images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Chiến dịch cưa lại người yêu cũ
Huhu, em thì đang sắp về tới đích trong chiến dịch này rồi, hắn sau một thời gian dài im lặng, giờ đã chịu động đậy, nhắn tin lại cho em khi em chủ động nhắn cho hắn, nhưng mà giờ em run quá không dám làm bừa, hok dám ho hoe gì tới chuyện quay lại của hai đứa, vẫn chỉ nhắn tin thăm hỏi kiểu bạn bè thôi mặc dù trong lòng như phát điên lên được ý, nếu tình trạng này cứ tiếp tục chắc tình cảm trong em cũng vơi đi chứ đừng nói là ex nữa :Crying: Có anh chị nào sắp về đích như em không bảo em phải làm gì tiếp theo với, không nhẽ cứ nhắn thăm hỏi khách sáo như bây giờ sao.:Crying:

Mình cũng ở trường hợp giống bạn nè, cũng hào hứng tưởng có chút nhúc nhíc khi thấy trả lời khi mình hỏi thăm. Nhưng sau đó lại ẩn nick yahoo của mình đi. Nên giờ mình nghĩ là cứ kệ họ đi, đừng quan tâm, còn nhiều việc đang chờ mình phải làm. Không nên để ý quá nữa, nó ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của mình.
Hãy sống thật tốt, thật hoành tráng, làm những việc thành công, tranh thủ thời gian học những cái mình thích. Hãy xuất hiện trở lại với một hình ảnh mới. thời gian sẽ cho ta mọi câu trả lời, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ rùi hãy hành động
09:32 SA 09/03/2012
Cái tôi và tình yêu
Sau 3 ngày gửi mail cho anh ấy, không có chút phản ứng. :( Chỉ chat với nhau 2 lần được dăm ba câu hỏi thăm công việc, nhưng thái độ của anh ấy như kiểu không muốn kéo dài câu chuyện. Chỉ trả lời mấy câu hỏi thăm, rùi stop không trả lời nữa. hix. Người đâu mà lại lạnh lùng dứt khoát dã man....
07:59 CH 26/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Mình cũng có thắc mắc nhỏ muốn hỏi bạn. Sao bạn lại nghĩ mình là nam?
Thực ra mình là nữ

Sorry vì câu hỏi khiếm nhã của mình, tại mình thấy bạn đưa ra những suy nghĩ giống như bạn là anh ấy nói riêng hay của đàn ông nói chung. Dù bạn là nam hay nữ không quan trọng mà, lời khuyên của bạn rất chân thành. Mình cảm ơn. hehe. Sorry lần nữa
08:02 SA 26/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Ko biết bạn trai của bạn giờ cảm thấy thế nào, còn mình vẫn nhớ, bất lực khi nhìn người thân yêu của mình...Đau khổ, tuyệt vọng... muốn kêu trời mà trời không thấu, gọi đất mà đất ko nghe. Lần đầu tiên mình cảm nhận được cái vô thường mà Phật giáo nhắc đến. Mọi thứ xung quanh mình lúc đó ko có còn giá trị gì. Đi qua các shop hàng hiệu,thời trang, mình đã tự hỏi lòng sao con người lại phải bon chen giành giật những thứ vô giá trị ấy, để làm gì chứ? Tình yêu với mình lúc ấy cũng là xa xỉ phẩm, cảm thấy mình ích kỷ biết bao nếu còn tâm trí để tâm đến chuyện khác. Mình sẵn sàng đánh đổi tất cả để có đc sức khỏe của người thân.
Vậy nên mình nghĩ nếu bạn thực sự yêu a ấy thì đừng đưa ra bất cứ giới hạn thời gian nào, hãy để người đó vượt qua giai đoạn này. Bạn cũng đừng nói lời yêu thương vì nó rất phù phiểm, chỉ cần nhắn " Anh hãy tin rằng dù bất cứ hoàn cảnh nào, a vẫn luôn có e ở bên. Là bạn cũngđược, người yêu cũng được, dù cho có chuyện gì e vẫn ở cạnh a". Hãy để a ấy cảm nhận bạn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của a ấy.
Chỉ lả cảm nhận của mình, có thể người đàn ông của bạn có cách suy nghĩ khác mình.

