images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Mùa tuyển sinh - Kinh nghiệm xin học trường công...
Mình có 2 bé muốn gửi vào trường Bé Ngoan hoặc Lê Thị Riêng, P. Đakao, Q.1. 2 bé nhà mình thì đúng tuyến nhưng do mình bỏ lỡ dịp phát hồ sơ nên giờ cả 2 trường đều không nhận vì lý do đã tuyển sinh đủ. Nhờ các mẹ ai có kinh nghiệm hoặc biết ai có quan hệ có thể giúp mình xin cho 2 bé nhà mình thì mình xin cảm ơn và hậu tạ ạ.
11:43 SA 07/09/2012
Có mẹ nào có chồng ham chơi, ham nhậu mà quên...
Ôi, mình đang chán nản và mệt mỏi vì tính ham chơi và vô trách nhiệm của chồng lắm lắm đây. May quá gặp topic này để có nơi chia sẻ, nhưng cũng thật buồn vì sao nhiều mẹ có hoàn cảnh giống mình quá.
Mình có 2, bé lớn 3.5t, bé nhỏ 2t, không ở cùng ông bà nội ngoại, không người giúp việc. Mình đi làm xa lắm, mất 1t mới tới chỗ làm, chồng mình thì làm tại nhà. 2 bé nhà mình gửi đi học mầm non. Chồng chỉ giúp mình đưa đón con đi học (vì trường học gần nhà nhưng lại ngược đường mình đi làm) và tắm cho con khi đi học về. Tất cả mọi việc còn lại do mình làm hết, chồng không hề giúp mình bất kì việc gì ngoài 2 việc trên.
Nhưng việc mình bức xúc nhất là chồng ngày nào cũng nhậu, mình nhấn mạnh là ngày nào cũng vậy, 1 tháng nhậu đủ 30 ngày, mà thường thì nhậu đến sau 12h đêm. Lịch 1 ngày của chồng như sau. Sáng 7h00 chở con đi học, rồi về ăn sáng làm việc tới 5h chiều, sau đó đi đón con. Đón con về xong chồng để 2 đứa nhỏ tự chơi trong VP, hoặc tha thẩn chơi trong sân. Còn chồng thì ngồi đánh bài ghi điểm để tối có độ nhậu. (Mình nói thêm là vợ chồng mình ở nhà xưởng của bố mẹ chồng, cũng có một số công nhân làm và ở lại đó luôn- họ là bạn đánh bài và bạn nhậu của chồng) Mình đi làm về thì dắt con lên phòng trước, còn chồng đánh bài đến khoảng 7h thì lên tắm cho con. Sau đó chồng lo trốn hai đứa nhỏ để đi (con mình rất quấn ba), dù cho tụi nó có gào khóc năn nỉ ba ở nhà với con nhưng chồng vẫn mặc nhiên bỏ đi, để lại 2 đứa nhỏ cho mình. Trong khi mình đi làm về tới nhà đã hơn 6h tối, còn phải nấu ăn, cho con ăn uống, giặt giũ, tắm rửa, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ cho con đi học. 2 bé nhà mình do sát tuổi nhau mà lại còn nhỏ nên cũng thường hay đánh nhau và giành đồ chơi. Nên mình phải vừa làm việc vừa ngó chừng con, rồi lâu lâu lại phải chạy ra phân xử vì 2 đứa tranh giành đồ chơi, đánh nhau. Phơi đồ trên sân thượng mình cũng phải dắt 2 đứa theo.
Mình thức dậy từ 5h sáng, lo nấu cơm mang theo ăn trưa, vệ sinh cá nhân rồi làm mấy việc lặt vặt khác, đến 6h30 gọi 2 con dậy rồi vệ sinh cá nhân cho con rồi khoảng 7h mình đi làm còn 2 con được chồng chở đi học. Từ 5h sáng đến 9h tối không lúc nào mình rảnh tay, còn chồng thì lại như vậy. Có hôm bé lớn nhà mình kêu nhức đầu và ói, lúc đó 9h tối chồng mình đang nhậu, mình kêu chồng chở con đi BS, chồng không chịu chở còn nói rằng chắc không sao đâu và lại tiếp tục ngồi nhậu. Mình đành phải gửi bé nhỏ cho đứa em họ (nó làm cho nhà BMC mình và cũng ở đó), rồi mình và bé lớn đi taxi đến BV. Chồng mình luôn luôn cư xử như vậy, luôn chọn nhậu khi nhà có việc mà chồng đang bận nhậu.
