images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Giá như là mơ!
Cố lên chj nhé. Đừn buông xuôi. Đừng bỏ cuộc. Thương chj quá :(
comment by WTT mobile view
06:34 CH 20/09/2016
Cú Ngã Định Mệnh
Ko ngo len xem dai ma co chap moi thiet, mung qua di !!! Doc chuyen chua chu thot ma co ngo la xem phim !! Ua ma sao anh Cong an lai lonhon be nhi ?????

Đừng nói 2 anh em cùng cha khác mẹ nha :(
comment by WTT mobile view
09:21 SA 18/09/2016
Duyên phận
Chữa mà k khỏi viêm tai giữa bảo mình mách chỗ chữa khỏi với 300k k tái lại nhé.con minh moi chữa khỏi đc 2 nam
comment by WTT mobile view

Mình cho con đi khám tư. Uóng kháng sinh, kháng viêm rồi. Đợi 1,2 hôm nữa xem thế nào. Không được bạn chỉ mình nha. Thaks bạn
comment by WTT mobile view
05:24 CH 16/09/2016
Cú Ngã Định Mệnh
03:20 CH 16/09/2016
Duyên phận
11:22 SA 16/09/2016
Duyên phận
06:29 CH 14/09/2016
Duyên phận
05:41 CH 13/09/2016
Duyên phận
11:03 SA 11/09/2016
Duyên phận
Nói thật mỗi lần cầm dt là mình tim bài của c để đọc..vì thấy dễ thương và hp..vợ chok mình cũng trải qua 6 nam sóng gió..giờ sắp có nhà riêng k biết mình có dược như chủ tóp k..vì tính mình nóng ngang như cua..
Gởi từ ứng dụng Webtretho của nta200389

Mình cũng bương lắm. Hihi. Có nhà cửa là vui rồi. An cư mới lạc nghiệp. Chúc bạn luôn hạnh phúc nhé
comment by WTT mobile view
09:43 SA 11/09/2016
Duyên phận
05:07 CH 09/09/2016
Duyên phận
04:20 CH 09/09/2016
Duyên phận
Em Chip ngày 1 lớn. Đi làm về, việc đầu tiên của AT là sà vào hôn con. Con bé con toét miệng cười. Những lúc như vậy AT khoái chí lắm. Xi con đái, ị, rửa thay bỉm cho con. Nhưng không bao giờ tắm cho con cả
- Em đọc sách. Người ta nói bố tắm cho con gái. Tính con tình cảm lắm
- Nhưng anh sợ nước vào tai con. Nó bé tí. Bế con sợ. Thả vào chậu nước chả may tuột tay thì sao
AT nói cũng đúng. Con bé quá. Đàn ông thì lóng ngóng. Nhìn anh bế con xi mà cô đã buồn cười rồi.
Gần đến ngày đi làm. Bố mẹ chồng kêu cô cho con về chơi ít bữa. 2 mẹ con bắt taxi về. Về nhà cô chẳng phải động tay động chân làm gì. Ăn- ngủ- chơi. Em Chíp có vẻ giống mẹ. 2 mẹ con ôm nhau ngủ từ 8h tối đến 11h trưa. Dậy ăn cơm lại ngủ đến 5h chiều. Chíp đói đậy ti xong ngủ tiếp. Ngày nào cũng như ngày nào. Bố mẹ chồng ngày thì nấu cháo lươn. Ngày hầm bồ câu tam thất. Trái với cái suy nghĩ bố chồng khó tính của cô. Ông rất tâm lý. Chả biết AT sao mà ông chửi. Chứ cô từ ngày về làm dâu chưa bị ông nạt lần nào
- Thằng T dạo này đều việc không
- cũng đều bố ạ. Nhưng không thuê được người làm cùng. Nên hơi vất
- Hay bố len làm với nó mấy bữa.
- Thôi. Bố ở nhà còn nấu rượu. Rồi lợn gà nữa
- Thì giãn ra. Bố cũng sắp bán lứa lợn này rồi
- Bố có tuổi rồi. Làm gì nhiều cho mệt. Để vợ chồng con tính ak
- Ừ. Bảo ban nhau mà làm ăn. Khó khăn cần tiền nói bố. Cùng lắm tao bán nhà này đi.
