images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Nhật Kí Tái Hôn
Có chứ...
Mỗi ngày, của 1 năm qua, hạnh phúc nhiều hơn là khổ đau. Cười nhiều hơn khóc. 1 năm mà bản thân mình và Anh làm được bao nhiêu việc. 1 năm ý nghĩa, 1 năm của sự cố gắng, của tình yêu thương, và của những may mắn.
Đôi khi sự ngọt ngào như 1 liều thuốc tiêm vào trí não mình, để mình làm việc không mệt mỏi, để mình cố gắng không ngừng nghỉ, để mình luôn mong muốn sẽ làm được nhiều điều hơn nữa cho gia đình, cho bố mẹ 2 bên, cho Anh, cho các con......
Hôm nay, mình mệt... tâm trí rã rời, tự dưng mình muốn ngủ, 1 giấc thật dài... muốn lắng nghe những bản tình ca... muốn vuốt ve bản thân bằng mùi oải hương nồng nàn, muốn mỉm cười nhẹ nhàng, và muốn thảnh thơi....
Mình muốn nằm trên bãi cỏ, ngắm mây trời, ngửi hương hoa đồng nội sau cơn mưa chiều vương mùi xa ngái. Ngắm lũ chuồn kim chập chờn trên bông cải, rập dờn đôi cánh chẳng bay....
Lời Khánh Ly vẫn văng vằng "Tự mình biết riêng mình, và Ta biết riêng Ta..."
.............Hình như mỗi năm trôi qua, mình cũng dần già đi, dần thích lặng im, dần buồn nhẹ cho nỗi buồn lớn, dần khóc ít cho nỗi đau nhiều... Mình muốn sống 1 cs cho bản thân mình nhiều hơn nữa... khi mình độc thân, mình làm điều đó tốt hơn bây giờ....
11:19 SA 12/08/2019
Nhật Kí Tái Hôn
HN 12/8/2019
Vậy là 1 năm đã qua, 1 năm ấy Mình không viết thêm gì nhiều nhặn. Nhìn vào mục tiêu đã đặt ra. Thì thấy trừ phần 2019 cho Gia đình đi Thái và Sing, và việc học tiếng anh của mình chưa đạt (Mình lười qúa) Còn lại đã done rồi:
- Đã tham gia bảo hiểm cho cả gia đình
- Đổi ô tô dòng SUV mà Anh rất thích
- Thay vì 2022 mua mảnh đất, thì ngay trong năm 2019 này đã đổi 1 chung cư rất rộng, và mua 1 mảnh đất cũng đủ lớn.

Điều đặc biết là thành quả lớn nhất của năm qua. Chính là cô con gái cực kì đáng yêu và lanh lợi, hay cười.
Cuộc sống có gì phải nghỉ suy không???
HN 25/7/18

Anh nhận được thông báo trúng tuyển ở 1 Bank mới, với mức lương 1.500 $ cho vị trí chuyên viên cao cấp. Cả mình và Anh đều vui. Anh nói vậy là vợ không phải lo lắng 1 mình nữa rồi, những tháng ngày qua, nhìn em vất vả, Anh thương mà không biết nói gì...

Mình vừa tìm 1 số web xem trang phục và giầy cho Anh. Phải mua luôn cho anh đồ mới, đi làm cũng cần bảnh bao chứ. Trong lòng cứ vui reo lên ấy, lại thì thầm với con gái nhỏ rằng hình như cs đang dần tốt lên... Mình vui nói thật không phải vì tiền, mà vui vì như vậy, Anh sẽ có hướng để tiếp tục sự nghiệp bản thân, trở thành trụ cột gia đình, mình có thể lui về làm hậu phương vững chắc, tất nhiên, công việc và thu nhập mình vẫn rất ổn.

Tôi qua mình ngồi và vạch ra mục tiêu cho bản thân và gia đình. Viết ra để 2 năm sau nhìn lại xem thực hiện được chưa ^^

- Phải cải thiện tiếng anh, sao mình cà dốt thế nhỉ :( sẽ giao tiếp tốt bằng ngôn ngữ này

- Mình sẽ đọc mỗi tuần 1 cuốn sách hay, và note lại.

- 2019 Mình sẽ cho cả gia đình đi Thái, và Sing.

- 2020 Mình và chồng sẽ du lịch châu âu 10 ngày tại Pháp, Ý, và Thuỵ Sĩ. Những đất nước với những nơi mà thông qua phim ảnh, qua những bản nhạc, qua những sách văn hoá mình cảm thấy yêu tới cuồng nhiệt...

- Ngoài ra trong 2 năm này, sẽ tham gia bảo hiểm cho cả gia đình, cho cả bố mẹ mình và bố mẹ chồng.

- Chắc 2019 mình cũng đổi xe ô tô, Anh rất thích dòng SUV. Mình cũng vậy :))

- Còn về nhà đất, 2022 mình sẽ mua thêm 1 mảnh nữa. Còn vẫn sẽ ở căn hộ như bây giờ. Mình thấy ở chung cư thích hơn nhiều.

