images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
hì hì, có lẽ chị Đắng ở BLCS khác với chị Đắng ở các nhà khác :))


Milan2009 Có ẩn ý gì không mà cười ha hả để trêu mình đây mà…. grừ grừ grừ :(( :(( :((
05:12 CH 09/09/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
Bài thơ này CPĐ vừa viết xong tối hôm qua, từ khi biết em trong lòng cứ vấn vương một món nợ, món nợ không hình hài cũng không có trọng lượng để có thể cân đo. Thôi thì một bài viết nhỏ này coi như tặng em, biết chắc rằng em không đọc được nó, chỉ nhờ BLCS giữ hộ em …..

Em.
webtretho
Lẫn vào đời tựa như một chiếc gai
Em vất vưởng ngay trong “lâu đài” thật lớn
Mái ấm lạnh băng có mẹ ba luôn bận rộn
Em hềnh hệch cười trơ đã hai mươi sáu năm ròng
Khách đến nhà em bị đẩy vào trong
Cửa khóa kín để những cuộc vui diễn tiếp
Họ nhốt em như chôn một hình hài tội nghiệp
Nhưng đứa con thiểu năng vẫn tồn tại diệu kỳ
Em thèm thuồng nhìn phố xá, muốn đi
Tay vịn chấn song, mắt sáng bừng khi tôi ngó
Mấp máy vành môi khô, em van nài thật nhỏ:
-Cô nói mẹ con cho con ra cửa, chút về!
Kiếp sống đày bó hẹp đến lê thê
Trí nhớ sạn chai, em khù khờ như lên bốn
Sẽ bị đòn ngay nếu em bài chòi hỗn độn
Đôi mắt buồn xo luôn vô vọng đến đục mờ
Tôi cố tìm trong ấy một chút thơ
Muốn thổi vào chính cánh cửa kia ít gió
Giá mà em được ra ngoài đây hít thở
Uống một muỗng tự do cho đôi mắt bớt buồn
Em ngóng chờ tìm kiếm chút cảm thương
Ai cũng lướt nhanh, không ai chờ nghe em nói
Rồi chẳng dám dừng lâu, tôi cũng cúi đầu bước vội
…Em vẫn vẹn nguyên
còn tôi
mang thương tật ở tâm hồn …
(CPĐ – đêm 08/09/2013)
03:01 CH 09/09/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
Lâu lâu mới lại thấy bà chị mình vào cảm ơn :)) ít ra cũng phải như bạn quanhieu, phát ngôn đàng hoàng rồi mới tàu ngầm tiếp chứ ;)


Nấp trong bụi rậm chờ bắn tỉa kiểu du kích mà cậu ơi….cứ bắt lỗi bà chị hoài!
Chúc cả nhà mình một tuần mới thật nhiều máu lửa nhé :)
02:55 CH 09/09/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
webtretho
03:10 CH 21/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
09:52 SA 20/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
(Nếu bài đã post rồi thì coi như là một bài tham khảo thôi nhé cả nhà ơi....)

