Có khi nào bọn khựa lồng ghép tiếng Vn mình vào ko nhỉ? Để lừa dân nó như kiểu là " bọn Vn này rất mất dậy phải cho chúng nó 1 bài học " chả hạn
Mỗi lần đi chợ, gặp những cụ bà bán rau, bán ốc như vậy mà mình chẳng bao giờ ngã giá vì mình nghĩ, già rồi nên buôn bán như thế này chẳng có lời bao nhiêu.Cuối tuần này tới nhà cụ xem sao (có thể ngày mai xin nghỉ làm 1 bữa), mua cho cụ bao gạo và vài kg thịt (dạo này tài chính eo hẹp quá :(, nếu không sẽ giúp đỡ nhiều), từ Nha Trang của em chạy tới Cam Phúc Bắc chỉ khoảng 1 tiếng mấy là cùng, có gì mình sẽ báo cho mấy mẹ biết nhé
Các bạn hãy suy nghĩ xem vì sao chỉ một chương trình văn nghệ chào mừng ngày thiết lập mối bang giao Lào-Việt mà phải có hầu hết tam tứ trụ triều đình tham dự. Đây không đơn thuần là một sự kiện văn hóa, nó gắn với mục đích sâu xa là tình hình biển Đông đấy thôi. Khi Trung Quốc ở đúng thời điểm này đang mua chuộc Cambodia và đã mua chuộc thành công bằng nhiều, rất nhiều tỷ USD viện trợ rồi, thì Việt Nam mình phải bằng mọi cách mua được người anh em Lào thôi. Lào nằm ở vị trí còn hiểm hơn Cambodia, một khi Trung Quốc mua được Lào thì Việt Nam mình chỉ có đứng một mình bên bờ Thái Bình Dương, trên đánh xuống, Đông Bắc và Tây Nam đánh sang, Hoàng Sa và Trường Sa đánh vào, khi ấy ta có kịp trở tay không?Anh Thơ và Trọng Tấn thật không may khi các bạn ấy có lẽ vì mải đi hát nên không hiểu được những gì đang xảy ra liên quan tới sự còn mất của chủ quyền đất nước. Sự kiện văn hóa Việt - Lào này không phải là cái sự hát hò vớ vẩn, ẩn sau đó là một trong nhiều ý nghĩa chính trị, ngoại giao thực sự rất quan trọng, lôi kéo đồng minh và tạo sân sau cho đất nước trong cuộc chiến tranh giành lãnh hải với Tàu. Vì vậy, mình hiểu vì sao các bạn Anh Thơ và Trọng Tấn, những con chim sơn ca của dòng nhạc cách mạng, lại bị án kỷ luật nặng như vậy vào thời điểm này. Âu cũng là một bài học cho hai bạn trong cuộc đời làm nghệ sỹ, hãy quan tâm nhiều hơn đến lợi ích và thể diện quốc gia thay vì cái hũ cơm nhỏ của nhà mình.
Mình nghĩ cũng không nên dạy bạn ạ, ở VN mà sống theo phong cách Nhật thì chẳng sống được đâu hoặc sẽ bị bảo là hâm đấy, ở đâu quen đấy thôi. Phải thích nghi với môi trường và hoàn cảnh, ở VN mình thì nên day con khôn khéo, nhanh nhẹn, sống để ý và bon chen thì chắc sau này khả năng thành công trong cuộc sống sẽ cao hơn.
Hôm nay, tình cờ đọc bài viết này của chị Mẹ Sóc, dù rất bận, tôi vẫn phải đăng nhập để chỉ nói một lời với chị: Tôi thực sự trân trọng nhân cách và lối sống của chị. Hình ảnh chị giống như cây Liễu Chương đài, yếu đuối, mảnh mai nhưng thật nghị lực, kiên cường trước giông bão cuộc đời.
Cảm ơn chị đã cho tôi thấy hình ảnh đẹp của người đàn bà Việt, vốn không còn nhiều trong cuộc đời này.
Công và tội của người trong cuộc đều đã được Tòa án kết luận cả rồi. Gạt đi những "tội" và "lỗi" cả về phương diện pháp luật và đạo lý vợ chồng, cá nhân tôi cũng thấy Dương Tự Trọng và những người giúp ông trong vụ án này đáng thương chứ không "đáng khinh" như Táo nghĩ, vì suy cho cùng, họ cũng vì một chữ tình mà lụy thân.
Các bạn cứ ném đá thoải mái. Chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi. Nói thật, tôi thích những người trọng nghĩa kiểu anh hùng Lương Sơn Bạc (kể cả khi họ là thảo khấu), hơn là những kẻ luôn miệng "vì nước quên thân, vì dân phục vụ" mà hèn.
(PetroTimes) - Dương Tự Trọng đang đứng trước vành móng ngựa để nghe pháp luật phán xét về tội trạng của mình. Dù phần đông đều thương và tiếc nuối cho một con người vẹn tài vẹn tâm thì pháp luật vẫn là pháp luật, Dương Tự Trọng phải trả giá cho sai lầm của mình.
Nhưng có lúc nào, ai đó tự hỏi: Sẽ ra sao nếu Dương Tự Trọng không cố cứu anh mình?