Với chồng, lúc nào vợ con cũng là ưu tiên cuối cùng. Bạn nhâu, chim chóc là ưu tiên hàng đầu. Chồng mình rất thích nuôi chim, có khoảng 20 con. Thú vui này cũng tốn kém. Mỗi tháng chồng chỉ đưa mình tiền đủ đóng học cho 2 con, tất cả các chi phí còn lại từ nhỏ đến lớn mình đều phải lo hết. Vậy mà có lúc còn nói mình sao phải cho con uống sữa ngoại làm gì cho tốn tiền. Trong suy nghĩ của chồng không có 2 từ hy sinh. Chồng chỉ ích kỷ nghỉ đến bản thân. Tiền lương còn lại của chồng thì dành cho việc ăn uống nhậu nhẹt và nuôi chim. Chồng mình không quan tâm gì đến gđ hết, chưa bao giờ có y định mua sắm bất cứ cái gì cho gđ. Nhưng chồng lại hay đập đồ. Mỗi lần có chuyện là lại đập đồ trong nhà dù là đồ đó do mình bỏ tiền ra mua.
2 bé nhà mình rất thương ba, lúc nào tụi nó cũng muốn chơi cùng ba nhưng chồng mình chỉ dành thời gian cho nhậu nhẹt, không bao giờ có mặt vào giờ ngủ tối của con. Bé lớn nhà mình lâu lâu vẫn tỏ vẻ buồn so và nói “Mẹ ơi, con buồn quá. Ba không lên chơi vói con, ba đi nhậu” 1 đứa trẻ 3.5t rưỡi mà nói như vậy hỏi có xót xa không. Mình cũng kể cho chồng nghe nhưng chồng chả quan tâm. Nhiều khi một ngày chồng mình chỉ gặp mặt con nửa tiếng thôi.
Chồng mình cũng chẳng bao giờ quan tâm đến mình, nhiều khi cả ngày mình và chồng chỉ nói với nhau vài ba câu thôi vì chồng còn lo đi nhậu.
Mình đã nói chuyện với chồng rất nhiều lần, từ nhỏ nhẹ có, căng thẳng có nhưng chồng mình không bao giờ muốn đối thoại về chuyện trách nhiệm trong gđ. Mỗi lần mình đề cập đến là chồng mình hoặc bỏ đi, hoặc đề nghị nói chuyện khác hoặc nói nhưng lý sự cùn. Nên tụi mình không giải quyết được gì hết. Và mình vẫn cứ tiếp tục sống trong sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần. Nhiều khi mình tưởng như nghẹt thở đến không chịu nổi. Nhưng mình vẫn phải cố vui vẻ với chồng. Vì mình mà lên tiếng cằn nhằn hay góp ý là chồng mình giận, lại không thèm đưa đón con đi học, không thèm tắm cho con. Và lúc đó mình lại khổ hơn nữa.
Trong lòng mình giờ đây tình yêu và sự tôn trọng chồng ngày càng cạn kiệt, mình lấy niềm vui từ con cái để ráng sống qua từng ngày, mà cũng không biết mình rang được đến bao giờ nữa.. Mình cố gắng không suy nghĩ nhiều vì thật sự suy nghĩ về chồng làm mình muốn phát điên, vì mình biết chồng mình không bao giờ thay đổi. Mình cứ sống, cứ sống với một thể xác rã rời và một tâm hồn cô độc và bị tổn thương. Mình đang dự định chyển về nhà ba mẹ mình ở quê, xin việc ở đó và ly thân với chồng một thời gian xem sao. Chứ cứ sống như vầy, mình sợ mình gục ngã mất.
12:00 CH 18/04/2012
Văn phòng đại diện của nước ngoài phải đóng thuế...
Không có bạn nào giúp mình sao? Hic
09:13 SA 11/11/2011
Bé hay đi ngoài
Bé nhà mình 15 tháng, bé cũng mới bị một đợt tiêu chảy cách đây 2 tuần. Mình có cho bé đi khám BS thì được chuẩn đoán là nhiễm trùng tiêu hóa và BS có cho bé uống Smecta + Men vi sinh + Kháng sinh nhưng bé uống cả gần 10 ngày vẫn không khỏi hẳn, chỉ giảm bớt tiêu chảy nhưng mỗi ngày vẫn đi cầu phân lỏng khoảng 3,4 lần. Mẹ mình ở quê có nhờ người mang lên cho mình ít lá có sữa, mình cho bé uống khoảng 3 ngày thì bé không đi cầu, ngày thứ 4 thì đi phân bình thường. Mẹ mình có nói là lá cây này chữa tiêu chảy rất hay và mình cũng thấy nó hiệu quả với bé nhà mình. Mình vẫn còn một ít ở nhà do mình không dùng hết. Bạn nào cần thì mình có thể đưa cho bé dùng thử.
