ko như ý là do mình ko muốn hay nửa kia ko muốn ạ? Theo em hạnh phúc chỉ có được khi cả 2 cùng biết cố gắng. Nếu người ta muốn người ta sẽ tìm ra cách anh ạ, bản thân em đã từng có thời gian mà cứ mỗi tuần vượt quãng đường 1800 km đi về với tổng cộng 6 lần đổi tàu xe chỉ để có thể về ăn với mẹ 1 bữa cơm rồi lại vội vã lên đường. Mẹ em cũng từng mỗi sáng dậy sớm từ lúc 5h chỉ để pha cho con tách cà phê, nói với con dăm ba câu trước lúc con đi học, đi làm dù bản thân đêm hôm trước 1,2 h đêm mới tan làm về đến nhà. Đủ yêu thương người ta sẽ biết cách tạo ra thời gian dành bên nhau dù cuộc sống có bận rộn đến đâu đi chăng nữa, anh ạ.
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi, cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh, nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít bước song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải – trái
Như tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
(“Đôi dép” - Nguyễn Trung Kiên )
Đằng ấy muốn “hỏi” thì cứ hỏi, chứ tớ chưa được là nhà văn đâu. Trình độ viết cỡ này mà đã được đằng ấy “phong tặng” danh hiệu nhà văn thì tớ thấy ái ngại quá, cũng tự hỏi ko biết đằng ấy hay đọc sách thể loại gì chứ những gì tớ viết đến thể loại ngôn tình 3 xu cũng còn hay hơn gấp tỉ lần mà. Dù sao, tớ sống theo tinh thần “thêm bạn, bớt thù” nên nếu đằng ấy thật tâm muốn làm quen tớ cũng rất sẵn lòng muốn kết bạn.
Cám ơn bạn về những lời góp ý thẳng thắn, chân thành. Bạn nói đúng, khi yêu chúng ta thường hay đơn hoá mọi chuyện, hay đánh giá cao về bản thân, thậm chí có rất nhiều góc khuất trong tính cách mà khi còn độc thân ta ko nghĩ là mình có. Bởi vậy mình mới nói, trong hôn nhân ngoài tình yêu lãng mạn người ta còn cần đến cả sự bao dung. Mình là người chỉ đến xét quá trình, chứ ko nhìn kết quả. Bản thân mình lớn lên ở trong Gđ cũng ko có truyền thống tặng quà cho nhau vào mỗi dịp đặc biệt, lại càng ko có những lời chúc sáo rỗng. Nhưng với nhà mình cả 365 ngày trong năm đều có thể là ngày đặc biệt, mọi người hiểu rõ sở thích của nhau, mỗi khi đi đâu thấy cái gì mà ai đó trong nhà thích sẽ mua cho người đó, ko nhất thiết là phải sn hay lễ lạt gì. Ngay cả với bữa ăn hàng ngày cũng vậy, dù ở bất cứ đâu (cả Gđ họ hàng mình sống rải rác ở các châu lục) vẫn giữ truyền thống trong Gđ phải có ít nhất 1 bữa trong ngày cùng ăn với nhau, trừ trường hợp bất khả kháng như phải đi công tác xa hoặc giờ giấc làm việc trái với nhau quá nhiều (chẳng hạn như người làm ca ngày, người làm ca đêm). Có đồ ăn gì ngon cũng phải đợi nhau về cùng ăn, ko phải là nhà mình ko có đk để mua nhiều mà đơn giản đó là thói quen cùng nhau chia sẻ. Nhà mình cũng từng nhiều đời làm thương nhân (nhà mình đã từng 2 lần bị tịch thu tài sản, bị bắt đi cải tạo tư sản, bị quản thúc) nhưng truyền thống trong Gđ mình là mọi sự tính toán, so đo đều phải bỏ lại sau cánh cửa. Khi đã bước vào nhà thì chỉ còn lại sự yêu thương, mọi người vì 1 người và 1 người vì mọi người.
Mình cũng đã nhiều lần khẳng định, mình ko có ý định tìm người thành đạt làm chồng mà muốn tìm người hoà hợp với mình và Gđ, bản thân mình cũng phải là người có thể hoà hợp với Gđ anh ấy. Có thể bạn sẽ nói, chưa sống chung làm sao biết có phù hợp hay ko. Nhưng mình nghĩ, nếu ta luôn sống “thật” với bản chất mình, trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau cố gắng tỏ rõ thói quen, quan điểm, tính cách chứ ko chỉ tìm cách thể hiện toàn ưu điểm của bản thân thì sự ngỡ ngàng sau hôn nhân sẽ giảm đi được phần nào. Ngoài ra, khái niệm về người đàn ông “thành đạt” của mình hơi khác so bạn 1 chút, với mình “sự thành đạt” ko nhất thiết phải là địa vị, tiền tài hay danh vọng. Mình cũng ko cần những người đàn ông đẹp trai, giàu có, người như vậy mình ko đủ tự tin để “giữ” người. Quan điểm của mình là, người đàn ông càng xuất sắc càng có nhiều phụ nữ thèm muốn, cạm bậy giăng ra càng nhiều, mình là người đơn giản lại có tính chiếm hữu cao nên chỉ muốn tìm đến sự bình yên, mình chỉ cần 1 người đàn ông “bình thường”, người biết tôn trọng giá trị của Gđ thế là đủ. Như bạn nói, sống với mình đàn ông “sẽ cảm thấy buồn tẻ” nên mình cũng ko dại dột gì tự đi tìm phiền não cho bản thân. Khi đã bước vào lứa tuổi này thì mình ko nghĩ là mình còn có được sự “mơ mộng” của những cô gái trẻ để có thể hi vọng về 1 cs hôn nhân toàn màu hồng, mình hiểu rõ điều gì sẽ chờ đợi bản thân sau cánh cửa hôn nhân bạn à.