Cảm ơn bạn, mẹ anh ấy giờ cũng ổn rùi, chỉ cần điều trị bằng thuốc. Mình cũng muốn ko đặt bất kỳ giời hạn, deadline nào cho chuyện này, nhưng cái cảm giác đưa tay ra mà không biết nắm được cái gì. Vô vọng lắm. Hix.
Mình hỏi nhỏ một câu, bạn là nam ah?
08:33 SA 25/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Uhm.cái cảm giác mình đang đưa tay ra,mà ko biết người ấy có nắm lấy tay mình hay ko đáng sợ lắm.
Nhưng thôi,lạc quan lên,cứ nghĩ rằng mình đưa tay ra,là thực ra mình đang yêu mình,đang cho mình cơ hội nắm lấy hạnh phúc của mình,bạn nhé.;).Nhưng...cũng nên cho mình giới hạn tgian bạn ạ.ví dụ 2 tuần, 1 tháng,2 tháng...tùy bạn.Nhưng sau cái mốc tgian đấy,mà ko nhận được tín hiệu tình yêu quay về,thi phải chấp nhận buông tay thôi.Vì nta đã ko lựa chọn mình thật rồi.
Good luck;)

Mình thích lời khuyên của bạn. Mình làm vậy là mình đang yêu mình, cho mình cơ hội nắm lấy hạnh phúc. Nhưng cũng cố gắng trong timeline thui, hehe, chứ mình cứ ôm mãi cái hạnh phúc ảo tưởng thì mình cũng tự mình làm tổn thương. Mình sẽ tế nhị, để nắm bắt đúng thời điểm và cơ hội đến hoặc đi...
06:32 CH 24/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Chờ thôi bạn ạ!
Anh ấy chắc cũng đang mệt mỏi vs chuyện tình cảm,lại thêm mẹ đang bệnh,nên cần tgian để bình ổn trở lại.Bạn cứ quan tâm dịu dàng tới anh ấy.Đừng nồng nhiệt quá làm nta mỏi,cũng đừng nhắc gì tới chuyện muốn có câu trả lời.Cứ sms,mail hỏi han tình hình sk của Bác gái,rồi dặn dò mặc ấm,giữ sk...để anh cảm nhận đc sự quan tâm của bạn.Có thể mấy lần đầu,anh ấy cũng ko reply đâu.Đừng nản.Dần dần,nếu có tình cảm,anh ấy sẽ đáp lại dần dần,và quay trở lại quan tâm tới bạn như xưa.Nhưng...tinh ý 1 chút nhé,bao giờ cảm nhận được tình cảm anh ấy còn dành cho mình,hãy nói lời nối lại.Vội quá,có khi đẩy anh ấy xa hơn,và làm anh ấy chạy lần 2 đấy bạn ạ.

Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng hết sức mình. Mặc dù thái độ lạnh lùng của anh ấy, khiến nhiều khi mình cảm thấy sợ. :(
02:02 CH 24/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Hix. Sau khi được mọi người động viên, mình đã gửi mail bài viết này cho anh ấy, nhưng không thấy có phản hồi gì? Là sao, mọi người tư vấn giúp mình với?
09:35 SA 24/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Bạn này có cái "tôi" giống mình, cũng thích che giấu mọi cảm xúc... Nhưng thực ra những người hay tỏ ra mạnh mẽ lại là những người yếu đuối nhất... Và có những thứ khi mất đi rồi mới thấy quý giá. Mình cũng không biết nói gì về câu chuyện của bạn. Có lẽ bạn nên cho anh ấy 1 thời gian, trong lúc đó thì âm thầm quan tâm đến mẹ anh ấy, hy vọng tình yêu của anh ấy đủ lớn để cho bạn một cơ hội sống thật với cảm xúc của mình. Cố gắng nhé :)


Mình cảm ơn. Mẹ anh ấy giờ đang bên Úc rùi. Ngày anh ấy bay là ngày anh ấy đưa mẹ anh ấy sang đó, hơn nữa mình cũng chưa gặp bao giờ nên gần như không có cơ hội. Mình cũng không biết mình nên làm gì, nhưng mình chỉ biết giờ mình dám sống thực với cảm xúc thui. Bạn cũng nên làm giống mình để không đánh mất cơ hội
07:53 CH 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Mình thấy bạn nên gửi 1 cái mail cho anh ý, nói về cảm xúc thật của mình (hay bài này cũng được)... để mai sau bạn k bao giờ phải hối tiếc nữa... Mình cũng đã làm thế đấy bạn ạ... Cố lên nha! :)

