images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Nhà trẻ ờ singapore?
Em nghi la ho se day song song ca Chinese va English dung khong ca nha.
E da dang ky danh sach cho voi First Skool nhung nhu cac me khuyen la phai den tan noi dang ky tot hon dung k a, thong thuong cac me cho tg bao lau a?
07:28 CH 22/07/2011
Nhà trẻ ờ singapore?
Mẹ Keas ơi,
Đợt tới các mẹ Singapore có hội họp gì không cho em tham gia với ;), ở nhà cả ngày buồn quá các mẹ ạ.
Ah, các mẹ thường mua bảo hiểm gì cho con ạ, các mẹ recommend cho em với? Cho em cả name các hãng mà các mẹ mua nhé, và gói BH nào là ok ạ? (em nghĩ mua medical care đúng k các mẹ):Smiling::Smiling:
10:07 SA 22/07/2011
Thủ tục giấy tờ đi Úc theo dạng tay nghề
http://www.acacia-au.com/new_points_test_announced.php
Link đây ạ, đọc hoa hết cả mắt hix.
Cái phần overseas experience thì họ sẽ bắt mình chứng minh kiểu gì các mẹ nhỉ, lấy employment certificate a?
10:06 SA 22/07/2011
Thủ tục giấy tờ đi Úc theo dạng tay nghề
Occupation
The current points test gives either 40, 50 or 60 points for occupation. The new points test does not give different points for occupation, and in fact no points are available for occupation. If the current provisions continue, people applying independently or sponsored by a relative will need to have an occupation on the new Skilled Occupations List. Applicants applying with a nomination by a state or territory government will need to have an occupation on the State/Territory Nominated Skilled Occupations list - this will need to be either an occupation on the new SOL or which is included on a DIAC-approved State Migration Plan.
Winners
Have a 50-point occupation on the new SOL - for example internal auditors, valuers, construction project managers; or
Have a 40 or 50-point occupation on a State Migration Plan (for example the recent ACT State Migration Plan included most of the possible occupations on the State/Territory Nominated Skilled Occupations List
Losers
People in 60-point occupations which are very difficult to pass skills assessment in - doctors, nurses, engineers.
Cả nhà ơi đoạn này nghĩa sao nhỉ, new point test thì không được tính cho Occupations nữa rồi nhưng sao doctors, engineers lại losers?
08:55 SA 22/07/2011
Nhà trẻ ờ singapore?
Các mẹ ơi
Em đang đi tìm trường cho con trai mà đau đầu quá, chỗ nào cũng kêu k có available vacancy các mẹ ạ hix.
Có một trường là Cambridge CDC thì lại hơi đắt tầm 1,1K 1 tháng.
Có mẹ nào có kinh nghiệm trong vụ này không ạ?
Em có tìm hiểu thêm về First Skool thấy cũng được thì đều hết chỗ :(
05:23 CH 14/07/2011
Huy Tuấn mong được cộng tác với các “thảm họa...
Hix tiếp theo đó là thảm họa Hồ Ngọc Hà, giọng hát khàn quá chán, khi hát chỉ nghe thấy nhạc chứ giọng coi như bị lấn lướt hết...rồi Trúc Diễm gì đó nữa. Đúng là những thảm họa thật!!!
03:58 CH 04/07/2011
Thủ tướng Anh địu con gái trước ngực đi dạo
Đây nữa, đương kim thủ tướng Anh, David Cameron, cùng vợ đang ngồi
đợi máy bay (giá rẻ, do chính ông bà trả tiền) để đi nghỉ cuối tuần
03:32 CH 24/04/2011
Bé 3 tuổi rưỡi biết đọc chữ thông thạo
Nhớ mấy năm trước có một vài bé cũng dạng này, sau một vài năm thì lại thành tự kỷ, đơ đơ. Chả biết thế nào. Cứ phát triển bình thường thôi.
10:12 SA 06/03/2011
Gái già đi du học... tìm chồng "nội" sáng giá
Cứ cho là ra trường một phát là 32 triệu, sau 10 năm vẫn thế, thì xin lỗi, xem lại bản thân
07:11 CH 20/02/2011
Help me! Tìm vợ cho Bạn
Tìm vợ cho bạn hay tìm vợ cho mình hả anh?
06:37 CH 16/01/2011
Ai yêu Nguyễn Ngọc Tư thì vào đây
Tìm người như thể…
Tản văn
Nguyễn Ngọc Tư


Bạn chở mình, hai đứa đi đám cưới cách thành phố một buổi sáng. Tám mươi cây số không phải là xa đến mức tốn cả buổi, nhưng phải lụy mấy cái phà, phải dừng lại chụp ảnh, phải ngó nghiêng ngắm cảnh, mà quà quê bán bên đường hay đưa tay ngoắc mình ghé lại, nào cà na ngào đường, nào cốm dẹp, nào chuối nếp nướng. Bạn bảo trưa ăn cưới xong đi tới nhà thằng bạn ruột nhậu chơi. Theo mô tả thì người bạn của bạn cũng dân giang hồ hào sảng, kiểu “chí cốt cầm ra chai rượu cốt”, mình háo hức lắm. Mình chẳng phải người xứ này cũng không liên quan gì tới đám cưới trưa nay, mình chỉ đeo theo để ngắm cảnh bên đường người bên đường nắng gió bên đường, một hảo bằng hữu kiểu vậy ngu sao mình bỏ qua. Mình cười bảo với bạn, “anh sao em vậy, đi đâu cũng được, miễn có người hay hay…”.
