Bé đầu nhà mình cũng ăn ít nhưng chiều đi làm và đêm đêm còn tu ti mẹ thêm, Bé thứ hai thì mình không có sữa mấy, bây giờ bé 5m10d, chỉ nặng 7.2 kg thôi, bé ăn sữa ngoài hoàn toàn nhưng bé ăn ít quá. Không biết có bé nào ăn sữa ngoài mà lại ăn ít như bé nhà mình không. Cả ngày bé chỉ uống 500ml sữa với 100 ml bột ngọt (chia làm 2 bữa) thôi. Đêm thì ngủ một mạch từ 22h đến 7h sáng chỉ ti mẹ tí xíu thôi, vì mẹ cũng không có sữa mấy, không biết ngủ lâu thế thì có bị đói không, có hôm em sợ con đói nên nửa đêm bế bé lên đút bình sữa vào miệng nhưng không chịu bú, mà cố ép thì la toáng lên đòi ngủ tiếp. Bây giờ trộm bé có thể lẫy xoay xoay người khắp giường, cầm nắm đồ chơi rất chặt, mẹ ngồi bế quay lưng vào ngực mẹ để chân con chạm nền thì con nhún nhẩy khiếp lắm. Nhưng em vẫn lăn tăn vụ con ăn ít mà bé thế đã bỏ ăn đêm thì liệu con có bị đói không, có hại thận không vì đêm con không ăn nên sáng ra con vẫn vui vẻ cười toe toét nhưng nước tiểu vàng khè tội lắm. Có bé nào giống bé nhà em không ? cùng vào đây chia sẻ với em nhé !
Cảm ơn chị!Đúng là em chửa con so, cái gì cũng bỡ ngỡ. Hôm qua em đi khám bác sĩ lại còn bảo em có nguy cơ đẻ non nữa, thế mà đi xong về nhà chồng vẫn khăng khăng là bác sĩ cứ nói linh tinh, đẻ non sao đc mà đẻ non, làm em cũng bó tay luôn. Tết là em cũng 36 tuần rồi, nên em quyết định rồi, dù tình cảm vc có sứt mẻ, dù bố mẹ chồng có ghét bỏ thì em vẫn quyết ở lại HN, tất cả phải vì con, Tết thì năm nào chẳng có, nhưng sinh con thì cùng lắm chỉ 2 lần thôi chứ chị nhỉ! hic.Mà chị ơi, hôm qua em siêu âm, 32 tuần 4 ngày đc 2kg, như vậy có bé không hả chị? Em thấy bác sĩ bảo phải thêm 200gr nữa mới đúng chuẩn chị ah. Hôm qua em lại bị mắng vì tội kg nhớ ngày dự sinh nữa, nhưng tại mỗi lần siêu âm là một ngày dự sinh khác nhau nên em chỉ áng chừng tầm đầu tháng 2 âm vậy là bị bác sĩ mắng, hic. Ngày hôm quá đúng là ngày cực kì stress của em!:((
Bạn có bị đau háng k?cứ đang nằm nghiêng mà chuyển tư thế sang bên kia y như rằng đau k thể tả,hoặc là nhấc chân để măc quần cũng đau lắm
Không dám nói toán ĐH của Mỹ, nhưng cỡ Algebra 1 & 2 và Geometry, Statistics thì cũng có thể hiểu được chút chút. Chắc còn lâu mới cần đến cái khoản này nhỉ?Như vậy thì có "bao sân" nhiều quá hay không? Mình chú trọng ngôn ngữ nhiều hơn, toán để chuyên gia khác lo.:)
CHUYỆN HỌC LÚC NHỎỞ daycare mỗi tuần đem về xấp giấy vẽ nguệch ngoặc, màu mè lem luốc... tận dụng đủ loại giấy tờ, bao bì, nui, mì sợi, ống hút ... để làm các "dự án" về đủ các thứ. Tiếc rằng, hồi ấy mình "vô tư" cho vào thùng rác hết, không chịu chụp hình, lưu trữ lại! Cái "tự nhiên" đọc được thực ra nhờ sự âm thầm đóng góp một phần của cha mẹ. Mỗi ngày "cày cuốc trên nương" gần 12 tiếng (cộng thời gian lái xe), thế nhưng thói quen đọc sách cho con nghe không bỏ, cho dù 5-10 phút, cũng phải "la hét" thì chúng nó mới vào chổ nằm đọc sách. Rồi chở con đi thư viện, nhà sách mỗi tuần, dù là mới biết đi chập chững, vào để ăn chực bánh cookies! Lên 3-4 tuổi đi đường chỉ vào bảng hỏi chữ gì? Chữ cái thôi, thế là chúng nó "đọc" luôn, đọc sách cầm lộn ngược lộn xuôi, cứ kệ ...Đọc theo trí tưởng tượng, cứ kệ ... Mình chẳng biết cái phương pháp chi hết trơn!Cứ tự nhiên mỗi ngày như thế, bây giờ thì con biết đọc kiểu "critical thinking" rồi! Hú vía, cũng may là mình không biết nhiều các phương pháp!