Mình sẽ làm như bạn và mọi người khuyên. Mình sẽ làm mà không cần feedback, chỉ để mình không bao giờ phải hối tiếc. Cảm ơn bạn
07:33 CH 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Mẹ MimosaH nói đúng đó, thời gian đau khổ nhất không phải là lúc mới chia tay đâu, bây giờ bạn hãy làm tất cả những gì có thể làm được để giữ tình yêu của bạn, nếu bạn đã làm tất cả rồi mà không được, sau này bạn sẽ ko hối tiếc nhiều.
Bạn hãy bỏ cái tôi của mình qua một bên để nắm hạnh phúc, nếu anh ấy còn yêu bạn, anh ấy sẽ nghĩ lại. Bạn hãy tin mình, nếu mà yêu một người và chia tay với người đó trong khi chẳng có chuyện gì lớn, thì sau này bạn sẽ còn nghĩ về người ấy rất nhiều và hối hận rất nhiều đó.

Mình đang ở trạng thái hối hận về việc mình làm đây. Đến khi mất mát mới cảm thấy hối hận, ngốc nghếch. Nhưng giờ bản thân mình cũng không biết nên làm gì?
05:26 CH 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Mình phải làm gì ở thời điềm này? Mình cũng không rõ nên làm gì nữa.
05:13 CH 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Cái tôi...đôi lúc chính là vật cản của ta trên con đường tới tình yêu.
Mình cũng đã từng mắc phải...và thật ra đâu phải qkhứ,mà bây giờ chính mình vẫn đang bị"cái tôi",lòng kiêu hãnh chi phối,mà từ chối cơ hội quay lại vs ng mình yêu.
Cái suy nghĩ này,hệt như mình hồi mới chia tay.Vẫn ương bướng,vẫn kiêu hãnh,vẫn ko chịu 1 hạ cái tôi xuống để níu giữ đâu.Nhưng rồi,sau 2-3 tuần,cảm nhận đc sự chới với rõ rệt.Dù rằng bề ngoài ko thể hiện vậy đâu.Vẫn luôn tự nói vs mình,Mình mạnh mẽ lắm mà.Mình tin muốn thì sẽ làm được...Nhưng thật sự,thì trái tim nhói,tâm hồn trống rỗng.Càng ngày càng nhận ra cái lỗ hổng sâu hoắm trong tim.Lúc ấy mới cuống lên,mới thật sự sợ mất hơn bất cứ lúc nào.(tgian mới chia tay,chưa phải là tgian đau khổ nhất)....
Mình nghĩ,bạn thử viết 1 cái mail cho anh bạn.Nói rõ hết những gì bạn cảm nhận lúc này.Hay đơn giản thôi,gửi cho anh những bài viết này.Để anh sẽ hiểu bạn hơn.Rồi tùy anh ấy ,tiếp tục hay ko còn quan trọng.mà cái quan trọng là bạn giải thoát được cho chính mình.Nếu ko,bạn mãi day dưt vì chính mình ko biết nắm giữ TY bạn ạ.

Lúc đầu mình cũng chỉ định viết ra, để giải thoát cái cảm giác quặn thắt đau nơi tim hàng ngày, sáng nào dậy mình cũng bị nó dày vò. Mình cũng đang không biết có nên gửi bài viết này cho anh ấy không nữa... Nhưng mình cũng đã từng nghĩ, mình phải làm gì đó để không về sau không phải nói câu "what if"
05:11 CH 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Mình thấy bạn vẫn còn chút may mắn, vì dù sao bạn cũng đã nhận ra tình yêu của mình. Mong bạn có những hành động đúng đắn. Cái tôi của mình rất lớn, đến mức mình đã trải qua bao sóng gió mà vẫn chưa nhận ra được là mình đã yêu ai. Muốn khóc mà không thể khóc... cảm giác khó chịu vô cùng.

Vậy là bạn chưa yêu thật sự rùi, giống cái cảm giác của mình với những mối tình trước. Buồn thì có buồn nhưng không khóc nổi vì có cảm thấy giá trị hay mất mát đâu.
09:26 SA 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Thấy có mình ở đâu đó..
Nhưng mình đã nhận ra tình cảm của mình với người ta rồi...nhưng vẫn thấy dường như càng xa hơn..không chạm đến nhau được..
Mình không thấy tay người ta đưa ra, hướng về phía mình..
Mình cũng đang chưa đưa tay ra, còn đang bị những buồn và thất vọng ngăn lại..
Liệu tạm dừng để nhìn lại có phải là 1 cách tốt không nhỉ, thấy vô nghĩa quá.
Cũng sợ..buông tay 1 lần là xa mãi...