06:11 CH 12/07/2011
Bé đi học mà sút cân quá. Mong các Mẹ tư vấn giúp...
Mình cám ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian trả lời cho mình nha, tại mình thấy bé ốm đi nên mình lo lắng quá. Để chiều nay mình về cân cho bé thử xem sao. Một lần nữa cám ơn bạn.
07:06 CH 23/06/2011
Bé đi học mà sút cân quá. Mong các Mẹ tư vấn giúp...
Đọc xong trả lời của các bạn, mình thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mấy bữa nay mình lo lắng không ngủ được, cứ suy nghĩ xem liệu mình có tìm đúng trường cho con hay chưa. Một lần nữa mình xin cảm ơn tất cả.
09:45 SA 23/06/2011
Bé đi học mà sút cân quá. Mong các Mẹ tư vấn giúp...
Hic, không có mẹ nào giúp mình sao?
05:16 CH 22/06/2011
Bệnh Retinoblastoma - Ung thư nguyên bào võng mạc
Mình cũng có con cỡ tuổi con bạn nên mình thấy thương bé quá. Mong bạn can đảm nhé. Cầu mong bé mau hết bệnh. Bạn ơi, cho mình hỏi chút là khám mắt thông thường có thể phát hiện ra bệnh không? Ý mình là con chưa có triệu chứng gì nhưng mình muốn đưa con đi khám mắt thông thường thôi thì không biết BS có phát hiện ra bệnh nếu có không hả bạn?
05:30 CH 13/01/2011
Mặc đẹp (tầng 13), Bao giờ cho đến tháng...
Chào mọi người,
Em có 2 chiếc đầm cúp ngang ngực nhưng vì em không quen mặc kiểu đầm này Em muốn sửa chúng thành đầm có dây nhưng không biết nên sửa thế nào cho đẹp và hợp lý. Mong mọi người tư vấn giúp em ạ. Nếu có hình minhh ọa thì càng tốt a. Em xin cảm ơn nhiều.
06:30 CH 15/10/2010
Bố mẹ nào biết cây thuốc nam chữa u não không?...
Chị ơi, chị đọc bài báo này xem có giúp gì được không nhé. Chúc bé mau hết bệnh.
http://tintuconline.vietnamnet.vn/vn/print/xahoi/412632/index.html
06:12 CH 30/10/2009
Ghét mẹ chồng
Sao 2 VC em không thuê nhà ở cho đỡ khổ, có thiếu thốn chút đỉnh nhưng rồi khó khăn sẽ qua em ạ, lại được độc lập, không lo đụng chạm, tự do thuê người trông con, đi làm về mình tự chăm con, vất vả tý thì vợ chồng chia sẻ. Chứ đọc mà chị thương mẹ em quá, và nghĩ đến mẹ mình, hoàn cảnh có thể không giống lắm, nhưng tình thương con thương cháu, xót con cháu thì y hệt, lúc nào cũng lo không đủ sức khoẻ, chứ có sức khỏe là mẹ lại dốc sức ra giúp con cháu, gần 70 rồi mà chưa được nghỉ ngơi.:Crying:


Dạ, em cũng muốn ra ở riêng lắm chị ạ, dù hoàn cảnh em bây giờ chưa thể mua được nhà, nhưng dù ở nhà thuê mà hàng ngày không gặp MC nữa thì em cũng mừng rồi. Ngặt nỗi chồng em chán lắm chị ạ. Do từ nhỏ đến giờ sống sung sướng quen rồi, ở nhà cao cửa rộng quen rồi, nên giờ em năn nỉ ra ngoài cho mẹ con em đỡ khổ thì chồng không chịu đi, nhất quyết đòi ở lại nhà BMC, chỉ vì 1 nỗi: sợ khổ. Chồng em lại chẳng hiểu chẳng có nỗi khổ nào hơn nõi khổ tinh thần. Vì MC không dám gây chuyện với chồng, chỉ đè em và con em ra gây thôi. Còn CC thì còn kinh khủng hơn MC gấp trăm lần. Em sống ở nhà đó mà suốt ngày cứ nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào MC và CC xông lên phòng chửi 2 mẹ con em. Em làm bất cứ cái gì dù nhỏ như hạt cát thì cũng bị CC và MC để ý. Cứ như là họ chẳng làm gì, suốt ngày canh em sơ hở sai sót tí ti là họ nhảy bổ chửi em. Vậy đó chị. Nên em nhiều khi