Nếu như vụ án Dương Chí Dũng ở Vinalines được coi là “đại án tham nhũng” thì vụ xét xử Dương Tự Trọng lại được xem là một “đại án nhân tâm”.
Gọi là “đại án nhân tâm” là vì vụ án này từ khi bắt đầu cho đến khi đứng trước phiên tòa (và có thể sẽ đến cả nhiều năm sau) ngập tràn trong cảm giác tiếc nuối hơn là căm giận hay hoan hỉ. Chữ “giá như” được dùng rất nhiều trong các bài báo sau sự kiện Dương Tự Trọng bị bắt. Hết thảy, từ dư luận cho đến đồng nghiệp trong ngành công an đều có chung cảm giác tiếc cho Dương Tự Trọng.
Trong thập kỷ 90 của thế kỷ trước, nói về đánh án hình sự ở phía Bắc, có những cán bộ công an được coi là có biệt tài là Phan Văn Vĩnh (GĐ Công an tỉnh Nam Định - nay là Trung tướng, Tổng Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát điều tra phòng chống tội phạm), Nguyễn Đức Nhanh (Trưởng phòng Cảnh sát điều tra, Công an TP Hà Nội, rồi sau là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh 2, Giám đốc Công an TP Hà Nội - Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh vừa mới nghỉ hưu) và Dương Tự Trọng.
Ngoài đánh án, Dương Tự Trọng còn rất được lòng người bởi tính cách có phần nghệ sỹ, sống phóng khoáng.
Mấy chục năm cống hiến và theo nghiệp công an, đến những năm cuối cùng, Dương Tự Trọng lại đi ngược lại với lý tưởng của mình và có thể sẽ phải đứng sau song sắt với những kẻ đầu trộm đuôi cướp trước đây đã “đầu hàng” trước Dương Tự Trọng.
Nếu Dương Tự Trọng không liều mình cứu anh mà vi phạm pháp luật, hẳn con đường quan lộ của ông còn rộng dài. Với tài năng và sự tận tụy, nhiệt tâm với công việc cùng với danh tiếng vốn có, ông sẽ lại thăng tiến và kỳ vọng giữ những chức vụ quan trọng hơn nữa trong ngành công an.
Nếu như vậy, người ta sẽ biết Dương Tự Trọng là một người không chỉ giỏi đánh án mà còn là một người lạnh lùng, “pháp bất vị thân”. Hình tượng đó có thể sẽ rất được ngợi ca - nhưng có vẻ như không giống với con người vốn có của Dương Tự Trọng.
Những ai đã từng gặp gỡ Dương Tự Trọng đều biết đến một con người này sống nặng nghĩa nặng tình. Và cho đến khi đường quan lộ thênh thang nhất, ông lại bị “ngã” cũng chính bởi chữ “tình” ông hằng tôn thờ. Đúng như ngạn ngữ phương Tây có câu “Sống vì điều gì thì chết vì điều đó”. Thêm một chữ "giá như" được đặt ra: Giá như Dương Tự Trọng biết cách sống vô tình hơn.
Xưa kia, luật Hồng Đức có quy định: Cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau… nếu tố nhau thì chịu “lưu châu xa” (đày đi làm việc ở xứ xa). Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đình. Tiếc là luật pháp mới của ta không còn giữ điều này - mặc dù, xã hội chúng ta luôn kêu gọi xây dựng xã hội tốt đẹp với hạt nhân là gia đình.
Chữ "giá như" thứ 2 xuất hiện: Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có Luật Hồng Đức.
Thêm chữ "giá như" thứ 3: Giá như Dương Tự Trọng sa ngã vì danh vọng, tiền bạc chứ không phải vì tình anh em ruột rà, máu mủ. Có lẽ, người ta sẽ cảm thấy đỡ tiếc hơn.
Có quá nhiều chữ “giá như” đặt ra trong nỗi băn khoăn về con người mang đầy tiếc nuối này.
Người ta vẫn nói người sống nặng tình thường hay chịu khổ. Và quả thật, ở tuổi 52, đến nửa bên kia cuộc đời, Dương Tự Trọng mới thấm thía được.
Ít ai biết, ngoài tài đánh án, Dương Tự Trọng còn đam mê nghệ thuật và thích làm thơ. Ông có một bài thơ viết về mẹ từ nhiều năm trước mà bây giờ ngẫm lại, những người quen biết ông mới cảm thấy nó như một dự cảm đau đớn:
“Chỉ có mẹ thôi!
Không bỏ con, dù thế nào đi nữa
Trái tim nồng nàn, vị tha vời vợi.
Đau đáu thương con, nhẫn nhục trọn đời…”
Có lẽ sau này, khi được về lại với cuộc sống tự do, Dương Tự Trọng cũng sẽ không còn gì nhiều, ngoài những ký ức đẹp về một thời lừng lẫy và người mẹ già “không bỏ con dù thế nào đi nữa”.
Chỉ có điều Dương Tự Trọng cũng sẽ sống trong nỗi đớn đau - đớn đau không phải vì mất hết sự nghiệp, chịu cảnh lao tù - mà đớn đau vì để cho mẹ cha già phải chịu "nhẫn nhục" trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hoàng Chiến Thắng"
" CHỐNG NẮNG CỦA VỊT - Lâm Trực
Cá nhân em đánh giá thì cả từ cái nhìn văn hóa Phương Đông lẫn quan điểm sống Phương Tây thì:
1. Nếu vì công sở bắt (phải) mặc đồng phục váy thì đến cơ quan hẵng thay; nếu để chống nắng bảo vệ da thì hãy mặc quần dầy. Trưa đi uống bia về nhìn mấy bạn nhàu như đống giẻ rách và bẩn hơn các bạn nhặt rác. Ghét kinh người!