Cô cười. Bán đi rồi ở đâu. Tính ông lúc nào cũng thế. Lo xa. Lần nào ông lên nhà cô chơi cũng phải kiếm việc để làm: bắt vít treo rổ rá, làm dây phơi, sửa cửa....... AT chịu khó 1, ông chịu khó 10. 1 tháng mẹ chồng lên chăm cô. Việc nhà ông vẫn đâu ra đấy. Ngày vẫn đủ 3 bữa cơm
- Thằng T có gì cứ bảo bố. Chịu khó làm ăn còn được. Riêng chuyện gái gú, rượu chè đánh vợ, lô đề cờ bạc. Liệu hồn. Bố nói nó rồi đấy. Nó thì xưa giờ vẫn sợ bố. Nhưng bố dặn mày không thừa. Bố ngày xưa đi làm kinh tế xa. Sang cả campuchia. Mà chưa bao giờ mất tiền vì mấy cái đấy
Thật. Như bố chồng cô bây giờ. Thanh niên hay dùng từ "soái ca", chuẩn luôn!
Ở nhà thì thích đấy. Nhưng AT đi làm về muộn. Cơm nước vớ vẩn. Lo cho AT. Phần vì nhớ chồng. Nên ở nhà đc 10 ngày cô xin phép lên. Mẹ chồng cô cũng lên luôn
---------
Cô đi làm. Ai không biết mới gặp cô đều nghũ chưa chồng. Sinh xong da dẻ hòng hào. Làm công sở nên quần áo là lượt. Các cụ nói cấm có sai "người đẹp vì lụa". ở nhà thì như mẹ xề. Quần áo tóc tai xõa xượi. Đi làm trông chỉn chu hẳn. Có những khách hàng đến cty. Rồi lén xin số của cô. Về gọi điện nhắn tin làm quen. Cô trả lời có chồng xon rồi. Mà họ không tin. Chồng cô ghen ra mặt
- Làm sao mà họ có số của em
- Ai mà biết được
- Đi làm thì đi thôi. Gì mà còn nước hoa, son phấn
- Anh hâm à. Trước giờ em vẫn thế. Làm gì có phấn. Em chỉ đánh tí son thôi
- Ừ. Anh đang hâm đây. Ăn mặc đẹp vào. Cho zai nó theo
- Vấn đề là em không theo zai là được. Anh phải tự hào vì vợ chứ
- Không. Chả tự hào mốc khô gì hết
- Thế thôi. Anh không lo quan tâm vợ đi. Cứ khô như ngói đi. Chả biết chừng
- Sao? Ý làm sao? Ở nhà. Không cần đi làm gì hết
- Thôi. Em đùa. Anh còn lạ tính em à. Yêu anh mấy năm ở xa. Còn chả gì. Huống hồ chồng giờ ngay đây. Anh thấy em có nhắn tin lại đâu. Người ta gọi em không biết em nghe thôi. Nhưng e chẳng bảo có chồng con rồi đấy thôi. Anh nghe thấy còn gì
- cứ liệu hồn
Cô không cao. Mét rưỡi cả guốc. Không xinh. Không trắng. Đúng hơn da bánh mật. Nhưng như đồng nghiệp nhận xét nhìn cô duyên. Lúc nào cũng cười và dễ gần. Chắc đây cũng là điểm khiến AT yêu cô. Nhưng trước mặt AT. Cô cứ luôn thể hiện. Cô yêu chồng- đúng là cô yêu thật. Nhưng anh phản bội cô thì cô cũng chẳng níu giữ. Còn cô thì cũng chẳng thiếu mối. Giờ ngẫm lại lời mẹ cô nói "lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu". Cũng đúng thật. Từ ngày yêu đến giờ. Cô luôn cảm nhận thấy AT yêu cô nhiều hơn. Có những đêm đang ngủ. AT nửa tỉnh nửa mê. Ôm chặt, hôn cô thật sâu. Nhiều lần nằm đè lên cô. Rồi ngủ tiếp. Lần đang ngủ cũng mê mê hôn môi "anh yêu vợ nhất". Lại nhắm mắt ngủ. Cô hiểu. Anh yêu cô nhiều đến mức nào
comment by WTT mobile view
04:14 CH 09/09/2016
Duyên phận
Trời đúng là hiểu lòng cô mà. Cô chậm 5 ngày. Thử đã 2 vạch. Nhưng giờ thì không được. Chị cùng phòng cô lấy chồng được 2 năm. Vừa tuần trước báo có bầu. Cả ohongf cô vui lắm. Giờ cô bầu nữa thì biết làm sao. Nhìn 2 vạch mà cô ứa nước mắt. Đẻ đồng nghĩa với mất việc. Cô không muốn mất cong việc này. Ổn định, gần nhà còn chăm con. Cô rối tung tít mù. Chồng vừa về đến nhà. Cô mếu máo
- Chồng ơi. Có em bé rồi. Sao giờ
- có thì đẻ chứ làm sao. Hỏi vớ vẩn. Vợ thử lúc nào
- lúc đi làm về
- Thế làm sao mà khóc
- Chj Tr vừa có. Em cũng có nữa. Đẻ là mất việc đấy
- Lo gì. Ở nhà trông con. Không đi làm nữa. Anh nuôi.