chán lắm, nhiều lúc muốn thuê nhà chỉ có 2 mẹ con ở với nhau thôi, còn chồng nếu thích thì cứ ở lại nhà BMCcũng được. Mới tối hôm rồi nè, em rủ bé giúp việc coi con em đi siêu thị mua đồ ăn cho con em, mà em thì rất biết tính MC nên phải đợi bé đó làm hết việc nhà xong xuôi rồi mới rủ đi. Lúc đi có xin phép BC, bố chồng đồng ý. MC thì đang tắm nên em chỉ nói BC nói lại dùm em với MC. Vậy mà tụi em vừ bước ra tới cửa thì bà từ trên lầu đi xuống, thấy vậy chửi bé GV 1 trận, nào là sao chưa xong việc mà đi, dù rằng đã chẳng còn việc gì làm nữa nhé, sau đó nghĩ ra 1 lô việc bắt bé đó làm, xong rồi mới cho đi. Tụi em đi về xong thì cũng gần 10h tối, bình thường thì bà ngủ sớm lắm, 8-9h là ngủ rồi. Vậy mà hôm đó ráng đợi tụi em về lối bé GV ra chửi thêm 1 tăng nữa rồi bắt lau thêm 5 tầng cầu thang, dù rằng 1t chỉ lau 1l và bé đó mới lau hôm qua rồi. Em biết MC chửi NGV là đang chửi em nhưng vì không thể chửi em vì nếu chửi em thì vô lý quá. Thấy tội bé GV, nó vừa lau cầu thang vừa khóc. Từ đó em chảng dám rủ nó đi đâu cùng em nữa.
04:13 CH 13/08/2009
Ghét mẹ chồng
Topic nào về MC em cũng đọc không sót trang nào, vì em cũng ức chế với MC lắm lắm. MC em thì chẳng thương con trai mình nên cũng chẳng thương con dâu và cháu nội. Hồi em có thai, MC chắc thậm chí còn không biết em mang thai tháng thứ mấy nữa vì chưa bao giờ hỏi thăm con dâu lấy 1 lời gọi là. Có lần chị họ chồng đến nhà chơi, khi về nói em là mới có thai thì ráng giữ gìn SK, đi dứng cẩn thận kẻo ảnh hưởng em bé. MC đứng ngay đó mặt lạnh như băng phán ngay 1 câu: “trời, có thai chứ có phải gì quan trọng đâu mà phải bày đặt này kia”. Vậy đó. Tới hồi em sinh con, BV cách nhà MC 10 phút xe máy, cách nhà MĐ cả mấy chục cây số, MC thì không phải đi làm, ngay cả làm việc nhà cũng không vì có NGV, MĐ thì làm nhà nước, không thể nghỉ dài ngày được. Vậy mà MC vào thăm em được khoảng 10 phút. Sau đó là biệt tăm luôn. MĐ thì phải nghỉ làm cả hơn tuần lặn lội lên đây chăm em vì em vô BV cả 2 ngày sau đó mới mổ lấy con, rồi phải nằm viện thêm 5 ngày nữa. Em ở cữ ở nhà MĐ gần 4th trời, MC xuống thăm được 15 phút là về luôn. Tới hồi em mang cháu lên nhà BMC ở vì tới lúc phải đi làm lại, MC không cho mướn NGV trông cháu, lý do đưa ra là không thích người lạ vào nhà, sợ nguy hiểm, sợ mất đồ… Thế là chồng em phải nghỉ làm ở nhà trông con. 1 đứa bé 4th với một người đàn ông chưa bao giờ phải làm việc nhà bao giờ vật lộn với nhau từ 8h sáng đến 5h chiều suốt gần 3th trời. Vậy mà trong khoảng thời gian đó thì MC không hề phụ giúp gì việc chăm cháu, và chắc chỉ bế con em được 1-2l cho có thôi. Nói thêm là con của CC em lớn hơn con em khoảng 5th tuổi. CC em làm việc cho BMC tại nhà BMC luôn nên NGV BMC thuê trước đó để làm việc nhà thì lúc đó chuyển qua giữ con cho CC, chỉ làm việc nhà khi con của CC ngủ thôi. Nói chung là ưu tiên coi con của CC, việc nhà thì để từ từ làm sau cũng được. Tới hồi CC thuê được NGV khác coi con rồi, bé giúp việc trước đó thỉnh thoảng bế dùm com em chút xíu, mà chỉ lúc nào làm xong hết mọi việc nhà rồi nhé, vậy mà MC mặt nặng mày nhẹ, nói móc méo cho không ra gì. Tới