Sau này mình nghĩ là do mấy chữ “hay hay” kia mà hôm đó bọn mình đi một bữa đã đời, mỏi rã. Bạn bảo chưa bao giờ lại phải đi xe máy hai trăm năm mươi cây số chỉ trong một ngày, bởi đời bạn chẳng mắc dịch mắc gió gì mà phải gấp gáp vội vàng vậy. Bạn của bạn nằm rải rác khắp nơi, đi tới đâu cũng hội hè, tấp vào chơi chán thì xách xe đi tiếp. Nhưng hôm đấy mình là khách, như thường lệ, chủ muốn đãi khách cảnh sắc đẹp nhất, món ăn ngon nhất, muốn giới thiệu những người tử tế nhất.
Nhưng cái anh lãng tử vườn cách đám cưới hai mươi cây số không biết đã đi đâu mà đóng cửa nhà, gọi điện thì một chị giọng Hà Nội lịch sự trả lời rằng anh ấy không liên lạc được. Bạn mình không hề nao núng chút nào, có sao đâu, đi thêm vài chục cây số nữa lại có một thằng lãng tử khác. Và bọn mình đi miết đi miết tận chạng vạng, chỉ vì những tay chơi miệt ruộng miệt núi người thì đã say mèm, người bận chở vợ đi chùa người đã đi qua biên giới nhậu bò cạp núi rang muối với bà con bên đó. Những lời mời mọc réo gọi suốt dọc đường thì lại làm bạn đắn đo, ui ngán cha già đó nhậu say hay chửi bới chính quyền, ui ông kia dân chính trị nòi tâm hồn khô queo ngồi lâu chán thấy mồ tổ, ui nhà đó thằng chồng thì được nhưng con vợ thích đọc thơ lắm… Suy cho cùng thì đó không phải là những người hay hay, và bọn mình tiếp tục tìm kiếm.
Mình thấy mỏi rã. Cứ tưởng thấp thoáng trước mặt là bến cuối rồi, sắp được tắm táp sắp nằm dài trên giường để cho lưng thẳng lại thì lại nghe tin báo não nề, anh lãng tử núi đã say đến nỗi lay không dậy. Không lẽ chỉ bọn mình hai đứa ngồi nhìn nhau chán ói, không lẽ chỉ một đứa uống còn đứa kia ăn rồi tiu nghỉu chia nhau đi ngủ?
Vì những sự “không lẽ” đó, nên cố đi thêm vài chục cây số nữa, với cái lưng sắp gãy, mặt mũi đầy bụi và mắt cay xè, đi với một nỗi mòn mỏi không cùng, bến cuối (thật sự là cuối) của ngày hôm nay có còn ai? Đường sao mà dài khi mưa bắt đầu giăng bẫy trên con đường lổn nhổn ổ voi ổ lạc đà, chìm lút trong vắng ngắt trong bóng tối.
Rốt cuộc thì bạn cũng tìm được ba người bạn, để cùng ngồi ăn tối cho mình vui. Mình bật ngửa ú ớ, tức không chịu được. Bởi mình cứ đinh ninh là bạn cần tìm người quen để vui, để ôn lại lần nhậu trước, để có người đối ẩm đâm mây chém gió đến tận sáng hôm sau, như bạn vẫn thường tự hào, tao chơi mút mùa Lệ Thủy.
Vỡ lẽ ra thì đã muộn, bọn mình đã bỏ lỡ một dặm dài hơn hai trăm cây số. Bạn nói xế này đi ngang qua một mâm nhậu của mấy ông già trải đệm ngồi xếp bằng ở một cái sân gạch gần đầu cầu, bạn ham ghé chơi muốn chết mà không dám nói. Mình cũng vỗ tay kêu đúng đúng đúng, lúc đó em cũng thèm nhiểu nước miếng được sà vào ngồi cùng với họ. Cái đất miền tây này đâu có sá gì chuyện lạ quen. Uống vài ba ly rượu là thành người trong nhà, là mở lòng mở dạ, là vui hết cỡ. Mình muốn ngồi đó, hít thở cho đã cái dân dã của họ, từ mùi thuốc gò se giữa đôi tay chai, mùi mồ hôi trên những nếp khăn bâu áo, mùi phèn trên những bàn chân… tất cả đang cất tiếng kể những câu chuyện mùa màng đồng bãi. Là đà trong một tầm rất thấp, vẳng lại mùi lá ủ, mùi tấm đệm ẩm, mùi sình non mấy con trùn cơm đùn lên len qua những khe gạch vỡ làm năm ba mảnh. Và rượu nếp cay tê đầu lưỡi đã được làm dịu lại bởi vị chua mặn của món cá linh dầm me non, đói thì cơm cháy bùi ngùi với ơ kho quẹt, ngon thấu trời mà chủ nhà cứ áy náy “đạm bạc qua bữa vậy”. Bụng no, lo chi không kiếm được một chỗ nằm trên sàn nhà mát rượi, gió lộng cả phía lưng mình.
Và hôm đó không chỉ có mấy ông già ấy tụm năm tụm bảy kiếm cớ nhậu tiễn chiều, hội hè dân dã bày ra ở bên đường nhiều lắm. Bọn mình không hiểu nhau, lúc ngang qua họ cả hai đều ém nhẹm những trùng trình xáo động ở trong lòng, mải miết tìm người mịt mù ở đâu đằng trước.
