Thật sự mình cảm thấy rất ái ngại, hay cái gì đó gọi là ghê ghê khi thấy những người đàn ông nắm tay nhau,... Mình tự thấy rằng mình không kì thị họ, họ vẫn là những người bình thường, họ không có lỗi,... Nhưng tại sao mình lại như vậy. Mình cũng không hiểu nỗi, có lẽ nào mình vẫn chưa quen được những cảnh tượng như vậy.
Giờ này chắc anh đã ngủ. Cuộc sống, với những guồng quay mải miết đã cuốn anh khỏi một ngày-em-từng-có-anh. Đã không còn những đêm hai ta chuyện trò, nhắc nhau giờ đi ngủ mà vẫn thường quá mất nửa tiếng đồng hồ. Chẳng còn những lần anh nằm nhắn tin cho em, díp cả hai mắt mà đánh rơi điện thoại, rồi choàng dậy bảo anh đi ngủ đây Chua. Hết rồi những câu chuyện ngày ngày kể cho nhau nghe, đến mức chẳng biết chuyện ở đâu mà nhiều thế? Giờ chỉ còn những tin nhắn lác đác sợ em buồn phải không anh?
Cuộc sống của anh bây giờ là tất bật với công việc, gia đình, bè bạn; và cả thời gian để suy nghĩ, để nằm vật xuống giường thiếp đi vì mệt mỏi khi về đến nhà. Hình như đã chẳng còn chỗ cho em như điều anh từng nói, như hình săm trên lưng anh vẫn còn đó.
Với em, là một đêm ngủ thật say sau cái lần anh bảo coi như chưa có chuyện gì; rồi lao đầu vào học-phải ở lại Hà Nội, nơi có anh! Nhưng được bao lâu? Chưa nổi một tuần. Đã cố nhét cho thật chặt trong đầu, vậy mà khi vừa ngồi nghỉ, tất cả lại xuất hiện, chẳng thể nào đánh lừa được bản thân.
Bây giờ em đang là gì của anh? Em đã tự hỏi mình bao lần. Còn hỏi anh ư? Để anh càng thêm mỏi mệt sao? Ừ, em tự biết mình chẳng còn là gì với anh nữa nên đâu thể nói nhớ anh (như lúc này), chẳng có quyền hỏi anh đang làm gì, lại chẳng có quyền giận dỗi anh nữa đâu. Một ngày của em bây giờ mở mắt ra nhìn trân trân chiếc điện thoại im lặng và tự nhắc mình phải quen dần với sự thật em chưa thể nào chấp nhận. Nhét vào đầu càng nhiều thứ càng tốt, để nó không có thời gian vẩn vơ, nghĩ ngợi. Và thầm cảm ơn những tin nhắn anh gửi, dẫu chỉ là một dòng, dẫu có thể chỉ vì anh muốn em biết anh chưa bỏ rơi em nên hãy cố mà ôn tập.
Những tưởng hai tháng sẽ qua đi nhanh, để cho kỳ thi kết thúc. Nhưng chẳng dễ dàng như vậy. Những ý nghĩ đó vẫn bám riết, hành hạ em. Đầu óc trống rỗng khi nhìn lại cuốn sách vừa đọc, như chẳng để lại chút dấu vết. Em đâu rồi? Anh đâu rồi? Sao đột nhiên mọi thứ lại như vậy? Em chưa bao giờ ngờ tới. Đau đớn.
Em đắn đo chẳng dám nói. Nói ra sợ anh mệt mỏi. Nói ra sợ mất anh. Thật dễ dàng để một người đang phải chịu quá nhiều áp lực thả trôi đi thêm một thứ nữa. Nhưng im lặng thì lòng em cũng đau lắm. Em đã cố gắng tranh xa cuộc sống của anh hơn một chút, để anh cảm thấy thoải mái. Cứ vờ như không có gì, vẫn cười đáp lại những tin nhắn ngắn ngủi anh gửi rồi lại bảo anh làm việc tiếp đi, anh ngủ đi dù rất muốn tỉ tê chuyện trò như trước-nhưng sợ anh không có thời gian.
Ẩn nick để anh khỏi nhìn thấy mà vẫn cứ đợi giờ anh đi ngủ để ngóng một câu hỏi han. Em đây sao? Anh đây sao? Khoảng cách cứ xa dần, ước gì chỉ là cơn ác mộng em gặp phải đêm qua.
Đêm nay, anh bảo ra ngoài có việc. Vẫn giờ đó, em lại ngồi nhìn nick Facebook của anh, chờ anh bảo "đi ngủ thôi Chua". Cuối cùng nick cũng sáng, em im lặng đợi chờ rồi gửi một tin nhắn mà không thấy anh xem. Tự nhủ, có thể anh vào rồi out luôn nên chưa kịp thoát nick. Nhưng chợt thấy anh bình luận trên Fb một người bạn, rồi tắt lịm. Không một lời.
Nước mắt em cứ thế mà chảy, mặn chát.