lúc con em đến tuổi ăn dặm, chồng em thì không thể vừa chăm con, vừa nấu đồ ăn cho con và tập cho con ăn được. MC lúc đó nói em là mang con về gửi MĐ đi. Lúc đó em buồn ghê lắm, nghĩ người ta phải khó khăn lắm, phải tha phương cầu thực thì mới phải gửi con lại quê cho OB trông để lên đường tìm kế sinh nhai. Đằng này mình và chồng có việc làm ổn định, nhà BMC thì giàu sụ nhé, con em lại là con đầu lòng, cháu đích tôn nữa chứ, vậy mà mình sinh con mình ra mà còn không được chăm sóc nữa trong khi bé mới hơn 6th tuổi, rất cần tình thương và sự chăm sóc của cha mẹ. Mà MC thừa biết MĐ em đi làm cả ngày về còn phải lo cơm nước và chăm sóc ông nội em đã già yếu, bố em thì bị tai biến nằm 1 chỗ, với 3 đứa con trai đang tuổi ăn học. Nhà MĐ em thì chẳng có phòng ốc gì, sao thuê người làm về coi cháu được vì nhà toàn đàn ông. Vậy mà bà cũng nói ra được 1 lời đề nghị như vậy đấy. MĐ em thì xót cháu, nói thôi, cứ mang cháu về với bà. Chồng em thì không thể ở nhà trông con mãi được vì anh là đàn ông mà, với lại 1 mình em đi làm thì chỉ đủ tiêu thôi, lỡ có ốm đau gì thì biết lấy tiền đâu ra. Thế là em phải đành lòng cho cháu về với bà ngoại. MĐ em có nhờ 1 bác gần nhà trông con em, chiều đi làm về thì đón cháu về trông cháu, không còn thời gian nào mà nghỉ ngơi nữa nhưng bà bảo em không lo, bà chịu được, còn bảo em cứ yên tâm, bà chăm tụi em hồi nhỏ làm sao thì cũng chăm con em như vậy, mà có khi còn chăm hơn, thương hơn vì cháu nhỏ quá mà phải xa cha mẹ. Cứ chiều thứ 6 đi làm về là em lại phóng xe mấy chục cây về thăm con, tối chủ nhật lại lên để mai đi làm. Cứ như vậy gần 3th , MC không hề hỏi thăm cháu câu nào, chỉ có đúng 1l em dắt xe ra chuẩn bị về quê thăm cháu, bà cứ nằng nặc đưa em 1 bịch trái cây nói là gửi cho cháu ăn. Về tới nhà MĐ em mở ra thì là 2 trái na thâm đen (vì để mấy ngày ma không ai ăn) và 1 trái cam. Em chỉ thấy buồn cười thôi. Cứ như vậy đến gần 3th sau thì ông nội và bố em ngày càng yếu, MĐ em không còn chút thời gian nào nữa khi mà vừa chăm cháu, vừa cơm nước, chăm sóc gia đình. Em vừa thương bà vừa nhớ con, ngày nào cũng khóc. Đến một ngày em mạo muội nói với MC là em xin mướn người làm trông con em, em cũng nói rõ lý do là bà ngoại cháu quá bận rộn, và cháu còn nhỏ rất cần cha mẹ… Mà các mẹ biết MC em nói sao không: không có chuyện mẹ ở nhà nấu ăn cho người chỉ trông con của con. Em nói là mấy chuyện ăn uống của NGV con lo hết. Ba lại nói thôi không được vì dù sao cũng đi lối đi chung này kia phiền phức lắm. Em phải nhờ BC nói thêm thì bà mới chịu (BC em thì trước giờ luôn đồng ý cho em mướn NGV coi con em nhưng vì MC em ghê gớm lắm nên em cu84ng không dám) nhưng với đk vầy nè: bà sẽ mướn dùm em NGV nhưng chỉ trông con em lúc em đi làm thôi, khi em đi làm về và những ngày nghỉ thì em phải trông con để NGV làm việc nhà cho MC (vì NGV cũ đã nghỉ rồi mà MC chưa kiếm được ai). Em lúc đó thì chỉ nghĩ đến 1 điều là làm sao lại được sống với con nên bà tính thế nào em cũng chịu. Vậy là em đưa con em lên. Sau đó là 1 chuỗi ngày đầy mâu thuẫn giữa em và MC. Bữa nào rảnh em kể các mẹ nghe tiếp nhé vì em viết dài quá rồi.