Giờ mỗi ngày cần lên kế hoạch chi tiết, và cùng chồng thực hiện. Điều tuyệt vời chính là cô con gái sắp chào đời, mình luôn tin vào những điều tích cực nhất có thể sảy ra, khi mình cố gắng.
11:00 SA 12/08/2019
Nhật Kí Tái Hôn
HN 10/10
Hôm nay HN gió mùa về, chút se lạnh cuối cùng cùng đã tới, gần giữa T10 rồi, Thu lẽ ra nên về sớm hơn.
Từ ngày Anh đi làm ở bank mới, Anh chở Tôi đi làm sớm hơn. Bởi vậy, việc Tôi có những khoảng lặng lúc sáng sớm, và chiều muộn 1 mình ở văn phòng. Cảm giác này cũng khá hay. Đôi khi Tôi nghe bài nhạc, giọng Lệ Quyên vang lên réo rắt, khiến Tôi thấy lòng xao xuyến, thấy tâm hồn mình còn nồng nàn lắm, chứ không phải 1 bà bầu với đủ thứ lắng lo bỉm sữa, cáu bẳn, và xuềnh xoàng.
Tối hôm trước, mặc chiếc vay maxi 2 dây của HM màu tím đi ngủ. Vậy mà nửa đêm thấy Anh trằn trọc chưa ngủ, Anh ôm xiết lấy tôi, thì thầm vào tai trong khi Tôi đang mơ màng, ngái ngủ...
- Vợ ơi, Em sexy quá...
Tôi vẫn nằm quay lưng lại với Anh, và mìm cười, giờ em bé đã lớn hơn nhiều, nên cứ đổi tư thế xoay sở liên tục. Chỉ có điều là bất kể ở tư thế nào thì vòng tay Anh vẫn luôn ôm chặt, khi thì Tôi kề lên vai Anh, ấp đầu vào lồng ngực Anh, khi thì Anh ấm áp sau lưng mình. Khác với các bà bầu, Tôi ngủ rất ngon, trước khi chìm trong giấc ngủ, là những cuộc trò chuyện vui vẻ, hạnh phúc...
Công việc của Anh bận bịu hơn, thay vì nhắn tin cho Tôi nhiều như trước, thì giờ chỉ tranh thủ lúc nghỉ trưa. Vẫn những lời quan tâm tới vợ và con gái, Vẫn những động lực, và niềm tin về tương lai, ánh lên trong mắt.
Cuộc sống mỗi ngày lại tràn ngập thêm 1 niềm vui, tiếng cười. Những tối ăn cơm quây quần, những giờ trước khi đi ngủ Anh và con thi nhau trò chuyện với em bé trong bụng, rồi khi em bé đạp mấy cái là cả 2 ba con nhìn nhau cười thích thú, đó là 2 người đàn ông của đời Tôi...
Anh là người tắm cho con, rồi cho Tôi, cứ lần lượt vậy. Có những lần trong phòng tắm, mà chúng Tôi cười đùa, khiến con trai phải nói vọng vào "ba mẹ tắm nhanh lên nhá"...
Để có được hạnh phúc của cuộc đời mình, Tôi hiểu rằng mỗi người đều cần nỗ lực, có ai đó hỏi tôi có phải giữ chồng không, khi giờ Anh bóng bảy hơn, đẹp trai hơn, công việc tốt hơn, mà ngoài kia đầy cạm bẫy. Tôi hay trả lời kiểu, sao phải lo giữ chồng, Tôi lo giữ tôi còn khó đây này, bản thân Tôi cũng bao người yêu quỹ, ngưỡng mộ, cũng cạm bẫy đầy rẫy chứ bộ :)). Nói đùa với mọi người thế thôi, chứ Tôi giữ chứ. Chồng mình không giữ thì giữ ai. Cần gì phải ra oai, phải tự cao cho mình hơn chồng. Tình yêu không đong đếm ai giỏi hơn ai, ai kiếm nhiều tiền hơn ai. Mà chính là ai yêu ai bằng cả tấm chân tình. Mà về khoản này, Tôi tự tin rằng giưã 2 vợ chồng tôi giờ "bất phân thắng bại". Tôi giữ chồng bằng tình yêu, bằng sự tôn trọng, bằng những niềm tin và ước mơ về cuộc sống mà chúng tôi muốn xây lên. Bằng lòng bao dung và cả sự tha thứ, bằng cả sự quyết đoán, không khoan nhượng, bằng cả ranh giới phải, trái, thiện, ác, trắng, đen. Cứ như vậy, để từng ngày, từng ngày, mỗi người đều hiểu giá trị trong cuộc đời này, chính là những phút giây mình đang có.
Viết xong rồi, bất giác nghĩ tới Anh, bất giác mỉm cười... Muốn bình yên sau cơn bão, chắc chắn bạn phải là người bản lĩnh...
04:24 CH 10/10/2018
Nhật Kí Tái Hôn
HN, 14/8/18
Vậy là 2 tuần rồi mới trở lại viết được. Trong 2 tuần qua thì có tới 10 ngày Tôi ở nhà, jjsk cho con. Bằng đó thời gian, cũng là số ngày Anh đi làm ở bank mới. Mọi cái rất khuôn khổ, chấm vân tay, đi làm đúng giờ, quần áo theo quy định, thắt cà vạt, và ra về muộn hơn giờ được cho phép. Anh khá là hứng khởi cho công việc mới, cũng có 1 vài đồng nghiệp ở bank cũ về làm ở đây trước đó. Nên Anh khá nhanh hoà nhập. Tôi biết, Anh đang nỗ lực vì mình, vì Tôi, vì con...
Tôi vẫn giữ thói quen cũ, ôm Anh khi ngủ, và giờ đây khi bầu to, thật sự Tôi khó ngủ hơn, giấc ngủ cứ chập chờn. Nhưng 2 vợ chồng chưa lúc nào rời tay. Khi thì Tôi ấp đầu mình trên lồng ngực Anh, nghe tiếng Anh thở đều đều, sau 1 ngày làm việc vấn vả. Có đôi lúc Tôi ngắm nhìn Anh, gương mặt ấy đã bên Tôi 2 năm nay, và còn bao nhiêu năm nữa nhỉ? Anh vốn kiệm lời, giao tiếp với bạn bè, và mọi thứ chỉ ở mức bình thường. Nhưng cứ bên Tôi là Anh rạng ngời, vui vẻ, cái gì Tôi nói, Tôi làm, Anh cũng bật cười, và rồi chạy lại ôm Tôi 1 cái bảo là "Em là đồ ghê gớm". Anh nói nhiều tới nỗi Tôi cũng tự kỉ ám thị mà thấy mình ghê thật sự. Dù rằng đến giết con kiến tôi còn không làm, và chưa bao giờ vu lợi 1 ai. Với bạn bè, người thân, thì luôn muốn nhận thiệt thòi về mình. Có điều, đúng là không phải dễ gì mà ai bắt nạt, hay động đến Tôi, dìm Tôi xuống được. Có khi là ghê dã man ấy :)))) . Khi mỏi quá, trở mình quay lưng lại, thì thấy Anh lại trở theo, ôm sau lưng Tôi, vẫn thở đều đều như cũ (Không rõ đã thành thói quen, hay là khi đó Anh tỉnh nữa) Tôi tự mỉm cười với chính mình, rồi ru mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng dậy, Tôi lại ngắm nhìn Anh, thì thầm lời thương yêu, Anh mỉm cười, quay lại hôn Tôi, và cũng không quên nói rằng "Anh yêu Em"...
Tomy đã kết thúc tuần đầu tiên đi học, và mẹ tôi cũng quen dần với việc ở cùng chúng Tôi. Về cơ bản cả gia đình luôn vui cười, tối đến Tomy ăn cơm trước. Tôi và mẹ đợi Anh về...
Tuần vừa rồi, 1 TBT bên cơ quan bộ alo trực tiếp cho Tôi, họ muốn nhờ tôi hỗ trợ 1 dự án, và không quên với mức HH thật sự rất cao. Có khi chỉ làm 1 tháng, tôi đã có thu nhập bằng Nửa năm bây giờ. Nói không thích thì không đúng, vì nó thuộc lĩnh vực của mình, lại có khả năng đạt được. Nhưng rồi phân tích qua lại, trao đổi với chồng, tôi lại quyết định an dưỡng đã. Không gì quan trọng bằng con lúc này... Và Tôi đã gửi mail từ chối. Cái cảm giác bạn từ chối khoản tiền lớn, nó cũng hay hay nhé. Bên đó không quen bảo rằng, hãy nghỉ ngơi đi, hy vọng hợp tác dịp sau :))
Viết tới đây, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ Anh. Hôm vừa rồi tôi có nói chuyện với Em Anh. Nó nhắc lại chuyện kia, và nói rằng rất vui vì tôi đã tĩnh tâm, đã tha thứ cho Anh. Tôi nói với nó rằng, "việc 1 người trước khi yêu mình yêu bao nhiêu người là điều không quan trọng với chị. Nhưng việc 1 người khi chị hỏi lại cố tình nói dối là 1 điều sai, tiếp nữa là lại yêu 1 người đang có gia đình dù lý giải ly thân, chị cũng thấy rằng là điều sai (đó là quy chuẩn đao đức của chị đánh giá) thế nên chị cần nhiều thời gian, việc em và mẹ biết rõ anh đang yêu người có chồng con, vẫn vun vào, cũng là điều chị cần suy nghĩ, liệu giữ tư tưởng của 2 hệ gia đình có quá khác nhau không, bởi nếu chị cũng chấp nhận 1 người đàn ông đã ly thân vợ 1 vài năm nhưng vì còn con cái, mà chưa ly hôn được, thì Anh em cũng đâu gặp được chị...thôi thì cũng bởi vì chị cho rằng chỉ chấp nhận hẹn hò với người đàn ông đã ly hôn thực sự, thì mới đợi đến ngày gặp Anh em, âu cũng là cái duyên"
Nhắc lại, nói quên hẳn thì không đúng, cũng nhói lòng chứ. Nhói vì sợ sau này chỉ 1 lần chồng nói dối, sẽ không còn niềm tin, và có khi lại thay đổi chính mình, hết yêu chồng, thì cuộc sống thật bi kịch nhỉ. Thôi không nghĩ tới những điều đó nữa. Giờ chỉ nghĩ những điều tốt đẹp đang diễn ra trước mắt mà thôi... và cốt yếu chính là giữ gìn sức khoẻ thật tốt, thật tốt...!!!
06:03 CH 15/08/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Hn 30/7/2018
Tổng kết 1 tuần qua, điều đáng nói là mọi thứ đã trở lại quỹ đạo. Tôi tiếp tục tham gia những khoá học ngắn hạn, hoặc 1 vài buổi talk show, mà mình cảm thấy hứng thú. Có 1 buổi đã đăng kí cả cho chồng, sau khi đã rủ rê được Anh ^^. 2 Vợ chồng học say sưa, và vui mừng vì Anh cũng nhận ra giá trị của những điều được học. Tôi thường nói với chồng "Hiện giờ có quá nhiều khoá học, đào tạo, nâng cao kĩ năng mềm, nâng cao kỹ năng ngành nghê cho mỗi người, thậm chí chỉ là khoá học cách sống sao cho yêu đời hơn yêu người hơn, Ta khi đi học hãy học với tâm lý cái cốc rỗng, đừng phản kháng ngay trong tâm cái này ta đã biết, diễn giả còn kém hơn ta, giản đơn nếu diễn giả giỏi ta học được 70-80% điều mới, nếu diễn giả chưa hẳn tốt cũng phải có 10-20% những điều họ đưa đến cho ta, tất cả đều đáng quý"
Vậy nên, đợt này Tôi đang định hướng lại cuộc sống, công việc mình, và dành thời gian cho việc đào tạo chính bản thân. Tất nhiên Tôi cũng không có nhiều time để học xô bồ, Tôi nghiên cứu diễn giả và nội dung khóa học trước khi đăng kí, và cũng sắp sếp sao cho 1 tháng, bà bầu vác bụng học 2-3 khoá vào cuối tuần. Còn lại dành thời gian 2 cuối tuần cho gia đình và bạn bè nữa.
Tuần này, sẽ có 1 vài vấn đề quan trọng. Tomy đã lên, và mẹ đẻ Tôi sẽ ở cùng vợ chồng tôi để hỗ trợ việc đưa đón Tomy đi học. Con bắt đầu vào lớp 1 nên mọi thứ cần uốn nắn ngay từ đầu, để vào nề nếp tốt. Tuy nhiên, Tôi đã ngồi và nói chuyện với chồng rằng, mọi việc trong nhà nhất là dạy dỗ Tomy sẽ do chúng tôi, bởi mẹ tôi vô cùng yêu và chiều tomy, (bà nào cũng vậy sao ý ^^). Tôi vạch ra kế hoạch như sau:
- 6h Sáng chúng tôi sẽ dậy, Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả gia đình. và 7h chúng tôi đưa Tomy đi học, trường của Tomy cạnh nhà Tôi. Và 16h tan học, mẹ tôi sẽ đi đón cháu về, bà sẽ nấu bữa cơm chiều. Còn lại việc dọn bát đĩa, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, dạy Tomy chúng tôi sẽ đảm nhiệm. (tất nhiên mẹ tôi vốn là người phụ nữ đảm đang, sạch sẽ, bà sẽ tranh làm mọi việc, nhưng tôi muốn bà nghỉ ngơi, cả 6 năm qua bà đã quá vất vả vì Tomy, nhất là giai đoạn tôi ly hôn 3 năm trước)
- Chồng chở tôi đi làm, và tới bank. Cũng may cùng 1 đường đi nên khá thuận tiện. Nhưng tính ra tôi sẽ đến văn phòng sớm hơn 30p so với giờ làm, để Anh đến vp đúng giờ. Không sao cả, tôi đã set up sẽ học tiếng Anh vào thời gian đó.
- Tạm thời gian đầu Anh làm ở bên mới, nên tôi sẽ chưa nấu đồ ăn trưa cho Anh. Bởi cũng cần làm quen, đi ăn với bạn bè đồng nghiệp 1 thời gian, hoà đồng, cởi mở. Sau này tôi muốn chuẩn bị bữa trưa cho chồng và cả tôi.
Nói về việc học của Tomy, 1 số người của nói kiểu "ối giời, học đâu chả như nhau, thừa tiền mà cho đi học quốc tế, bla bla..." Tôi nghe xong chỉ mỉm cười. Giống như có bạn comt ly hôn thâtj đáng xấu hổ, sao không đi mà xám hối ý :)) Thật sự đó là tư duy của mỗi người, tôi không phán xét vì sao họ có tư duy đó, có điều nó không ảnh hưởng tới tư duy của tôi. Dân mình hay có kiểu "dạy người giàu tiêu tiền" Theo kiểu : "Sao nó dốt bỏ ra 10 tỷ đi Mer Maybach, mà không đi xe 1-2 tỷ thôi, còn 8 tỷ đi mà đầu tư đất"... Hay sao "bọn nó vẽ chuyện, có cái tiêm phòng 500k mà phải cho con bay tận sang sing tiêm xong về mất hẳn 30 củ, tiền đó để làm từ thiện còn hơn" :)) Những người nói vậy mà không hề nghĩ rằng để đi xe 10 tỷ, người ta đã sở hữu đất đai mênh mông rồi, và việc họ cho con cái được sống hưởng môi trường và những gì tốt nhất của cuộc sống là điều tất, lẽ, dĩ, ngẫu. Và thậm chí trong khi những người tỏ lòng thương cho từ thiện ủng hộ vài trăm k, thì bản thân người giàu đã ủng hộ hàng trăm hàng tỷ, và họ giỏi nên họ còn tạo công ăn việc làm, ủng hộ cái cần câu cơm chứ không chỉ là cho con cá.
Tôi mà giàu có, tôi cũng sẽ sống như họ, Cuộc sống này vô cùng ngắn ngủi, cái bạn đang có là những gì mà bản thân bạn đã muốn có. Vậy bạn muốn sống và tận hưởng cuộc sống như nào, hãy cố gắng nỗ lực cho nó, cũng đừng chê bai, phán xét cách sống của người khác.
Với Tôi, Tomy sau này được phép lớn lên và làm những gì con muốn. Nhưng trước hết phải tạo điều kiện cho con có môi trường tốt, để con dần hiểu hơn bản thân mình thật sự muốn gì. Giờ mới lớp 1, cứ sống trong môi trường mà các kĩ năng chơi bời được đào tạo tối đa đã :)))
Anh và Tôi vẫn thương yêu nhau bình dị như vậy, tối đến nhất định phải ôm nhau mới ngủ được, sáng ra phải dành cho nhau những nụ hôn, những hỏi han. Anh vẫn đánh răng trước và lấy kem cho tôi, vẫn chuẩn bị nước ấm cho tôi rửa mặt...
Cuộc sống cứ vậy từng ngày trôi qua...
04:30 CH 30/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
HN 25/7/18
Anh nhận được thông báo trúng tuyển ở 1 Bank mới, với mức lương 1.500 $ cho vị trí chuyên viên cao cấp. Cả mình và Anh đều vui. Anh nói vậy là vợ không phải lo lắng 1 mình nữa rồi, những tháng ngày qua, nhìn em vất vả, Anh thương mà không biết nói gì...
Mình vừa tìm 1 số web xem trang phục và giầy cho Anh. Phải mua luôn cho anh đồ mới, đi làm cũng cần bảnh bao chứ. Trong lòng cứ vui reo lên ấy, lại thì thầm với con gái nhỏ rằng hình như cs đang dần tốt lên... Mình vui nói thật không phải vì tiền, mà vui vì như vậy, Anh sẽ có hướng để tiếp tục sự nghiệp bản thân, trở thành trụ cột gia đình, mình có thể lui về làm hậu phương vững chắc, tất nhiên, công việc và thu nhập mình vẫn rất ổn.
Tôi qua mình ngồi và vạch ra mục tiêu cho bản thân và gia đình. Viết ra để 2 năm sau nhìn lại xem thực hiện được chưa ^^
- Phải cải thiện tiếng anh, sao mình cà dốt thế nhỉ :( sẽ giao tiếp tốt bằng ngôn ngữ này
- Mình sẽ đọc mỗi tuần 1 cuốn sách hay, và note lại.
- 2019 Mình sẽ cho cả gia đình đi Thái, và Sing.
- 2020 Mình và chồng sẽ du lịch châu âu 10 ngày tại Pháp, Ý, và Thuỵ Sĩ. Những đất nước với những nơi mà thông qua phim ảnh, qua những bản nhạc, qua những sách văn hoá mình cảm thấy yêu tới cuồng nhiệt...
- Ngoài ra trong 2 năm này, sẽ tham gia bảo hiểm cho cả gia đình, cho cả bố mẹ mình và bố mẹ chồng.
- Chắc 2019 mình cũng đổi xe ô tô, Anh rất thích dòng SUV. Mình cũng vậy :))
- Còn về nhà đất, 2022 mình sẽ mua thêm 1 mảnh nữa. Còn vẫn sẽ ở căn hộ như bây giờ. Mình thấy ở chung cư thích hơn nhiều.
Giờ mỗi ngày cần lên kế hoạch chi tiết, và cùng chồng thực hiện. Điều tuyệt vời chính là cô con gái sắp chào đời, mình luôn tin vào những điều tích cực nhất có thể sảy ra, khi mình cố gắng.
05:07 CH 25/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Trước hết mình cảm ơn tất cả những cmt và lời khuyên của các bạn. Mình đặc biệt ấn tượng tới cmt của ông bố này. Nên xin phép dành đôi điều để tâm sự.
Em nghĩ Anh là người từng trải, Những gì Anh đã nói, và viết gần như đúng về nhiều khía cạnh. Bởi mặc dù các bạn có đưa ra cảm xúc lời khuyên, thì cũng bởi các bạn theo mạch cảm xúc mà em viết ra, em nhìn nhận, đánh giá, và bản thân em cũng cố gắng khách quan nhất có thể, miêu tả chân thực tới 99% những gì bản thân mình trải qua và nghĩ. (nhưng đó là cảm xúc của em, có khi với chồng em, hay chồng cũ, nó lại là góc nhìn khác). Em không nói chồng cũ là người đàn ông tồi, vẫn luôn nói rằng coi như hết duyên phận, và xin phép không nhắc tới. Nhưng có 1 điều mà anh nói, cũng do em làm hết bổn phận chồng, cha, đàn ông trong nhà, thì dẫn tới chồng cũ em như vậy. Điều này đúng và không đúng. Em bản chất trước khi lấy chồng, thật sự như 1 tiểu thư, ăn xong mẹ lấy tăm, bố lấy nước, không phải là kiểu hầu hạ, mà là kiểu bố mẹ quá yêu thương bao bọc. Em chưa từng phải tự cắt cái móng chân của mình 25 năm trước, vì bố luôn làm trước khi em nhận ra (và đến giờ mẹ em 55 tuổi cũng chỉ có bố làm việc đó, thậm chí ngay cả việc tắm của mẹ cũng bố làm ^^, đại gia đình lớn nhỏ của em, quen đàn ông là trụ cột, phụ nữ các cô dì chú bác đều giỏi giang, nhưng đàn ông là người quyết đoán). Nhưng khi lấy chồng, cứ dần dần em phải cố gắng, lúc đầu em nhờ chồng phụ giúp nấu ăn, nhưng chồng cũ bảo "bao giờ mua nhà ở riêng thì mới làm, giờ ở nhờ nhà vợ, thì làm thế người ta bảo chó chui gầm trạn...vv" ...rồi ví dụ điện nhà tắm cháy, em có nói nhờ chồng sửa, khôgn tắm cho con toàn phải bật đèn pin, rồi đi lại sợ ngã, những cứ lần lữa nay họp, mai quên... dù em có nhắc nhẹ nhàng, có cau có, có cả tủi thân khóc, thì sau đúng 1 tuần em tự đi mua về lắp... Cứ vậy, mà dần dần bản thân em cũng dường như không còn là 1 cô gái, ngoài nũng nịu, ngoài hát ca, ngoài thơ văn, và yêu đất trời, thành 1 người đàn bà gai góc, bu lông, ốc vít... nhưng có 1 điều không thay đổi, đó chính là tâm hồn và nội tâm, quả thật luôn là 1 người đàn bà yếu đuối. Sai đúng thì cũng đã là quá khứ, sự vật sự việc sảy ra không bao giờ từ 1 phía cả, tất nhiên nếu có đổ vỡ, cả 2 đều có lỗi, cãi nhau ít nhiều để làm gì, sau cùng đều có sự tổn thương theo cách riêng.
Em không bao giờ ngừng yêu, con người em sinh ra đến giờ vẫn vậy. Nhưng em tôn thờ tình yêu chỉ có 1 người, tôn thờ tình yêu mà với mình ngoài người ấy, thì bất cứ ai cũng không hề làm mình rung động, và người ta cũng thế. Em tin nó có thật. Có nhiều bạn khuyên hãy dùng lý trí, hãy yêu 50/50. Đó là những gì quá nhiều người khuyên. Và đó cũng là những gì bản thân sau ly hôn gần 2 năm có suy nghĩ. Nhưng không làm được, yêu là yêu, không có yêu ít, yêu nhiều. Yêu là yêu, không có yêu chừa ra phần toan tính. Đó là con người em. Bởi vậy đa đoan, bởi vậy đa sầu, đa cảm. Nhưng sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua. Bởi những phút giây yêu và được yêu là phút giây tuyệt vời có được khi ta có mặt trên đời này. Đôi khi ngay cả cảm giác khổ đau cũng đẹp, ngay cả nỗi buồn cũng đẹp. Bởi có như vậy ta mới biết rằng ta đang sống. Em cứ vậy mà tồn tại tới giờ...
Chồng hiện tại của em, Anh ấy không nói nhiều về việc vợ ngoại tình, cũng không cố tình cho em nhìn thấy. Cái file trong lap đó, bình thường lap có pass, nhưng lại để cho Tomy biết chơi jummy gì đó :)) Nên hôm đó em là người tìm ra.
Còn mọi người cũng lo sợ, sau này em còn phát hiện ra chuyện gì nữa không? Thì thật ra vì đã nói là tha thứ, thì tha thứ hoàn toàn, tin tưởng, khi nào biết hay phát hiện chuyện tiếp theo hãy hay. Vụ bức thư bị xoá trong 30 ngày. Em có suy nghĩ rằng có thể hôm nào đó vô tình tìm gì mà trông thấy, nên chồng em xoá đi, sợ em đọc. Dù chúng em vẫn dùng điện thoại của nhau cả năm rồi.
Cảm nhận của em như anh có so sánh giữa 2 cuộc hôn nhân. Cho phép em nói thêm là, ngoài tình dục ra, là sự hạnh phúc của sẻ chia. Anh ấy không chỉ ngon ngọt, và làm tình. Anh ấy chăm sóc em, tommy, làm việc nhà, giúp đỡ vợ con, quan tâm gia đình 2 bên, quan tâm cả con của anh, và em cũng quý cháu, chúng em cho 2 bọn nhỏ đi chơi mỗi tuần. Và mọi thứ cứ vậy diễn ra tự nhiên.... Em cũng là người ngon ngọt như đường, Em yêu và thể hiện, chứ không giữ trong lòng, hàng ngày hôn anh ấy, nói yêu anh ấy, rúc vào vòng tay anh ấy, thỏ thẻ nhiều điều, sẻ chia nhiều thứ... Tình yêu như mầm cây, em nghĩ phải cả 2 tưới tắm cho nó mỗi ngày, và để nó lớn lên, bền vững, nó cần được tưới tình yêu, tưới sẻ chia, tưới cả về giá trị đạo đức, gia đình, nhân cách... để nó thành 1 tình yêu vượt ngoài sự cám dỗ của tình dục, của nhan sắc, của đồng tiền.
Nhưng qua những nhận xét của Anh, của mọi người, Em cũng nhìn nhận lại bản thân, và thật sự bây giờ, chỉ mong muốn trở thành người phụ nữ của gia đình, chăm các con, em hào hức với từng bông hoa mới trồng, tối kể chuyện cho con nghe, hào hứng việc là phẳng phiu quần áo cho cả gia đình, nấu những bữa ăn ngon... rảnh rỗi làm những bài thơ theo xúc cảm của mình, đọc sách nhiều, và quan tâm tới gai đình, bè bạn... những việc này không phải là bây giờ mới có, mà chính Anh ấy đã tao ra cho em, cho em muốn tìm lại chính mình... (Về cơ bản là dịu dàng hay gai góc, yếu đuối hay bất cần, thì cũng vẫn là bản chất nội tại trong chính em mà thôi :)) )
Cuộc sống còn dài, Em sẽ còn tiếp nối những trai nhật kí này.....
Tôi theo dõi bài viết của bạn từ lúc bạn bắt đầu, cho tới đoạn cao trào và dần về đoạn lắng đọng. Cũng đọc những bình luận của các bạn theo dõi như tôi. Có ý kiến đồng cảm, có ý kiến nghi ngờ, có ý kiến dịu ngọt.

