Anh ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán, lên tóc, lên má. Tôi cảm nhận một tình cảm cháy bỏng khát khao của anh và cả tôi vì lâu rồi chúng tôi mới tìm lại cảm giác ở cạnh nhau như vậy. Sáng hôm sau, anh chở tôi đi làm. Lên công ty, tôi mở máy điện thoại thì hiện ra một loạt tin nhắn của Minh. Anh trách móc tôi nhiều lắm. Tôi biết đã đến lúc cần chấm dứt mối quan hệ này dẫu tôi biết rằng tôi đau và Minh sẽ rất đau. Bởi lẽ tôi không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình mà tôi đang có, rồi ba mẹ, anh chị tôi sẽ như thế nào khi biết tôi như thế. Dư luận rất khủng khiếp và tôi biết người thân của tôi sẽ không chịu nổi khi đối mặt với dư luận như thế. Gia đình tôi là 1 gia đình gia giáo và chắc chắn sẽ chẳng có ai chấp nhận 1 người con như thế cả q. Thôi thì từ bỏ lòng tham ái trong con người mình để đổi lấy sự bình an cho tất cả mọi người. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói với Minh. Tôi còn thương anh và yêu anh thật. - em xin lỗi anh. Em mệt quá sang nay mới nhận đuợc tin của anh nè. - em sao vậy? Có mệt không? - em còn hơi mệt một chút thôi. Trưa em gọi nói chuyện với anh nha. - vậy em làm việc đi. Tôi đang suy nghĩ chưa biết nói với minh như thế nào để anh không bị tổn thương. Nhưng có lẽ càng làm anh đau sẽ tốt cho anh. Trưa chồng tôi gọi điện thoại. Anh hẹn dẫn tôi đi ăn. Dù rất mệt nhưng tôi cũng cố gắng. Dù sao cũng là cơ hội và động lực để tôi cắt đứt mọi thứ và quay về với chồng, với gia đình. Trở về tôi gọi cho minh. Anh hỏi tôi sao xa cách với anh vậy. Trong lòng tôi vẫn chưa biết nói như thế nào với anh nên chỉ nói chuyện qua loa và hẹn anh sẽ nói hết tất cả cho anh nghe khi tôi cảm thấy thoải mái. Thật sự, nếu 1 ngày không nhắn tin, không nói chuyện với minh, lòng tôi khó chịu lắm. Thói quen đó ăn sâu vào mọi hoạt động thường ngày của tôi rồi. Suy nghĩ và đắn đo mãi, tôi cũng đành đối mặt với minh. - anh à - sao em - hôm trước chị gọi em - em nói sao? Chị gọi em làm gì? - anh làm gì mà để chị lấy đuợc sdt của em. Lỡ chị đưa cho ai đó rồi lan truyền ra bên ngoài sẽ bất tiện cho em đó, anh biết không? - anh không biết. Chắc anh ngủ nên chị lấy sdt của anh. Chị đã nói gì? - chị nói anh và chị không ly thân - vậy là em không tin anh? - không phải ko tin nhưng e cũng đắn đo - anh biết chi yêu anh, anh biết em là cô gái tốt. Em nghe chị rồi em sẽ chia tay anh. - nhưng anh còn có con? Em cũng thế - em dám vượt qua dư luận để yêu anh không? - nếu sống vì bản thân em thôi, em làm đuợc nhưng nếu xét về mối ràng buộc xung quanh thì mình quá tàn nhẫn đó anh. - vậy là em muốn sao? - anh hãy về với chị, chăm sóc bé. Đừng bỏ rơi chị lúc này. - anh không bỏ con anh đâu. Anh sẽ chăm sóc bé. - vậy là tốt rồi. - nhưng anh yêu em - tình yêu đâu phải cứ sống ở cạnh nhau thì mới gọi là yêu hả anh? Mình xem nhau như những ng bạn tri kỷ và cùng nhau chia sẽ những khó khăn lúc cần. - em mở video lên cho anh nhìn em lần cuối. Anh không bao giờ gặp lại em nữa. Tim tôi như bị ai đó bóp chặt lại, tôi không thể thở đuợc khi nghe anh nói như thế. Tôi không đành lòng. - anh xin em, mở video call lên. Anh chỉ muốn nhìn em 1 lần nữa mà tôi. tôi bật khóc đau đớn khi nghĩ từ nay mình và anh sẽ đi về 2 hướng. Lúc ấy, tôi đồng ý mở video theo lời đề nghị của anh. Cảnh tượng trước mắt tôi là những giọt nước mắt của anh cũng hiện hữu như tôi bây giờ. Anh khóc như chưa bao giờ đuợc khóc, chúng tôi cứ thế nhìn nhau qua màn hình và không ai nói với ai câu nào. Tôi đau lắm, không có điều gì diễn tả hết đuợc nỗi đau của tôi lúc này. - đuợc rồi, mình dừng tại đây nha em. Anh mãi mãi yêu em như anh đã từng nói. Em hãy thật hanh phúc là anh an lòng. Vậy là anh tắt và anh xóa tất cả mọi thứ thông tin của tôi ra khỏi danh sách bạn bè của anh. Tôi chới với và không còn tâm trang để làm việc nữa. Lúc đó tôi chỉ ước mình đủ can đảm để hét với anh là em cũng yêu anh và đừng vội rời xa em lúc này, anh ơi. Nhưng tôi không làm đuợc. Cho đến bây giờ, tôi thấy hối hận, vì sao tôi không nói 1 câu tôi yêu anh ấy. Để anh ấy thanh thản và biết rằng tôi cũng yêu anh. Tôi mệt mỏi và muốn đi về nhà sớm. Nhưng tôi không muốn về và tôi ko biết phải đi đâu khi lòng mình trống trãi và hụt hẫng như thế này. Tôi đi taxi đến quán bar của 1 cô bạn. Bất chợt tôi nghe bài hát " Khi em nói là mình chia tay thôi,Khi em nói là mình không chung đôi.Khi em nói là tình xót chia phôi.Khi em nói là em đã đi rồi. Khi anh biết một mình anh đơn côi.Khi anh biết một mình giữa đêm trôi. Khi anh biết lời em nói trên môi.Khi anh biết, mình đã mất nhau rồi." Từng lời từng chữ trong bài hát như từng nhát dao đâm thấu vào tim can của mình. Tôi chỉ muốn chạy đến quán bar thật nhanh đễ đập tan đi sự ngột ngạt trong luc này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi liền gọi cho bạn tôi bên sing và xin sdt của thầy thích thiện thuận.
hãy email cho tôi
annhien292009@gmail.com
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Hacuoi85