Mình vào để báo tin với các mẹ. Mình đã sinh bé gái Kún vào ngày 27 tháng 10 sau bao ngày mong mỏi vì bị quá ngày. Mình đẻ thường, con nặng 3,3 kg, đã đủ sữa cho con ăn. Chúc các mẹ nhà 3 tháng cuối đều vượt cạn thành công nhé.
Các mẹ sinh đầu năm 2012 ở ngoài Bắc có lo vụ rét mà phải đi đẻ không?Mới se lạnh vài hôm mà mình thấy việc sinh đẻ sao lại lo lo. Mình mang thai con đầu lòng, nghe ngóng nhiều lại càng sợ thêm. Thế lên bàn đẻ là nằm tơ hơ ra hả cả các mẹ, làm gì có chăn nhỉ?Ôi, mình có máu sợ rét hay sao í, trời mùa hè cũng ít nằm quạt lắm, còn người ta chưa rét mình đã phải lôi chăn ra đắp rồi cơ. Chuyến này đi đẻ mà gặp rét như hồi tháng giêng năm nay mà nằm "chuồng'' thì chắc đông máu mất.:o
Tôi nhắc lại mấy bác đả có ý định cho con gái du học, thì bằng mọi cách phải tìm cách cho con ờ lại Mỹ. Kiên nhẫn chút xíu, dù ra trường chưa có việc , hết hạn visa cứ xin hoc thêm . Trước sau sẻ có việc làm hay có người cưới. Kinh nghiệm nhiều female Á châu qua Mỹ du học nếu quyết tâm ờ lại Mỹ ,cho thấy hầu hết họ thành công như mong đợi . Ví dụ mấy cô cháu ruột tôi du học tại Mỹ , đều được ờ lại Mỹ. Có chồng con rất HP.(đang làm giấy bảo lãnh bố mẹ đoàn tụ)
Các bác, cho cháu tiếp xúc với máy tính nhiều thì làm sao để đề phòng cận thị đây. Con trai em có vẻ thích dí sát mắt vào màn hình, bố mẹ nhắc suốt nhưng rồi không nhắc nhở đâu lại vào đấy. Các bố mẹ share cho em ít kinh nghiệm đi!
Trong lúc các thành viên gạo cội của box này chưa vào trả lời, giải đáp cho mẹbanhgao, thì mình xin fép được múa rìu qua mắt thợ chia sẻ ý kiến: vấn đề mà mebanhgao đưa ra là bệnh của đại đa số học sinh vấp phải mà một nguyên chính là do cách giáo dục mang lại! Với cách học hiện nay, học sinh quen cách đọc sách và chép lại, nói lại khi cô hỏi, cô kiểm tra (điều này ảnh hưởng rất lớn đến việc con đọc sách thêm ở nhà) chuyên nói "yes" , khác với phương thức giáo dục được fép nói "no" với điều kiện đưa ra được lập luận logic và giải đáp thuyết fục ý kiến của người fản biện!Bên cạnh đó, thiếu hẳn 1 phần khá quan trọng là học nhóm (Group), thuyết trình (presentation); Bài giảng trên lớp là basic, hoặc là 1 câu chuyện của 1 công ty thực tế, bài tập nhóm lại là bài đưa ra ý tưởng của nhóm bắt buộc các thành viên phải suy nghĩ và sáng tạo!Mình vẫn còn nhớ, trong 1 giờ học của 1 subject: Cross-cultural Negotiations; thầy giáo có yêu cầu: Make ten minutes prestation talk about three (3) negotiate strengths of your culture; One (1) example from some negotiation you did/opposite negotiation attacked your culture weaknessVới yêu cầu như trên chép sách làm sao? do vậy, qua 1 yêu cầu của thầy học sinh làm, thuyết trình, trả lời ý kiến phản biện, trả lời các câu hỏi và cái đựoc nhất là bản thân đã có được kiến thức mà là kiến thức của riêng mình!