- không. Anh hâm à. E phải đi làm
- thế giờ em muốn sao? Đừng nói với anh bỏ con đấy
Cô lại khóc. Làm sao đây? Làm thế nào bây giờ? Lần nào có bầu cô cũng khóc. Không biết làm sao nữa. Rõ ràng vợ chồng cô đã canh ngày quan hệ. Có vài lần dùng bcs khi thấy nguy hiểm mà. Cô sực nhớ ra tháng này kinh vớ vẩn. 15 bị. Mùng 1 cô lại bị. Đến 15 không thấy bị nữa. Đợi vài ngày thử kết quả đã như thế này đây.
Cô không muốn ở nhà. Cô phải đi làm. Dù lương thấp nhưng ít ra cũng là tiền mình làm ra. Tiêu pha mua sắm gì cũng thoải mái. Tính cô không thích phụ thuộc chồng. Nhất là cô nghĩ phụ nữ phải có kinh tế mới có tiếng nói. Ở nhà ngửa tay xin chồng nay 3 đồng, mai 5 đồng không được.
Sau vài ngày suy nghĩ. Cô quyết định giữ con. Nghỉ làm thì xin chỗ khác.
Cô điện báo mọi người. Mừng nhưng lo em Chíp bé quá
Cô bắt đầu cho em Chíp đi lớp. Trước khi đi cũng qua trường cho con làm quen
- Đây này. Trường của con đây này
- Trường chíp à
- Đúng rồi. Con đi học nhiều bạn này. Có cô giáo. Có cả đồ chơi nữa
Chíp háo hức lắm. Đi qua trường là chỉ "trường mới con". Vợ chồng cô cho đi trường tư. Học phí cao nhưng con được chăm. Lại có camera để dễ theo dõi nữa
3 ngày đầu con đi rất ngoan. Chào mẹ đi làm. Lớp mới. Trường mới. Nên con còn lạ. Cả ngày chỉ ngồi góc lớp. Không khóc chỉ ngồi hay nằm. Cô động vào là khóc. Các cô thấy con khóc cũng để kệ con thôi. Cô xem camera về kể chồng. Hi vọng dần con sẽ hòa đồng với các bạn
Sang đến ngày thứ 4. Con nhất định không đi học. Thấy mẹ lấy ba lo thay quần áo.
- Mẹ ơi. Mẹ cho chíp đi đâu
- Đi học con. Ở lớp nhiều bạn này. Có cô nữa. Chiều về mẹ cho chơi đồ chơi. Nha
- con không đi học đâu
Chíp mếu máo. Gào khóc
- mẹ ơi. Mẹ thương con
- Ừ. Mẹ thương. Bố T đi học này. Mẹ đi làm này. Thế chíp đi đâu nhỉ
-......
- Đi bà ngoại
- Bà ngoại đi chùa. Chíp đi đâu?
- Con đi học- trả lời xong lại mếu máo
Lên xe em Chíp nín khóc. Nhưng đến công trường lại gào tướng lên. Thấy cô giáo thì khóc đành đạch. Được cái vào lớp nín luôn. Vẫn không chơi với bạn nào cả. Như con nhà tự kỷ.