2. Trước đây với đồ bảo hộ mặt nạ ninja (kính dâm, khẩu trang bịt luôn cả cổ), găng tay, tất chân + nồi hầm trên đầu là đã thấy kinh hồn bạt vía, giờ thêm cái váy trùm kín ngoài thật nhìn giống như trốn bệnh viện phụ sản ra. Đã đẹp thì phải đẹp cả ở ngoài đường cho cánh đàn ông ngắm, phỏng ạ?
Thật chứ ăn chơi sá gì đen cháy. Bằng không thì như idea của bạn Ma nên mang váy ngắn đến công sở thay, no problem. Cho nên ý kiến phê bình của bạn Ma hoàn toàn chính xác, ko cần phải sozi.
3. Em là phụ nữ, em cũng phản đối mấy cái áo, váy chống nắng. Lôi thôi, xấu khủng khiếp. Các nàng còn cho vào cốp xe, mỗi lần lấy ra mặc, nhàu nhĩ như cái giẻ lau. Em không thể tưởng tượng được các nàng gọi là điệu đà mà lại có thể khoác một cái nhàu nát như thế lên người. (Em là mặc quần áo bao giờ cũng là, kể cả Jeans. Quần áo là phải thẳng thớm, hơn nữa, là quần áo vừa làm quần áo thơm hơn, vừa vệ sinh nữa). Để chống nắng, em nghĩ, dùng một cái áo sơ mi trắng cũ của mình mặc khoác ra ngoài đi đường là ổn (nhưng đừng mặc áo kẻ của chồng - như cái mốt cách đây hơn chục năm). Vừa chống nắng, vừa đỡ bẩn quần áo mặc đi làm vì đường phố mình bụi quá.
4. Mùa hè, em vẫn mặc may ô đi nắng, đến nỗi, đàn ông nhìn thấy em ngưỡng mộ lắm, bảo: lâu lắm mới gặp một người phụ nữ dũng cảm như em… Mọi người hỏi em: sao không che chắn vào? Em bảo: Ở nhà chồng không thèm nhìn, đến cơ quan cũng chẳng ma nào buồn liếc mắt, có mỗi lúc đi đường để cho giai ngắm mà còn che đậy hết thế kia thì giữ gìn mà làm gì. Nhưng, vì thế, hai năm trở lại đây mặt em nhiều tàn nhang lắm rồi.
5. Em cực lực phản đối việc che chắn như thế này, mất hết cả mỹ quan thành phố. Chị em là phái đẹp mà cái đẹp cần phải phô ra chứ ai lại che đậy thế. Cứ áo cổ khoét sâu, váy 40 xẻ 25 là chuẩn nhất, em rất thích.
6. Em cũng thấy dek an toàn, mỗi mảnh vài quấn hờ lên bên ngoài, ko có dây thun hoặc khuy cài gì cả trong khi bên trong mặc váy ngắn! Nhiều khi em nghĩ: ***, khùng! Sao ko may luôn váy dài mặc vào, đến công sở tụt cái dài còn cái ngắn, chứ làm gì mà quây như thế, lỡ có việc thắng gấp là chân tay loạn xì ngàu, cực kỳ nguy hiểm. Vì chị em có thói quen đi xe ga thích bóp thắng tay phải, mà tay phải là nó ăn vào bánh trước và rồi kết quả thì ai cũng biết.
7. Miễn bàn
Lâm Trực"
Tôi xin không bình luận gì thêm.
Tôi nhớ tác giả của "Chuyện chị Thỏ Bông" (gái nhé) từng tả thực cảnh chị em Hà Nội ra đường mặc áo, váy chống nắng trông "như những đống giẻ di động". Đúng là văn học hiện thực không phê phán.
Các nước Á châu tôi từng đến, cũng nắng và nóng khủng khiếp, phụ nữ nước họ xấu hơn đàn bà, con gái xứ mình nhiều lắm, nhưng mà không có cảnh nhàu nhĩ và bùng nhùng áo-váy-chăn-màn luộm thuộm ra mặt trận như xứ sở nhiều chiến tranh này.
Tóm lại, tội làm cho chị em xấu đi trong mắt anh em và bạn bè thế giới suy cho cùng là tại anh # và Bộ Giao thông.
Những người như các bạn, trí tuệ và nhân bản, khiến cho Diễn đàn WTT này cũng đáng để vào đọc và suy ngẫm thật.
Còn hơn thế nữa bạn, Trung Quốc đang hô hào, nhồi nhét vào đầu dân nó là phải đánh Việt Nam đây này.
Mời đọc bài dưới đây của tụi Tàu trên mạng "Trung Quốc Binh khí Đại toàn", toàn lời lẽ khích động, hô hào chuẩn bị chiến tranh với Việt Nam.