11:06 SA 12/08/2009
Có mẹ nào học Anh văn giao tiếp với em ko?
Chị ơi, cho em hỏi chút ạ. Mẹ ấy có dạy nghe không? Em nói cũng dở mà nghe càng dở hơn. Chị trả lời cho mấy mẹ ở trên đi cho em biết chi tiết luôn với ạ. Nhà em cũng gần Q. 3 nè. Cám ơn chị.
10:35 SA 05/06/2009
Bác nào có chị chồng thì vào đây tâm sự nhé ....
Em cũng đồng cảnh ngộ với chị Fox và Dzuinho đấy ạ. Em chỉ có 1 chị chồng thôi nhưng giờ cũng không nhìn mặt nhau nữa rồi. Chồng em là con trai một, có một chị và một em gái. CC em làm cho cty tại nhà của BMC em nên dù có nhà riêng thì ngày nào cũng qua bên nhà BMC em từ sáng đến tối, cả chủ nhật cũng vậy. Hồi em chưa sinh con thì nhà chồng em chưa thuê người giúp việc, chỉ có một người làm bán thời gian 1 tuần 3 buổi sáng, chỉ giặt đồ và lau nhà thôi, nên em ngoài giờ đi làm ra thì làm hết công chuyện nhà. Ngày nào chị ấy qua cũng mang theo đứa con 4 tuổi. Mà con chị thì nghịch phá khủng khiếp. Ngày nào cũng bày biện cả đống đồ chơi đầy ra nhà mà chị ấy chẳng bao giờ biết nhắc nhở con dọn dẹp hay tự tay dọn dẹp cho con, toàn là em phải dọn, mà dọn xong nó lại bày ra tiếp, một ngày em cứ dọn vô rồi nó lại bày ra không biết bao nhiêu lần. Nhiều khi em mệt mỏi quá cũng chẳng muốn dẹp dọn gì nữa nhưng vẫn phải cố làm vì không làm thì MC em đi đâu về là lại than thở sao nhà cửa bừa bộn thế, cứ như là đó là lỗi của em ấy. Con chị ấy đã vậy, còn chị ấy thì ăn xong đến cái chén cũng chẳng thèm mang xuống bồn rửa, ăn tráng miệng trái cây thì bày biện tùm lum ra bàn, ăn uống xong xuôi thì vô tư đứng dậy, chỉ có em là người chịu trận. Thằng bé con chị ấy thì ngang bướng mà chị ấy thì ngoài việc cho nó ăn đòn thì chẳng biết làm gì hơn, thế nên ngày nào nhà BMC em cũng ồn ào nhặng xị cả lên vì 2 mẹ con chị ấy, mẹ thì đánh con rồi la lối om sòm, con thì khóc toáng cả nhà lên. Thật sự hồi đó em không ghét gì chị ấy cả vì em nghĩ mỗi người mỗi tính, chị ầy chỉ lười thôi chứ cũng chẳng có dã tâm gì nên em vẫn kính trọng và vui vẻ với chị ấy vì chị ấy là chị của chồng em. Nhưng đến khi em sinh con thì em mới thực sự hiểu con người của chị ấy. Đứa con thứ hai của chị ấy hơn con em 4 tháng tuổi. BC em thì cháu nào cũng thương hết, còn MC em thì không thương cháu nội chút nào. Chị ấy thấy ba chồng em cũng thương con em nên tỏ vẻ không hài lòng (chị ấy chỉ muốn một mình con chị ấy được thương thôi) và lại nghĩ chồng em là con trai một, con em là cháu nội đích tôn, thì sau này gia tài của cải chắc là BC em sẽ để lại hết cho VC em nên từ đó bắt đầu ganh ghét VC em. Em và chồng em đều phải đi làm nên khi sanh em bé thì cần phải mướn người giúp việc nhưng chị ấy nói thẳng với em là không cho phép em mướn người giúp việc vì mướn người lạ về nhà rất nguy hiểm (vậy mà chị ấy đã từng mướn người về coi đứa con đầu lòng của chị ấy khi nó con nhỏ đấy, sau này lớn thì gửi đi học nên không mướn nữa). Việc không cho mướn người làm này còn được hậu thuẫn từ MC em nữa (vì MC em là người rất hay đa nghi nên lúc nào cũng sợ người giúp việc đến làm rồi lấy cắp đồ đạc) cộng thêm việc chị ấy nói với MC em là sau này VC em có được căn nhà