Mà trời đất ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người…
02:41 CH 04/01/2011
Ai yêu Nguyễn Ngọc Tư thì vào đây

Những hạt mầm định kiến

Nguyễn Ngọc Tư


Vào một ngày mưa gió ủ ê không hiểu sao chị thủ thư mỉm cười nói có mấy cuốn sách này mới về hay lắm. Ngó qua một lượt thì thấy nhiều cuốn của Quỳnh Dao và nhân tướng học. Truyện chị Dao quá sức chịu đựng của mình, riêng nhân tướng học thì mình xếp vào dạng không nên đọc, mình nhìn thấy sự rủi ro xảy ra khi mình có thể ghét bỏ một người nào ngay khi vừa gặp mặt, chỉ vì một nốt ruồi nằm đâu đó trên mặt anh ta. Và mình sẽ day dứt dài dài nếu như vì tướng pháp của chân mày, cái mũi, giọng nói… mà mình quay lưng bỏ đi một nước.
Tướng tùy tâm sinh, tướng tùy tâm diệt, tướng tốt xấu là ở cái tâm con người. Chị thủ thư chắc vừa nghiền ngẫm sách xong, lien hệ với một số thí dụ ngoài đời, rồi nên khoái chí đọc vanh vách. Cái ý nghĩ ta có thể đọc được người đời cũng khá là hoan lạc. Mình bất ngờ trước việc chị ấy hôm nay nói quá hai mươi âm sắc, đến nỗi chỉ cười cười. Trong lòng mình mầm nghi kỵ mọc đầy, chỉ cần tưới tắm loại tư tưởng tướng pháp này, bảo đảm một phút sau sẽ đâm chồi nảy lộc những thứ thành kiến cuộc đời. Mà, thứ đó mình đã thừa mứa.
Có lần đi xem mắt một người giúp việc giùm bạn, lúc về mình chỉ nhận xét cụt ngủn, “có sơn móng tay”. Bốn chữ đó làm cơ hội làm việc của chị kia vụt tắt. Một người sơn móng tay thì có chịu được lam lũ không, và lam lũ nghèo túng sao lại sơn móng tay, là ý nghĩ bọn mình gặp nhau ở chỗ : sơn móng tay là đặc ân của người nhàn hạ, sao chị ta có thể... Và đôi khi cảm thấy khó khăn khi đối thoại với người có màu son chói, hoặc cổ áo trễ tràng, hoặc giọng nói lanh lảnh cao, hoặc cái cười the thé… mình tự hỏi, cái gì đang ngăn cản, đang che mắt, đang trì níu ?
Mà định kiến có đáng tin đâu, nhiều lần nó đã nhiều lần phản bội mình. Gần nhất là đi lạc đường, hỏi một anh hầm hố chằng chịt hình xăm trên người và anh nở nụ cười nhăn nhở nói đi Vĩnh Xương thì đi hướng kia. Mình không tin, chui vào một con đường bị mưa bao phủ, lúc quay lại ngã ba đó ướt như chuột lột, thấy anh nọ vẫn ngồi chéo nguẩy uống cà phê, miệng ứa ra nụ cười ta đây tha thứ cho tha nhân đấy.
Cũng vào quãng hơi gần gần, mình ghét cay ghét đắng chị thủ thư. Ghét muốn bứng muốn nhổ gương mặt nặng chình chịch như đeo cối xay bột kia, ghét cái kiểu cằn nhằn nhấm nhẳn như thể tụi học trò kia nấn ná trong thư viện lâu là để xé sách của chị (giữ) ra nấu cơm, ghét mắt luôn lườm lườm như cả thế gian này là trộm cắp. Cảm giác nếu lấy cành củi khô cọ vào người chị, lập tức củi bốc cháy, chẳng cần bùi nhùi. Mình sẽ nuôi cái sự ghét ấy cho tới hết đời, nếu không kịp trông thấy đôi bàn tay chị (và tự hỏi tại sao trước giờ mình không nhìn thấy đôi tay đó, cái gì che mắt mình đi ?). Sách tướng pháp có trang nào viết về tâm tính của một người có đôi tay rướm máu vì bị nước ăn lâu ngày, đôi tay bợt bạt và những móng tay còi cọc thối đen ? Mình không đọc loại sách đó, chỉ chắc chắn rằng chị sống vất vả. Thì ra mình đã bỏ phí hai năm trời lui tới mà không biết chị nửa khuya phải dậy ngồi bào bắp chuối đem bỏ mối, kiếm thêm chút tiền phụ thêm khoản lương còm cõi, để nuôi hai đứa em vào đại học. Bốn mươi tuổi vẫn thui thủi đi về, vai không gánh mà oằn, trưa vắng chạnh lòng khi trẻ con qua ngõ để rớt lại những tiếng cười trong trẻo.
Thời của ba má mình, cái sự ghét thương nhau đơn giản là địch ta, là lễ giáo và những thứ xoay quanh nó. Thời mình ghét dễ, thương khó. Lên mạng thấy những cuộc tranh cãi triền miên, mạt sát triền miên mà ớn. Nào là tôn giáo, sắc tộc đã đành, ghét nhau còn vì người Nam kẻ Bắc, người quê kẻ thị thành. Ghét vì anh yêu máy ảnh hiệu Ca, còn tôi chỉ say đắm Ni. Anh mù quáng mê điện thoại Ai, còn tôi thấy loại đó là thứ khoe mẽ đồng bóng. Vậy là ném nhau bằng mọi ngôn từ bén nhọn nhất. Đến nỗi mình nghĩ ngữ pháp tiếng Việt cần phải đảo ngược, ai của cái gì. Không phải cái gì của ai.
Làm sao đi tới lòng nhau khi mắt bị che tai bị bịt và mũi nghẽn đặc bởi những định kiến vu vơ kiểu vậy. Gò má đó chứng tỏ là chị đó không tốt đâu. Cái kiểu ăn mặc buông thả đó thì cô kia cũng không tử tế đâu. Nói chuyện bỗ bã vậy chắc không phải người có học đâu. Vì một vài chi tiết không thuận mắt, mình gạt họ đi không đắn đo. Người sống lủ khủ ngoài kia, phủi sạch người này mình bắt đầu cuộc tìm kiếm khác, sợ gì.