"Quần đảo Nam Sa (Việt Nam gọi là Trường Sa) vốn dĩ là chuỗi ngọc trai lấp lánh của đất mẹ Trung Hoa, nhưng lại bị nhiều kẻ trộm cắp, muốn chiếm đoạt, giành giật, việc này chỉ làm phân tán đi ánh hào quang của chuỗi ngọc trai mà thôi. Trong số các đảo bị các nước chiếm đoạt, bọn Việt Nam kiêu ngạo, vong ơn bội nghĩa đã ráo riết chiếm đóng quần đảo với số lượng nhiều nhất.
Nghĩ lại mà xem, Việt Nam vốn xưa là phiên thuộc của nước ta. Năm 1885, theo Thỏa ước Pháp – Thanh, Việt Nam đã bị nhượng lại cho Pháp, dần trở thành thuộc địa của Pháp. Sau hai cuộc chiến tranh, Trung Quốc đã giúp Việt Nam đánh đuổi thực dân Pháp và đế quốc Mỹ, hai miền Nam Bắc đã được thống nhất. Nhưng thật không ngờ bọn Việt Nam không những không biết ơn Trung Quốc, mà trái lại đã lấy oán báo ân, tự vỗ ngực xem mình là nước có tiềm lực quân sự lớn thứ ba thế giới, liên tiếp khiêu khích Trung Quốc. Mặc dù qua hai bài học, là cuộc chiến tranh biên giới Trung – Việt và chiến tranh Bãi đá ngầm, nhưng Việt Nam vẫn không nhận ra được bài học, càng ra sức chiếm đoạt nhiều đảo hơn.
Do bọn Việt Nam bắt tay thực hiện khai thác đảo sớm nên điều kiện chiếm cứ thuận lợi hơn, hơn nữa lại có nguồn nước ngọt nên bọn chúng có thể thi công trên đảo, xây dựng sân bay, kiến tạo hạ tầng kỹ thuật thông tin di động, di dân ra đảo, tổ chức du lịch quốc tế, thiết lập phân chia ranh giới khu hành chính cấp huyện hòng vĩnh cửu hóa, thực tế hóa, quốc tế hóa, hợp pháp hóa hành vi bá chiếm. Tiếp đó các nước khác cũng lần lượt theo đuôi Việt Nam, như Philipin, Malaysia, Indonesia, Bruney… xâu xé vùng biển Nam Sa của Trung Quốc, xây dựng căn cứ quân sự hoặc khoan dầu mỏ. Tất cả bọn chúng đều không coi Trung Quốc ra gì.
Các nước xung quanh xâm chiếm quần đảo Nam Sa đúng vào thời kỳ đất nước Trung Quốc chúng ta tiến hành cải cách mở cửa, thực hiện chiến lược đối ngoại hòa bình, tập trung xây dựng kinh tế trong nước, duy trì hòa bình phát triển với bên ngoài. Cùng là những nước đang phát triển đáng ra Việt Nam và các nước lân cận phải có thiện ý giải quyết hài hòa những tranh chấp. Đất nước chúng ta đề xướng ra mục tiêu “gác lại chiến tranh, cùng nhau phát triển”.
Tuy nhiên, 30 năm qua, lòng tốt của chúng ta lại không hề được báo đáp, mà trái lại các nước còn không ngừng tăng cường lấn chiếm khu vực biển của nước ta, ngang nhiên chiếm lãnh hải, lãnh thổ nước ta. Không khó khăn lắm, chúng ta cũng có thể nhận ra rằng, lòng tốt của chúng ta không được báo đáp tử tế; danh dự, lãnh thổ và lãnh hải quốc gia nếu chỉ dựa vào giao thiệp hòa bình thì khó mà giữ gìn, bảo vệ được. Ủy ban thềm lục địa của Liên Hiệp Quốc quy định, 12/5/2009 là kỳ hạn cuối cùng cho các quốc gia có liên quan phải hoàn thành việc gửi những bản giải trình các luận cứ khoa học về chủ quyền thềm lục địa và khu kinh tế đặc quyền.
Tình hình phát triển còn làm phức tạp hóa vấn đề, sự xoay chuyển của thời gian sẽ làm cho chúng ta càng thêm bất lợi, nếu cứ tiếp tục kéo dài sự khoan dung của chúng ta thì kẻ khác sẽ cho rằng chúng ta đã chấp nhận, bằng lòng với việc đó. Vì thế, biện pháp có hiệu quả là phải dùng lực lượng quân sự chiếm đoạt lại Nam Sa, và phải đưa việc này vào chương trình nghị sự.
Chúng ta phải thấy một thực tế rằng, mức độ xâm phạm của các nước có liên quan đối với lợi ích của nước ta là khác nhau, do điều kiện môi trường và địa vị quốc tế khác nhau nên sẽ có những phản ứng khác nhau đối với hoạt động quân sự của nước ta, vì vậy mà chúng ta cần phải có những cách đối xử khác nhau, giải quyết tốt những mâu thuẫn chủ yếu, thúc đẩy giải quyết những mâu thuẫn thứ yếu. Không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu tấn công chủ yếu của chúng ta phải là Việt Nam.