Trước tiên tôi chúc mừng gia đình bạn, phần nào đã vượt qua được con sóng dữ. Cuộc sống vẫn còn nhiều điều để trải nghiệm phía trước. Nhưng quan trọng, hãy cứ giữ mãi niềm tin yêu lẫn nhau.

Đọc bài viết của bạn, tôi liên tưởng đến một người bạn mà vợ tôi hay kể cho tôi nghe. Kể về sự giỏi giang, kể về sự chịu đựng, kể về sự đỗ vỡ cả thêm một lần tái hôn. Mặc dù ngoài đời, tôi vẫn chưa lần nào gặp mặt.

Ở từng câu chữ mà bạn viết ra. Tuy có chút làm nỗi trội một số vấn đề, hoặc nói giảm nói tránh ở một vài khía cạnh. Nhưng những người đọc như chúng tôi, vẫn một phần nào cảm nhận được hết những nỗi niềm của bạn đang chia sẻ. Bạn cũng phần nào tường tận về hôn nhân đầu tiên, kể cả mối tình thời trẻ, trải qua sự tìm hiểu với chàng trai tân... và có thể thêm vài mối quan hệ khác nữa. Để cuối cùng đến với người chồng hiện tại. Đó là hạnh phúc theo cá nhân tôi nghĩ bạn đang hài lòng về nó. Nếu không phát hiện những quá khứ của chồng bạn.

Vợ tôi hay bảo tôi rằng " Em không biết tại sao lại yêu anh. Kiểu như gặp anh đó là định mệnh vậy". Tôi thay vì ngạo nghễ đáp lại, thay vào đó là khuôn mặt đầy nghiêm nghị " bởi vì anh đẹp trai nên em yêu". Và vợ tôi nhìn con gái tôi nói rằng " mẹ đẹp hơn bố con đúng không?"

Tôi nói vậy, để cho bạn thấy rằng. Tình yêu là một cái gì đó hoàn toàn khác nhau ở mỗi cặp đôi. Tôi không thể đem phạm trù tình yêu của vợ chồng tôi hoặc bất kỳ một cặp đôi nào khác để so sánh với phạm trù tình yêu của hai vợ chồng bạn. Bởi so sánh như vậy là một sự lệch lạc về nhận thức. Có bạn bình luận rằng chồng bạn có thể giấu nhiều thứ, có bạn lại bình luận rằng chồng bạn sở khanh... cũng có bạn bình luận rằng chồng bạn cho đến hiện tại là bình thường , vẫn chưa vượt qua ngưỡng thất vọng của bố bạn.

Chồng bạn hiện tại, vẫn yêu thương bạn thật lòng, biết chăm lo gia đình, biết dạy dỗ Tommy của bạn, nội ngoại ứng xử tốt ( đó là những gì bạn kể).Vì vậy, việc bạn bỏ qua những vấn đề vừa rồi là một điều mà mọi người hoàn toàn đồng ý. Việc bạn thất vọng bực tức đó chỉ là cảm xúc bị tác động mạnh. Mà bạn lại là con người sống nội tâm, thiên về cảm xúc, rất dễ yếu lòng. Nên những gì mà bạn vừa trải qua là hết đỗi bình thường.

Tuy nhiên, bạn là người đàn bà giỏi giang trong công việc nhưng thật sự dỡ trong tình cảm nam nữ, trong cuộc sống hôn nhân và đặc biệt bạn dễ tin người đúng không? Bạn đã trải qua một lần đổ vỡ nhưng dường như bạn vẫn chưa thật sự tìm ra đâu là nguyên nhân chính. Nếu bảo người chồng cũ của bạn là một người đàn ông tồi. Những người đọc như chúng tôi cho rằng đó là người tồi. Một người đàn ông chưa thể hiện hết được vai trò và trách nhiệm của một người chồng và một người bố. Nhưng tôi lại nhớ có một bạn bình luận rằng " là do ở bạn ôm hết phần trách nhiệm của người chồng và người bố". Và tôi tin rằng đó là nguyên nhân chính dẫn đến sự tan vỡ .

Cá nhân tôi là thằng đàn ông đang có vợ và con. Tôi thấy rằng chồng hiện tại của bạn là một người đàn ông hèn. Luôn tỏ ra thương hại và dùng lời ngọt ngào để lấp liếm và lấy tình cảm của bạn,thêm sự toan tính kể từ lúc mới quen. Minh chứng là chiếc xe, là căn nhà, là cưới hỏi. Tôi nói thật, bạn cho rằng gãy chân nên mới mược tiền mua ô tô để đi cho tiện đó là điều đáng khinh nhất ở thằng đàn ông. Đối với việc chồng bạn cố tình để bạn đọc những tin nhắn ngoại tình của vợ cũ, tôi thấy thật tệ...

Và hiện tại, bạn chẳng khác nào đang tái hiện lại cuộc hôn nhân cũ. Nhưng có sự khác biệt giữa hai người đàn ông. Đó là một người không biết ngon ngọt và làm tình, còn một người chẳng khác nào là một diễn viên - VAV. Nhưng đôi khi chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ cho bạn.

Về cái email trong hộp thư đã xóa của chồng bạn, vẫn tồn tại nghĩa là nó chỉ được xóa trong vòng 30 ngày gần đây. Bởi những thư được xóa sau 30 ngày trong thùng rác sẽ được tự động dọn sạch. Bạn cũng nên quên nó đi là vừa.