Bài 867: CÁCH YÊU CỦA BA

1 tuổi , con tập đi, Mẹ chạy theo đỡ mỗi khi con ngã. Ba ngăn lại bảo rằng hãy để con tự tập đứng lên.
3 tuổi, con vòi vĩnh khóc đòi quả ớt trên mâm cơm. Mẹ kiên quyết không cho. Trong khi Ba lại bảo hãy để con nếm thử rồi con sẽ tự tránh xa.
5 tuổi, con nhất định không đến nhà trẻ, Mẹ không nỡ buông tay, đứng trước cỗng trường nhìn con mãi. Ba quay đầu bảo Mẹ lên xe mau.
6 tuổi, con vào lớp 1, Mẹ căn dặn cô giáo xem chừng con bị bắt nạt. Thế mà Ba lại nói với cô rằng con làm gì sai cứ đánh phạt thẳng tay.
9 tuổi, con đánh nhau với thằng bạn học đến trầy cả mặt mày. Mẹ lo lắng muốn rơi cả nước mắt. Vậy mà Ba lại la con và bắt con phải đi xin lỗi người bạn đó.
12 tuổi, con đòi gắn mạng trong phòng. Mẹ vui vẻ chấp nhận ngay, trong khi Ba chỉ đồng ý cho đặt máy tính ở phòng khách làm con chẳng được thức khuya cày game cùng lũ bạn.
15 tuổi, con xin đi phượt cùng bạn bè Mẹ đồng ý nhưng càu nhàu mãi vì lo lắng. Trong khi Ba gật đầu ngay. Suốt chuyến du lịch Mẹ gọi điện hỏi thăm con đủ thứ, nào là vui không, ăn gì chưa, chỗ ngủ thế nào, có gì trở ngại không? Còn Ba suốt những ngày đó chỉ điện thoại cho con 1 lần lúc con mới xuống xe. Ba chỉ nói vỏn vẹn 3 câu, tới chưa, khi nào về và chúc con đi chơi vui vẻ.
16 tuổi con tụ tập bạn bè hút thuốc, Mẹ nổi giận la con. Trong khi Ba nhẹ nhàng dắt con ra ban công cho con xem bảng xét nghiệm ung thư phổi của Ba.
17 tuổi con dắt 1 cô gái về nhà. Mẹ bảo con còn rất nhỏ để nghĩ đến chuyện yêu đương. Ba mĩm cười nói rằng bị tổn thương ắt tự vứt bỏ. Cũng năm đó con xin 1 chiếc tay ga. Mẹ đắn đo 1 hồi rồi chấp nhận vậy mà Ba lại đi mua cho con ngay 1 chiếc xe đạp điện hơn chục triệu. Cũng là tay ga nhưng con không được tham gia đội đua xe với lũ bạn được.
Năm con 18, là lúc bệnh của Ba trở nặng. Ngày con thi Đại học Mẹ chỉ dặn dò qua loa rồi thu xếp vào bệnh viện chăm Ba. Đến giờ nghi trưa, con nhận được điện thoại của Ba. Ba nói rằng Ba rất khỏe. Thi xong con không về ngay mà đi ăn mừng cùng lũ bạn vì bài làm rất tốt. Khi con về đến nhà thì Ba đã đi rồi. Mẹ bảo Ba nhất định không cho Mẹ điện thoại cho con. Ba muốn con thi thật tốt.
21 tuổi, con được 1 phần học bổng sang Mỹ đào tạo. Con biết nếu Ba còn sống nhất định khuyên con đi. Nhưng bây giờ con không hỏi ý kiến Mẹ mà đã từ chối phần học bổng đó. Con không muốn sau 5 năm đi đào tạo về con lại trải qua cảm giác giống ngày con đi thi đại học về.
Ba à con chưa bao giờ nghĩ Ba thương con nhiều như Mẹ. Trong khi Mẹ dặn con rằng nếu làm gì không được, hãy nhờ mọi người thì Ba lại dạy con nếu làm gì được thì hãy giúp mọi người.
Nhưng bây giờ, nếu có người hỏi con thương ai nhất trên đời con sẽ không suy nghĩ mà trả lời ngay là Mẹ. Và nếu người ta hỏi ai là người thương con nhất con cũng sẽ trả lời ngay là Ba.
08:48 SA 19/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
Tập trung chuyên môn đi, tám không hà … :)) :)) :))
Vừa ăn sáng vừa đọc bài này, buồn cả ngày! :(

10 đồng tiền rẻ nhất thế giới
Bằng cách so sánh giá trị quy đổi của một đồng tiền ra bảng Anh, Telegraph cho rằng tiền Việt có giá thấp nhất khi 33.000 đồng mới đổi được một bảng.

Theo Telegraph, một xu (Anh) ngày nay chẳng mua được gì nhưng vẫn có giá hơn đồng tiền Việt Nam. Nếu đổi ngang, khoảng 33.000 đồng mới bằng một bảng Anh (1,54 USD).

-Xếp sau đó là đồng rupiah của Indonesia. Một bảng Anh đổi được 15.300 rupiah.
-Giữ vị trí thứ 3 là tiền Columbia, 2.880 peso cho một bảng.
-Tiền của Tazanian thấp hơn một chút so với Columbia. Mỗi bảng Anh có giá 2.500 shilling.
-Một bảng Anh tương đương 1.730 won (đơn vị tiền của Hàn Quốc).
-Dưới mốc 1.000 là tiền của Chile với 760 peso đổi một bảng.
-Có giá trị gần bằng một nửa peso Chile, tiền forint của Hungary được đổi với tỷ giá 350 đồng cho một bảng.
-Rupee của Pakistan có tỷ giá 152 đồng ăn một bảng.
-Bạn cần 135 shilling Kenya để đổi lấy một bảng.
-Trong danh sách của Telegraph, tiền yen của Nhật là đồng có giá trị nhất so với bảng Anh, 126 yen tương đương một bảng.
(Phương Linh)
Nguồn :
http://vn.news.yahoo.com/anh/10-%C4%91%E1%BB%93ng-ti%E1%BB%81n-r%E1%BA%BB-nh%E1%BA%A5t-th%E1%BA%BF-gi%E1%BB%9Bi-slideshow/10-%C4%91%E1%BB%93ng-ti%E1%BB%81n-r%E1%BA%BB-nh%E1%BA%A5t-th%E1%BA%BF-gi%E1%BB%9Bi-photo-1376467544327.html
04:53 CH 15/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