Mình cũng có phần nào hiểu tâm trạng của bạn, và mình cũng không dám đưa lời khuyên khi chính bản thân mình không giải quyết được việc của mình. Nhưng bạn đang mắc một sai lầm đó là suy nghĩ bi quan. Bạn hãy thả lỏng, bình tâm, rùi bạn sẽ có câu trả lời cho mình. Chỉ đơn giản như mình viết hết ra cảm xúc trong lòng. Cố lên bạn nhé
09:24 SA 23/02/2012
Cái tôi và tình yêu
Nó mạnh mẽ, nó cứng rắn, nó lạnh lung, nhưng bản chất nó lại cực yếu đuối trong cảm xúc. Nó muốn lần này nó sẽ thử thay đổi, bằng cách phá vỡ bức tường nguyên tắc nó xây lên từ xưa đến nay, nó sẵn sàng bước vào cuộc sống của anh. Nhưng nó lại không dám nói với anh về ý định đó, nó sợ nó sẽ tổn thương. Nó sẽ làm từ từ theo cách của nó, bản thân nó tự nhủ vậy, nhưng nó không thể làm được nếu không có sự đồng lòng hay sự hỗ trợ của anh.
Đêm giao thừa, nó ấp ủ nó sẽ được cùng anh đón giao thừa, nó chưa đón giao thừa với bạn trai bao giờ, nó muốn đêm đó là đêm ý nghĩa của năm nay. Trời lạnh, mưa rét, nó thương anh phải đi lên cùng nó, nó đi với bố. 15 phút xem giao thừa với nó là cả một quãng thời gian dài, nó nhớ anh khủng khiếp, để bỏ qua nỗi nhớ đó là nó quay clip pháo hoa để anh cho anh xem. Nó gọi điện ngay khi pháo hoa kết thúc để chúc mừng năm mới tới anh thay vì nó nói nó nhớ anh da diết, nó muốn anh ở đây với nó.
“Em đi chùa đi, rùi tẹo anh lên nhà em nhé!”
Câu nói đó của anh, nó vui mừng không xiết, nó kệ trời lạnh anh có làm sao nó cũng muốn anh lên, nó muốn được gặp anh lúc đó.
“Muộn rùi, hay thui, để mai nhé e”
Cái tôi của nó trội dậy, nó cóc cần nữa, lúc nó cần thì không thấy đâu, nó mặc kệ, chán với cái ý nghĩ bất ngờ, lãng mạn. Nó đã để cái tôi lớn dần lên để nó đi đến một sai lầm.
“Trời lạnh lắm, em ở nhà ôm gối còn hơn, anh cứ đi đâu thì đi, khi nào ấm thì bọn mình đi”
Câu nói không thật lòng của nó đã vô tình như con dao cứa vào vào lòng tự tôn, tình yêu anh dành cho nó. Nó không đặt nó vào suy nghĩ của anh, anh cũng giống nó hy vọng vào mấy ngày tết này được cùng bên người yêu, lần đầu tiên anh có bạn gái và đón tết với bạn gái ở Việt Nam. Tại sao lúc đó nó lại để cái tôi thắng cái cảm xúc trong nó, để có thể thốt ra câu nói vô tâm và tàn nhẫn vậy. Anh thất vọng về mọi thứ.
Nó vẫn là nó không them thay đổi, bảo thủ, vô tâm và cái tôi to như trời. Nó mặc kệ anh, nó cứ ở nhà ngủ, không them quan tâm anh có buồn không? Hay anh tổn thương ra sao, lại thêm tác động khi nó bị viêm phổi ngay tối hôm mùng 1, nên nó càng tự cho mình mệt ốm, không cần care cái gì cả. Lúc đó cái tôi đã chi phối nó, mọi cảm xúc trước đó nó có với anh, nó lại vô tâm coi như không có, để cho cái sự hiếu thắng, bất cần đời của nó tự tay đập cái nó và anh xây lên. Ngu ngốc.