Và cuối cùng: Bạn hãy yêu và giữ chặt chồng của bạn, tôi tin 2 người yêu nhau là thật sự. Vì nếu bạn từ bỏ chồng hiện tại, chẳng khác nào bạn lại vô tình làm hại những người con gái khác. Tôi thấy tội cho Tommy của bạn, vì phải gọi người đàn ông hèn là bố, hi vọng sau này nó sẽ là một người đàn ông tốt.
04:47 CH 25/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Lại nói về phần mình, tôi được 1 công ty lớn mời về làm. Nhưng ngay khi yêu nhau và trước khi cưới, Tôi cũng có nói với Anh. Tôi muốn được chăm sóc Anh và gia đình, bao nhiêu năm qua tôi luôn quần quật với cơm, áo, gạo, tiền. Giờ tôi nói với anh, tôi cứ làm cv bình thường, mức thu nhập cứ 2.000 $ là được. Còn lại là để Anh gánh vác, để Anh lo toan. Và Anh đồng ý.
Nhưng Anh cũng chứng kiến cảnh bên kia, trực tiếp 1 người lãnh đạo tới gặp tôi 2 lần, phân tích và cho tôi rất nhiều ưu thế, thậm chí cả cổ phần trong dự án mới, Tôi đã nói rằng, Thật sự tôi không tham gia được, vì Tôi muốn ổn định gia đình, và sinh 1 đứa con gái, chăm lo cho chồng. Tôi nói hãy cứ tìm 1 người khác, cần hỗ trợ gì tôi sẽ giúp hết sức, hoàn toàn là giúp, không công.
Chồng Tôi cũng được nghe về điều đó, phần ôm Tôi nói thật sự nể phục vợ, và Anh phải cố gắng nhiều hơn, Phần nói rằng cơ hội bên này rất tốt, thu nhập hẳn quá cao, nhưng nghe Em từ chối vì Anh, vì con, sao Anh thấy tự hào, và thấy trách nhiệm mình càng cần cố gắng hơn.
Tôi ước mơ đi nhiều nước trên thế giới. Nhưng thật sự bản thân mới đi loanh quanh mấy nước đông nam á. Nếu làm ở đây, Tôi sẽ có cơ hội đặt chân tới mọi nơi. Mà cũng thúc đẩy tôi phải học tiếng anh nhiều, tôi cái gì học muốn là phải đứng đầu, mà riêng tiếng anh sau ngu lâu dốt bền thế không biết :)). Nhưng rồi, Tôi nói với chồng, cái gì cũng có giá của nó, Em muốn chọn 1 cuộc sống bình yên.
Hôm qua là lần thứ 3 bên đó gặp Tôi, Vị Sếp vẫn rất tôn trọng quyết định tôi và nói rằng. Vị trí bên đó vẫn chờ tôi trong vòng 1 tới, Nghĩa là đúng sau khi tôi sinh bé xong, và nghỉ sinh 1 năm, chăm con thoải mái, có thời gian bàn giao công việc bên này, và sang đó, Cổ phần bên đó, Anh ấy giữ lại cho riêng tôi. Nếu ngày đó tôi tới, nó sẽ là của tôi. Tôi định nói lời từ chối luôn. Tính tôi, không có kiểu ừ cứ giữ đấy, chơi nước đôi, sau này sa cơ có cái phao cứu sinh, Tôi không thế. Như thế thật không tốt với cty hiện tại, và cũng là lợi dụng công ty tương lại. Như hiểu ý tôi anh nói:
- Moị cổ đông đều đồng ý thế, em không cần từ chối, hãy cứ để vậy đi. 1 năm nữa sẽ gặp lại, khi đó em từ chối chưa muộn.
Và trước lúc về, anh hỏi tôi, Em không hứng thú với tiền sao?
Tôi trả lời: Em hứng thú kiếm tiền, muốn chứng tỏ bản thân sẽ làm tốt, ở lĩnh vực mình yêu thích, chứ em khôgn thích tiền không phải do công sức mình làm ra. Đối với Em, kiếm tiền như là bữa tiệc ăn buffte vậy, Mình cần bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu thôi, thừa thãi không để làm gì.
Anh cười lớn ha ha rồi nói. Anh hy vọng rằng sau này nhu cầu của em sẽ là "Villa, maybach 500, và thẻ xanh ở mỹ"
Tôi mỉm cười nói rằng: Nếu em muốn thế, thì em chỉ cần gật đầu Anh hàng xóm nhà em là đã có hết rồi, cũng không nhất thiết phải đợi đến khi có dự án này.
vậy đó, cũng chưa rõ 1 năm nữa, sau khi sinh con gái ra sao, cuộc đời nhiều điều không ai dám khẳng định trước, nhưng hiện tại tôi kiên định với nhu cầu được làm vợ, làm mẹ, làm con dâu ngoan, và làm 1 người giữ lửa cho gia đình mình...
Nhớ trước kia, khi đang tìm hiểu tôi, chồng tôi biết nhà hàng xóm cạnh phố có anh con trai đã định cư bên canada, và cũng ly hôn vợ rồi, rất muốn tôi làm dâu, khi đó cô hàng xóm nói, cô chú sẽ làm thẻ xanh cho con và Tomy, và cả cái nhà 8 tầng 20 tỷ cạnh nhà tôi là của tôi ^^. Ngày nào chú cũng đi câu cá Hồ Tây mang sang biếu bố mẹ tôi, còn cô đi nước này nước kia đều mang mỹ phẩm tới tặng, dù mẹ và tôi từ chối, nhưng cô rất khéo léo. Mẹ tôi hay cả nể hàng xóm, nhận rồi lại có lúc mua lại quà khác sang. Còn anh kia bên canada thì nhắn tin zalo hỏi thăm suốt ngày. Mà chồng Tôi khi đó khó chịu lắm, cũng chẳng dám nói gì, hôm nào tới nhà mà thấy cô sang ôm hôn Tomy là mặt cứ nghệt ra :)) nhìn đáng yêu vô cùng. Nhưng bố tôi lại không hề thích, Bố nói chả thẻ xanh thẻ đỏ gì cả, chỉ cần sống ngày nào cũng vui vẻ là được, đời người dài ngắn khó đoán, cứ bình tâm sống thôi. Thế nên chồng tôi mừng như bắt được vàng, thêm mẹ và tôi cũng không mặn mà gì nhà cô chú ấy cả, nên chồng tôi tự tin hẳn, còn Tomy thì bán ba nó chằng lằng, vậy đấy, không phải kể là khoe mẽ bản thân, nhưng có những ngày có cả 5 người đàn ôgn nhắn tin hỏi han tôi chân thành, tôi thì thường không trả lời ai cả, còn chồng tôi cứ láy máy tôi mà từ chối, rồi còn khoe ảnh ý là em đã có người yêu rồi. Tôi cười bảo "Kệ họ đi, họ thấy em có điểm gì đó tốt họ mới quý, mình không quý họ, không cho họ thì không bắt lời lâu họ sẽ hiểu, anh làm thế, càng có cớ họ chát nhiều hơn"
Y như rằng có bạn sau khi nhận được ảnh chúng tôi chụp cùng, bạn ấy nhắn lại:
- Người yêu thì sao, trừ khi em đã là vợ người khác, còn lại thì cơ hội chia đều côgn bằng cho tất cả mọi người mà em. Anh sẽ không từ bỏ...
Thế là anh ấm ức cả tối đó :)))))
Vậy đó, Anh mới ôm tôi, hôn lên trán tôi, và nói rằng: Anh hạnh phúc và tự hào vì có vợ, Anh hạnh phúc vì có con, Anh sẽ không bao giờ để vợ buồn đau nữa, chúng mình hãy cùng cho nhau những ngày tháng nồng nàn nhé. Vậy là chúng tôi lại quyện vào nhau, mặc dù con cũng đang lớn lên từng ngày, nhưng 2 vợ chồng vẫn ân ái nồng nàn như những ngày trước kia.
Tôi khép lại câu chuyện của quá khứ, của ngày hôm qua, Từ hôm nay, sẽ là nhật kí của chuỗi đời sau này cuả mình.
05:34 CH 24/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Sau những giọt nước mắt rơi, Tôi cứ nằm trên giường và vô vọng như vậy. Tôi có quá nhiều điều để suy nghĩ...Tin hay không tin, tha thứ hay không tha thứ...
Tôi đặc biệt không còn khóc được nữa, trở về là chính mình, im lặng, sâu lắng, và bình thản đến lạ. Anh như sợ thái độ này của Tôi, Anh cứ ra phòng khách ngồi, rồi lại lúc nhát vào xem Tôi đã ngủ hay thức, có lúc Anh cố đến gần ôm Tôi. Tôi khi đó lúc muốn ôm Anh, hít hà hơi ấm Anh, Tôi quen thế cả năm nay rồi, nhưng lòng tôi cũng đau. Anh bảo:
- Vợ ơi, Em thế này Anh đau lòng lắm. Anh biết và hiểu em, niềm tin trong em không còn, vì Anh nói dối, nhưng Anh yêu em, chỉ có em. CHo chọn lại anh vẫn nói dối, Anh muốn có Em trong đời... CHuyện cũ, em bỏ qua cho Anh, cho anh cơ hội chứng minh đi...
Tôi Im lặng...
Anh cố đặt mình vào giường, vì vết mổ hãy còn đau... Tôi chỉ muốn đấm 1 phát cho bõ điên. Nhưng tôi nhìn vết mổ, lại hốt hoảng:
- Sao nó lại xưng to quá thế này, qua lớp bông gạc mà nó sưng lên như 1 cái ung lớn.
Rồi chợt nhận ra, mình phải đay nghiến thay vì quan tâm chứ, nên lại thôi. Anh kéo tôi vào ôm chặt:
- Em luôn yêu anh, và Anh chỉ yêu em. Anh yêu em rất nhiều... Yêu mọi cái của em... Vợ ạ.
Tôi bảo Anh sang phòng Tomy cho Em nghỉ chút. Khi này Tomy đang ở quê với ông bà ngoại. Ngày nào cũng điện hỏi thăm ba, rồi hỏi mẹ chăm sóc ba nhiều không, cứ mỗi câu con nói lại nhói lòng. Nó yêu ba nó, và cho đến giờ nó lớn lên, ngoan hơn, đều nhờ hơn 1 năm qua Ba nó dạy dỗ, chỉ bảo. Anh thật sự có phương pháp dạy trẻ rất chuẩn mực. Chứ không như tôi, hay yêu chiều con.
Rồi tôi nghe tiếng băm chặt, hoá ra Anh lại vào bếp nấu ăn...
Tôi không đành lòng lại dậy phụ.
Rồi ngày này, ngày kia, tôi dọn dẹp đồ, nấu đồ ăn cho anh, xong Tôi đi ra khỏi nhà, ngồi cafe, trưa tôi lại về nấu, rồi lại đi, tối tôi 9h về...
Ngày nào Anh cũng nhắn tin:
- Vợ ơi, em đừng ra ngoài nữa, về với anh đi
- Vợ ơi, Anh rất nhớ và thương em, thương con... Hãy nghĩ tới các con, chúng mình hãy bỏ hết quá khứ, sống hạnh phúc như vẫn đang sống nhé em.
Lúc tôi trong đầu tôi gào lên "Thế anh nghĩ tôi muốn khổ đau lắm à, tôi đã bảo đừng lừa dối tôi, tôi không lừa dối anh bất kể điều gì, anh làm tôi đau lòng thế này sao" Nhưng tôi chỉ nhắn lại:
- Lát em về...
Vết mổ anh đúng là có vấn đề, nó xưng vì tụ máu quá nhiều, nhìn rất hãi, vậy là tôi lại cuống quít hỏi bác sĩ, rồi thì hàng ngày phải chườm đá cho tan máu tụ, anh cứ nằm đó nhìn cách tôi chăm sóc, rồi vuốt sợi tóc tôi bay bay, rồi có lúc nghẹn ngào "Anh yêu em" Còn tôi đừng nói gì thì tôi vừa chườm, vừa nghĩ miên man đủ thứ, Nói đến tôi lại điên tiết chỉ muốn dí mạnh cục đá cho bục ruột luôn :)))
Sau 7 ngày Anh đỡ hơn, có thể ăn uống được loại mềm, và có thể đi lại mọi thứ tự chủ động được. Tôi nói, Em cần tĩnh dưỡng, và suy nghĩ mấy ngày. Anh hãy ở nhà. Em bay vào Đà Lạt 4 hôm. Và tôi đi. Từ khi quen nhau, tôi chưa bao giờ đi chơi đâu mà không có anh. Và tôi cũng không đi khi không có anh. Nên lần này anh hiểu là không cản được tôi. Anh buồn rầu, gật đầu.
Tôi đi, ĐL không đẹp như tháng 10 tôi vào, dã quỳ chưa có nụ, hoa cũng không nhiều. Chỉ có mưa, mưa triền miên, villa tôi ở rộng mênh mông, lại càng khiến nỗi buồn vây kín. Hàng ngày đi bộ quanh hồ xuân hương khi trời tạnh. và tạt quán Thanh Thuỷ mông mơ, toàn màu tím biếc view hồ khi trời đổ mưa... Anh vẫn nhắn tin hàng ngày, hỏi han, nhớ nhung và đủ thứ.... Cảm giác thời gian trôi chậm kinh khủng. Có lúc nhớ Anh quá, Tôi đã định đổi vé bay về... Nhưng rồi lại thôi. Buổi tối tôi tới diễm xưa... Nghe những giai điêụ cất lên, như những lời khuyên răn:
"Thôi về đi, đường trần đâu có gì...tóc xanh mấy mùa...."
ĐL quả là nơi tốt nhất cho những ai đang buồn muốn biến mình thành tự kỉ. Và tôi nói rằng đó cũng là thử thách của bản thân. Tôi phải vượt qua nỗi buồn này bằng những tư duy tích cực nhất Và tôi đọc sách, đọc nhiều... Những tin nhắn hỏi han vẫn đầy up mỗi ngày, Tomy vẫn gọi điện kể lể đã nói những chuyện gì với ba. và bố mẹ Tôi nói gửi đồ cho Anh vì Anh ốm... cả gia đình tôi luôn yêu quý Anh. Nhớ câu bố nói:
- Bố mẹ nào cũng mong con hạnh phúc, Bố đã gặp rất nhiều người, quản lý rất nhiều nhân sự, bố nhìn người bố hiểu. Chẳng lẽ thấy người ta xấu, mà bố lại muốn con gái bố gần ạ. Anh chàng này tử tế. Con hãy cho cơ hội đi
Nghĩ tới bố, tôi lại khóc, anh ấy đã phụ tôi, phụ bố... phụ cả gia đình tôi vì yêu thương Anh... Nhưng ngay sau đó, tâm lý tôi lại giằng xé. Đó là Tôi có yêu Anh không? Có. ANh có yêu tôi không. Tôi thấy là có. Vậy thì, chuyện kia là cũ hay trong cùng thời gian yêu Tôi? Tôi vội mở fb anh, check lại, họ thì vẫn là bạn bè. Tôi thấy ngay khi gặp Tôi, Anh đã để luôn trạng thái đã hẹn hò với Tôi. Như vậy, hẳn nhiên khi mới quen tôi họ đã chấm dứt. Liên tiếp sau đó, FB anh nếu đăng stt thì chỉ liên quan tới tôi, ảnh tôi, bàn tay tôi, mái tóc tôi. Còn trước kia, Anh không hay dùng fb. Bạn bè anh vào chúc mừng, và nhiều người nói cuối cùng sau 4 năm cô đơn, cũng có 1 người con gái lọt vào trái tim anh, rồi đại loaj có người nói, lần đầu tiên thấy anh đăng hình 1 cô gái...vv Tôi lúc đó thầm nghĩ, vì chị kia có chồng, làm sao mà dám đăng? Nhưng mà suy cho cùng, tôi phải hiểu, khi quen Tôi, họ đã chấm dứt rồi, đó là Quá Khứ...
Điện thoại lại có tin nhắn. Những lời anh nói, những dòng anh nhắn, đọc rất thương, Tôi hiểu, nếu Anh yêu tôi, mà lại có lỗi với Tôi, thì việc ở nhà 1 mình mấy ngày liền, lại khi ốm đau, sẽ khiến anh nhìn nhận nhiều điều...
Tôi cũng đọc những gì các bạn khuyên. Và tôi cũng suy nghĩ rất kĩ. Tôi muốn bản thân mình phải hiểu, nếu tha thứ, nghĩa là phải thanh thản với điều đó, nghĩa là sau này không có chuyện gì sảy ra, đừng bới móc lên, đừng xỉa xói, đừng đay nghiến. Tha thứ nghĩa là quên hẳn đi cô diệu nào đó, và những dối lừa, những lời anh thề không có gì...vv đi. Chỉ biết sống cho hiện tại, tận hưởng những yêu chiều anh tặng, những vòng tay, chiếc hôn mà 2 người hoà hợp tới nỗi run lên khi chạm vào....
Và trước khi bay về HN> Đêm đó tôi nói rằng, tôi quyết định tha thứ cho Anh.
04:56 CH 24/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Còn hơn nửa tiếng nữa là ca mổ sẽ xong, công việc tiếp đó là bác sĩ sẽ gọi vào, rồi nói rằng ca mổ đã thế này thế kia, và rồi mỗi người thân sẽ gửi 1 phong bì, tuỳ từng bệnh mà trị giá cảm ơn là khác nhau. Ở đây chỉ có Tôi và em Anh. Muốn về và mặc nó... mặc Anh, nhưng Tôi không làm được... nước mắt cứ thế tuôn rơi... Em anh đi xuống sân và gặp Tôi. Nó bảo:
- Đợi Anh mổ xong, chị muốn chém, muốn giết thế nào tuỳ chị. Em cũng gét những kẻ dối trá. Nhưng em biết Anh yêu chị thật lòng, gặp chị là phước của Anh và gia đình. Anh từ khi yêu chị là chấm dứt các mối quan hệ khác.
Tôi chẳng nói gì, cứ để nước mắt trôi vô định. Cứ im lặng đến ngẹt thở như vậy. Đồng hồ điểm tới giò, Tôi lê chân lên tầng 4, đúng lúc bác sĩ gọi người nhà vào. Tôi bước vào...
- Ca mổ đã..... Bác sĩ đang nói thì dừng lại, nhìn Tôi vài giây và hỏi "Sao em lại khóc?"
Lúc này tôi mới ngước mắt lên nhìn, đó là 1 bác sĩ trẻ trạc tuổi tôi. Tôi cất giọng khản đặc nước mũi:
- Không có gì ạ? CHồng em ổn chứ. Nãy em đau bụng, lo con trong bụng làm sao nên khóc thôi...
- Uh, ca mổ tốt, không đáng lo, về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chục ngày... Giờ vào đưa chồng về đi.
- Em gửi cảm ơn.... Tôi chưa nói dứt câu, Người bcas sĩ nhìn Tôi và nói "Em về đi, tôi không nhận của em" và quay vào phòng mổ bên trong...
Kéo cáng anh về phòng hồi sức cấp cứu. Căn phòng lạnh buốt. Còn Tôi thì chả có cảm giác gì, Em Anh chạy đi hỏi xem mua đồ thức ăn gì cho anh ăn. bác sĩ nói chỉ uống sữa được thôi. Khi đó là tối muộn, Tôi nói nó về đi, nhà xa, còn 2 con nhỏ nheo nhóc... Ngay từ sáng tôi đã bảo tôi sẽ ở lại đây với Anh, ca mổ cũng ổn, không đáng lo, Tôi bầu nhưng trộm vía khoẻ, tôi lo được. Nó đi về... lòng nó nặng trĩu... Tôi biết... Tôi đã thật sự rất yêu quý nó và cả gia đình suốt hơn 1 năm qua, Nó giống tôi, thật sự mong 1 cs bình yêu, giản dị bên gia đình và các con... nó vẫn đang sống như vậy... trước anh nó quen tôi, nói yêu tôi, mà còn nhắn tin với bé cùng xóm trọ. Thấy nó đã nhắn tin cho Anh và bảo: "Anh nên sống cho tử tế, trên đời không nhiều người như vậy, già rồi, chọn cuộc sống ổn định đi" là tôi hiểu, nó bản chất tốt ra sao.
Nó về, thì bạn bè tôi tới, khá đông, tôi bảo mọi người hãy ở ngoài chút rồi về, anh còn ở hồi sức không gặp được. Cô bạn tôi nấu 2 cặp lồng cơm cho tôi và cháo cho anh. Còn chồng nó thì nhìn thấy tôi có vẻ mệt mỏi, đã bảo là tối để nó ngủ lại cho, Tôi về nghỉ đi. Và Tôi đồng ý.
Chồng tôi mở mắt ra, thấy tôi không như trước. Bình thường nếu là tôi, tôi sẽ vuốt tóc, hôn lên má, sẽ nói "Chồng em tỉnh rồi à, ổn rồi chồng ạ, thương chồng lắm biết không". Tôi vẫn luôn như thế, tôi sống tình cảm, và tôi cũng thể hiện điều đó ra ngoài chứ không giữ trong lòng bao giờ. Và cũng vì thiên về tình cảm, tôi càng không giả dối cảm xúc của mình được. Ví dụ như bây giờ, tôi đang giận, căm hận, khinh bỉ, thì tôi không thể có bất kì hành động cử chỉ nào....
- Vợ ơi, Em sao vậy...
Anh cứ ngước mắt nhìn tôi thều thào, ánh mắt rất sợ hãi, giống như anh đoán tôi biết chuyện gì đó, nhưng chắc chắn anh không đoán ra chuyện kia. Vì anh đã xoá tất cả đi rồi, chỉ còn lại 1 dấu vết duy nhất, khi xoá mail đi, nhưng chưa xoá mục thùng rác mà thôi... Tôi đi qua lại quanh giuường bệnh anh, tôi cần pha sữa cho anh uống. Để thực hiện ca mổ đã nhịn đói từ đêm qua rồi... Và tôi pha sữa, tôi đem tới cho anh, súc từng thìa, có lúc, vì gì đó, tay run lên, tôi vụng về đổ cả sữa ra ngoài miệng, rồi tôi lại vội vàng lấy giấy lau...
- Vợ ơi, em sao thế...
Tôi sao ư, tôi đã biết anh là loại dối trá, anh nói anh với diệu chỉ là bạn, 2 người thậm chí không có quan hệ gì, vậy mà còn thề non hẹn biến, muốn sinh 1 đứa con, không muốn mất nhau, yêu nhau dẫn về gia đình, cùng gia đình đi du lịch, điều đó không sai, không xấu, anh có quyền, nhưng anh thử nói đi, người ta có gia đình, giờ người ta vẫn chưa ly hôn, tôi căm thù bọn ngoại tình, căm thù người thứ 3, căm thù tất cả những kẻ mà kể xấu vợ, chồng mình, rồi bấu víu tình cảm, gian díu bên ngoài, anh hiểu không? Tôi hét lên trong tâm trí tôi thế... Nhưng tôi chẳng nói gì, ở phòng hồi sức còn nhiều bệnh nhân cạnh nhau... Tôi cứ lặng yên cho uống hết sữa... Chồng tôi không hiểu chuyện gì sảy ra, chồng tôi càng lo lắng...
Thôi được, nếu muốn biết thì tôi sẽ nói. Tôi cúi sâu xuống tai chồng tôi thì thầm:
- Tôi đã biết chuyện anh và diệu. và lạ thay, cái áo đôi mà 2 người tặng nhau, lại đúng là áo hôm nay anh đi mổ, tôi đặc biệt đã để nó cạnh anh, để lát thay áo bệnh được, thì anh mặc vào cho ấm áp...
Chồng tôi lặng nguười:
- Vợ ơi, anh xin em.... anh xin em....
Ha ha trong đầu tôi lại bật ra tiếng cười chua xót, xin gì, tôi có gì mà anh ta phải xin, tôi đã nhiều lần thấy những điểm nghi vấn, nhưng hỏi anh đều thề thốt không có gì. Việc yêu 1 người trc đó có gì sai đâu? sao anh không nhận, hoặc quá yêu, hoặc còn yêu, hoặc làm gì sai trái mới phải giấu diếm... mà đúng là sai trái, đúng là mèo mả gà đồng thật... tôi bất cần nghe lý do gì, rồi lại thì họ đã ly thân, chồng diệu tệ bạc, lại thế cho mà xem... ha ha
Chồng tôi suy nghĩ 1 hồi, rồi lấy điện thoaị, nhắn tin cho đứa em. Lúc sau chồng tôi thiếp đi, tôi đọc được nội dung như sau:
- Em khai báo hả? em khiến anh lại mất gia đình lần nữa đấy biết không
- Đừng trách em, em không nói dối được, anh làm anh tự chịu, Chị đã vốn nói, cuộc sống có gì thì chia sẻ, anh lừa dối như vậy, anh nghĩ dấu được à? đừng lôi em vào...
Và nó chụp phần tôi chat hỏi nó, gửi cho anh. Anh im lặng...
Tôi sau khi cho anh ăn và nói điều đó, thì 1 mình xuống sân viên, tôi ngồi đó thẫn thờ 3 tiếng, đúng 10h đêm tôi lên chào về, trong lúc đó có thằng bạn đã đến và ở cùng anh...
Tôi bước chân về nhà thì thấy cơ thể mệt mỏi, tôi thương đứa con trong bụng, nên dù miệng đắng ngét vẫn cố pha gói mì tom ăn. Lúc nãy cô bạn nấu cặp lồng cơm, mà không sao nuốt nổi...Tôi nhận được tin nhắn của chồng:
- Vợ ơi, anh xin em, anh luôn sợ hãi rồi 1 ngày này sẽ tới, Anh không muốn lừa dối hay nói dối em, đúng là anh và diệu có khoảng thời gian yêu nhau, nhưng bọn anh không hợp nhau, nên đã chia tay trước cả khi anh quen và yêu em... có điều, anh không thể khai nhận với em, vì ngay khi gặp nhau, em đã nó rõ tư tưởng quan điểm của em, đó là không cặp bồ, không ngoại tình, không phsa hoại gia đình người khác, mặc dù diệu là người tìm tới anh trước, gia đình diệu đã chán nản nhiều năm, anh lúc đầu là tâm tình, sau là nảy sinh tình cảm và yêu nhau.... nhưng em nói đúng, anh sai rồi, anh không có suy nghĩ được như em, là dù thế nào cần người ta ly hôn mới được đến, dù thế nào cũng là phá hoại nhà người ta, anh sợ em sẽ bỏ anh, và em chắc chắn sẽ bỏ anh khi biết chuyện...nên anh không dám thú nhận vợ ơi...
Tôi đọc xong, lại khóc... Tĩnh tâm lại chút thì tôi suy nghĩ, Nếu tôi biết chuyện này trước đây. Nếu như năm ngoái khi tôi hỏi anh thú nhận thực sựm thì tôi có bỏ anh không.
Có, chắcn chắn là có.
Trong thời gian ly hôn rồi, rất nhiều người đàn ông yêu tôi, họ rất giàu, có người ly thân vợ, có người đang đẹ đơn, chờ ngày ra toà... nhưng tôi đều từ chối, tôi cho rằng việc đó vẫn là sai trai, và những kẻ đang như vậy còn chưa đau hết nỗi đau gia đình tan nát đã đi tìm người mới đều là kẻ chẳng ra gì, nên tôi đều từ chối tất cả họ.... Nếu biết anh cũng như vậy, dù là với kẻ khác, kẻ đang có chồng, thì tôi đương nhiên không bận tâm đến.
Cả đêm tôi không ngủ, và tôi biết anh cũng vậy. Với nhiều người việc này là việc nhỏ, vì từ khi quen và yêu tôi anh chỉ biết có tôi, yêu chiều tôi. nhưng cả 2 chúng tôi đều biết với tôi, việc này là lừa dối, tôi luôn nói thật, nên điều gì tôi hỏi mà trả lời dối trá thì đó là nói dối.... Tôi có thể coi việc nghèo là chuyện nhỏ, việc xấu trai, việc ốm đau bệnh tật là nhỏ, tôi nguyện sẵn sàng hy sinh vì chồng bên chồng, nhưng không lừa dối, không phản bội... quan điểm tôi luôn rõ ràng...
Vậy mà trời gần sáng, tôi vẫn bắt tacxi vào viện với anh. để đứa bạn về đi làm... Trông thấy tôi, anh có vẻ vui lên, anh nắm bàn tay tôi 1 cách rụt rẻ, anh gọi
- Vợ ơi...
Tôi không nói gì, tôi còn gét lắm, cứ lầm lũi thổi cháo, và xúc từng thìa cho anh ăn, trong lòng chỉ muốn tát vào mặt kẻ dối trá ấy. Nhưng nhìn vết mổ đắp gạc bông, thì lại muốn chạm vào, hôn vào, muốn ôm anh, muốn cho anh ngửi mùi tóc tôi, và tôi ngửi mùi da thịt anh, như đã quen gần 2 năm nay, thật sự 2 năm qua gần như bên nhau không rời nửa bước. Rồi sau này mình sẽ xử lý sao nhỉ.... Tôi cứ thẫn thờ hỏi chính mình như thế...
Sau tôi nhận được tin của em anh. Nó nói dù tôi quyết định thế nào, nó cũng chỉ biết nó yêu tôi và tomy và cháu ở trogn bụng tôi, nó rất muốn được làm người thân của tôi, nó rất yêu quý tính cách và con người tôi, nó thật sự thương tôi, và nó không quên nói thêm, anh rất yêu chị. tôi đọc xong, nước mắt lại rơi... chồng tôi lại lo lắng... mọi người cứ nhìn vào 1 bà bầu đi chăm chồng, mắt đỏ hoe đầy thương cảm...
Chồng tôi thều thào:
- Anh yêu vợ lắm, cuộc đời anh từ khi có em, là tràn đầy yêu thương, đầy động lực mục tiêu sống, anh chỉ biết có duy nhất em, chưa từng sai trái... hãy tha lỗi cho anh thêm lần này, anh nói dối chỉ vì không thể nói thật mà thôi, vợ ơi...
Tôi đau lòng, yên lặng... cứ nhưu vậy cho đến ngày chồng xuất viện ra về. Truước đó tôi có nhắn tin cho em anh hãy đến chăm anh cho tôi, nhưng nó từ chối, nó bảo nó cũng gét anh, anh phải tự đi mà lo cho thân mình và cs của mình... Tôi biết nó rất thương anh, lo cho anh, nhưng nó cũng là đứa tế nhị, nó hiểu, lúc này anh cần tôi nhất, nếu nó đến là tôi sẽ đi, mấy ngày đó anh sẽ không yên được...
Vừa về đến nhà, tôi vào phòng nằm, tôi quá mệt mỏi rồi, thấy chồng tôi bước vào, anh quỳ xuống:
- Vợ ơi, em đừng thế, anh sai rồi, 1 lần cuối trong đời, vợ tha lỗi cho anh. anh không bao giờ dối vợ điều gì nữa...
Tôi khi đó nhìn thấy chôngf còn đau vết mổ, và bao tủi thân không kìm được, tôi kéo chồng lên, và ôm anh, và khóc "sao anh ác với em, em chỉ muốn biết sự thật, để nếu có găp nhau, em cũng hiểu chuyện gì, tránh việc cả đám bạn anh biết bọn anh trước yêu nhau, chỉ em là con ngốc không biết gì, chỉ vậy thôi, mà anh lừa dối..."
chồng ôm tôi vỗ về, anh bảo, anh nhớ vợ quá... sau đấy, tôi thấy chồng ném cái áo vào thùng rác, chồng nói, anh giữ là vì chả nghĩ gì cả, anh vô tâm, chứ kophari kỉ niệm gì đâu, anh không yêu là không yêu,.....hiện tại và mãi mãi sau này anh chỉ có em và các con thôi.
03:23 CH 20/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Chồng mình bị cần thực hiện 1 ca phẫu thuật. Anh mắc bệnh trước khi quen mình, và về cơ bản nó chỉ như u lành tính. Nhân đợt này chồng nghỉ làm, mình nói hãy đi bệnh viện, Mọi thứ chỉ cần nghỉ ngơi 10 ngày là khoẻ.
Chồng nhìn mình, vuốt tóc mình:
- Nhưng Anh thương em, hay đơi anh kiếm việc, đi làm lại, rồi có tiền, sẽ phẫu thuật.
Mình thương anh mà nói:
- Có đáng bao nhiêu anh, chỉ mất mấy chục triệu là cùng. Tiền cưới đã lấy tiền mừng trả nợ hết. Giờ coi như không nợ nần gì ai, cuộc sống có gì lo lắng đâu... Dịp này em nghĩ là thuận lợi...
Vậy là mình thu xếp, lo lắng cho chồng đi mổ, bố mẹ chồng ở quê cũng không cần ra, vì vướng đám giỗ bà, mình nói mình lo được. Và hôm đó cũng có cả em chồng, em mình tới nữa. Mình xin nghỉ 4 ngày để ở viện và chăm chồng. Sáng trước khi vào phẫu thuật, chồng mình còn bảo:
- Vợ bầu bí, tối anh phẫu thuật xong, tự ngủ ở phòng, không lo đâu, sáng mai vợ vào.
Nhưng mình bảo: Bao lâu nay quen hơi anh, không có chồng, vợ không ngủ nổi, anh biết rồi còn gì... Mà đêm hôm trước mình lo cho chồng còn bồn chồn không ngủ nổi. Tính mình nhát, nhìn kim tiêm đã khóc. Giờ người thân cứ bị sao là mình muốn xỉu rồi.... Mình đi hỏi phòng dịch vụ, xong xuôi tính tối ở lại với anh.
Anh vào phòng mổ, bác sĩ nói ca phẫu thuật kéo dài 2 tiếng. Em Anh ngồi đó đợi. Mình bầu bí, nên mệt, xuống sân đi lại chút cho thoáng. Ngồi ghế đá, rồi máy mình hết pin, mình lấy máy chồng ra ngồi chơi điện tử, Lúc chán chán, mình lại vào xem linh tinh. Thật ra, từ hồi cách đây 1 năm, khi phát hiện ra mấy vụ kia, thì mình tin chồng tuyệt đối. Mà nếu có gì thì Anh cũng xoá sạch rồi, điện thoại 2 vợ chồng chung pass, ai cũng cầm của ai cả năm, không có gì để nghi ngờ cả... Vậy mà, đột nhiên mình dừng lại ở 1 email... và rồi... thật khủng khiếp...