Bài 862 --> Đúng tâm trạng của người vợ cũ. Sẽ rất đau nếu cô ấy còn yêu chồng cũ, sẽ không có cảm giác gì nếu hết yêu.Khi hết yêu thì còn mong cho họ lấy vợ mới lẹ lẹ đi để mình khỏi bị quấy rầy í chứ. Lý thuyết thôi, CPĐ cũng chưa có trải nghiệm trong cảm xúc này hihi
03:59 CH 07/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
hì hì, thấy giọng điệu hình tích thế kia là tốt rồi, nhưng ko phải chúc xong là lại mất hút đâu chị nhé. Chị về nhà là thấy cả nhà sáng bừng lên :)
Công nhận là mấy hôm nay toàn thấy vui lạ :))


Dạ, biết rồi ! Hụ hụ..... :((
04:41 CH 06/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

Rất là xúc động khi quay về thăm nhà, bẵng đi một thời gian khá dài CPĐ không vào WTT. Các bạn đã canh tác rất tốt trên mảnh đất BLCS của chúng mình. Cảm ơn milan2009 và tất cả mọi người. :-*
Riêng CPĐ dạo này ít viết, hoặc nếu có viết thì cũng toàn những thứ linh tinh không đầu không đuôi. Đi xa về chẳng lẽ không có quà cầm tay cũng ngại quá, chưa kịp chuẩn bị gì…. Thôi thì CPĐ mượn tạm bài thơ của Luật sư Nguyễn Minh Tâm ( người quen) để tặng cả nhà nhé, một bài thơ mà CPĐ rất thích. :x
TỰ RU
À ơi...
Mình đã ngủ chưa
Hay còn thức với ngày xưa một thời
Bao nhiêu vật đổi sao rời
Thôi, đừng tiếc cái rụng rơi làm gì...
À ơi...
Mình hãy ngủ đi
Trải đêm xem có mơ gì hay không
Biết đâu sâu thẳm giấc nồng
Mở ra cả một cánh đồng chiêm bao...
À ơi...
Mình ngủ đi nào
Bận lòng chi chuyện tầm phào thế gian
Tuổi xanh vượt biển lên ngàn
Ai hay một cuộc cờ tàn hôm nay...
À ơi...
Mình ngủ cho say
Cho tan nỗi đắng niềm cay trong đời
Tiếng đêm lạnh cả đất trời
Thương mình, đành hát một lời...
Tự ru...


Chúc cả nhà mình luôn bình an và hạnh phúc :x
04:11 CH 06/08/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

webtretho
BÀI 834: TÂN HÔN ÔM GỐI MỘT MÌNH.