của BMC em thì sẽ "đuổi MC em ra khỏi nhà" (nguyên văn đấy ạ) nên MC em từ đó cũng bắt đầu ghét em dù rằng trước đấy quan hệ của em va MC rất tốt. Em vì là phận làm dâu và cũng không muốn gia đình lục đục nên đành năn nỉ chồng nghỉ làm ở nhà trông con giúp em (chồng em thu nhập ít hơn em nên giải pháp em đi làm, chồng ở nhà trông con là hợp lý nhất). Đến khi con em đến tuổi ăn dặm và em thấy cứ để chồng em ở nhà trông con cũng tội nghiệp vói lại anh ấy cũng đâu biết nấu nướng gì làm sao nấu cho con ăn được nên em có đến trường AD hỏi thông tin vì em có ý định gửi con em ở đó. Em về có kể lại chuyện hỏi trường học cho con cho bé giúp việc cũng là cháu của MC em nghe (Từ khi em sanh con thì MC em kêu bé đó vào để giúp việc nhà, 2 chị em cũng hợp nên hay nói chuyện với nhau), MC em và CC em cũng ở đó nghe thấy, mấy bữa sau CC em đi nói với MC em là em có ý định muốn xin tiền BC em để cho con em đi học (gia đình chồng em rất khá giả, BC em thì rất tốt và hiểu biết) vì khi em kể chuyện hỏi trường cũng nói mức học phí luôn, mà đối với MC va CC em thì mức học phí đó cao chót vót. Thế là MC em đi nói với em một cách rất giận dữ là một tháng con thu nhập được bao nhiêu mà đòi gởi con con vô đó, nói em là đua đòi, trường đó chỉ dành cho con nhà khá giả, ngay như con D (tên chị chồng em) đây, nó còn chưa dám gủi con nó vô đó mà con bày đặt. Thật sự với thu nhập của em, em hoàn toàn có khả năng gửi con em vô đó học (MC va CC không biết thu nhập của em là bao nhiêu), em chưa hề có ý định là sẽ xin tiên BC em cả, mà từ trước đến giờ em cũng chưa bao giờ mở miệng ra xin tiền của bất kì ai trong nhà chồng em. Lúc đó em chẳng biết nói gì với MC em nữa, em chỉ nói là con đi hỏi thông tin thì về kể lại cho bé B (tên người giúp việc) nghe vậy thôi chứ con cũng không định gửi cháu vì ba nó (chồng em) không cho gửi vì nói là tội nghiệp con còn bé quá (lúc đó con em được 6th). Thế là mới xong chuyện. Rối em cũng đành phải gửi con em về cho bà ngoại nuôi vì 2 VC em phải đi làm (bà ngoại thì ở tận VT, còn em thì ở TP), lúc em xuống xin phép BMC em cho cháu về thì BC em không đồng ý nói rằng tại sao con không mướn người về coi nó mà phải gửi về bà ngoại, con cái phải ở với cha me chứ. Em lúc đó chẳng biết nói sao, chẵng lẽ lại đi nói là mẹ và chị đã nói không cho phép con mướn người giúp việc. Em chỉ nói là xin ba chấp nhận cho con vì con không còn cách nào khác, mướn người giúp việc thì cũng phức tạp lắm. Em nói vậy thì BC em cũng phải đồng ý, nói là tùy em quyết định. MC em ngồi ngay đó mà chẳng nói một câu nào. Hôm sau MC kể cho CC nghe chuyện đó thì CC lại đi nói là em đang dùng khổ nhục kế để BC em phải cho em mướn người về trông con em. Em nghe mà chịu không nổi, có ai đem đứa con mình rứt ruột đẻ ra mới 6th tuổi để làm khổ nhục kế không nè trời. Xa con em em đau lòng vô cùng nhưng cũng phải chấp nhận vì nếu cứ giữ con bên mình mà không chăm sóc tốt cho con được thì cũng có lỗi với con, mà nếu nghe lời BC em mướn người trông cháu thì chắc MC và CC em cũng chẳng để yên, gia đình chắc cứ xào xáo hoài thôi. Dù BC em là người quyết định mọi