Cô đi làm cả ngày. Nhiều khi bận không xem camera liên tục được. Chíp đi được. Chíp đi học được 2 tuần. Ngày nào cũng khóc như ngày nào. Cô stress kinh khủng. Nhờ cô cố nịnh con mà không ăn thua. Hỏi cô con có ăn được không. Cô bảo có. Con ăn ngoan lắm. Nhưng cô biết cô giáo nói dối. Con cô hôm nào về cũng vồ đồ ăn như con nhà chết đói. Nhưng nghĩ thôi. Đi lớp thì không thể chăm như ở nhà được. Có gì sáng với tối về nhồi sau
Đón con. Thấy trên mặt con có vết xước. Cô chưa kịp nói gì. Cô giáo đã thanh minh "con ngồi. Tự lấy tay cào mặt đấy chj ạ". Cô nghũ bụng "có ai hâm đâu tự cào mặt ngoài chí phèo". Về kể với AT
- Thà cô cứ nói cào cấu với bạn còn đỡ tức. Đi học tránh làm sao được. Sao nói dối chứ
- Mặt con sao thế Chíp- AT quay sang hỏi con
- Bạn cào
- Bạn nào cào
- Bạn đô đô
- Đấy. Thế mà cô bảo tự cào. Bực thật
- Mai em qua hỏi lại cô xem
Cô nghĩ thôi. Cho qua. Dù sao cũng nhờ cô chăm con cho. Đến trưa. Cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm. Rảnh. Cô bật xem camera. Đang giờ ăn cơm của các con. Các bạn ngồi bàn. Mình em Chíp vẫn nằm đất. Cô đoán chắc cin không nghe cô. Dỗi nằm kia rồi. Các bạn ăn gần xong. 1 cô ra xốc nách con dậy. Bế ra ghế ngồi ăn. Con cứ cúi mặt xuống bàn. Có vẻ con cô đang khóc. Cô giáo nói gì đấy. Rồi xúc như tống miếng cháo vào mồm con. Cô thấy con ọe. Chắc lại trớ rồi. Sao cô không dỗ con cho nín hãy ăn. Người lớn đang khóc mà ép ăn còn ọe ra nữa mà. Cô giáo véo má, véo tai em Chíp. Xong cô giáo đặt con cô vào lòng. Cầm đầu con ngửa ra. Xúc cháo. Trời ơi. Nó làm gì con cô thế kia. Sao nó nỡ hành hạ con bé. Mắt cô nhòa đi. Thảo nào em Chíp sợ đi lớp. Cô gọi cho chồng kể. Vừa kể cô vừa khóc. AT nói cô về đón con ngay. Nhưng cô đang làm việc. Chiều đón rồi sẽ tìn trường mới cho con.
Gặp chị quản lý trường. Cô chỉ nói "cháu bé quá. Em cho cháu ở nhà thêm". Ra đến cửa cô gặp cô giáo đánh con cô
- Chj ạ. Bé Chíp ngoan lắm. Cả ngày không khóc. Con chưa quen lớp nên chưa chơi với ai đâu chj- Miệng cô ta dẹo quẹo. Đồ thảo mai
- Từ mai chj cho cháu nghỉ học rồi em
- Ôi sao thế chj. Chj cho cháu đi cho ngoan
- Trưa nay chj xem cam rồi. Sao em nỡ làm thế với con chị
- ôi. Chị hiểu lầm rồi
- Lầm như nào em cần chịcđ cho em xem không
- Chj ơi. Tại bé cứ nằm. Không dậy ăn. Nên em bế bé lên thôi mà
- Em làm gì em tự hiểu
- Thôi có gì chj thông cảm cho em
- Em rút kinh nghiệm đi.troong trẻ con không thế được đâu. Chj cũng không nói với chj quản lý. Em liệu mà làm
- Vâng. Em cảm ơn chị
Đến giờ cô vẫn thấy mình quá nhân nhượng với cô giáo đó. Cô về bắt đầu đi tìm trươ gf khác cho con.
comment by WTT mobile view
08:54 SA 09/09/2016
Duyên phận
07:43 CH 08/09/2016
Duyên phận
07:30 CH 08/09/2016
Duyên phận
Mẹ chồng chăm cô được 1 tháng thì bà về quê. Đang vào vụ gặt. Mẹ đẻ đi chợ giúp cô. Còn lại việc nhà cô phải làm dần
AT đi làm. Đồng nghĩa các mối quan hệ nhiều hơn. Có những hôm 8-9h tối mới về. Mặt đỏ văng. Cô biết là đi uống với ai đó
- Sao giờ anh mới về
- Em chưa ăn cơm à?