Một bữa mình thử không phủi nữa, mình trù trừ đứng lại cười với chị thủ thư bảo cái áo hôm nay đẹp, chiều có hẹn với anh nào sao ? Và chị cười đáp trả mình sau bảy lần mình cho cười đi mà không hề nhận lại gì, bảo bữa nay sách mới về kho nhiều lắm.
Ấy mà chị ấy ơi, em chỉ khao khát đọc người khác bằng đôi mắt của chính mình nằm đâu đó, không hẳn là trên mặt.
08:11 SA 05/12/2010
Ai yêu Nguyễn Ngọc Tư thì vào đây
Hiểu lầm nhỏ về gia tài của cô gái nhỏ

Truyện ngắn
Nguyễn Ngọc Tư


"Chút tui lấy cái quý giá nhất của con nhỏ ho lao đó xài đỡ…", thằng Giang Hồ Con nói, thèm khát tươm ra mắt ướt ròng khi nó ngó vuốt theo bóng đứa gái chấp chới vào con hẻm tối. Ông già đang ăn bữa chiều với cháo trắng cùng trứng muối, chực nghẹn. Ông nạt nhỏ, giọng đuối như sắp khóc :
- Bậy, mầy. Con nhỏ đó coi bộ hiền. Tội nghiệp…
Nhưng dân giang hồ tuyệt không biết tới hai từ "tội nghiệp…", nhất là thằng Giang Hồ Con. Hồi mới lảng vảng ở địa bàn này, nó vỗ ngực xưng Năm Thẹo, Bảy Búa... Những cái tên oai hùng rùng rợn đó là nó tự sáng tạo cho kêu, cho thấy trong người nó chỉ chảy độc một dòng máu lạnh. Nhưng có vỗ ngực xưng ông trời thì với ông già từng dầm dề sương gió đường phố, thằng nhỏ vẫn là Giang Hồ Con. Bằng chứng là nó đang đói meo từ sáng giờ, sau khi lên xuống bao nhiêu xe buýt. Vào một ngày người ta bỗng dưng đầy cảnh giác, chẳng để lộ chút sơ hở nào. Vào một ngày chỉ một gói xôi năm ngàn đồng bạc còn kiếm không ra để lót lòng cho qua bữa, đừng nói tới chuyện teo phê tê mê.
Buồn tình, Giang Hồ Con vạ vật chỗ ông già, bòn mót từng điếu thuốc. Khói không đủ no. Nhưng không đủ tắt đi dục vọng bỗng dưng bùng cháy trong người nó. Thằng nhỏ túng tiền, không tiền thì làm gì cho hết cái đêm thênh thang này ? Tình cờ đứa con gái kia chạy xe qua, tình cờ Giang Hồ Con nhìn thấy chút le lói của niềm vui chiếm đoạt. Nó liếm môi rạo rực nhắc lại lần nữa, lấy cái quý giá nhất của con nhỏ.
Đó là đứa con gái xanh, mảnh như nhánh trúc. Mỗi lần thấy con nhỏ đạp xe từ con hẻm Từ Hải tuôn ra là ông già thót ruột, cảm giác chút xíu nữa gió bụi trên đường Kiều sẽ làm cô tan vụn. Nhưng cô không tan, chỉ ngày càng gầy gò do vừa học vừa làm ở xưởng tàu hủ đâu đó trong hẻm. Cả lúc đi học con nhỏ cũng tranh thủ kiếm tiền thêm bằng cách chở theo lặc lè mấy giỏ tàu hủ, sữa đậu nành bỏ mối. Hôm nào nó cũng cắm đầu đi le te, ngang qua ông già theo kiểu tờ giấy quyến bay, lắt lay lắt lay. Mấy đứa giang hồ la cà ở chỗ ông già nhận xét "con đó bịnh ban" hay “con nhỏ ho lao”.
Nhờ cái dáng vẻ bệnh hoạn mà con nhỏ sống yên trong con hẻm dân giang hồ hay lai vãng. Ở đây khuất tối, chằng chịt, nhiều ngoắt ngoéo nhiều ngách trổ phức tạp... nhưng không ai để ý đứa con gái có vẻ lặng lờ trong suốt nhạt nhòa chẳng ra đẹp xấu.
Không may, đứa con gái đó chẳng tàng hình được mãi. Trong túng quẩn răng vắt không ra bợn cơm, không biết làm gì cho đỡ buồn tay buồn chân một thằng giang hồ vừa kết án cho cô. Dù trước đó không lâu khi ngó đôi tay trắng dởn của con nhỏ do thường ngâm trong nước tẩy, nó nói " thấy hết muốn ăn thịt chuột…".
Ông già thắt ruột như mỗi ngày ngó cô ùa ra gió bụi.Con nhỏ chẳng phải quen biết thiết thân gì với ông. Chỉ là mỗi ngày ông nhìn thấy nó ít nhất hai lần, vị chi một năm ông gặp nó bảy trăm ba chục bận, chắc chắn nhiều hơn. Có lần con nhỏ dắt xe tới vá chỗ ông. Bữa đó ông hỏi hai câu và con nhỏ trả lời hai câu nhưng gom lại không được miếng nào. Hỏi bây học trường nào. Trả lời : Trường đại học. Hỏi trọ ở chặng nào. Trả lời trong hẻm. Nhưng con nhỏ chỉ nói nhiêu thôi, như thể nói làm nó mệt. Nhưng lúc quay đi bỗng nó kêu bữa nào chú vô nhà con nấu lẩu mắm ăn chơi. Nhà con đằng trước có chữ “định đẳng cấp quý tộc” với “Mì Caloso – hương vị tuyệt vời”. Định là khẳng định đó, nhưng chữ khẳng bị rách rồi…
Con nhỏ không nói tên, cũng không cho hay là trong hẻm có tới sáu cái nhà dừng vách bằng hương vị mì gói tuyệt vời và định đẳng cấp quý tộc (vì nhiều lý do không khẳng được, bởi vướng thùng rác hay bị quảng cáo yếu sinh lý dán chồng lên…). Có năm đứa sinh viên làm thêm ở ba xưởng tàu hủ, cả năm đứa đều mỏng dờn. Một bữa mon men vô hẻm tìm, không biết con nhỏ ở đâu ông già đứng ngẩn ngơ rồi quay ra, nghe ngột ngạt trong mắt, trong cổ họng.