Mình thấy có ảnh, của Anh và Diệu... Anh và diệu, mặc áo đôi, chụp ảnh ôm ấp nhau, chỉ trước ngày Anh quen mình vài tháng. Và lại chụp ở Đà Nẵng, cũng đúng nơi vợ chồng mình đã đi 2 lần, và có rất nhiều kỉ niệm mặn nồng... Mình nhạy cảm, mình đa cảm, và mình yếu đuối... Mình tin, mọi thứ không như những gì trước đây mình hỏi và Anh trả lời... Minh rụng rời tay chân, họ yêu nhau, họ đến với nhau, họ còn thề thốt, họ mong có 1 bé gái, họ còn giận dỗi, vì Diệu chưa ly hôn, họ ngoại tình, họ cặp kè... gọi họ là gì cho đúng nhỉ, họ còn nói với nhau việc sex không hoà hợp, do của Diệu có thể bị rộng quá, và chị ta còn hỏi ý anh có muốn chị ta đi khâu thẩm mỹ lại không... trời ơi...
Mình khi đó không biết gì cả, chồng trong phòng mổ, nước mắt mình cứ rơi ra... Mình gửi ảnh đó, cho em anh. Mình hỏi:
- Ai đây? Em đừng giấu chị? Ảnh này chụp ở đâu em biết chứ...
Nó im lăngj, dài như muốn bóp ngẹt mình.
- Nó bảo bạn học của Anh...
Mình không kịp đợi nó đánh, quá lâu, mình hỏi:
- Nói đi, chụp ở đâu?
- Đà nẵng, hôm đó đi với cả gia đình mình....
Mình bàng hoàng buông 1 câu:
- Vậy có khác gì vợ cũ của Anh. Họ cũng ngoại tình, chị kia đâu ly hôn, đến giờ cũng đâu đã ly hôn? có phải là đi phá hoại nhà người khác???
Nó im lặng...
Mình khóc... mình không biết còn phải làm gì lúc này... Anh trong phòng mổ, mình đau, mình mệt, mình muốn về...mình cần nằm nghỉ, 1 chút, cần nghỉ 1 chút....
Mình chỉ xoay quanh suy nghĩ: Chồng mình bảo không hề có gì với diệu, nhưng 2 người đã yêu nhau và còn dẫn về cho gia đình biết, lại còn cùng gia đình đi chơi, như vậy gia đình biết được là việc đó là cặp kè, vẫn đồng ý để cho họ đến với nhau? phá hoại nhà người khác? chồng mình tệ, diệu tệ, gia đình chồng tệ... mọi thứ đều tệ....... chẳng còn gì để nói nữa cả.... mình muốn xỉu đi...
05:54 CH 19/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Câu chuyện mình viết, như nhật kí đời mình, không có chút nào là giả dối. Nhưng có điều, các bạn có thể đọc, và coi như 1 câu chuyện cũng không sao. Vì vấn đề chính là mỗi người sẽ có cái nhìn khác hơn về cuộc sống của 1 người phụ nữ khác, cũng là để chiêm nghiệm đời mình, hoặc đâu đó rút ra kinh nghiệm.
Mình không hoàn hảo, các bạn cũng vậy, và ai cũng vậy. Mình tả về mình chỉ là 1 phần mà mọi người vẫn hay nói, mình không cao ngạo, tô vẽ làm gì cho mệt. Mình đã lo cho chồng cũ 5 năm, chưa từng lấy 1 đồng lương. Và với chồng mới, mọi thứ hoàn toàn là thật. Có điều, với mình hiện điều đó cũng không phải vấn đề....
Mình có nhiều khuyết điểm, mình cũng hậu đậu, vụng về, hay quên, mình có gen di truyền từ mẹ. Bà là người sáng có thể khóc ầm ĩ chuyện gì đó, chiều đã cười phớ lớ mà còn quên béng mình đã đau khổ như nào. Nhưng ngoài ra mình còn dốt thẩm mỹ, không biết phân biệt thời trang, xấu đẹp, Với mình ai là người thân bạn bè mình thì mình thấy họ thật tốt, thật xinh đẹp. Còn lại kể cả người mẫu, hoa hậu mình không bận tâm. Thêm nữa, mình tư duy lệch lạc về tình cảm sao đó. Mình cho rằng khi yêu thì nhất định chỉ yêu duy nhất 1 người. Có những thằng bạn kể tao yêu cả 2 con, là mình không thể nào hiểu nổi chúng, không tin chúng nói thật. Tiếp nữa mình tư duy phụ nữ không bao giờ phản bội, chỉ có tại người đàn ông tệ bạc, gian dối mà dẫn đến hậu quả như thế. Biết rằng tư duy vậy là tội cho đàn ông, nhưng mình không sửa được. Ngay cả khi mấy ông anh mà có kể chị dâu ra sao, ngoại tình thế nào, mình đều truy vấn tới cùng xem mấy ông anh đó có phản bội trước hay không. Đại loại vậy...
Có 1 người đã tiên đoán mình, vì đa đoan, vì giàu lòng trắc ẩn, và vì bình thản với nhiều thứ ở trên đời, nên mình sẽ còn khổ... Nhưng cái khổ hơn nữa là mình đôi khi không nhận ra việc mình khổ, mọi người cứ thương mình, còn mình lại thấy hạnh phúc... cứ vậy mà bao năm qua đi... cuộc đời nhìn thì nhìn biến cố, nhưng quên để kể lại cho đời....
05:37 CH 19/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Vậy là cũng đã khái quát hết chuyện quá khứ. Có chăng thì thêm thông tin rằng suốt 1 năm yêu nhau, Anh nói sẽ cố gắng trả hết nợ cái nhà Anh mua, cái xe Anh mua, và sẽ dành tiền để cưới Tôi. Bởi vì thật ra nhà Anh nghèo, bố mẹ sống ở quê, đâu còn lo đám cưới cho 1 thằng đàn ông trên 40 tuổi được nữa. Và Tôi hoàn toàn đồng ý, bố mẹ giờ là để được phụng dưỡng, đâu phải để trút gánh nặng lên vai.
Tuy nhiên cuối cùng thì Anh phải bán nhà mới trả hết nợ, còn cái xe là toàn bộ tiền của Tôi trả cho. Thôi thì mưa nắng cũng có cái di chuyển. Nên lấy nhau rồi, Anh bảo bán đi trả nợ tôi, thì tôi bảo cứ để đó đi. Còn chuyện Tiền cưới. Thì cuối cùng đến ngày cưới Anh chẳng có lo được gì. Anh vò đầu bứt tai, và cảm thấy trách bản thân, Anh bảo Anh sẽ đi vay bạn. Tôi suy nghĩ 1 hồi rồi bảo:
- Được Anh, Anh hãy vay bạn và lo trả nợ bạn, hoặc cưới xong sẽ có tiền trả ngay thôi. Cũng không lo lắm đâu.
Tôi nói vì Tôi muốn ANh thử xem có vay được bạn nào không. Anh khác Tôi, cả 1,5 năm quen nhau Tôi thấy anh chỉ có 2 người bạn, còn lại chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường. Tôi muốn Anh hiểu, không phải ai muốn vay bạn bè ngay là được, Đâu phải như Tôi mỗi lần Anh đóng tiền nhà cần vài trăm triệu, là alo cái đứa này đứa kia chuyển cho ngay. Nó là niềm tin, là tình cảm thật sự thân thiết. Và như Tôi vẫn nói với Anh, đám bạn tôi chúng luôn vui lòng vì được giúp đỡ tôi. Tôi rất ít khi nhờ ai giúp gì, nên khi tôi gọi nghĩa là Tôi đang rất cần.
Và, Anh không vay được bất kì ai thật. Anh thất thểu nói với Tôi rằng, mấy người họ đều từ chối... Chuyện này Tôi biết trước. Bởi cả năm anh chẳng hỏi han ai, cũng chẳng ai hỏi han anh, mọi thứ không liên quan nhau, thì sao vay được bạn. Cuối cùng Tôi bảo, Em lo được rồi. Và mọi thứ từ A-Z của đám cưới Tôi lo hết thật. Bố mẹ không biết điều này. Nhưng bố tôi nói, Bố tôi muốn tặng tôi toàn bộ tiền lo cưới, Và Tôi từ chối. Còn bố mẹ Anh thì có nói, nhà nghèo nên Anh hãy tự lo. Và Tôi cũng cho rằng bố mẹ anh nói vậy là hợp lý.
Thêm 1 chuyện nữa là ngay khi cưới xong, thì Anh nghỉ việc. Chính xác công việc cũ khiến anh cảm thấy chán nản, nên anh làm cũng không hiệu quả. việc anh nghỉ là cả 2 phía đều muốn, lãnh đạo cũng vậy. Và Anh thất nghiệp. Tôi bắt đầu nuôi Anh và lo cho gia đình tất cả tính từ ngày cưới xong.
Tiếp nữa, hiện tại Tôi đang mang bầu 1 công chúa. Đó là niềm mơ ước của cả 2 vợ chồng. Và 2 gia đình đều rất vui với việc này. Đặc biệt là Anh. Tôi vì lo được kinh tế, nên cảm thấy cuộc sống vẫn vui vẻ, hạnh phúc với những gì mình có.
Không hề cảm thấy bất mãn cuộc sống, tôi vẫn động viên anh, đưa tiền cho anh đi học thêm các khoá học trong thời gian tìm việc mới.
03:19 CH 19/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Có lẽ Chị là người từng trải, và có cái nhìn kinh nghiệm hơn, khi đọc những tâm sự của mình. Thật ra cho đến giờ, mình cũng không dám khẳng định điều chị nói là đúng hay sai. Trong lòng thì yêu thương Anh rất nhiều. Tin rằng Anh không phải người như thế. Còn thực tế thì đang đau khổ vì mới phát hiện ra 1 điều rất đau... Và chợt nghĩ rằng có thể Anh đúng là hạng người như Chị nói.
Nếu vậy thì sao nhỉ? Trái tim mách bảo, bởi chưa khẳng định được nên vẫn còn muốn cố gắng lắm. Nhưng nếu nhận ra điều đó là sự thật, chắc là sẽ phải từ bỏ thôi. 1 người đàn ông như thế không đáng...
Mọi điều đều cần thời gian.... Không thể hồ đồ, và càng không thể mù quáng
Có lẽ mình biết mẫu đàn ông như chồng của chủ top, mọi chuyện đều được sắp tính toán chu toàn, rất biết cách sắp xếp cuộc sống để hoàn hảo nhất cho bản thân, luôn có phương án thay thế để mọi lúc cuộc sống đều vui nhất, viên mãn nhất. Chưa tìm được người ưng ý sẽ có phương án xài tạm, không nên đánh mất niềm sung sướng.
Sống với người như vậy, khi anh ta yêu mình, sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng sẽ có một số dịp, bản thân phải tự đặt câu hỏi: anh ta thật tới đâu? tình cảm anh ta dành cho mình như vậy, có dành cho ai khác vậy không? Tình cảm anh ta dành cho mình là từ trái tim hay kịch bản tính sẵn? (mình cảm thấy, trong những ngừoi này, ngay cả tình cảm thật cũng được thể hiện theo kịch bản được dựng theo bản năng của họ)
Cảm giác của mình là cái gì đó không chắc chắn
Có lúc tự bảo: kệ đi, cứ hưởng thụ cuộc sống trước mắt, nhưng vẫn không tránh được nhiều lúc gặp hay nhìn thấy những điều làm mình băn khoăn
Việc chồng giỏi make love cũng là điểm rất đáng kể, nó thể hiện anh ta biết học để hưởng thụ và bạn tình được hưởng cùng. Việc đó cũng làm mọi bất đồng giữa 2 vợ chồng trở nên nhẹ nhàng và dễ bỏ qua hơn nhiều.
Chỉ là cảm nhận của cá nhân mình...
03:04 CH 19/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Chúng tôi kết hôn, và vào đúng sinh nhật anh năm nay, Tôi gửi cho anh món quà là chiếc que 2 vạch :))
Anh đã khóc, và ôm tôi thật lâu, anh và tôi đều mong 1 bé gái, Ngày siêu âm, bác sĩ nói con giống mẹ, anh cứ hỏi đi hỏi lại vậy là con gái hả bác sĩ? Nhìn vẻ mặt anh vừa luống cuống, vừa hạnh phúc, thật buồn cười. Hỏi 2 lần bị bác sĩ quát cho:
- Giống mẹ là giống mẹ, 100%, con gì anh tự hiểu ở đây chũng tôi không nói giới tính :))
hạnh phúc cứ nhân lên mãi vậy. Vì Anh, tôi cũng thay đổi nhiều hơn, giảm bớt công việc kinh doanh, giành thời gian cho Anh và gia đình, dạy dỗ Tomy học hành. Anh cũng chẳng bao giờ đi đâu, trừ giờ làm ra, thì lúc nào cũng bên tôi, đi đâu cũng có nhau... Anh toàn tâm toàn ý cho Tôi, cho gia đình nhỏ này, ANh khéo léo, việc nhà anh làm hết, kệ trang điểm, bàn làm việc, hay trang trí ban công, toàn anh tự khoan đục, và lắp ráp... Tôi trở thành 1 người phụ nữ chính hiệu, hỏng cái gì cũng nũng nịu: "Chồng ơi, cái bóng đèn nhà vệ sinh nó không sáng này, chồng ơi, em khôgn biết dùng cái máy này ra sao, chồng ơi em không treo được cái tranh này lên tường đâu..." thế là chồng tôi lại rối rít, để đó anh, 1 tý là xong ngay mà... Tôi chăm chỉ đọc sách, pha trà, học nấu ăn, cắm hoa, nhà lúc nào cũng thơm mùi tinh dầu... ngay nhà vệ sinh đôi lúc cũng có 1 bông hoa nhỏ nhắn đáng yêu cạnh chiếc gương sáng bóng....
Tôi hợp với em anh, chúng tôi nói chuyện cả ngày. Chát chít đủ thứ. Nó hơn tôi 5 tuổi, nhưng mà cũng có thể vì coi như ruột thịt trong nhà, hoặc do tôi cũng già dặn trong giao tiếp, trong nghĩ suy, nên coi nó là em thực sự... Tôi cũng hay gọi về cho bố mẹ, nói chuyện này kia, kể x"ấu anh, khiến bố mẹ cười ầm ĩ, bảo "con phải trị nó nhé, bố mẹ thấy con chiều nó quá, đàn ông 40 gì mà tốt phước dữ vậy"... Tôi không quên những ngày lễ chúc mừng mẹ, không quên hỏi thăm bố. Như vốn dĩ tôi vẫn làm với gia đình mình. Đi công tác tôi luôn có quà cho đủ 2 cậu con trai, và mấy đứa cháu. Thế là cả nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Tôi mang bầu nhưng nói thật chuyện tình dục chúng tôi không giảm tần suất đi, Lúc nào cũng nồng nàn, tất nhiên có con bạn làm bác sĩ nó đã tư vấn cho tôi kĩ lưỡng rồi. Nó nói về khoa học, về đủ thứ, về cơ địa tôi rất tốt...vv Nhưng cứ xong nó lại làm câu:
- Sao mày dã man thế, tất nhiên tốt, không ảnh hưởng gì, chỉ nhẹ nhàng hơn thôi. Có điều tao đây này tuần cũng chỉ 2 lần thôi, làm gì mà bầu bí còn ham hố ngày nào cũng thế thì sợ 2 vc mày quá đi :)))
05:43 CH 13/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Sau đó 1 khoảng thời gian nữa, thì mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt lên. Đôi lúc anh có ghen 1 chút, khi đi đâu cũng gặp người nói rằng "trước đây em, hoặc anh trai em, bạn thân em, rất yêu và nể trọng cô ấy"... Thế là laị về lẩm bẩm:
- Sao chúng nó yêu và quý vợ mình, mà lòng mình gét thế không biết :))
Anh cũng sử dụng điện thoại, lap, và mail của tôi khi cần, chúng tôi không còn gì dấu nhau cả. Công việc tôi vẫn rất tốt, Công việc anh vẫn đều đặn với mức lương cố định như vậy. Chúng tôi cùng Tomy và gia đình đi khắp nơi. (Nói về việc đi, 5 năm hôn nâhn trước gần như tôi chẳng đi tới đâu, ngoài HN. Sau này ly hôn Tôi lên kế hoạch đi hết đất nước. Và giờ thì chỉ còn mấy tỉnh tây nguyên là chưa tới mà thôi :)). Mục tiêu cho 5 năm tiếp theo chính là các nước châu á và châu âu )
Bạn thân tôi nhiều, cả nam cả nữ. Có lần gặp anh, có đứa khóc, nói "Anh mà làm khổ nó chết với tụi em, bọn em tuy không giỏi bằng nó, không kiếm tiền bằng nó, không hoạt bát như nó, nhưng bọn em không ngu mà chịu đựng như nó, giờ nó phải được hạnh phúc đấy"...
Có lần Anh ốm nặng, nằm viện thì chúng nó thi nhau đến thăm. Con gái thì lo cơm nước, chúng tôi không ăn cơm viện bao giờ. Con trai thì tối xung phong ngủ lại chăm anh, cho tôi đỡ mệt. Anh thì ít bạn, nằm viện thấy bạn vợ mình cứ nườm nượp vào ra, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc, nhìn sang tôi lại thì thầm sao em tuyệt vời vậy. Tôi bảo, em cũng tệ lắm, chẳng có thời gian quan tâm chúng nó, chả hiểu sao chúng nó chưa gét mềnh ^^