Chúng ta có đầy đủ lý do để tấn công Việt Nam, Việt Nam cũng có đầy đủ điều kiện để trở thành vật tế của trận chiến thu hồi Nam Sa:
1. Việt Nam xâm chiếm nhiều đảo nhất, có nguy hại lớn nhất, hơn nữa có thái độ kiêu ngạo nhất, ảnh hưởng xấu nhất. Trước tiên ta thu hồi lại những đảo mà Việt Nam chiếm đóng là có thể thu hồi lại hầu hết các đảo bị chiếm, khống chế được toàn bộ. Lấy gương xua đuổi thành công quân Việt Nam để răn đe các nước khác buộc chúng phải tự mình rút lui.
2. Trước đây, Việt Nam đã nhất nhất thừa nhận Tây Sa và Nam Sa thuộc chủ quyền của Trung Quốc. Những bài phát biểu của các quan chức, bản đồ quân sự, tài liệu địa lý đều là những bằng chứng xác thực, cho đến sau khi thống nhất đất nước thì Việt Nam có những thái độ bất thường, có yêu cầu về lãnh thổ lãnh hải đối với Tây Sa và Nam Sa. Việt Nam ngấm ngầm thọc lưng Trung Quốc, tiền hậu bất nhất, đã làm mất đi cái đạo nghĩa cơ bản, khiến quân đội của chúng ta phải ra tay, với lý do đó để lấy lại những vùng biển đảo đã mất.
3. Việt Nam có lực lượng quân sự lớn nhất Đông Nam Á. Hơn nữa lại đang tăng cường phát triển lực lượng hải quân, không quân để đối đầu với ta. Quân đội của ta có thể phát động cuộc chiến Nam Sa, cho dù quân đội Việt Nam đã có chuẩn bị. Với chiến thắng trong cuộc chiến này, hoàn toàn có thể làm cho các nước khác thua chạy, không đánh mà lui. Đây là cách để loại trừ Việt Nam, làm cho Việt Nam ngày càng lụn bại.
4. Hai nước Trung – Việt xích mích đã lâu, đã từng nảy sinh tranh chấp lãnh thổ và lãnh hải, lần này lại xảy ra xung đột quân sự. Đây là điều mà thế giới đã dự đoán và đã sớm nghe quen tai với việc này, chắc chắn phản ứng sẽ nhẹ nhàng hơn. Trái lại, nếu tấn công vào các nước như Philipin thì phản ứng quốc tế nhất định sẽ rất mạnh mẽ.
5. Các nước khác tuy cùng trong khối ASEAN nhưng chế độ xã hội và ý thức hệ khác với Việt Nam, các nước khác lại ủng hộ Mỹ trong chiến tranh Việt Nam, thời gian đó đã sinh ra những khúc mắc. Là liên minh ASEAN, khi chúng ta phát động chiến tranh thu hồi lại Nam Sa ắt sẽ gặp phải sự phản đối của ASEAN, nhưng hậu quả của cuộc tấn công Việt Nam sẽ tương đối nhỏ, vì Việt Nam đã từng có ý đồ thiết lập bá chủ khu vực, việc này đã làm cho các nước láng giềng có tinh thần cảnh giác, việc làm suy yếu lực lượng quân sự của Việt Nam cũng là điều tốt cho các nước ASEAN.
6. Tình hình quốc tế gần đây có lợi cho việc giải quyết vấn đề Nam Sa. Quan hệ Trung – Mỹ ; Trung – Nga đang ở thời kỳ tốt nhất, không phải vì thế mà dẫn đến sự đối đầu về quân sự giữa các nước lớn. Quân đội Mỹ đang sa lầy vào chiến trường Afganistan, Iraq và vẫn phải chuẩn bị ứng phó với chiến tranh có thể xảy ra với Iran, chưa rảnh tay để quan tâm tới chiến sự Nam Sa. Hơn nữa tranh chấp đảo giữa Nhật Bản và Hàn Quốc, tranh chấp giữa Campuchia và Thái lan đều sẽ làm phân tán sự chú ý của cộng đồng quốc tế.
7. Quần đảo Nam Sa là một vị trí chiến lược không thể thiếu của Trung Quốc trên trận tuyến kéo dài từ Trung Đông đến Viễn Đông, tuy eo biển Malacca là con đường yết hầu nhưng quần đảo Nam Sa không phải là không có vị trí chiến lược. Có được Nam Sa sẽ uy hiếp được Malacca, yểm trợ các đường ống dẫn dầu, Nam Sa là một trong những vùng hiểm yếu, Trung Quốc quyết không ngần ngại chiến đấu để thu hồi Nam Sa.
8. Lấy chiến tranh để luyện tập quân đội, lấy việc thực hiện chiến tranh để kiểm nghiệm và nâng cao năng lực chiến đấu của quân ta, tình hình phát triển của hai bờ Đài Loan – Hải Nam có thể đảm bảo để hai bên bờ sẽ không xảy ra chiến tranh trong tương lai gần, giải quyết triệt để vấn đề Nam Hải, trong khi thực hiện chiến tranh trên biển phải khảo sát những thiếu sót của hải quân, không quân đảo Trung Quốc để kịp thời nhận diện những khiếm khuyết, cải thiện, nâng cấp, nhằm phát triển càng nhanh càng tốt lực lượng hải quân không quân của ta, để chứng tỏ rằng quân đội ta là lực lượng quân đội theo mô hình mới, có kinh nghiệm chiến đấu hiện đại, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến sự Đài Loan – Hải Nam hoặc để đối phó với những thách thức khác có thể phát sinh. Lực lượng hải quân, không quân của Việt Nam không thể xem là quá mạnh cũng không thể xem là quá yếu, chúng phù hợp với việc luyện tập quân đội của ta.