Sau hơn một năm yêu nhau bằng thư, Dũng và Hường quyết định tổ chức đám cưới vào ngày 24 tết năm 2008. Ngoài nhà giàn DK1 lúc đó đang là mùa biển động, sóng to gió lớn bất thường. Theo thư của gia đình gửi ra từ Thái Bình, ở nhà đã mua sắm đầy đủ. Áo cưới chú rể đã may sẵn, chỉ chờ Dũng về là ăn hỏi và cưới ngay như đã định ngày
Ðùng một cái, giông bão ập đến. Toàn bộ khu vực biển DK1 nổi sóng cấp 6, cấp 7, tàu không thể thả xuồng đón các chiến sĩ về đất liền được. “Lúc đó em như ngồi trên đống lửa. Sóng càng to em càng thương vợ hơn. Nếu không về kịp ngày cưới thì cô ấy sẽ thế nào? Giải thích ra sao với bạn bè và hai bên gia đình?” - Dũng tâm sự.
Trong khi ở biển xa Dũng và đồng đội của anh chống chọi với sóng gió thì ở quê nhà hai bên gia đình mòn mỏi đợi chờ. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Ngày cử hành hôn lễ thì không thể hoãn, hai bên đành phải tổ chức đám cưới “lấy ngày”. Hường vẫn mặc áo cô dâu, tay ôm bó hoa cưới sánh bước bên… bạn bè và người thân cùng với nỗi khắc khoải khôn nguôi. Làng trên xóm dưới bàn tán xôn xao đến xem đám cưới không chú rể. Từ trước tới giờ, ở cái làng quê yên bình ấy chưa hề có “sự cố” này. Ðêm tân hôn, cô dâu ôm gối tủi thân, ngủ lại nhà chú rể một đêm, sáng hôm sau về nhà mẹ đẻ.
Ngoài biển khơi, biết sóng gió không giảm, đơn vị quyết định đưa người xuống tàu bằng dây ròng rọc. Dũng và ba đồng đội của anh mặc áo phao nhảy xuống biển lần theo dây bơi ra tàu HQ-624. Tàu HQ-624 tăng tốc hướng đất liền thẳng tiến, đến chiều tối 27 tết thì cập cảng. Dũng gọi điện thoại về quê thông báo tình hình, lúc đó hai bên gia đình mới vỡ lẽ.
Bến xe Ðông Hưng - Thái Bình trưa 30 tết chỉ còn sót lại những hành khách cuối cùng. Hường đón chồng trong tâm trạng xúc động vỡ òa muốn khóc. Họ ôm chầm lấy nhau trước sự ngạc nhiên của những người chung quanh. Dũng cũng rơm rớm nước mắt: “Hãy thông cảm cho anh”. Không một lời trách móc, Hường chỉ nói: “Bắt đền anh, bây giờ làm thế nào?”. Câu nói ấy như làn gió nhẹ nhàng xua tan bao trăn trở, khắc khoải trong lòng Dũng. Họ đèo nhau về nhà trên chiếc xe máy cà tàng kịp bữa cơm trưa 30 tết
Một lòng chờ đợi
Sau đám cưới hụt ấy, Dũng trở lại Vũng Tàu và ra nhà giàn làm nhiệm vụ. Dũng bảo với Hường: “Năm sau, mùa biển lặng chúng mình cưới nhau. Nhất định không thể hụt lần nữa”. Tiễn chồng vào Nam, Hường chẳng nói được gì, chỉ đôi mắt ướt là chất chứa bao niềm thương, nỗi nhớ. Mãi lúc xe gần chuyển bánh, Hường nói với theo: “Anh cứ đi đi, em sẽ chờ”.
Tàu HQ-624 chở Dũng và ba đồng đội khác ra nhà giàn Phúc Tần 2 thay trực cho đồng đội khác về đất liền. Ra đến nơi, Dũng viết thư về cho Hường ngay. Thư Dũng chỉ nói ngắn gọn: “Đã chấp nhận làm vợ lính nhà giàn thì thông cảm cho anh nhé. Ở đây, nhiều người có vợ tận Thái Nguyên, Hải Dương. Họ cũng như anh, năm gặp nhau 30 ngày phép ngắn ngủi rồi lại phải chia xa. Biết là nhớ thương vô cùng nhưng là lính, mình phải biết hy sinh hạnh phúc riêng tư em ạ. Em hãy tin tình yêu có điều diệu kỳ, rồi chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Hôn em”.
15 ngày sau, lá thư ấy đến tay Hường. Hình ảnh người lính nhà giàn ngoảnh đầu lại nhìn vợ rồi bước lên xe trong nhớ thương cứ làm tim cô thổn thức. Lá thư đầu tiên cô viết cho chồng sau đám cưới hụt đề ngày 25-2-2009 với nỗi niềm tâm sự của người vợ xa chồng: “Chỉ bên em ít ngày rồi anh lại đi xa, em trải dài nỗi nhớ theo tháng năm chờ đợi. Ai cũng bảo em yêu lính là dại khờ nông nổi, vì gia tài vẻn vẹn trong chiếc ba lô. Nhưng em cảm thấy hạnh phúc khi yêu anh, người lính nhà giàn chín chắn trong mỗi việc làm. Em hiểu hạnh phúc là đấu tranh và có thể phải chia xa tạm thời vì điều kiện khách quan nào đó. Nhưng lần tới anh về, cô dâu không phải đi lủi thủi một mình đâu nhé. Anh cứ yên tâm công tác, em đợi anh về”.
Lá thư ấy đến tay Dũng đúng ngày 30-7-2009. Tôi hỏi vì sao thư ra nhà giàn lâu thế, Dũng cho biết: “Vì khi tàu ra thay trực, sóng gió to quá không đem thư báo lên được, thư báo đành quay về đất liền chờ chuyến tàu sau. Ở nhà, cô ấy tưởng em có gì thay đổi nên giận hờn. Khi biết thư đến chậm là do sóng gió, cô ấy càng thương em hơn”.
* * *
Ngày 4-4-2010, sau hơn một năm kể từ ngày cưới hụt, lần thứ hai ở gia đình Dũng, cũng rạp cưới màu gấm đỏ, lễ thành hôn của Dũng và Hường diễn ra trong tiếng nhạc rộn ràng.
Hôm gặp tôi ở phòng Chính trị Bộ Tư lệnh Vùng 2 Hải quân, Dũng vui mừng khấp khởi nói với tôi khi anh cầm quyết định được chuyển công tác về Hải Phòng cho gần vợ con: “Anh ơi, vợ em sinh được hơn hai tháng rồi. Em cũng chưa biết mặt con thế nào, chỉ biết vợ em thông báo con trai. Tết này em được về quê ăn tết cùng vợ con, vậy là từ nay chúng em không còn xa nhau nữa. Bao năm qua đi nhà giàn, xa nhà nhớ vợ nhưng em luôn nghĩ giữa vợ chồng em như chưa hề có cuộc chia ly nào cả
09:56 SA 20/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
Bài 825 là bài 790, do cùng 1 người post :)) hồi đấy mình đã ước có cánh để bay vào SG, bây giờ chắc vẫn thế ;)

Chứng tỏ chị già thiệt ròy :((
02:43 CH 13/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
(Bài này hok bít có chưa?)