Anh và nó có ngồi nói lại câu chuyện đó, nhưng lúc đó trong nó lại nổi lên những câu hỏi, những câu thắc mắc. Chắc gì anh đã yêu nó nhiều, nó không tin anh dành cho một đứa con gái mới quen nhiều tình cảm vậy, nó cũng không tin chính nó là nó đang yêu anh nhiều. Để từ đó ý định bước tới cuộc sống của anh nó lại gạt sang một góc của suy nghĩ, nó lại mắc sai lầm chí mạng.
Công việc, áp lực, tham vọng, tiền bạc bắt đầu dồn dập đến nó trong thời gian đó. Nó tự nhiên lãng quên anh, mà nó không biết rằng thực chất anh đang dần dần rời xa nó, chứ không phải nó lãng quên anh. Nó không biết anh đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ, lo lắng cho mẹ sang bên kia bơ vơ, lạ lẫm, sợ mẹ buồn. Nó không biết rằng, anh cần nó lúc đó để chia sẻ, chỉ đơn giản lắng nghe những lo lắng của anh, hay đến thăm sức khỏe mẹ anh để mẹ anh yên tâm anh đã có người chăm sóc khi mẹ anh rời Việt Nam. Nó không biết rằng, anh đang cảm thấy như người thừa thãi trong cuộc sống của nó, anh mệt mỏi khi chạy theo nó, dò tìm cái cảm xúc mà nó đang tự che dấu bằng cái tính tự tôn vớ vẩn của nó. Nó ngốc nghếch không biết hay thực chất nó yếu đuối khi không dám đối mặt với chuyện đó. Nó không mạnh mẽ khi nó ở bên cạnh anh, nó dựa và cần anh trong vô thức, nó biết điều đó nhưng nó không tin vào chính nó, thì làm sao nó đòi hỏi anh tin vào tình cảm của nó. Nó quá ích kỷ…
Và cái gì đến cũng sẽ đến, anh quyết định rời xa nó với những lời giải thích mà nó nghe xong không hiểu cái quái gì đã xảy ra. Ngày đầu tiên, nó ăn ngon ngủ kỹ không hề nghĩ ngợi gì, nó chưa bao giờ rơi nước mắt vì một người đàn ông nào ngoài bố nó, đến cả lúc đó nó vẫn không nhận ra nó yêu anh nhiều. Ngày thứ hai, nó có cảm giác lạ, mất mát, hụt hẫng, nó tự nhủ chắc dó thói quen, công việc áp lực nên vậy. Ngày thứ ba nó không ngủ được, không làm được việc, không tập trung, nó suy nghĩ đủ thứ, nó gọi cho anh mong để giải tọa tâm trạng, nó tin sẽ hết. Mọi thứ càng tệ hơn, đến hôm anh chuẩn bị bay, nó mới nhận ra nó yêu anh, yêu anh nhiều, sáng ngủ dậy nó òa khóc như một đứa trẻ con, nó nhắn tin cho anh mà biết chắc anh sẽ không nhắn lại. Nó không ngờ nó yêu anh nhiều vậy, nó không ngờ anh lại là thứ quý giá cho nó nhất lúc này. Nó làm được việc, đạt được mọi thứ nó không vui như khi có anh ở bên cạnh cùng nó chia sẻ. Nó nhận ra cái gì với nó mới là hạnh phúc, cái gì với nó quan trọng. Và nó biết yêu thật sự, yêu bằng cả con tim. Nhưng quá muộn để nó nhận ra, vì anh đã quyết tâm rời xa nó.
Nó không níu kéo, vì nó biết anh là người thế nào. Nhưng nó cũng không muốn quên anh, nó vẫn yêu anh, nhớ anh thì sao nó phải quên anh. Nó cũng không chờ đợi và hy vọng anh quay lại vì việc đó cực ngốc nghếch, dại dột. Nó chỉ tin vào cảm xúc của nó. Nó không muốn yếu đuối như trước nữa, nó dám đối mặt với cảm xúc đó, nó đang yêu anh, có thể là yêu đơn phương, nhưng nó vẫn để cho nó thoát ra. Nó đủ mạnh mẽ hoàn toàn và có thể kiểm soát cái tôi của nó.
Và nó tin nó sẽ chờ được một sự bắt đầu…
06:32 CH 22/02/2012
c
CaHeoKute
Bắt chuyện
537Điểm·1Bài viết
Báo cáo