Ông cảm tình với con nhỏ, bởi gần chục năm vạ vật ở đất này chưa ai mời ông tới nhà chơi. Giang hồ không, dân tử tế thì dè dặt với ông bởi ông chơi với… giang hồ. Không, chính xác là ông kiếm sống nhờ vào tụi nó : những giang hồ bệ rạc, những du đãng hết thời. Ban ngày Bảo tàng trong kia mở cửa, ông ne nép bên gốc cây với tủ thuốc lá và cái pit - tông vá xe, đêm tới ông chiếm dụng mái hiên bảo tàng làm nhà làm quán với rượu trắng và vài món cá khô, trứng vịt lộn, đậu phộng rang… Giang hồ tép riu la cà nhậu nhẹt ở chỗ ông lấy dũng khí trước khi đánh quả hay ăn mừng thắng lợi sau đó. Phạm trù thắng lợi cũng mênh mông, có lúc tụi nó gặt được nhiều món nữ trang lấp lánh có lúc thắng lợi là lết được cái thân về dù cả người tả tơi thương tích. Khi đó ông già đem bông băng thuốc đỏ ra bán với giá cắt cổ. “Máu con người ta đâu có rẻ, tụi bây…”, ông nói vậy trong lúc vuốt cho phẳng phiu mấy tờ giấy bạc nhoe nhoét máu, cho vào túi quần đang mặc, sau đó cài năm cây kim tây, dù ông biết giang hồ đè ông ra cướp bất cứ lúc nào.
Nhưng giang hồ không làm vậy, cư dân lai vãng hẻm Từ Hải cũng có thứ đạo nghĩa riêng. Nhiều khi tụi nó cần ông ngồi đó, cho có người hoặc gợi nhớ những hình bóng thâm tình đã xa xôi… Nhất là nửa đêm về sáng, sau khi bay xong nằm ườn thiếp đi trên chiếc chiếu rách dưới bàn tay tẩm quất điêu luyện của ông già cô độc. Lúc nào cũng có vẻ buồn bã lủi thủi cúi gằm. Ging hồ với ông già tuyệt không có cái gọi là tình nghĩa. Tiền trao rượu múc. Giang hồ nói chuyện “làm ăn” cũng không sợ bị lộ, dù tiếng lóng ông già rành sáu câu. Trà trộn giữa tụi nó lâu ngày ông biết mình phận mỏng lắm. Người ta có thể bỏ mạng bởi “có cái mặt thấy ghét” theo con mắt thẩm định của giang hồ, chuyện đó ông chứng kiến rồi. Ông muốn tiếp tục kiếm sống ở cái vỉa hè này được chừng nào hay chừng ấy, để tìm kiếm một người, để nói lời xin lỗi…
Ông không biết cách nào ngăn thằng Giang Hồ Con lại, dù tội nghiệp cho đứa con gái đó. Đứa con gái từng rủ ông tới nhà chơi. Đứa con gái vẫn cung cúc chở tàu hủ sữa đậu nành đi bỏ mối khi húng bạn cùng trang lứa với nó đêm đêm thành bướm mọc cánh bay ra những khách sạn bên kia đường kiếm tiền son phấn hay học phí kỳ hai.
Con Giấy Quyến sẽ nhàu nhừ khi thằng ôn dịch này đụng vào. Ông già nghĩ vậy khi nhìn vào cánh tay lông lá u sù đầy dấu kim của thằng du đãng. Kéo ghế ngồi gần nó, ông thủ thỉ vài câu chuyện vẩn vơ, cốt là câu giờ. Bỗng dưng ông nghĩ biết đâu thâm tình làm cho con quỹ trong thằng nhỏ này thôi trỗi dậy, nên giả đò bâng quơ hỏi, "Ông bà già mầy sống đâu ? Hỏng chừng má mầy đang chờ cửa…". Chưa hết câu mà hối hận rào ra làm đuối lưỡi, ông ngờ rằng những lời đó làm thằng nhỏ bỏ đi sớm hơn. Giang Hồ Con xô ghế đứng lên, nói khuya rồi, tui tà tà vô hẻm chơi đây. Sau mỗi bước chân cái lưng quần nó lại tụt thêm một chút, phô ra hai múi đít lỏng thỏng thâm sì. Nó cần làm gì đó vui vui, bữa nay buồn quá.
Ông già thẩn thờ đứng nhìn theo thằng Giang Hồ Con. Nó hát ngêu ngao "Ngày lấy chồng em tưng tưng tưng tưng…" bằng thứ giọng phấn khởi náo nức. Rồi thì con hẻm chỉ còn tiếng huýt sáo của nó ngắc nga ngắc ngéo trên mảng hàng rào người ta cắm đầy miểng chai nhọn hoắc.