BÀI 825: Ước gì có cánh...

Một buổi sáng mùa thu bầu trời trong vắt. Từ ruộng đồng thảo nguyên, núi đồi...nơi nào cũng tưng bừng hoa nở, chim hót, ong bướm rộn ràng...
Một anh nông dân ngả lưng trên thảm cỏ, nhìn từng đàn chim bay trên bầu trời, anh thầm ao ước: Ước gì mình có cánh để được bay lượn tự do. Cả đời mình chân lấm tay bùn, ràng buộc chặt vào cánh đồng, thật là buồn tẻ!
Một người công chức cả ngày ngồi giữa bốn bức tường, bù đầu với những giấy tờ, số má ngày này qua ngày khác. Anh ra ban công nhìn đàn chim đang ríu rít trên bầu trời, liền thở dài nghĩ: Ước gì mình có cánh để bay lên, để thoát khỏi mọi sự ràng buộc đời thường, chắc sẽ sung sướng lắm!
Cô sinh viên nghèo vừa nhận được điện của mẹ ở quê xa đang ốm nặng, nhìn đàn chim vút bay ngang qua ô cứa sổ ký túc xá, cô ao ước mình có cánh để bay ngay về bên mẹ già...
Ai ngờ lúc ấy đúng giờ thiêng, Bụt hiện ra ban cho con người vô số đôi cánh và dặn: Ai ao ước bay lên hãy chọn cho mình đôi cánh vừa ý, bình minh ngày mai đọc câu thần chú : Ước gì mình có cánh để bay!
Hôm sau bình minh lên, bầu trời rợp cánh chim, không ngờ nhiều người ao ước được bay đến thế. Bay lên rồi ai cũng vui vẻ hớn hở... thấy vui quá. Thật là một ngày tuyệt vời. Bao nhiêu trâu bò, hươu nai, cua cá ốc ếch ...cũng xin Bụt ban cho đôi cánh để bay tất cả đều được như ý. Ai bay lên cũng thấy thoát khỏi mọi ràng buộc, cuộc đời sao mà rộng lớn tươi đẹp nhìn xuống mặt đất thấy phố xá sông ngòi ao hồ mọi thứ thật là nhỏ bé.Tất cả đều nhẹ tênh sung sướng. Tự do tuyệt đỉnh là đây chăng?
Cuộc yến tiệc trên trơi cao vô cùng linh đình khi tất cả mọi người mọi vật đều được bay lên như ý trong một ngày thu thật đẹp!
Tất cả đều bay lượn qua đỉnh núi ròng sông cánh đồng làng mạc lượn vòng trên biển đùa với sóng gió với mây...đùa với sáo diều vi vu.. Có người hỏi: Diều sáo ơi sao anh không bứt sợi dây để bay lượn cho thoải mái hơn?
Chiều buông, đêm dần tới, tất cả phải hạ cánh xuống mặt đất. Bụng đói, dạ khát, mọi người tìm đến nhà hàng quá ăn, xe buýt, bưu điện... nhưng tất cả đều vắng vẻ vì mọi người đều bay đi chơi cả ngày. Điện nước cũng không có..Bầy rùa rắn ốc ếch ... cũng hỉ hả vì được bay lên nhưng bầu trời trong quá không có sâu bọ để ăn bụng chúng lép kẹp bay thích quá nhưng mà đói quá.
Ban sáng ai cũng chọn cho mình đôi cánh lớn của đại bàng để bay khỏe, hoặc chọn đôi cánh của chim hông hộc để có thể vượt biển, bây giờ trở về ra vào cửa nhà mình cũng vướng víu. Tệ nhất là đêm ngủ trên giường toàn cánh là cánh...
Nếu ngày mai tất cả lại bay lên như chim, mong thoát khỏi những ràng buộc đời thường thì sẽ ra sao đây? Bấy giờ mọi người mới nhớ lại, lúc bay trên bầu trời nô giỡn với những cánh diều, cánh diều đã bảo họ:
Bay lên rất tuyệt vời, nhưng dù có bay cao thế nào, chúng em vẫn gắn chặt mình với mặt đất thân yêu, không bao giời rời xa điểm tựa đó. Nếu dứt bo mọi sự ràng buộc với mặt đất thì làm sao mà bay mãi được?
:)
10:24 SA 13/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