Em cũng không hiểu lắm, nhưng ấn tượng của em về chữ viết học sinh trung học Mỹ, hay cả sinh viên đại học thường là chữ viết xấu, to cồ cộ, và hay viết theo lối chữ in, nghĩa là các chữ trong một từ không dính với nhau đâu ạ. Nói chung chữ em vốn xấu (hỏng chữ do bắt chiếc các chị hàng xóm uốn éo chữ hồi lớp 3, điều mà các bác đang nói tới đấy ạ) mà em thấy còn gọn gàng sạch sẽ hơn các bạn Mỹ nhiều, hì hì.
STANDARDS, CODESBên đây điều tối kỵ là quan tâm đến "điểm số" của người khác. Chỉ có dân Á ta thì hay quan tâm với nhau, chứ "grade" là privacy.Nói về "chuẩn", Mỹ là nước cái gì cũng có chuẩn (gọi là standards, codes). Bạn xài gốm sứ American standards đấy thôi. Nói về chuẩn, thì mình thấy trong xây dựng người ta quan tâm nhiều lắm. Các hệ thống điện, plumbing (ống nước), hệ thống xả, ... trong nhà người ta tính toán cả, phải được sự approval của city trước khi tiến hành tiếp tục. Người ta có chuẩn cho chổ để tủ lạnh, cái cửa kích thước thế nào để đưa được các thứ vào nhà. Chính vì thế mà Home Depot hay Lowes (bán đồ nội thất, xây dựng bình dân), bạn mua về là tự lắp ráp được. Tất cả đều có chuẩn, chưa nói đến chuyện máy tính, protocol ...Về chuyện học, cái curriculum là cái "chuẩn" (mỗi tiểu bang đều có chuẩn riêng, nhưng cũng gần giống nhau). Mỗi tiểu bang khác nhau một chút, nhưng mình thấy đều có chuẩn chung cho mục đích đại học, thi SAT, ACT sau này.@DucMing - Cám ơn Bạn đã trở lại sau một thời gian dài vắng bóng, chắc là bận rộn quá! Con đi học, rồi bây giờ sắp sửa có đứa thứ ...? - Bạn nhận xét về Identity Crisis rất đúng, ngẫm nghĩ mà thấy hay.
CÁM ƠN MỌI NGƯỜI"identity crisis" - Cái mà mình đang lo nhất. Cũng may về VN mấy lần vừa qua, bà con họ hàng khen là mình vẫn "nhà quê" (cho dù mình chẳng giàu có để giúp đỡ ai, mà ngược lại!). Bao nhiêu năm xa quê, vẫn mang âm hưởng đặc sệt của quê mình. "Khủng hoảng căn tính" - Mất gốc, không phải đợi sống ở nước ngoài đâu, mà nhiều khi mất gốc ngay chính trên quê hương, các Bạn thử ngẫm nghĩ mà xem!Viết ngắn vài dòng để cùng "sống" với topic, với diễn đàn này. Chúc các Bạn ngon giấc.
Nếu đã quyết định chia tay rồi thì nên tính toán cuộc sống của hai mẹ con cho kỹ, kinh tế thế nào, chăm sóc con cái, công việc thu xếp thế nào cho ổn. Quyết rồi thì vui vẻ chấp nhận. Đừng quá quỵ lụy vào cảm xúc nhất thời, nhìn cái lá rơi cũng buồn, thấy lại tấm ảnh cũ lòng nao nao thì khó sống lắm mẹ nó ạ.
Nghĩ cho kỹ, thử hết các cách có thể, cho thời gian hàn gắn, rồi quyết định. Đã quyết là làm, quyết xong đi tiếp cuộc đời một cách vui vẻ. Chia tay đâu phải là tận thế đâu.