chuyện trong nhà nhưng chẳng lẽ sau này CC và MC em có kiếm chuyện về việc mướn người thì em lại đi mách lẻo với BC em sao, BC dù sao cũng là đàn ông và cũng bận rộn lắn nên cũng chẳng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà. Với lại nhiều khi BC em cũng phải nhường MC em luôn vì MC em cũng dữ dằn lăm, mà BC cũng không muốn gđ to tiếng nên cũng nhịn cho xong. Em đã chọn cách như vậy để gđ êm ấm mà chị ấy lại đi nói em là đang dùng khổ nhục kế :Sigh:. Con em còn nhỏ nên mỗi lần đi khám định kì cho cháu hoặc đi đâu ra đường là em chỉ dám đi taxi thôi chứ không dám đi xe máy vì thấy nguy hiểm và bụi bặm quá, CC lại đi nói em là cái thứ nghèo mà xài sang (nhà BMC em giàu có hơn nhà em). Mà em có xài sang hay không thì em xài tiền của em chứ có xài tiền của chị ấy hay của BMC em đâu. Hồi 2 chị em còn quan hệ tốt đẹp, chị ấy có dư 1 cái địu em bé nên cho em, em thấy ngại quá nên mấy hôm sau có mua cho con chị ấy 5 bộ đồ. Rồi hôm đi siêu thị có mua 2 bịch tã cho con em, em về thì thấy chị ấy ngồi đó, em cũng đưa cho chị ấy 1 bịch để con chị ấy xài. Chị ấy xài xong hết bịch đó, không đi mua dù nhà cách chợ 3 phút xe máy mà cả tuần lúc nào em đi làm thì lên phòng em tự lấy, lúc em ở nhà thì cũng hỏi xin em. Trưa hôm đó chồng em đang ngủ trong phòng thì chị ấy nói người giúp việc gõ cửa xin dùm cái tã cho con chị ấy, chồng em vì phần cũng không biết em để đâu, phần thì bưc mình vì đang buồn ngủ mà bị đánh thức nên nói rằng hết tã rồi. Ôi trời ơi, chị ấy la ầm ĩ cả nhà lên, nói VC em là đồ mọi rợ, bủn xỉn. Em về nghe chồng em kể mà phát sợ. Mà có phải em tiếc gì mấy cái tã đâu, chị ấy cũng đã xin em cả tuần mà em có nói tiếng nào đâu, vậy mà có 1 chuyện như vậy thôi mà chị ấy làm thấy ghê. Ngày mai, ngay lập tức chị ấy đòi em trả lại cái địu cho chị ấy. Em cũng cho vào cái hộp như lúc đầu và trả lại cho chị ấy đàng hoàng. Chị ấy còn đi nói xấu em không ra gì với bà con của chồng em, mà toàn là chị ấy tự suy diễn theo chiều tiêu cực hay dựng lên thôi. Nói em là cái thứ Bắc Kì rau muống (em là người Bắc, gđ chồng là người Nam), nói em là do chồng em và BC em không biết ăn tỏi nên bị em bỏ bùa, còn CC và MC biết ăn tỏi nên không bị em dụ, nói em là muốn lấy tiền bạc của gđ chồng em, muốn lấy nhà... Mà thực sự trong thâm tâm chưa bao giờ em nghĩ là cái nhà của BMC em sau này sẽ thuộc về ai, bây giờ BMC em cho VC em ở thì em ở thôi, vậy mà chị ấy nói vậy. Nói xấu đủ điều, không còn gì là không nói. Ban đầu em cũng rất buồn. Nhưng nghĩ lại chẳng tội tình gì mà phải buồn vì những người như vậy. Và từ đó, em coi CC em như người vô hình, có ở ngay trước mặt em thì em cũng không bao giờ để ý. Chị ấy muốn nói xấu gì, em cũng chẳng care, vẫn ngày ngày kiếm chuyện để bắt bẻ em từ những chuyện nhỏ nhặt nhất nhưng em chỉ dạ rồi không thèm để ý gì tới nữa. Nói hoài rồi cũng mệt, kiếm chuyện hoài cũng mệt thôi. Em bây giờ thấy thanh thản và thoải mái vô cùng từ khi để chị ấy ra khỏi cuộc đời của em.

Xin lỗi mọi người vì em tâm sự dài quá, mọi người thông cảm nhé.
09:28 SA 10/04/2009
h
Hoango
Bắt chuyện
663Điểm·5Bài viết
Báo cáo