BÀI 824: GIÁ TRỊ CỦA NHỮNG NỖI ĐAU

Khi bạn vô ý cắn vào lưỡi, ít khi bạn coi sự đau đớn ấy là một điều gì đó hữu ích. Cũng như vậy, đối với một vết rộp ở ngón chân cái - có ai muốn một bàn chân đau nhức chứ?
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không cảm thấy đau? Bạn sẽ cắn đứt lưỡi bạn mấy lần đây? Bạn sẽ bị phỏng da lưng bao nhiêu lần trong buồng tắm nước nóng?
Sự đau đớn về thể xác là một cơ chế báo động tuyệt diệu nhằm ngăn ngừa những tổn thương lớn hơn. Nó báo với chúng ta: "Tốt hơn, bạn nên thay đổi những gì bạn đang làm kìa".
Nỗi đau về tinh thần cũng cho ta một thông điệp tương tự, chẳng hạn như: "Tốt hơn, bạn nên thay đổi cách nghĩ đi".
Khi ta cảm thấy giận, ghen tị, hay một chút phẫn uất, thì chuyện đó cũng bình thường. Nhưng nếu tâm trạng đó xảy ra thường xuyên thì có thể thông điệp ấy là:
"Đừng có muốn kiểm soát người khác."
"Đừng có muốn người khác suy nghĩ như ta."
"Đừng trông cậy người khác làm cho ta hạnh phúc."
Nếu chúng ta cứ giữ mãi cách suy nghĩ như cũ thì chúng ta sẽ còn duy trì sự đau đớn như cũ.
(Chúng ta sẽ kêu lên, "Nhưng tôi đúng mà!". Than ôi, "đúng" có giúp ích được gì đâu).
Một vết rộp trên bàn chân bạn là một lời nhắn nên thay giày, dù đôi giày có đẹp thế nào.
Đối với nỗi đau tinh thần - nó cũng tựa như một vết rộp trong bộ não - lời nhắn thông thường là: Hãy thay đổi cách suy nghĩ của bản thân.
Đúc kết: Đối với nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, nếu chúng ta cứ tiếp tục làm y như cũ, chúng ta vẫn sẽ bị đau đớn y như vậy.
03:12 CH 12/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)
Chị Đắng hồi này hay post bài khuya thế, giữ gìn sức khỏe chứ ạh :)
(ST)

Thanks cậu, tại chị phẻ quá nên làm việc về phia cho bớt phẻ í mà haha :))
03:11 CH 12/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

BÀI 822: "MỘT NGƯỜI" ĐẶC BIỆT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN

1. Trên đời có một người :
Lúc ở bên bạn, lúc nào cũng nhắc bạn hàng tỷ lần phải mặc thêm áo ấm, ra đường phải cẩn thận xe cộ, làm bạn thấy rất phiền phức, nhưng cũng thật ấm áp. Lúc bạn không có tiền, họ lúc nào cũng sẽ mang những câu đại loại như “ bây giờ kiếm tiền đâu có dễ….” ra giáo huấn bạn, vừa nói, vừa giúi tiền cho bạn.
Những người ấy, chính là cha/mẹ bạn.
2.Trên đời có một người :
Lúc ở bên nhau, hai người thi thoảng lại đánh nhau, thi thoảng lại cãi nhau. Đó là kẻ xấu xa cướp món điểm tâm ngon lành của bạn, là kẻ chuyên đi mật báo với bố mẹ về bạn. Nhưng cũng là người quan tâm chăm sóc bạn hơn bất cứ ai trên đời, bạn và người đó, có mối quan hệ cực kì, cực kì thân thiết.
Người ấy, chính là anh chị em của bạn.
3, Trên đời có một người :
Lúc không gặp được người đó bạn sẽ một mực nhớ nhung khắc khoải, lúc gặp được rồi lại tim đập chân run, bao nhiêu lời định nói đều không thể nói được thành lời. Người đó chẳng tốn hơi sức đã nắm giữ được trái tim bạn, làm bạn không thể nào quên, làm bạn nghĩ ngợi miên man không thể nào chợp mắt, nhưng cũng làm bạn thấy ngọt ngào say đắm. Người đó là thứ mật ngọt đáng yêu nhất nhất trên đời.
Thứ mật ngọt ấy tên gọi là người yêu.
4, Trên đời này có một người :
Biết được một số bí mật không thể nói của bạn. Lúc bạn phạm lỗi, người đó giúp bạn tháo tội; lúc bạn yêu thầm ai đó, người đó giúp bạn chuyển lời; lúc bạn cãi nhau với người yêu, nhất định sẽ khóc lóc đến tìm người đó. Bạn cảm thấy thật có lỗi, bởi chỉ lúc nào cần thiết mới thèm nghĩ đến người ta, nhưng bạn cũng rất hạnh phúc vì đã quen biết một người như thế trong đời. Có lẽ những ngày tháng mà bạn và người ấy bên nhau, còn nhiều hơn là bên người yêu của bạn.
Người đó, chính là bạn của bạn.
5, Trên đời này có một người :
Lớn lên trong vòng tay bảo vệ của cha mẹ, chín chắn dần từ mối quan hệ với anh chị em, tìm ra tình yêu đích thực trong sự bảo bọc của người yêu, cảm nhận sự ấm áp trong những quan tâm của bạn bè… Cảm thấy rõ ràng những người đó bước đi bên cuộc đời mình thế nào, và cũng hiểu rằng nhờ họ mà cuộc sống của mình thêm tươi đẹp, trong tim cảm kích vô cùng những gì họ đã mang đến cho mình, nhưng chẳng bao giờ nói được thành lời.
Người ấy, chính là bản thân bạn. :)
10:19 SA 11/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