- A giỏi thật đấy. Anh đi không nghi đến vợ ak. Gái đẻ. Quá cả giờ ăn cơm. Đói cồn ruột vẫn phải chờ anh đây
- Sao vợ không ăn đi. Lần sau đừng đợi anh
- Nhà có 2 người. Trước sau gì. Anh đi có mở mồm ra nói với vợ câu nào không. Hả? Mất gì cuộc điện hay tin nhắn. Anh ăn uóng no nê. Biết gì đến ai nữa. Đồ ích kỷ
- Anh xin lỗi. Sao vợ nặng lời thế. Anh quên. Lần sau rút kinh nghiệm
- Vợ thì nghĩ thương đi làm vất vả. Đợi về ăn cho tình cảm. Lần sau không ăn cơm nhà. Thì báo. Đây khỏi lịch kịch nấu cơm. Con thì khóc. Đặt nằm để nấu đây. Bực mình
- Ừ rồi rồi. Anh xin lỗi. Vợ hạ hỏa cho anh nhờ
Cô ức không nói nữa. Nhưng chứng nào tật nấy. Dần cô cũng quen. Đàn ông nhiều khi vô tâm đến kỳ lạ. Cô cũng dần học cách thích nghi. Đã chấp nhận sống chung 1 nhà. Gọi nhau là vợ, là chồng thì học cách thích nghi là cách để duy trì cuộc sống. Cô nghĩ vậy. AT mỗi lần sai điều gì. Bị cô quát cũng làm huề nịnh nọt. Nên cô cũng không giận được lâu
Công việc của AT ngày một nhiều. Đồ đạc chất khắp nhà. Trộm vía con ngoan. AT khoan, đục, đập ầm ầm con vẫn ngủ. Nhưng mùi dầu máy, xăng nồng khắp nhà. 2 vợ chồng cô bàn mở cửa hàng chỗ khác. Cô rút sổ tiết kiệm đưa anh tiền mua sắm đồ đạc. Đưa ra 1 cục. Mà thu về những đồng lẻ một. Nhiều khi cô cũng sốt ruột. Cô lầm bầm nói anh. Anh động viên "dần dần chứ vợ. Mình mới mở. Khách còn là. Anh chạy cả điện lạnh mà. Vợ đừng lo. Chồng sẽ hoàn caemr gốc cả lại.hihi". Cô lại thôi. Cô biết tính chồng mình. Gây áp lực cho anh là anh hay bị rối. Anh nghĩ cái gì nhiều quá là thành nghĩ dài- nghi dai- Nghĩ dại luôn. Cô quan sát anh làm ăn. Công việc. Thỉnh thoảng chỉ anh mánh khóe làm ăn, cách đòi nợ, cách lấy lòng khách hàng. Đặc biệt 2 vợ chồng cô luôn trọng chữ Tín
Sinh nhật cô. Nửa đêm cô dậy cho con ti. AT đang ngủ mơ màng tỉnh dậy. Vòng tay ôm eo cô "chúc mừng sinh nhật vợ. Chúc vợ luôn xinh đẹp. Anh luôn yêu 2 mẹ con". Cô đặt con ra nôi. Nằm xuống thơm môi anh
- Vợ cảm ơn
- vợ thích gì. Mai chồng đưa đi mua
- Gì cũng được. Hôm nay lại nhớ cơ đây
- Trước mặt tặng hoa súng trước. Mai nghĩ tiếp
Cô đón nhận món quà sinh nhật của AT. Cấm cung kể từ ngày cô sinh con. Làm 2 con người quấn chặt lấy nhau không muốn rời. Vợ chồng cô hợp nhau từ cách nhìn nhận cuộc sống, cách đối nhân xử thế và cả chuyện "lên tiên" này.
Ngày hôm sau AT đưa cô đi mua quần áo. Sau sinh đồ của cô chật hết cả.