Ông già Khô Mực hay còn gọi là Ê Tẩm Quất hay Ê Vá Xe đã sống ngót chục năm trên đường phố, đã từng thấy máu không biến sắc, vết chém nào cũng đã ngó qua… bỗng hoang mang. Trong thinh lặng ông nghe nước chảy leo lẻo bên dưới miệng cống. Âm thanh nước chảy luôn lừa mị ông, lúc nào cũng róc rách trong veo bất kể màu nước đen ngòm bốc mùi hôi thối. Tiếng nước nhẩn nha, lòng ông cồn cả, cảm giác như hồi chiến nằm trốn lính trong rừng mà ngóng về ấp chiến lược. Mấy đứa em và người con gái ông thương kẹt lại trong đó. Người sau này là vợ ông, và đã không còn ở bên ông từ đêm tân hôn cô thấy chồng mình hì hụi tìm dấu máu tươi trên giường cưới.
Chiều hôm sau khi quay trở lại chỗ ông già, thằng Giang Hồ Con nhăn nhở khoe lượm con ho lao quá dễ. Ông già nín lặng, ông biết tấm vách gá bằng thùng giấy và những tấm nhựa quảng cáo không ngăn nổi một cuộc cướp đoạt, giày vò. Đứa con gái đó sáng nay đã đi qua chỗ ông. Đi bộ. Hai tay xách hai giỏ tàu hủ đậu nành lặc lè xao xác. Chân xà bát. Vai oằn cô độc. Mất mát. Chắc con nhỏ đau đến nỗi không ngồi lên yên xe đạp được, ông nghĩ vậy, cái thằng bất nhân quá…
Giang Hồ Con không đọc được vận rủi của mình trong sự im lặng của ông già. Nó không ngờ có một tối đang không ông già vấp té hất cái pít tông ngun ngút lửa vô trong lòng nó. Thằng nhỏ không hiểu sao dây giày của nó lại bị vướng vào nhau. Cũng không hiểu ông già quýnh quíu kiểu gì mà đi lấy rượu dập lửa. Càng khó hiểu mấy chữ ông grừ grừ trong họng, "chết chết, thôi rồi, cháy tiêu cái công cụ cưỡng hiếp con gái nhà lành rồi…"
Đâu ! Hồi nào đâu ?! Nó chỉ lấy của con nhỏ chiếc xe đạp thôi mà, đó không phải thứ quý giá nhất của con nhỏ nghèo mạt đó thì là gì là gì ? Ông già mắc dịch tưởng là gì, giữa cái thời buổi đảo điên này…
06:20 CH 02/12/2010
Ai yêu Nguyễn Ngọc Tư thì vào đây
15 GIÂY QUẢNG CÁO BENG BENG BENG
NGUYỄN NGỌC TƯ

Ngày 6 tháng 11, em nó sẽ có mặt ở hệ thống nhà sách Phương Nam trên toàn quốc. Các bạn lẹ tay lên đón em ấy về, khi đi nhớ mang theo 36.000 đồng để gửi lại cho cô bán hàng, vì mấy cổ giữ các em í giùm cũng cực khổ lắm (nhất là khoản phủi bụi :-). Chỉ vậy thôi, nhẹ nhàng như mua khoai lang.
Em í có gì đặc biệt ???
Nhiều.
Bạn có thể vui vẻ với em í ở mọi tư thế nằm nghiêng, ngửa, nằm sấp hay ngồi, trên giường hay dưới sàn nhà trên ghế hay ở băng đá hay bãi cỏ trong vườn. Em í còn khác biệt lớn nữa là vô cùng thích vui vẻ dưới ánh sáng, thoải mái nhìn ngắm dung nhan nhau, tắt đèn đi là không cần thiết.
Bạn có thể không thích em í ngay bây giờ nhưng vào một cơn gió nào đó khiến bạn bỗng dưng muốn sến, em í rất hợp với tâm trạng bạn lúc đó. Sến pha chút quê quê và dịu dàng thủ thỉ i ỉ ì i.
Bạn có thể bị những cô nàng (hoặc những anh chàng) bỏ bạn mà đi, em í ở lại với bạn tới chừng nào bạn muốn. Bạn được trao quyền chủ động phụ rẫy còn em í chỉ biết cúc cung chung thủy và chung thủy đến hết đời. Do đó bạn có thể tặng em í lại cho bạn bè em trai chị gái, sau khi đã vui vẻ với em í xong, và khi nhớ có thể đến lấy lại, em í trước sau vẫn ngọt ngào.
Và không cần biết bạn có yêu em í hay không, nhưng em í đã yêu bạn từ cái nhìn đầu tiên, cho đi mà không hề toan tính. Đấy, em í đang ở trên kệ và hết sức gọi mời, “nào, hãy cưới tôi đi”
Nào, hãy vì ngoại hình quyến rũ do bạn Bút Chì (còn gọi là Dài) make-up và nội tâm mềm mại dịu dàng được trui rèn bởi bạn Tư Nguyễn Ngọc, mà đón em í về, nhẹ nhàng như khoai lang.
Cuối cùng, hãy cảm thụ em í và nhớ mãi cảm giác đó, để sau này lấy em í ra mà đập vài cái fim mà người ta sắp làm nay mai, hỏi rằng fim hong giống truyện là sao là sao là sao?