BÀI 820: NGƯỜI ĐI CHỢ
( NNT)
Năm trước đưa thằng nhỏ đầu lòng thẳng vô lớp một chỉ tốn chai rượu nhập khẩu màu hổ phách, năm nay nhà trường nhận chuẩn quốc gia nên phải lót đường năm triệu cho con nhỏ em qua cỗng. Nói gì xa, góp tiền cúng đình cũng phải tăng gấp đôi coi mới được. Thằng em học đại học Mỹ thuật xong rồi, giờ ngồi vẽ bảng hiệu, xui nó ra mở quầy bán chữ nhiều tiền hơn, ai cũng muốn treo mấy chữ Tài Lộc trong nhà. Đá Bạc bị đem bán cho tư nhân làm du lịch rồi, họ sẽ san núi bạt rừng trồng mấy con rồng xi măng lên, sơn màu hàng mã cho coi. Vườn chùa ngoại thành đang bán mấy chỗ nằm đẹp, nhà có người già nên mua để sẵn, sau này biết đâu không còn đất.
Những câu chuyện bán mua rời rạc này chúng ta vẫn thường nhặt nhạnh từ buổi ăn vặt, cuộc cà phê hay trong lúc chờ xe rời bến. Cái giọng điệu của người góp chuyện cũng bình thản như cảm giác của người nghe. Dù hàng hóa trong những cuộc mua đi bán lại đó không phải mấy món thông dụng kiểu như gạo, rau, hay nắm xôi, cái áo. Bất cứ gì cũng là hàng hóa, lạ gì. Sống trong tâm thế của một kẻ đi chợ, và cả nước là một cái chợ khổng lồ, hàng họ đa dạng đến mức mua gì cũng có, kể cả mua thần bán thánh, chức tước, trinh tiết, thận người… chúng ta bớt bỡ ngỡ đi. Giống như câu mà trẻ con hay đùa, “trước còn mắc cỡ giờ đỡ nhiều rồi”. Người ta có thể mua dặm dài bờ biển để làm khu nghỉ dưỡng, mua một vùng đất để khai khoáng, mua cả dòng sông làm thủy điện, thậm chí biết đâu còn mua lại được mạng sống từ cái án tử hình...
Dừng lại vài phút ở chương trình tiêu dùng chán ngắt của truyền hình địa phương, thấy được lý do vì sao nó chán ngắt. Người xem bây giờ đâu chỉ quan tâm tới giá vàng thế giới, và mặt hàng thiết yếu đâu chỉ gạo với xăng. Họ rất muốn biết giá của bằng tiến sĩ, vị trí kế toán của một sở cấp tỉnh hay phó phòng cấp huyện… để mà nuôi nấng những giấc mơ, thứ giấc mơ mà chỉ cần đủ tiền sẽ thành sự thật. Sống chết cùng cái chợ khổng lồ này, ít nhiều chúng ta cũng thắc mắc giá thành thật sự của một công trình xây dựng trụ sở sau những rơi rụng, con đường nhập nhoạng trở về thành phố của một cô giáo vùng sâu, hay cánh cửa phía sau của cuộc đề bạt cán bộ…
Đôi lần chúng ta thấy giật mình, vô lý một chút, “Ủa, chỉ vì muốn con mình học ở cái trường tử tế, sao mình lại lọt vô chợ này ?” Trong cái không khí ngờm ngợp mặc cả, cái chợ mấy chục triệu người tồn tại bằng những điều vô lý cỏn con như vậy cộng lại. Cỏn con như vài thứ giấy tờ tùy thân sai, một bữa nọ rảnh rỗi muốn đi làm lại bỗng một người hỏi muốn nhanh lẹ không, mua thời gian đi, cũng rẻ. Cỏn con như chạy vào đường một chiều, anh cảnh sát ngoắc lại, nói anh cũng bán làm ngơ. Cỏn con như vào viện nằm, chị hộ lý bảo muốn chị cười thì phải mua. Vậy là thành người đi chợ. Lơ vơ vậy mà chuyên nghiệp lúc nào không hay. Không phải chỗ nào cũng trưng bày sáng loáng cũng treo bẹo cũng cất giọng rao ngọt lịm ai mua hong, cuộc bán chác đôi khi chỉ là cái nháy mát, cái bắt tay lặng lẽ, cùng với những thầm thì.
Không giống như cái chợ má hay ngồi bán mớ ngò gai, rau cần hái được trong vườn nhà để mua lại dầu hôi nước mắm, như một cuộc trao đổi cho nhau những gì mình có. Trong cái chợ hình chữ S buổi tranh tối tranh sáng này, có một thứ trật tự riêng của nó. Không phải ai cũng có cơ hội để bán mua. Chịu khó nghiêng ngó chút sẽ thấy có những đám người vào chợ phiên chẳng mua bán gì. Trôi dạt ra từ con sông đã bán làm thủy điện, từ cánh rừng đã bạt phẳng để đào quặng, từ vạt đồng sắp trở thành sân golf sang trọng bậc nhất nhì (của cái gì không cần biết, cứ nhất nhì là sướng)… Ngồi thành chùm thành bầy suốt phiên này đến phiên khác, họ xác nhận lại cái sự vô hình của mình là có thật.
Họ buồn. Cái buồn gần như không giải tỏa được. Nỗi buồn kiểu đó thường sinh ra vài tình cảm tiêu cực như muốn chết, không thì uất ức giận dữ, muốn đập phá. Chính quyền không sợ vì nghĩ vô hình thì làm được gì mà lo. Ai mà nghĩ đám đông buồn phiền ấy từng làm nên bao nhiêu cuộc cách mạng động trời, chỉ vì muốn được người ta nhìn thấy....
11:47 SA 10/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