Khoảng thời gian bên anh, là khoảng thời gian con trai tôi phát triển và thay đổi rõ rệt nhất, nó yêu bố nó đến nỗi cả nhà tôi cứ trông thấy là cười. Chúng tôi làm cái lễ ăn hỏi nho nhỏ, và đợi thời điểm thích hợp sẽ kết hôn. Cũng là để anh về ở nhà tôi cho chính thống. Nói qua là mọi người vẫn nghĩ anh dù gì cũng có cái nhà, và cái xe. Còn không biết rằng thực tế tất cả đều vay, nên tôi đã bàn với anh bán cái nhà đi, trả nợ đi là hết sạch sẽ :)))) còn lại đúng 100tr lúc đầu anh góp vào. Còn cái xe thì mấy chỗ anh vay mượn họ đòi thúc ép quá, anh đã vay tôi gần 300tr để trả toàn bộ cái xe đó ngay khi mới yêu nhau. còn chưa sảy ra việc tôi phát hiện xe đó anh đã ân ái với cô người tình trẻ cơ ^^ đó là lý do anh bảo xe tiền do em trả, nên anh sẽ cố làm, và đổi xe khác, cho em đỡ ám ảnh. Có người sẽ nói tôi dại. Nhưng mà tôi bảo rồi "Tôi cược cả cuộc đời sau này của tôi vào anh, nếu anh sở khanh, coi như số tôi là thế, nếu anh tốt bụng, yêu thương tôi thật lòng, thì anh sẽ vì tôi mà cố gắng cho cái gia đình này"
Cứ vậy, từng ngày trôi qua, hạnh phúc tràn đầy, bố mẹ anh, và nhà em anh đều hiền lành, đều mừng cho anh, đều nắm tay tôi mà nói rằng bao nhiêu năm qua, anh sống cuộc sống lang bat, hôn nhân ko hoà hợp, không mục đích sống, anh khổ sở quá rồi, giờ gặp tôi là phúc đức của dòng họ nhà mình. Và tôi thật sự yêu quý gia đình anh, không chỉ ở nét mặt, mà cử chỉ cách sống, đúng chất quê nghèo chân chất. Tôi yêu quý lũ cháu vô cùng, và chúng cũng yêu tôi cùng Tomy như thế.
05:28 CH 13/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Lại nói về Anh, khi Tôi biết sự việc đó, Tôi bỏ về nhà, tôi cảm thấy ghê tởm 1 người đàn ông cứ leo lẻo cái mồm, anh cô đơn, anh này kia, anh không có ai. Tại sao con người ta có nói có, không nói không, đằng này lại có thể đổi trắng thay đen như thế nhỉ. Và cũng thấy tại sao tôi lại ngu ngốc, tin 100% cơ chứ.
Sau chuyện này, Anh làm đủ cách giải thích xin lỗi, rằng anh sợ em buồn, anh sẽ phấn đấu làm ăn, bán cái xe cỏ này đi, đổi cái xe khác để em khỏi phải nghĩ suy gì... Anh yêu em, nên nói thật những gì thoảng qua trước đó, chính anh cũng coi như không có gì nên mới thế.
Ha ha nghe nực cười, nghe để mà sau này bớt tin mấy lời thề thốt đi. Được đã ra nông nỗi này thì Tôi điều tra luôn:
- Em không giấu anh điều gì, và em nghĩ rằng quá khứ đều có thể bỏ qua, hiện tại mới là quan trongj. Nhưng khi quá khứ có nhiều điều còn hiện diện, thì khi được hỏi tới, mỗi người nên trả lời chân thật, tránh cho người còn lại cảm thấy mình bị lừa. Những gì nếu người kia không biết, không hỏi thì thôi, anh nói cũng được, không cũng được. Còn em, em chọn cách chia sẻ hết với anh. Mọi điều. Giờ anh nói đi, Anh còn gì dấu diếm em không? Em còn có thấy trong máy anh, có thời gian bạn bè gán gép anh với chị Diệu nào đó? Anh và chị ấy chắc có mối quan hệ gì à?
- Không, anh không còn gì dấu em, anh thề. Diệu chỉ là bạn học ngày xưa. Không có mối quan hệ gì cả.
- Thật không? bản năng đàn bà thì cho em biết rằng anh nói dối. Nhưng vì chị Diệu đó vẫn đang có gia đình, có 2 con. Nên em hy vọng điều anh nói là thật. Em căm gét ngoại tình, căm gét người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, Căm gét những kẻ cứ leo lẻo cái mồm "vc anh đang ly thân, vợ anh tệ lắm, chồng em đểu lắm... rồi tằng tịu với nhau"
Anh giơ tay lên, "Thề không có gì cả, 2 người chỉ là bạn, và thề không còn bất cứ điều gì tôi đã hỏi tới, mà Anh nói dối tôi cả"
Tôi bảo với anh là, chúng ta đều là người qua hôn nhân đổ vỡ. Ai cũng hiểu trước mình, người kia từng rất yêu thương những người khác. Em chỉ không muốn vô tình 1 ngày đứng trước 1 trong những người phụ nữ anh đẫ ấp má kề môi, mà rồi không biết gì cả, để Anh lại cứ phải nói dối triền miên thôi. Mình chia sẻ với nhau. Mình sẽ làm quá khứ an yên, và mình lo cho hiện tại.
Anh lại ôm tôi vào lòng, anh nói "sao bây giờ vẫn còn 1 cô gái vừa hiện đại vừa cổ hủ như tôi nhỉ, anh thấy may mắn khi gặp và yêu 1 cô gái luôn đặt gia đình là trên hết, luôn trân trọng sự thật, luôn chân thành, và không chấp nhận sự phản bội"
Tất nhiên tôi vẫn ấm ức lắm, nhưng có 1 sự kiện khiến tôi đã bỏ qua nhanh cho anh chuyện đó. Và bỏ qua luôn cho đúng tới 1 năm sau, đó chính là thời điểm hiện tại.
Sự kiện đó là hôm tôi làm việc bằng lap của anh, thì thấy foder anh để ngay ngoài desktop. Ghi là "dối trá". Tò mò tôi kích vào. Thì trong đó là toàn bộ bằng chứng, tất cả những việc mà vợ cũ anh ngoại tình... Tôi đọc mà run rẩy... bởi ở đó rõ cả ngày giờ, và tôi biết nó sảy ra liền 2 năm trước khi anh ly hôn. Ôi trời, sao con người ta có thể ác độc với nhau thế, có thể ái ân, có thể nũng nịu, nhớ mong 1 người đàn ông khác, trong khi đang có chồng con bên mình? sao con người ta có thể tính toán, mưu toan, và cắm sừng lên chồng mình để thoả mãn cái ích kỉ và dục vọng cá nhân vậy... Tôi bật khóc... Thế mà trước nay tôi cấm anh nói xấu về vợ cũ, tôi bảo cứ coi hết duyên, cấm chê bai này nọ, nghe giống mấy thằng cha sở khanh lắm. Em không tin phụ nữ có thể đi ngoại tình như anh kể. chỉ có thể là vì đàn ông các anh thôi. Và từ đó chúng tôi ko bg nói về chuyện này của anh.
Anh đi chợ về, nhìn thấy Tôi, và nhìn vào lap... Anh hiểu hết mọi chuyện, Anh ngồi xụp xuống, bần thần, và nói em đọc rồi à... Anh thật sự còn chưa đọc hết, quá nhiều, chỉ có điều thật may khi anh biết được sự thật, là khi cả 2 đã hết yêu, đã xác định dừng lại, và làm thủ tục rồi, nên khi anh biết được, anh chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã có lý do để hiểu sao 2 năm cuối đó người ta đối xử với anh lạnh nhạt, tệ bạc tới vậy mà thôi.
Tôi ôm Anh, nước mắt tôi lăn dài...
- Nhất định, chúng mình sẽ hạnh phúc... chúng mình sẽ sống với nhau cho tới hết đời này, Em sẽ chăm sóc anh và không bao giờ phản bội....
- Anh yêu em, em biết không, lẽ ra anh xoá hết rồi, nhưng anh lại nghĩ, sẽ có ngày có thể con trai anh cần biết sự thật, nếu như nó có sự hiểu lầm nào đó. Vậy nên, anh còn giữ lại...
Tôi lấy tay che miệng anh, rồi hôn anh, rồi chúng tôi trao nhau những phút giây nồng nàn nhất... Phải rồi, khổ đau sẽ qua, những con người bị phản bội, sẽ cùng gây dựng hạnh phúc của riêng mình....
(Sau này thì tôi mới thấy, tôi còn quá non nớt so với 1 người đàn ông tuổi 40. Tất nhiên cho tới hiện tại, tôi cũng chưa thể khẳng định chồng tôi bây giờ sẽ là người như thế nào. Tôi vẫn yêu và rất yêu...)
05:08 CH 13/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Mấy nay tôi có nhận được nhiều Ib của các bạn. Thật sự lúc đầu tôi có trả lời ib của 1 em gái. Sau Ib đó thì không trả lời được. Mong các bạn hiểu và thông cảm giúp Tôi, rằng Tôi chỉ muốn viết lên đây để lưu lại những biến cố cuộc đời mình... Cũng như tôi đọc các câu chuyện của mọi người, và ngẫm thêm về cuộc sống. Chứ tôi cũng không có cách để giúp được bất kì ai có cuộc hôn nhân tốt hơn, hay xấu đi. Và cũng không có nhu cầu kết bạn, sẻ chia với bất kì bạn nam nào. Các câu hỏi như: Chị có nghĩ chị bị chồng mới lừa? chị ơi làm sao làm việc có mức thu nhập 200tr? bạn ơi với chồng cũ bạn còn thù hằn không...vv tôi thật sự không muốn trả lời.
Hôn nhân thì không ai nói mạnh được đâu, nên với từng hoàn cảnh tôi không ở trong đó, không thể có lời khuyên phù hợp. Khi trước có bạn của chồng cũ tôi nói tôi vì tham tiền mà bỏ anh ấy. Đến khi biết tôi yêu và lấy chồng tôi bây giờ, lại thấy bảo tôi rõ thông minh mà lại chọn phải người tay trắng. Và cuối cùng thì tôi thấy cuộc hôn nhân của bạn ấy cũng tan vỡ, cũng bần hàn, có ib cho tôi tâm sự, nhưng tính tôi khẳng khái và thẳng thắn lắm. Tôi bảo rằng xin lỗi chị không biết nói gì với Em đâu. Tôi chỉ quan tâm duy nhất cs gia đình và Bạn thân tôi. Tôi không có bạn xã giao, không có kiểu "bè" theo ý là làm bạn fb, xong theo dõi ngầm đứa nào khá khá, giỏi giỏi là túm năm tụm bẩy chề môi "úi giời, nó thế này, nó thế kia ý mà..." Tôi không có người bạn nào như thế cả. Bạn tốt thực sự, họ sẽ có những lời khuyên chân thành và thẳng thắn với mình. Ngay cả những người dưng cũng có thể có lời khuyên chân thành cho bạn, cho tôi, có điều chân thành hay không thì tự cả 2 hiểu được.
Tôi nghĩ rằng phụ nữ thông minh và tốt tính nên học đánh phấn thay vì đánh ghen (và ganh gét). Nên kiếm tiền, đừng kiếm chuyện, và nên giữ sắc thay vì khư khư đi giữ chồng (ngừoi tình).
Tôi hay nói câu "Mỗi người 1 tư duy" để không bao giờ phản biện, và phê phán, chê bai bất kì ai. Trong thời gian 5 năm hôn nhân đầu, chồng cũ cũng có ngoại tình, cũng có lừa dối, mà đến giờ Anh chồng mới vẫn ấm ức khi lỡ ai nói xấu chồng cũ tôi lại bảo hiểu như thế là không đúng rồi :)) Và vì đã dừng lại, nghĩa là hết duyên, Tôi chỉ đau với những lừa dối của người hiện tại. Chẳng còn nhớ quá khứ khi người khác phụ mình mình đã ra sao, quên tiệt :))
Tôi chọn viết lên wtt bởi vì tiện lợi khi mình muốn có tâm sự. Hơn nữa lưu trữ bao nhiêu năm sau vẫn tìm thấy. Còn kì cạch viết bút giấy giờ tôi ngại, hoặc đánh vào văn bản sao lưu thì nói thật 1-2 năm tôi lại thay lap 1 lần, đôi khi dễ mất file. Chỉ đơn giản thế thôi. Tôi không hề có nhu cầu viết chuyện kiếm view, giật top khỉ gió gì đó, hoặc là 1 số bạn nghĩ tôi kiếm tiến cho wtt :)) chịu, không trả nhời được ạ. Bỏ qua.
04:45 CH 13/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Tôi ít khi muốn kể về bố Tomy. Nên chắc cũng chỉ còn nhắc tới lần này nữa thôi, tính tôi với người cũ, những gì đã cũ, cho qua là qua. Chỉ quan tâm tới người hiện tại. Còn kỉ niêm đôi khi nhớ, khi không, nhưng cũng tự hiểu cứ để trong lòng, rồi cũng qua, cũng tan biến hết. (Tôi cũng nói thêm dữ kiện là vì sao ly hôn xong bố Tomy mua nhà rồi, mà lại vẫn đi ở trọ, vì nghe đâu cô em họ nói, anh ấy tính toán cho thuê nhà đó, còn đi ở trọ vừa gần cơ quan, lại có thêm 1 khoản nhỏ để chi trả mọi thứ. Sau khi anh ấy ra ngoài, có lần đã nt cho tôi, em ơi 1 mình anh chi tiêu tháng này đã hết gần chục triệu, thế mà trước kia anh nghĩ cả nhà mình chỉ hết tầm đó, là lương em là đủ rồi...anh xin lỗi em lắm...)
Sau khi tôi quen người mới, Bố tomy đón con về. Và có nghe Tomy kể. Ngay khi trả Tomy cho tôi, 8h tối đó Bố tomy bắt đầu các tin nhắn:
- CHúc mừng em đã tìm được tình yêu mới, chúc em đã tìm được người giàu có.
Tôi đọc và hiểu ngay, chắc Tomy nói đến việc người mới có chiếc ô tô cỏ :)) Dù gì thì cũng khá hơn anh. Nếu đúng như những người phụ nữ khác, có lẽ còn nhắn tin trêu, theo kiểu anh ấy không chỉ giàu mà còn galang, còn abc xyz nữa. Nhưng Tôi hiểu tâm trạng bố Tomy. Nên Tôi vẫn nhắn lại 1 cách chân thật rằng:
- Xét về hiện tại anh ấy thậm chí không được bằng anh, Anh có nhà cửa, cv cũng ổn định, và thăng tiến. Còn anh ấy mấy năm nay ly hôn cũng chỉ đi ở trọ thôi. Cái xe đó bởi vị anh ấy bị gãy chân, bó bột, nên buộc vay mượn toàn bộ tiền để mua tạm nó lấy cái đi lại. (Tôi cứ bị mắc bệnh trình bày như hấp vậy đấy :) )
Ai ngờ bố Tomy nhắn:
- Vậy anh ta tốt số hơn anh, ngày anh lấy em chúng ta chỉ ở nhờ nhà bố mẹ em, còn anh ta giờ lấy em, thì em đã có nhà riêng rồi.
Tôi đọc xong, bó tay luôn :)) không trả lời nữa. Anh lúc đó đang chơi với Tomy, thấy tôi trầm ngâm thì ra hỏi có việc gì, Tôi cũng có cho xem điện thoại. Đọc xong anh nói:
" Em đã sống với người này bằng đó năm, và em đã yêu người ta tới mức như mọi người kể, không ai cản được em ư?"
Tôi chỉ gật đầu. Và lại ngồi nghĩ miên man.
Tối hôm sau khi chúng tôi vẫn đang chơi với Tomy. (Gần như từ ngày ly hôn, tôi ít khi đi chơi tối, có thời gian tôi dành cho Tomy, tôi muốn bù đắp cho con. và ngay cả khi có Anh, Tôi cũng thường phải có Tomy bên mình)