Nguồn: Sầu Riêng Blog
06:02 CH 17/11/2010
Ai yêu Nguyễn Ngọc Tư thì vào đây
Nửa đời ngơ ngác
Tạp văn
Nguyễn Ngọc Tư


Lúc rày mưa dữ quá, mưa nhâm nhi, rả rích cả tuần, đứa cháu nhỏ lật lịch, kêu lên, “Ui chao, tháng 7, hèn chi mưa liền tù tì, chắc là ông Ngưu Lang với Chức Nữ đang gặp nhau, dì Út ha?”. Nhỏ cháu lập luận ngây ngô, làm nó mắc cười, bởi nếu có Ngưu - Chức thật, thì lúc gặp lại họ cũng chẳng khóc lóc gì đâu. Xa bẵng nhau, mỗi năm gặp một lần, chỉ sợ ngượng ngập đến nỗi chỉ nói vài câu lạt lẻo, nhát gừng. Trong một năm rất dài đó, mỗi người gặp những biến cố khác nhau, làm những công việc khác nhau với những bạn bè khác nhau, có gì chung đâu mà nói. Yêu thương có cao như núi thì cũng bị mài mòn bởi thời gian, bởi những lo toan thường nhật. Nó vu vơ nghĩ thầm, suýt cất thành lời, nhưng nhìn vào đôi mắt trong vắt của đứa cháu, lại thôi. Ngước mặt nhìn mưa, bỗng nó có cảm giác bàng hoàng, ủa, tôi-trong-veo đã chết tự hồi nào ?
Câu hỏi đó làm nó bần thần cả buổi. Thật khó chịu khi một thứ đã từng thuộc về mình, gắn bó với mình, nhưng rồi nó tan biến lúc nào mình không biết.
May mà còn lại một vệt ký ức long lanh, không ngắn không dài, vừa đủ để nó nhớ rằng, mình đã từng có một quãng đời thơ ngây, mơ mộng, ngông cuồng. Mỗi khi nhớ lại, nó thường buột miệng kêu lên, thời điên. Có điên mới tin mưa tháng Bảy là nước mắt tương phùng; tin vào những truyện cổ tích có cô gái nghèo lấy chồng hoàng tử, hay nghĩ đơn giản nàng Kiều rốt cuộc hạnh phúc với người yêu. Buồn cười, là quãng ấy, nó tốn biết bao nhiêu nước mắt vì thương cho những thân phận người, những chuyện tình trái ngang, lận đận trong… phim. Tệ hơn, là nó tin có ngày Cổ Thiên Lạc sẽ… yêu mình. Vào năm hai mươi hai tuổi, nó còn làm một việc ngông cuồng khác, khi đặt tên cho quyển sách đầu tay là “Ngọn đèn không tắt”. Chắc nụi. Đáng ra phải là “Ngọn đèn chưa tắt” hay “Ngọn đèn sẽ tắt”, bởi chẳng có gì là miên viễn, là bất biến hết (đèn lại càng không).
Dân gian có lý khi ghép từ “dại” đi ngay phía sau chữ “nhỏ”. Phải mất nhiều năm nó mới rút ra kết luận đó. Những cảm nhận của ngày xưa giờ đổi thay ngoay ngoắt. Như thể nó đã sống cuộc đời khác. Nó cười nhạo câu cuối cùng (hay xuất hiện) trong các truyện cổ tích, “hai người cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long”. Nó cảm nhận được cái cay đắng tủi buồn khi Kiều về với Kim Trọng, khi nàng đã lưu lạc trầm luân, đã yêu người khác thật lòng, đã tan nát vì chia biệt và đổ vỡ thì làm sao tỉnh bơ sống với chồng của đứa em, người mà mười lăm năm trước có gặp sơ sơ, nói nói cười cười, lấy nước mây ra hứa hẹn, cùng lắm là nắm tay nhau được… một lần. Nó nổi quạu khi nghe kể sau bao năm bị chồng cho người ta… mượn, Châu Long lại cười ngỏn ngoẻn trở về mà trái tim không hề lung lay, thương tổn. Nó nghi ngờ những mối tình xuyên qua kiếp này, kiếp sau, sau nữa, ai mà kiên nhẫn dữ vậy?! Nó nghĩ giá trị của những lời thề hẹn chỉ như chọi cục đá xuống ao bèo. Nó ngờ ngợ khi thấy đôi trai gái đi qua, không biết cuộc tình này được bao lâu, chưa chắc có đám cưới… Nó dửng dưng, nguội ngơ trước những khóc, cười của người đời, bởi cảm xúc vừa nhen nhóm đã tắt rụi bởi ý nghĩ, thấy ngoài mặt cười, khóc vậy, thân thiết vậy nhưng chưa biết lòng dạ làm sao à nghen.
Tất cả những thứ đó cho nó một cảm giác, mình khôn ra rồi. Có điều, cuộc sống dạy chậm rãi quá, nhẩn nha quá. Tốn mười năm, nó chỉ học được vài bài học thí dụ như “không có gì là mãi mãi”, như “đừng mù quáng tin vào cảm xúc” hay “yêu phải để dành”. Nó rất nôn nóng được học nhanh nữa, để chứng tỏ bản lĩnh, sự già dặn của mình.
Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trãi đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi.
Nó bỗng thèm được như đứa cháu, nhìn mưa tháng Bảy nẫu nuột mà lòng vui, vì biết cữ này có đôi lứa gặp nhau, trên trời.
04:41 CH 07/11/2010
Có phải tôi đã ngoại tình??
Tôi có thắc mắc thế này: Các chị cứ lấy lí do là chồng không thoả mãn mình, không đưa mình lên đỉnh được nên có những ý nghĩ trong tư tưởng là làm tình với một người khác, rồi quen biết một anh chàng nào đó, thấy người đó hấp dẫn. Mới chỉ cảm nhận về những điều đó thôi nhé, chưa làm tình. Rồi tình cảm đến, dẫn đến việc làm tình. Thế nếu anh chàng này cũng không thoả mãn được các chị, cũng không đưa các chị lên đỉnh. Các chị định làm gì trong trường hợp này? Xin mạo muội hỏi những chị có kinh nghiệm đã lên đỉnh cùng người khác không phải là chồng để em học hỏi. Làm thế nào để phân biệt người qua dáng vẻ bên ngoài để biết người đó sẽ làm mình lên đỉnh.