9. Việc thiết lập hợp tác quân đội với Đài Loan có thể còn nhiều khó khăn, sự bất đồng giữa hai bờ Đài Loan – Hải Nam có thể tồn tại, nhưng việc thu hồi Nam Sa thì hai bên lại có chung một lập trường. Mặc dù không thể mời quân đội Đài Loan cùng tham chiến nhưng trước và sau trận chiến đều cùng nhau tiến hành các hoạt động như: cung cấp nguyên vật liệu, thiết bị bảo trì, nhân viên xử lý, máy bay, tàu chiến do nhu cầu cần thiết hạ cánh hoặc cập bến trong chiến tranh, chắc chắn rằng sự phối hợp hai quân đội sẽ góp phần vào đoàn kết, thống nhất quốc gia.
10. Việt Nam là bọn tham lam, kiêu ngạo, vô lễ, tuyệt đối không thể thông qua đàm phán để chiếm lại quần đảo Nam Sa, không chiến đấu thì không thể thu hồi lại biên cương quốc thổ. Như vậy, cuộc chiến Nam Sa là không thể tránh khỏi, đánh muộn không bằng đánh sớm, bị động ứng phó không bằng chủ động tấn công.
Vẫn còn rất nhiều lý do nhưng không tiện để nêu ra cụ thể từng lý do được.
Mặc dù nói chúng ta đánh Việt Nam như đánh bạc nhưng việc thu hồi Nam Sa quả thực không phải chuyện nhỏ. Hải quân và không quân Việt Nam cũng đang dần hiện đại hóa cho nên ta quyết không đánh giá thấp đối phương, bắt buộc phải làm tốt công tác chuẩn bị, không đánh thì thôi, đã đánh là phải thắng nhanh. Trong khi bàn việc lấy lại Nam Sa vấn đề không phải là xét xem có thể thành công hay không mà phải xét xem thắng lợi có triệt để hay không, những tổn thất, rủi ro có phải là nhỏ nhất hay không và kết quả cuối cùng có phải là tốt đẹp nhất không… Vì thế cần phải xác định 4 mục tiêu rõ ràng. Đó phải là, xuất một đường quyền đẹp mắt về chính trị, quân sự, kinh tế, ngoại giao.
Trên lĩnh vực quân sự, đáng tiếc rằng Việt Nam đã làm những việc gây phản ứng mãnh liệt như xâm chiếm nhiều đảo mới, giam giữ ngư dân và tàu đánh cá Trung Quốc. Ta tuyên bố rằng lãnh thổ lãnh hải nước ta không dễ dàng xâm chiếm, bắt buộc Việt Nam trả lại những đảo đã xâm chiếm, nhanh chóng hoàn thành việc triển khai quân sự tại Nam Hải. Nếu quân đội Việt Nam không chịu thì Trung Quốc sẽ tiến hành tấn công xua đuổi, kẻ nào dám phản kháng ta kiên quyết diệt trừ, nếu tăng viện trợ máy bay tàu chiến cho Việt Nam thì sẽ bắn hạ, bắn chìm hết. Quân đội Việt Nam đã trang bị một số lượng nhất định máy bay, tàu chiến và tên lửa tiên tiến do Nga sản xuất. Quân đội của ta sẽ huy động tiềm lực hải quân, không quân để phong tỏa những căn cứ hải quân, không quân của chúng. Quân đoàn pháo binh thứ hai cần làm tốt việc che giấu những cứ điểm chiến lược hiểm yếu, không quân và chiến hạm cần làm tốt công tác dự báo; cung cấp nhiên liệu cho kế hoạch tấn công lâu dài ở căn cứ phía Nam. Lực lượng trên mặt đất phải luôn luôn sẵn sàng ứng phó với các cuộc tấn công quấy nhiễu của quân đội Việt Nam ở khu vực biên giới bất kỳ lúc nào; phải thực hiện phá hủy các căn cứ hải quân không quân ở miền Bắc. Tóm lại, ta sẽ lấy việc tấn công Việt Nam như là cuộc diễn tập để giải phóng Đài Loan, một khi tình hình đã lan rộng thì sẽ triệt để phá hủy lực lượng hải quân, không quân Việt Nam.
Trên lĩnh vực chính trị, vạch trần việc các nước như Việt Nam xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải nước ta, nhắc lại rằng nước ta muốn duy trì phương châm hòa bình, nhưng chúng ta không thể hòa bình với những kẻ xâm hại đất nước ta. Cho dù xảy ra rồi thì chúng ta không mong nhìn thấy xung đột quân sự. Trung Quốc hy vọng rằng các bên liên quan nên ngồi lại tiến hành đàm phán hòa bình để nhanh chóng kết thúc chiến tranh. Nếu như các nước như Việt Nam chịu khuất phục trước sức ép quân sự to lớn của nước ta thì nước ta sẽ không sử dụng biện pháp vũ lực nữa, sẽ mở rộng tiếng nói quốc tế của nước ta.