thưa với phi công, nơi mình sống với độ tuổi của mình thì nam độc thân bình thường, khỏe mạnh và thành đạt cũng như chưa thành đạt còn khá nhiều. Hơn nữa, với họ giá trị của người phụ nữ - người “vợ” ko phụ thuộc vào số tuổi sinh lý của cô ta. Ngoài ngoại hình người phụ nữ còn phải có “tố chất” và sự “lắng đọng”, thấu hiểu, điều đó ko phải cô gái trẻ mới lớn nào cũng có được. Mình xuất thân từ ngành du lịch, đã và đang tiếp xúc với rất nhiều người thành đạt nên có thể khẳng định với bạn điều này. Tuy nhiên, mình ko có ý định tìm người thành đạt làm chồng mà chỉ muốn đơn giản tìm 1 người “bạn đời” nên việc họ - những người đàn ông khác có ý nghĩ ra sao về phụ nữ ko quan trọng. Mình đồng ý với bạn 1 điểm đó là con gái cũng có thể là người chủ động trong việc tìm hiểu nhưng chủ động đến đâu lại là vấn đề khác. Đàn ông - bản năng được sinh ra để đi chinh phục liệu có thích là người “bị động”? Với mình hôn nhân ko phải trò đùa chỉ của riêng 2 người mà có thể vội vàng quyết định chỉ để cho có. Cho đến giờ mình sống vẫn rất ổn với cuộc sống độc thân, ko kết hôn ko có nghĩa là phải sống cô độc ko niềm vui, ngoài tình yêu người ta còn có thể dành tinh lực của cuộc đời mình cho rất nhiều mối quan tâm khác bạn thân mến à. Còn nếu bạn cho rằng ngoại hình và tuổi tác là yếu tố duy nhất quyết định việc hôn nhân thì với mình bạn đang tìm “bạn giường” hơn là bạn đời. Dù sao cũng cám ơn rất nhiều về lời khuyên và động viên của bạn.
Chị cũng chứa trong tâm hồn mình đầy những khoảng tối, cần được người chiếu sáng thì làm sao chị có đủ tự tin và dũng khí để ở bên cạnh em? Những lúc chị nổi điên muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh mình, thậm chí cả thể giới nếu như chị đủ sức để làm việc đó, những lúc như vậy em sẽ làm gì? Là người có cá tính mạnh và cố chấp chị cần người có đủ khả năng đặt chị lại vào đúng “vị trí” khi chị như con ngựa thoát cương mà vượt quá giới hạn, nói 1 cách hình tượng là xáng cho chị 1 cái bạt tai vào tâm hồn để giúp chị tỉnh lại. Lúc cáu giận lên chị có thể sẽ nói những lời lẽ rất tổn thương người khác - dù đã cố gắng kiểm soát bản thân nhưng ko phải lúc nào chị cũng thành công. Chị cần người coi chị là “ duy nhất” nhưng em lại là người “ai cũng được” miễn người phụ nữ đó chịu ưng em. Chị tin trong 1 hoàn cảnh khác, nếu có thể có lựa chọn tốt hơn em sẽ ko chọn chị. Còn chị lại cần 1 người dù có vô vàn sự lựa chọn khác cũng vẫn chỉ chọn chị mà thôi, vì với anh ta chị là sự lựa chọn phù hợp nhất bất chấp những tật xấu của chị. Chị đăng bài tìm người ấy ko phải vì chị cô đơn, cũng ko phải vì chị ko có người muốn lấy mà với chị, nếu ko phải là “người ấy” sẽ ko là ai khác. Chị chỉ có thể chúc em nhiều may mắn trong việc tìm kiếm nửa còn lại của mình. Chị luôn tin 1 điều, nếu ông trời đã tạo ra ta, nhất định sẽ tạo ra 1 nửa còn lại phù hợp với bản thân ta, ta chưa gặp được chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Chị ko dám và cũng ko có tư cách gì để so sánh với em cả, bởi bản thân chị tuy có đầy đủ chân tay, khỏe mạnh nhưng lại từng có tgian sống buông xuôi, phó mặc cho số phận, thậm chí có lúc cực đoan chị còn thích lao đầu vào những trò chơi cảm giác mạnh, hi vọng tử thần sẽ đón mình. (Tại sợ chết mà ko dám tự tử đó