- Vợ ơi. Thực sự nhiều khi chồng không nhớ các ngày lễ tết đâu. Nên vợ đừng giận chồng. Tiền thì làm bao nhiêu vợ quản lý hết mà. Vợ thích gì cứ đi mua
- Tiên em cũng làm ra. Tiền nào chả là tiền của nhà này. Nhưng em muốn được chồng quan tâm. Đc chồng tặng khác hoàn toàn với việc tự mua. Chồng hiểu không??? Em lúc nào chả có tiền trong ví. Thích là nhích mà
- vợ nhiều khi cầu kỳ quá
- Không phải là cầu kỳ. Mà trong cuộc sống cần phải thế. Mỗi lần anh quan tâm vợ. Tình cảm vợ chồng cũng được hâm nóng mà. Cũng thấy yêu nhau hơn chứ
- Ừ. Anh biết rồi
- Em cũng nói cjo anh biết. Không phải kể công. Nhưng em yêu anh từ lúc 2 bàn tay trắng. Lấy nhau về em nuôi anh ăn học nhưng không 1 lời kêu ca. Nên giờ anh làm ra tiền rồi. Anh mà thái độ của tôi của cô. Ra điều kiếm nhiều hơn đừng trách em
- Ơ hay. Tự nhiên đang chuyện nọ. Sang chuyện kia. Anh có nói gì em đâu
- Em cứ nói thế. Thời con gái em mua sắm, may quần áo không phải nghĩ. Mà anh xem từ ngày cưới. Chưa mua được cái gì luôn. Giờ anh làm ra tiền rồi. E tiêu gì đừng hạch sách em. Biết chưa
- À. Ý là đòi đi mua quần áo chứ gì.
- Không cứ quần áo. Bất cứ thứ gì
- Thì em cứ mua đi. Nhưng đừng hoang phí. Vợ chồng mình chưa có nhà cửa gì đâu. Còn phải gắng nhiều vợ ạ
Cô nói thế để chặn vậy thôi. Cô đọc báo mạng. Nhiều nhà lúc khó khăn vất vả thì có vợ có chồng. Lúc có của ăn của để lại coi nhau không ra gì. Bồ bịch vớ vẩn. Cô không muốn những điều đó xảy ra với gia đình mình
comment by WTT mobile view
08:47 SA 08/09/2016
Duyên phận
12:59 CH 07/09/2016
Duyên phận
Sắp đến ngày sinh con. 2 vợ chồng cô tính trọ thế này thì chật chội quá. Con bé. Bà nội Chíp lên nữa thì ở đâu. AT về xin phép bố cô cho 2 vợ chồng ra ở đất của bác. Chả là bác cô đang định cư ở nước ngoài. Có gửi tiền về nhờ bố cô mua đất đứng tên ông luôn. Cô cũng điện sang xin phép bác. Vậy là 2 vợ chồng cô bán vàng. Rút sổ tiết kiệm. Xây sửa lại để ở.
AT chính thức xin nghỉ học việc. Ở nhà trông coi thợ xây. AT trực tiếp phụ hồ, dóc tường cũ trát lại. Có những hôm 10-11h mới vêg nghỉ. Nhìn chồng gầy hằn đi. Cô không khỏi sót sa. Đến bữa cơm. Cô nấu thức ăn. Bỏ cặp lồng mang ra ngoài ấy. AT vội ăn rồi lại làm. Ngày 8.3 gần ngày cưới. Cô cũng không nhắc AT nữa. Cũng không đòi hỏi gì. Vì cô biết. Đầu anh còn đang nặng suy nghĩ, tính toán. Dự trù sửa sang tầm 25-30 triệu thôi. Mà giờ chi phí đã đội lên gấp đôi. Đến đêm nằm ngủ cô cũng thấy AT nói mơ tính toán
Cuối cùng cũng xong. 2 vợ chồng cô chuyển về nhà mới. AT đóng chiếc giường bằng sắt cho tiết kiệm và khỏi mối mọt. Hôm mời mọi người ở phòng làm việc về chơi. Họ còn trêu vợ chồng cô "đóng giường sắt cho chắc. Khỏi lo sập giường". Cô với AT đều mãn nguyện. Dù là đất ở nhờ. Nhưng trước mắt vậy đã. Dần rồi tính sau.
----------------------------
Mang bầu. Cô lên mạng tìm hiểu về sinh con. Cô cũng đi học các lớp tiền học sản. Lần nào rủ AT đi cùng anh cũng nói bận. Xa đâu thì xa cũng chỉ mình cô đi. Đi cũng thích. Học được bao điều bồ ích.
Cô đọc trên mạng. Nói sinh tháng 4 âm thì xấu. Tháng 3 âm thì quá đẹp. Ngày dự sinh của cô vào đầu tháng 4 âm. Trước sinh 1 tháng. Ngày nào cô cũng xoa bụng nịnh em Chíp "chíp ngoan của mẹ. Ra sớm sớm cho sướng con ak". Cô năng ăn chè mè đen, dứa. Đi bộ thường xuyên. Cô cũng bàn giao công việc chờ ngày đẻ.