Trên lĩnh vực ngoại giao, một khi chiến sự xảy ra, cộng đồng thế giới chắc chắn sẽ đưa ra bốn chữ “phê phán, phản đối”. Chúng ta cần nhanh chóng tranh thủ sự thông cảm của Mỹ, Nga, Liên minh Châu Âu, nhiệm vụ quan trọng nhất của hoạt động ngoại giao là nắm được mục tiêu của các nước ASEAN, cố gắng bình tĩnh trước sự phẫn nộ và hoảng hốt của họ, khiến họ tin tưởng rằng Trung Quốc vô cùng coi trọng quan hệ với ASEAN, tuyệt đối không làm tổn hại đến lợi ích của các quốc gia ASEAN ngoại trừ Việt Nam, Trung Quốc sẽ làm cho mức độ phản ứng của họ giảm xuống mức tối thiểu.
Trên lĩnh vực kinh tế, để chung sống hòa bình cần thực hiên chiến lược “Dùng đất đai đổi lấy hòa bình”. Để hòa bình phát triển thì cần thực hiện chiến lược “Dùng tiền bạc đổi lấy đất đai”. Đối với quần đảo Nam Sa thì lại phải thực hiện phương châm “chủ quyền thuộc về tôi, cùng nhau phát triển, thỏa hiệp hòa bình, chia sẻ lợi ích” thiết lập một số khu vực cùng phát triển ở giáp giới các nước ASEAN gần quần đảo Nam Sa. Lấy nước ta làm chủ, lần lượt cùng hợp tác phát triển với Philipin, Malaysia, Bruney..giúp các đối tác cùng có lợi. Mục đích của các nước này muốn chiếm đảo là vì muốn đạt được lợi nhuận dầu mỏ, giúp cho họ kiếm được tiền mà họ muốn, làm cho nó dễ dàng đồng ý chủ quyền Trung Quốc. Nếu Việt Nam đồng ý với chính sách này thì có thể cũng nhận được một phần nào đó.
Với ý đồ lấy phương thức hòa bình để giải quyết tranh chấp Nam Sa thì kết quả cuối cùng Nam Sa quần đảo ắt bị chia cắt. Tất cả những đảo bị chiếm giữ là do ban đầu lực lượng quân đội của nước ta không đủ, khi có đủ năng lực thì không cần phải do dự mà không quyết định, việc sử dụng vũ lực chắc chắn sẽ dẫn đến có sự phản đối. Cùng năm đó, Anh ra sức tranh đoạt đảo Falklands cũng đã bị lên án chỉ trích nhiều, nhưng khi đảo Falklands đã nằm trong tay nước Anh, ai đã có thể làm gì họ . Nếu Việt Nam nguyện làm đầu têu thì phải đánh cho chúng không kịp trở tay.
Hãy giết chết bọn giặc Việt Nam để làm vật tế cờ cho trận chiến Nam Sa."
Nguyên bản tiếng Trung Quốc trên trang mạng “Trung Quốc Binh khí Đại toàn” http://www.cnweapon/ .com/html/ news/2010- 01/news14304. html
Cảm ơn một tấm lòng nhân hậu. Xin hãy chỉ cho tôi biết làm cách nào chuyển tiền tới bạn để bạn giúp mua gạo, mua một số vật dụng gia đình cần thiết cho cụ.
Thích comment của bạn, kể cả cách bạn phản bác lại ý kiến của đồng chí Kauffman, văn phong rất trong sáng và dí dỏm. Thích cả bạn Lý Thông, mong được đọc nhiều những comments chất lượng như vậy trên diễn đàn.
Ngày còn là sinh viên, lớp mình chỉ có hai người duy nhất quê Hà Nội là vợ chồng mình, còn lại là các bạn ở tỉnh xa. Nhưng thực sự chúng mình không hề tự cho mình là người Hà Nội, không có hội đồng hương Hà Nội và các bạn thân thời đại học của chúng mình đều là các bạn ở các tỉnh, thành khác nhau. Các bạn đều là những người học trường chuyên của tỉnh, tự trọng và bản lĩnh, bản lĩnh hơn học sinh Hà Nội rất nhiều. Tình bạn đâu phân biệt vùng miền và sau bao năm, mỗi khi các bạn ra Hà Nội hay có dịp về quê bạn, cả hội lại gọi nhau tụ tập chuyện trò, và câu chuyện thường không giới hạn tỉnh, thành hay riêng Hà Nội nữa, nó thường là những trăn trở chung của dải đất hình chữ S này rồi.
Tình yêu Hà Nội của vợ chồng mình là những ngày thơ ấu của một Hà Nội nghèo, vắng, thanh bình; lang thang nhặt sấu rụng, nhặt bàng rơi, nhặt búp đa, rủ nhau đi lội phố khi trời mưa và những trò chơi tinh nghịch ngoài ngõ phố. Lớn lên, ra nước ngoài học và trở về, lòng thật buồn khi quê hương (Hà Nội) vẫn nghèo và lam lũ quá. Một Hà Nội hôm nay nhếch nhác và xô bồ, bon chen và vô cảm. Đi đến các tỉnh bạn, đến Cao Bằng, Vĩnh Phúc, Đà Nẵng, Quy Nhơn, Nha Trang, Sài Gòn, Kiên Giang, Nghệ An,... thấy các bạn thật sung sướng khi được sống trong môi trường sạch và thanh bình, con người thân thiện và nhường nhịn nhau ngoài phố.