Khuya, chợt nhớ cái máy tính quá , nhớ BLCS, nhớ mọi người :( :( :( Cảm ơn bà con gần xa đã giữ lửa cho chái bếp luôn ấm áp :)
Chúc cả nhà tiếp tục ngon giấc nhé, tớ hầu quạt cho :-*
Không ăn nhập gì với nội dung muốn post, vừa đọc được bên FB thấy cũng hay hay...
"Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.
Khi chim chết, kiến ăn nó.
Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,
Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.
Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,
Nhưng đừng quên rằng,
Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.
Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,
Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.
Hãy là người tốt và làm những điều tốt. "
:x :x :x
10:26 SA 09/06/2013
Bên lề cuộc sống... (phần 2)

Ôi ôi…. CPĐ vô cùng xin lỗi các thân bằng quyến thuộc hihi vì thời gian vắng nhà lâu quá, CPĐ có chút việc nên không sờ mó gì đến net, mù tịt thông tin luôn í. May mà còn có một milan2009, vẫn kiên trì bám trụ , vẫn giữ chũ TÍN với bà chị, rất rất là cảm ơn cậu đã tạo cơ sở hạ tầng cho BLCS – chung cư thứ 2. :x :x :x
Ở BLCS 2 này, CPĐ mong muốn tất cả chúng ta giao lưu thoải mái hơn, nội dung bài vở không quá khắc khe số thứ như chung cư cũ nhé. Một là, lượng bài sưu tầm về có thể tạm xem là bão hòa; Hai là, post bài dài quá các bạn sẽ ngại đọc, điều này chính CPĐ cũng không thấy tiếc vì bản thân mình không dủ thời gian hoặc lười đọc quá nhiều chữ…
Như thế, BLCS 2 có thể là những cảm xúc bất chợt được viết ra, thậm chí là lời hay ý đẹp, văn thơ có cảm xúc tất tần tật thứ có thể post, miễn sao nội dung bài post không vô nghĩa, vô vị hoặc spam. :)
Chân thành cảm ơn tất cả khách khứa đã ghé qua BLCS 1 và BLCS 2. :-* :-* :-*
05:05 CH 30/05/2013
Bên lề cuộc sống…
Bài 800 hình như có rồi thì phải, chị Đắng kiểm tra lại đê :))
Tho con: có thể ông ý chỉ nghĩ đơn giản là chiếc giầy còn lại cũng chẳng dùng được, và chẳng ai đi 1 chiếc giầy, nên vứt béng đi :)


Hông kiểm tra hông kiểm tra, post trùng thì nợ lại và đền bài khác chứ lo gì haha :)) Mà Milan đã bắt giò thì có mà chính xác trên cả chăm phần chăm rồi, check gì nữa. Căn bản là sau này CPĐ không đọc hết các bài ở topic, nên…. ẩu chút! :x
05:12 CH 20/05/2013
c
Caphe_dang
Chuyên gia
14.4kĐiểm·18Bài viết
Báo cáo