Bố Tomy nhắn tin: "Em ơi, anh đã suy nghĩ và đau khổ rất nhiều, anh xin lỗi em , anh xin lỗi vì 1 cs vô tâm, không có sự quan tâm tới em và con, anh cứ nghĩ anh phải cố gắng phấn đấu, để sau này giàu có sẽ quan tâm, sẽ bù đắp cho em, mà không chịu lắng nghe em, không chịu hiểu tình yêu cần phải vun xới mỗi ngày. Anh xin lỗi vì 1 khoảng thời gian dài hôn nhân không tình dục, để em thiệt thòi bao đêm, mà anh không thể động viên, anh không thể nói được câu gì, anh không muốn thừa nhận, và tự ái, tự trọng trong thằng đàn ôgn của anh quá cao. Anh xin lỗi vì 1 cs không hề hỗ trợ được em về tài chính, để em cáng đáng gia đình. Hãy tha lỗi cho anh, hãy nghĩ tới con, hãy cho cả gia đình ta 1 cơ hội, hãy cho anh cơ hội sửa sai, cả năm qua ở 1 mình, có 1 vài người muốn tới, có 1 vài lúc anh nghĩ suy, nhưng anh nhận ra thật sự anh còn yêu em quá nhiều... hãy quay về, hãy sinh thêm cho tomy 1 em nữa, anh sẽ thay đổi"
Đọc xong tin nhắn đó, tự dưng nước mắt tôi trào ra. Tôi là người rất dễ khóc. Dù mạnh mẽ cương quyết tới thế nào, nhưng cứ chạm vào dây cảm xúc là bao tủi thân trào ra. Cả năm qua, ai cũng chê trách bố tomy, ai cũng nói là 1 người này kia, ai cũng vậy, riêng Tôi gần như không bao giờ nói xấu anh. Tôi hiểu con người anh, hiểu sự tự ti trong thằng đàn ôgn giết đi anh, chứ tâm anh khác... Và cuối cùng Anh cũng lên tiếng, cũng nói ra những điều khiến Tôi cảm thấy đau lòng tới vậy...
Anh lại ngừng chơi với Tomy, cầm điện thoại Tôi lên đọc. Đọc xong, Anh tự cầm máy và nhắn:
- Quá muốn rồi, Sau này em chỉ muốn chúng ta nói chuyện khi có việc liên quan đến Tomy. Anh đừng làm phiền em kiểu thế này nữa.
Sau đó Anh ôm tôi vào lòng, Tôi khóc nức nở. Anh vuốt mái tóc tôi, Anh lau giọt nước mắt tôi, Anh bảo Anh thương em nhiều lắm, Anh sẽ bù đắp cho em... Nhất định là thế. Tomy thấy vậy chạy ra ôm chầm lấy cả 2 chúng tôi:
- Ơ, sao mẹ lại khóc, mẹ nín đi, bố yêu mẹ đi kìa...
Tôi cứ ở yên trong tay anh như vậy. Lại nghĩ, nghĩ về ngày xưa, nghĩ về mọi thứ, nghĩ về bố Tomy. Tôi đã từng yêu anh biết chừng nào, Tô không phủ nhận điều đó. Tất cả mọi người đều biết được. Và bố tomy cũng biết. Tới nỗi khi ly hôn, anh còn bảo là anh tin em bị ai xui khiến, chứ em yêu anh nhiều như vậy, tại sao lại có thể xa Anh?
Ngẫm nghĩ lại, thì quãng thời gian yêu nhau bao mộng ước đó, Tôi luôn dịu dàng, chiều chuộng Anh. Thi thoảng tôi viết vài bức thư cho anh, cả gmail, cả thư tay, những ngày sinh nhật Anh, Tôi háo hức chuẩn bị mời bạn bè anh tới nhà ăn vài mâm cơm liền, mọi người cơm no rượu say 11h đêm về, tôi vẫn hạnh phúc dọn dẹp. Tôi hay làm nhiều điều bất ngờ dành cho anh, và kể cho anh ngeh bất cứ chuyện gì sảy ra quanh tôi mỗi ngày. Lúc yêu anh hưởng ứng, anh tự hào và quấn quít tôi, dần dà sau này anh ít muốn nghe, và dần ko nghe, và dần nữa anh cứ coi mọi thứ nó là đương nhiên... Tôi quay quắt với cơm áo gạo tiền, cũng biến chất từ cô gái yêu đời, thành con mụ lắm lời, hay bực mình ức chế, Tuy nhiên tôi lại hay quên, có lúc Anh quên sinh nhật tôi, tôi bảo phải thù anh 2 ngày cho bõ ức, nhưng tối đến tôi lại quên béng đi, lại vô tư gác chân lên anh, hoặc rủ anh đi đến nhà mấy đứa bạn (Và cũng kể thêm, tôi thân với nhiều bạn của anh, nhiều lúc khó khăn nếu anh vay tiền, họ luôn cần xác nhận qua tôi, vì họ biết anh khó có thể trả được, họ nói là "nếu bà mà xác nhận ok vay là tôi chuyển khoản liền" :)) đại loại thế)
Ngay khi bố tomy nhận tin nhắn kia. Không thấy nhắn lại gì nữa. Tôi cũng định bảo lẽ ra Anh không nên nhắn vậy cho bố tomy, nhưng anh bảo "Em có hiểu anh không, Anh đọc xong Anh ghen chứ, Anh bực chứ. Anh khôgn thể để ai tán tỉnh lại em, kể cả là chồng cũ của Em, vì Em là của Anh, riêng Anh"
Nghe mấy câu như vậy, đàn bà nào chắc cũng nhũn như chi chi, nhất là 1 mqh đang được mọi người ủng hộ.
Tôi chấm dứt kể về bố Tomy ở đây, và cũng không muốn sâu thêm về Anh ấy nữa. Chỉ có khái quát là Anh ấy cũng sắp kết hôn, cô em họ nói với Tôi rằng Anh ấy quen 1 cô gái mà ai cũng phản đối không cho lấy, cô gái đó thì chưa học lên gì đó, nên anh ấy đang lo cho cô ấy học hành, thêm nữa cô ấy không kiếm được tiền, nhà nghèo, tháng chỉ 3-4tr mà vì thế hệ 9x nên không đủ chi tiêu phấn son quần áo. Nó bảo "đời nhân quả thật, tao nghĩ không phải là anh ấy đang lo cho con kia, mà chính là mày đã tạo điều kiện lo cho nó ấy"
Tôi cười ha ha, và bảo "Thôi lạy mày, đừng suy nghĩ như thế, đàn ông phải lo cho người mình yêu là đúng rồi còn gì, người ta chưa chồng, chấp nhận lấy anh mày cũng là thiệt thòi, lại trẻ và xinh nữa, hãy chúc phúc cho họ đi"
- Tao chúc làm sao được, cả nhà phản đối lắm rồi đấy, nhưng thôi kệ, lâu rồi tao cũng chả quan tâm để ý cs của anh ấy nữa. Hôm nào mày dẫn tao gặp người yêu mới đi chớ :))
- Tất nhiên, tao xác định nghiêm túc tìm hiểu rồi, sẽ bắt đầu trình làng nhé ^^
07:48 CH 12/07/2018
Nhật Kí Tái Hôn
Tôi nhanh chóng quên chuyện đó, và chúng tôi lại quấn quít không rời. Anh rất yêu thương và chiều chuộng Tôi. Cũng chỉ sau vài tháng, chẳng hiểu bằng cách nào, 1 hôm đi làm về thấy Tomy và Anh đang chơi, tự dưng Tomy gọi:
- Bố ơi, chơi đá bóng với con.
Tôi đứng hình vài giây, rồi quay lại hỏi: Con vừa nói gì cơ. Tomy trả lời
- Con sẽ gọi chú là bố, vì chú nói chú rất yêu mẹ, sẽ cưới mẹ, chúng ta sẽ là 1 gia đình.
Tôi qua sang nhìn Anh, thấy Anh giả lơ như không nghe thấy gì. Tôi ngần ngừ 1 lúc bảo Tomy rằng:
- KHông được. Con hãy cứ gọi chú thôi nhé. Con chơi tiếp đi, mẹ đi thay đồ.
Lúc sau Anh theo Tôi vào phòng, sau vài tháng quen nhau, Anh khá thân với nhà Tôi, Mẹ Tôi coi 2 đứa như con trong nhà, thường nấu nướng cho cả Anh về ăn cùng, Vì mẹ bảo nó ở trọ, cũng chẳng có cơm nước đàng hoàng ăn.
- Vì sao Em không cho con gọi Anh là Bố.
- Em nghĩ là chưa phải đúng thời điểm. Và hơn hết, Em chưa sẵn sàng để Tomy có 1 người bố khác, và thật ra...ngay cả trong tâm trí Em chỉ luôn nghĩ Tomy có 1 người bố thôi, dù đã ly hôn rồi nhưng anh ấy mới là bố của nó....
- Em chưa sẵn sàng, mà con đã sẵn sàng thì đó là việc của con chứ, sao em lại ép cảm xúc mình vào với con. Kệ đấy, bố con anh cứ là bố con. Nói xong Anh chạy lên phòng Tomy:
" Con ơi, bố con ta đã bóng nào" Tôi lặng người đi, nghe đâu đó tiếng Tomy ôm vai bá cổ anh hôn chùn chụt. Lại còn bảo "Tối bố lại ở đây ăn cơm nhá, rồi sau này cũng cứ thế nhá" Thằng bé mới hơn 4 tuổi, mà sao nó nói những câu khiến người khác phải nhũn lòng như vậy chứ. Nhìn cảnh 2 người quấn quít, thấy mẹ tôi gạt nhanh giọt nước mắt, chắc bà hạnh phúc, vì bà thươg cháu. Còn Tôi thì thươg cho tất cả, thương cho từng mảnh đời...
Lại nói về bố Tomy, gần như sau khi ly hôn cho tới bây giờ, tôi không bao giờ nhắc tới trên những trang cá nhân, fb, zalo, tôi không bao giờ lên FB mà viết những câu ẩn ý, rồi nói này kia, tranh cãi. Tôi là người khi mối quan hệ tồn tại thì cố hết sức giữ nó. Khi cảm thấy cần buông rồi, là không còn gì lưu luyến hết. Hận thù sân si cũng không. Em gái họ của bố Tomy là bạn rất thân, thân nhất với Tôi. Khi chúng Tôi ly hôn nó đã nói:
- 5 năm qua mày khổ quá rồi, với tao anh vẫn là anh hiền lành, tử tế. Còn với mày, tao nghĩ anh ấy cách khoảng quá xa, dù mày rất yêu, nhưng anh ấy khó có thể là người chồng, người cha tốt. Từ ngày tao lấy chồng, tao càng hiểu mày hơn. Hiểu khi trong nhà có đàn ông cũng như không, mày tay bu lông, ốc vít, hiểu khi làm gì cũng "tuỳ em", hiểu 1 mình gánh vác tài chính cả gia đình, còn chồng thì quen coi đó là việc đương nhiên sẽ khiến mày mệt mỏi thế nào. Nhưng đúng là chưa đôi nào ly hôn mà lại như mày và anh. Mọi người nhìn vào toàn bảo sao mày vẫn còn cư xử tình cảm với Anh như vậy?
Lẽ ra phải gọi tôi là chị, mà nó cứ lúc chị lúc tao như vậy đấy :))
Nó nói vậy cũng đúng, Tôi ly hôn vì tôi biết tới giới hạn rồi, tôi không thể thay đổi tư duy của anh được. Anh cứ ỉ nại vào tôi, và cũng không phải lỗi do anh, mà do chính tôi, luôn bảo "em lo được" "việc của anh chỉ là học thôi" "Anh cứ phấn đấu công việc đi, em sẽ đi làm thêm buổi tối kiếm thêm 1 phần thu nhập nữa về, sau này anh thành tài rồi, anh lo lại cho em nhé"... Riết thành quen... Nhưng tôi vẫn thương anh. Khi ly hôn, anh lại bắt đầu ra ở trọ, Nhiều khi cứ nghĩ suốt thời gian qua, từ cái áo cái quần, đôi tất, găng tay, cũng chỉ tôi lo toan sắm sửa cho, quần áo giặt giũ thì mẹ tôi đã làm hết, cơm nước anh không bao giờ phải động vào. Giờ 1 mình chỗ xóm trọ liệu có ổn không?
Nghĩ vậy nên những ngày mới ly hôn, Tôi lại thi thoảng đi qua, cho Tomy qua, nấu nướng, và có khi còn ngủ lại cùng... ^^ Chúng tôi không sex nhé. Về cơ bản gần 3 năm hôn nhau chính xác là không có tình dục rồi. Chỉ là nằm và nói chuyện với nhau. Anh cũng bảo với Tôi là hãy tha thứ cho Anh, Người như tôi xứng đáng gặp người tốt hơn.
Ngày ra Toà, Anh vào bắt tay các đồng chí ấy 1 cách cao ngạo, cùng ngành nhà nước mà. Anh chốt là con do mẹ nuôi vì anh chưa đủ khả năng, và anh phụ cấp 2 tr/ tháng cho tới khi Tomy 18 tuổi. Toà hỏi tôi có yêu cầu gì thêm không. Tôi lắc đầu. Thấy tôi nước mắt cứ rơi, Toà bảo: "Anh chị có cần suy nghĩ lại không, Tôi cảm thấy chị còn rất nhiều tình cảm với anh. Hàng trăm đôi ly hôn ở đây, khi người phụ nữ đã quyết chia tay, họ không khóc như chị. Họ kể lể về những điều 2 vc khôgn hợp, và tệ hơn nữa, họ tranh cãi về các quyền trên toà. Còn Chị lại không?" Tôi khi đó chỉ lắc đầu. Chúng tôi không thể cố tiếp nữa. Bởi vì cả 2 chúng Tôi đều không thay đổi được bản thân mình. Duyên tới đây hết rồi....
Sau ly hôn 3 tháng, bố của em họ anh (là cái đứa bạn thân của tôi) mất, Anh báo cho Tôi, Tôi khóc như mưa,Tôi rất thân với cả gia đình nó, và cả cô chú cũng rất yêu quý tôi, cứ về nhà, là tôi chỉ việc ngồi nhổ tóc sâu cho cô, và nói chuyện cho chú cười ngất cư, còn bọn nó phải nấu nướng làm lụng hết, cô chú không cho tôi động tay vào, dù muốn. chúng tôi thuê xe cùng về quê. Trên đường đi 2 ng ôm nhau, tôi khóc, anh thì nghẹn ngào. Về tới đám tang, với rất nhiều dân làng, với nhiều bạn bè của anh, của nó ai cũng biết chúng tôi ly hôn, mà nhìn thấy bọn tôi ôm nhau, cứ bên canh nhau cả 2 ngày tang lễ, ai cũng bảo sao có cái đôi nào lạ kì như vậy...
Sau đó vài tháng, bố Tomy thông báo cho tôi anh đã khoẻ hoàn toàn, về sinh lý ấy. Anh còn chụp cho tôi xem đoạn chát anh đã ngủ với cháu của 1 quan chức cấp cao tỉnh đà nẵng, và Anh nói cô bé đó cũng giống tôi, năng động, tự tin, và còn giỏi giang hơn cả tôi nữa ấy. Đọc tôi thấy nội dung như sau:
- Anh tuyệt vời như vậy, vợ cũ của anh chẳng xa anh phải nhớ anh lắm, tiếc cho anh lắm
- Anh cũng không rõ cô ấy có vậy không....
- Anh làm em đê mê, nhớ mãi, anh là người giỏi nhất mà em gặp đó anh.
Khi đó, đọc xong, Tôi có gửi lại ảnh đoạn chát đó cho em họ anh, nó thân nên biết rõ mọi chuyện của Tôi. Nó bảo tao thất vọng về anh ấy quá. Tôi bảo. "Có gì đâu mà thất vọng, nếu thật thế thì tao mừng cho anh, có điều tao hiểu rõ anh, tao tin đó chỉ là tin nhắn bịa thôi. Tao chỉ buồn, vì đến giờ anh vẫn muốn chứng tỏ với tao về những điều tao không cần thiết, tao ly hôn không hẳn vì chuyện đó, cũng không hẳn vì tiền. Nếu vì tiền ngay từ đầu đã không yêu và lấy anh"
Và sau đó Anh thường nhắn cho tôi việc anh đã được thăng chức, anh được tiếp đón đại sứ quán này kia, anh được đi nước này nước kia. Anh vẫn lệch lạc rằng Tôi đã bỏ anh vì mãi anh không giàu lên, hay gì đó. Còn tôi thì đơn gảin lắm, tôi bỏ anh vì 5 năm lấy nhau không tết giao thừa nào anh ở nhà đón cùng mẹ con tôi, mà là đi với bạn theo tục lệ, tôi bỏ anh vì ngay khi vừa lấy nhau là anh đã quên sinh nhật tôi, quên ngày kỉ niệm cưới, và suốt 5 năm là gần như quên hết các ngày lễ tết, đừng nói tới bông hoa, ngay cả tin nhắn cũng không, anh bảo vợ chồng rồi cần gì khách sáo :)) tôi bỏ anh vì tôi có thể đi làm đêm rét mướt tới 11h mỗi ngày, bước chân về nhà chỉ có mẹ xuống nhìn tôi ăn cơm, thương con gái bà cứ ngồi nói chuyện đợi tôi ăn xong mới lên nhà. Còn Anh vẫn ngủ khì khì như không có gì sảy ra, không 1 câu hỏi han em có mệt không, em thế nào. Thời đó anh cho anh cái quyền là anh đang bị bệnh, anh không quan hệ được, anh được phép tự ti. Được phép phải là người nhận lời an ủi sẻ chia từ tôi, chứ không phải ngược lại... và dù tôi là người sống rất tình cảm, đêm ngủ không có chồng là không thể chợp mắt, nên tôi vẫn cứ phải ôm lấy anh, và Tomy mới nhắm mắt được. Nhưng riết dần tôi cũng dần buông tay, dần chán chường, dần ít nói, ít cười, ít sẻ chia, và dần ngủ được mà không cần có anh nằm bên... Có giai đoạn khi Tomy 1 tuổi, anh nhất định không nằm cùng giường tôi, anh nói " ANh đau lưng, không nằm đệm được, anh nằm dưới sàn gỗ dễ chịu hơn"
05:54 CH 12/07/2018
b
Blue_Lavender
Hóng
310Điểm·1Bài viết
Báo cáo