Có ai hỏi mình còn yêu Hà Nội không, câu trả lời là: Vâng, dẫu gì thì mình vẫn yêu và thương Hà Nội rất nhiều, nhưng mình cũng thực lòng mến yêu Sài Gòn, yêu Nha Trang, Quy Nhơn, Cao Bằng, Nam Định, Thanh Hoá, Nghệ An,... những mảnh đất nơi mình đã đi qua, nơi tuổi thơ của bạn bè thân yêu thời đại học ở xứ người.
Trượt đại học, anh tôi phải đi làm thợ nề để phụ thêm tiền với bố mẹ nuôi các em. Chiều nào khi phố xá lên đèn, tôi cũng ra ngoài ngõ nhìn về cuối phố ngóng anh tôi nghiêng nghiêng trên chiếc xe đạp trở về. Rồi anh đi bộ đội, về thăm nhà bao giờ cũng bắt châu chấu voi cho các em, ra Bờ hồ hái cỏ mần trầu cho em nhỏ gội đầu. Lớn lên, cuộc sống của anh xa nhà vất vả nhiều, nhưng anh luôn tìm cách gửi tiền về cho mẹ, cho các em. Chị dâu tôi nói, với anh tôi, điều anh sợ nhất trên đời là thấy mẹ và các em khóc.
Học sinh trường Ams thế hệ chúng tôi già dặn trước tuối. Trạc tuổi Hiếu bây giờ, các bạn lớp tôi đã làm thơ, viết văn như những kẻ từng trải qua nhiều đau khổ, thất vọng vì những nghiệt ngã của cuộc đời, kiểu như: "Pautopxki giá ba trăm đồng/Bày trên giá sách thật bất công/Tôi đi mãi mòn trên đường phố/Trong túi không tiền sao vào được thăm Ông" hay như "Tôi lang thang trước cửa trường đại học/Nghĩ đến trượt lòng buồn muốn khóc/Thẫn thờ suốt những chặng đường đi/Bạn yêu ơi tôi sẽ phải làm gì/Trong những tháng năm đầu tiên rời xa sách vở/...".
Cảm ơn các thầy cô, các bạn Trường Ams đã cảm thông và chia sẻ với Hiếu lúc này. Cảm ơn mái trường thân yêu đã mang lại cho các thế hệ học sinh của mình lòng tự trọng và nghị lực để ngẩng cao đầu dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào. Cầu mong cho Hiếu và gia đình luôn ấm áp bên nhau, mong bố mẹ và ông bà của em luôn mạnh khỏe. Mong cho em luôn bản lĩnh và thành công trong cuộc đời.
Bạn ơi, mình không đồng ý với bạn. Mình học ở nước ngoài 6 năm, đã từng đi nhiều nước, qua Nhật 2 lần và đúng là cực kỳ có cảm tình với người Nhật. Tuy nhiên, mình thấy ở Việt Nam vẫn còn (dù rất ít) những người mà văn hóa của họ đáng để cho thế hệ mình trân trọng. Đó là thế hệ của cha mẹ mình, của mẹ chồng mình, các cụ có lẽ chịu ảnh hưởng của văn hóa Pháp.
Mình và chồng mình luôn giữ cách sống như ở nước ngoài mà không muốn và không thể hùa theo lối sống ích kỷ và vô cảm như ở Hà Nội. Tự bản thân không bao giờ vứt rác ra đường, nếu có mua kem Tràng Tiền, không tìm được chỗ vứt rác (thời còn hay đi lang thang Hà Nội sau khi về nước) thì cứ bao giấy ấy mang theo về thùng rác ở nhà mà vứt. Gặp người ở tỉnh xa hỏi thăm đường Hà Nội thì chỉ bảo tận tình, nhiều khi sợ họ đi sai đường còn đi ngược lại cùng họ để đưa đến nơi họ không thể nhầm được. Với con và cháu mình, chúng mình luôn khắt khe và bắt buộc phải theo những chuẩn tắc tối thiểu và tôn trọng người khác.
Xin đừng biến Việt Nam thành một nơi vừa cầm đèn đỏ đứng cuối bảng về kinh tế, lại vừa là một nồi lẩu văn hóa đáng chê trách mà không biết khi nào có thể ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ. Mỗi người chúng ta hãy hành xử tự trọng hơn, trước hết là để không hổ thẹn với chính mình, sau nữa là mang lại nụ cười cho những người sống quanh mình, nhất là những người kém may mắn hơn mình trong xã hội.
Xin các bạn đừng gọi mình là hâm và xin đừng ném đá. Mình vẫn sống và ứng xử với mọi người như thế và mình cũng nhận được nhiều ánh nhìn thiện cảm của mọi người, trên xe buýt, ngoài phố phường, trong nhà hàng, cho dù đôi khi người Việt mình chưa quen với việc được nhường nhịn, được trợ giúp - một cách BÌNH THƯỜNG, như ở một xã hội văn minh.
Mấy ngày nay mình thường xuyên theo dõi thông tin về biển Đông. Hôm biểu tình ở Hà Nội mình cũng mon men đi một mình ra ĐSQ Trung Quốc ở Hà Nội. Thương lắm đồng bào tôi. Thương lắm Tổ quốc tôi. Nếu có lệnh tổng động viên, mình cũng sẽ lên đường.