em, cắt cổ tay sợ đau, treo cổ hoặc nhảy sông thì sợ ngạt. Hơn nữa tự tử thì bảo hiểm ko bồi thường, lại sợ chết rồi ko ai lo cho người thân. Chơi cảm giác mạnh lỡ xảy ra sự cố chết người thì cuộc sống sau này của người nhà ít nhất còn được bảo đảm về mặt tài chính). Chị cứ sống lơ mơ trong 1 tgian dài, ko mục đích, ko niềm vui, bây giờ nghĩ lại mới thấy sao mình hồi ấy dở hơi quá. Em can đảm và bản lĩnh hơn chị nhiều lắm. Em cần 1 người phụ nữ dịu dàng, biết chăm sóc người khác, mà chị và “dịu dàng” lại cách nhau quá xa. Dù đã cố gắng khống chế bản thân, nhưng đôi lúc chị vẫn bị những cơn bộc phát cảm xúc tấn công bất chợt khiến chị trở nên nóng nảy, mất kiểm soát. Chị hay nói thật và sống thật với cảm xúc nên rất dễ làm mất lòng người khác, chị ko cho em cơ hội ko phải vì em ko đủ tốt mà vì em xứng đáng có được người tốt hơn, chị sợ những lúc vô ý lại làm tổn thương đến em. Nhưng, nếu em cho phép, chị rất vui được làm bạn cùng em.
Em ở trên trái đất, và nếu trời xe duyên biết đâu sẽ được trú ngụ trong tim của ai đó.
Cám ơn em, cái gì chị ko có chứ kiên nhẫn thì chị có thừa. Nhưng đôi khi cũng còn phụ thuộc vào duyên số nữa em. Rất may trong lúc chờ đợi chị luôn biết tự tìm niềm vui cho mình và việc khiến bản thân bận rộn để ko sốt ruột. Dù sao chị cũng xác định nếu ko gặp được chị sẽ ngồi chơi nước cho đến già. Kiếp sau nếu gặp được người ấy chị sẽ đòi đủ cả vốn lẫn lời cái tội trốn kĩ quá ở kiếp này để chị tìm ko thấy.
ko như ý là do mình ko muốn hay nửa kia ko muốn ạ? Theo em hạnh phúc chỉ có được khi cả 2 cùng biết cố gắng. Nếu người ta muốn người ta sẽ tìm ra cách anh ạ, bản thân em đã từng có thời gian mà cứ mỗi tuần vượt quãng đường 1800 km đi về với tổng cộng 6 lần đổi tàu xe chỉ để có thể về ăn với mẹ 1 bữa cơm rồi lại vội vã lên đường. Mẹ em cũng từng mỗi sáng dậy sớm từ lúc 5h chỉ để pha cho con tách cà phê, nói với con dăm ba câu trước lúc con đi học, đi làm dù bản thân đêm hôm trước 1,2 h đêm mới tan làm về đến nhà. Đủ yêu thương người ta sẽ biết cách tạo ra thời gian dành bên nhau dù cuộc sống có bận rộn đến đâu đi chăng nữa, anh ạ.
thế phi công có bằng lái chưa?
Cám ơn lời chúc phúc của bạn, mình tuy chưa già nhưng cũng ko còn trẻ để có những ảo tưởng viển vông với cuộc sống hôn nhân đâu, đặc biệt là khi cuộc sống của mình được vây quanh bởi những cuộc hôn nhân thất bại của người thân, bạn bè. Nếu vì công việc, thì dù là người chồng hay người vợ cũng đáng được thông cảm khi vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải hi sinh tgian cá nhân cho công việc, kể cả những cuộc gặp gỡ xã giao ngoài văn phòng để tạo mối quan hệ - mà như nhiều hay đánh đồng là ăn nhậu chơi bời đấy. Nhưng tan làm về mà chỉ biết lao đầu vào bù khú ko vì mục đích gì mà ko có tgian dành cho gia đình thì đó sẽ ko phải là người đàn ông dành cho mình rồi. Nếu chỉ đơn giản lấy để cho có thì mình đã lấy từ lâu rồi (ơn trời đến tận bây giờ mình cũng chưa đến nỗi bị liệt vào loại hàng tồn kho mất chìa ������). Người đàn ông của mình chờ đợi là người biết tôn trọng giá trị của gia đình, hiểu rõ cuộc sống hôn nhân ko có chỗ dành cho sự ích kỉ. Còn nếu đã ko đủ sự đồng cảm và hoà hợp, mỗi người chỉ sống trong thế giới riêng của mình thì tốt hơn hết là ko nên kết hôn.