tiết kiệm riêng cho mình. Mà nếu chồng đã đưa 30tr/tháng rồi thì mình có làm việc nhà nhiều hơn, chăm con nhiều hơn cũng đừng suốt ngày kể công nữa. Trường hợp vợ lương làng nhàng, nhưng chồng lại có công ty riêng, cổ phiếu riêng, hay buôn bán bất động sản nữa thì HĐHN cũng có gì sai?
Một vấn đề nữa mà chị em phụ nữ hay dựa vào là con. Mình thấy trừ số ít thằng là quá tệ bạc thôi chứ đàn ông ai chả thương con. Nhưng chị em cứ vin vào cái cớ là giữ cho con. Nói thật, bản thân mình là con, bố mẹ có điều kiện cũng chả dám đòi hỏi bố mẹ phải cho con cái này, cái kia; tiêu gì, cho gì là quyền của ông bà chứ có phải cứ là con là đương nhiên được hưởng hết tài sản của bố mẹ đâu; thế thì lý do gì mà các cô vợ lại cứ khư khư đòi giữ tiền cho con. Đàn ông tốt, nếu có giữ tiền riêng thì cũng không để vợ mình, con mình phải thiệt đâu. Còn nếu đã tệ, chả có cái HĐHN thì các bà vợ cũng khốn đốn rồi.
Mình ủng hộ HĐHN, nhưng không có nghĩa quay lưng lại với gia đình truyền thống. Dù theo cách nào, miễn cả hai bên đều cảm thấy thoải mái là được. Nhưng dù thế nào, chuyện tiền nong cần phải được bàn bạc nghiêm túc trước hôn nhân.
À, điều cuối muốn nói, nếu làm HĐHN thì cũng nên làm thêm cái bảo hiểm nhỉ? Nếu ít nữa có vấn đề gì thì ít ra bảo hiểm nó nuôi sống mình cho đỡ tủi, chứ nói ra thì có HĐHN hay không HĐHN đi nữa, đến lúc mình hoạn nạn cũng khó đo được lòng người lắm.