Sáng vẫn đi làm bình thường. Tối về 2 vợ chồng nằm nghiên cứu đặt tên con. 12h đêm đang ngủ. Cô giật mình thấy đũng quần cảm giác khó chịu. Đi vội vào phòng vệ sinh. Cô thấy máu báo.
- Chồng. Dậy đi
- Sao thế vợ- AT mắt nhắm mắt mở
- Em có hiện tượng đẻ rồi
- Vợ thấy đau bụng à
- hơi đau thôi. Nhưng ra máu báo rồi
- Giờ làm thế nào?
- Đấy. Bảo đi học với em thì không đi. Ngơ ngơ chẳng biết gì. Đi ngủ
- Ôh. Không đi đẻ à mà đi ngủ.
- Chưa đẻ được đâu anh ak. Ngủ. Mai còn lấy sức
Cô lấy máy điện báo mẹ đẻ. AT điện báo mẹ chồng. Rồi 2 người lên giường đi ngủ. AT kéo cô vào lòng
- Chồng. Không biết con đẻ ra giống ai nhỉ
- Vợ thích giống ai?
- Em chỉ cần trắng như bố. Chân dài như bố thôi. Còn lại giống em hết
- Vợ nghĩ thế nào. Sẽ được như thế. Vợ có sợ không. Hay đẻ mổ. Chứ vợ bé thế này. Đẻ thường làm sao được.
- Im. Đừng nhắc. E sợ lắm. Làn trước vào cái phòng nghe tiếng dao kéo cọ vào inoxx. Nghe em đã sợ rồi. Hicx
- ừ. Cố lên vợ nha. Quay đây. Anh xoa lưng cho. Vợ ngủ đi không mệt
Cô ngủ một mạch đến sáng. 7h sáng mẹ chồng lên đến nơi. Mẹ đẻ cô ra giục "thằng T. Mày không đèo nó đi khám xem sao. Con P không đau à mà vẫn ngủ thế kia". Cô dậy thay đồ vào viện. Sao cô thấy bình tĩnh lắm. Cô đăng ký bệnh viện đa khoa gần nhà. Đúng tuyến lại gần cho đỡ tốn kém
- Không mang giỏ đồ đi à con- mẹ chồng cô hỏi
- Con không. Con vào khám đã. Chưa đẻ được đâu mẹ. Mẹ cứ ở nhà thôi. Khám xong con lại về mà
Vào khám. Y tá nói cô mới mở 2ph. Nhà gần. Khi nào đau quặn thì vào viện. Vợ chồng cô ung dung về nhà. Cô lên giường ngủ tiếp. 2 bà thông gia ngồi buôn chuyện cả buổi. Lúc mơ màng cô thấy 2 bà ôn lại kỉ niệm ngày xưa đi đẻ cô và AT thế nào. Thấy bà nội bảo bà ngoại
- Chả hiểu nó đau đẻ thế nào. Chứ cứ ngủ cả ngày thế kia bà ạ
- Bà không phải lo đâu. Nó đau khắc dậy thôi. Con P nhà tôi chỉ ngủ. Ngày trước yêu thằng T. Nó gọi cả ngày cho con P không được. Gọi cho tôi hỏi đi đâu. Mà nó ngủ từ 8h hôm trước đến 5h chiều hôm sau chưa buồn dậy. Không cần ăn luôn
- Thế này con cái vào. Ngủ thế này thì chết
- có rồi tự phải lo bà ạ
Thimhr thoảng mẹ chồng chạy vào gọi hỏi
- đau không con. Thấy người thế nào rồi
- Con bình thường. Con chỉ muốn ngủ thôi mẹ
Tối 8h. Ăn cơm xong. 2 vợ chồng cô cùng bà ngoại vào nhập viện. Bà nội ở nhà trông nhà. Vẫn mở 2ph. Không thêm được tí nào.
comment by WTT mobile view
12:07 CH 07/09/2016
Duyên phận
06:43 CH 06/09/2016
Duyên phận
Xin lỗi cả nhà. Mình nay bị cúm. Đầu đau lắm. Mai mình viết tiếp nha
comment by WTT mobile view
05:16 CH 06/09/2016
c
Chuoiiumit
Bắt chuyện
1.1kĐiểm·2Bài viết
Báo cáo