06:31 CH 02/11/2010
Có phải tôi đã ngoại tình??
"Ngoại tình là có tình cảm quý mến đằm thắm với nhau trái với đạo đức, pháp luật khi đã có vợ hoặc chồng"
Nhân chuyện bạn tôi cứ bị vợ trách móc về chuyện ngoại tình này nọ, tôi cố gắng đi tìm hiểu khái niệm này một cách nghiêm túc nhất. Bản thân tôi không chắc lắm về khái niệm này nên việc làm rõ nội hàm và ngoại diên của khái niệm này là hết sức cần thiết. Tôi nói xong thì mọi người đều kết luận là “chàng” không hề ngoại tình… Nàng thì kết luận rằng tôi “là luật sư nên ông đổi trắng thay đen!”. Không hẳn thế, điều quan trọng là tôi giữ gìn hạnh phúc cho gia đình bạn tôi.
Trước hết, tôi tìm hiểu các khái niệm này theo các định nghĩa có trong Đại từ điển Tiếng Việt (Bộ Giáo dục và Đào tạo - Nhà xuất bản VHTT):
Ngoại tình: có quan hệ yêu đưong bất chính khi đã có vợ hoặ c chồng
Yêu đương: Yêu nhau giữa nam và nữ
Yêu: có tình cảm quý mến, đằm thắm với đối tượng nào đó
Bất chính: Không chính đáng, trái với đạo đức, pháp luật.
Như vậy, với cách dịch nghĩa từ Đại từ điển Tiếng Việt thì "Ngoại tình là có tình cảm quý mến đằm thắm với nhau trái với đạo đức, pháp luật khi đã có vợ hoặc chồng"
Như vậy, theo định nghĩa này thì chỉ có những người đã có vợ hoặc chồng thì mới có khả năng ngoại tình.
Cũng theo định nghĩa này thì chỉ khi người ta có tình cảm quý mến đằm thắm với người khác giới lúc đó mới bị gọi là ngoại tình.
Tình cảm đó chính là yếu tố để đánh giá ngoại tình, theo đó các trường hợp sau sẽ không bị coi là ngoại tình:
- Quan hệ tình dục mà không có tình cảm đằm thắm: trong thực tế có nhiều quan hệ kiểu này. Cả hai cùng muốn thỏa mãn CHÍNH MÌNH, khi rảnh, họ tự liên hệ với nhau để có quan hệ, sau đó thì không có vương vấn gì nhau, ai về nhà nấy.
- Mua dâm: chắc chắn là chỉ để thỏa mãn sinh lý chứ không có tình cảm gì cả, thậm chí hai người cũng không kịp biết tên nhau.

Chủ tóp cứ AQ theo cái màu đỏ kia là ổn, đỡ phải nghĩ nhiều.
06:24 CH 02/11/2010
Đây là sự thật về quan hệ của anh và cô ấy...
Những ngày gần đây,anh cảm nhận được niềm vui đã trở lại trên ánh mắt em, mặc dù có những lúc em nhìn đi xa, hát vài bài hát buồn lại làm anh trùng lòng xuống... Nhưng anh biết em đang dần đi qua nỗi buồn rồi... Những món ăn mà em nấu không còn nhạt nhẽo như những ngày đầu em biết chuyện nữa..
Mỗi khi anh đi làm về, anh cảm thấy yên tâm và rất vui khi nhìn thấy em đang đứng ở góc bếp, một tay chống nạnh, một tay xào nấu,...Quay ra không chào anh nhưng mà ánh mắt em cũng sáng lên khi thấy anh bước vào cửa đúng không???Anh sẽ không bao giờ đánh mất những điều giá trị này nữa...
Nếu như vợ anh cũng như cô ấy, chắc chắn rằng gia đình mình đã tan hoang từ mấy tháng trước rồi... Nhưng đúng là số anh còn may mắn... Anh đã đọc được những dòng chát của những thằng đàn ông trên webtretho rủ em đi ngoại tình... nếu em cũng như cô ấy, có lẽ em cũng đã sa ngã rồi...
Khi cô ấy kể với anh về chồng cô ấy, anh đã tin...Nhưng bây giờ, khi chuyện này xảy ra... Anh lại nghĩ khác...Nếu ai cũng thất vọng về chồng để rồi đi ngoại tình như cô ấy, chắc chắn xã hội sẽ chẳng có những gia đình nguyên vẹn phải không em...
Cảm ơn em đã vượt qua sóng gió mà không cần đi vay mượn tình cảm của một người đàn ông khác...Giờ anh không dám nói những từ " anh yêu em" Vì nó sẽ lố bịch trong hoàn cảnh của chúng ta bây giờ... Nhưng anh thật sự trân trọng và thật sự sợ mất em...

*** kiếp, nghe sến vãi. Thôi đi ông ạ.
06:34 CH 01/11/2010
Đức Anh Hugo xin lỗi khán giả vì bộ ảnh nhạy cảm
Xin lỗi tró gì, làm người phải biết suy nghĩ, thế thôi.
06:59 CH 30/10/2010
Ai yêu Nguyễn Ngọc Tư thì vào đây

'Cánh đồng bất tận' khiến khán giả rơi lệ

Tài tử Hong Kong Ngô Ngạn Tổ, đạo diễn Phillip Noyce cùng dàn sao Việt và nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đã dự lễ ra mắt bộ phim 'Cánh đồng bất tận' diễn ra tại Platinum Cineplex hôm qua (20/10).
Là một hoạt động trong khuôn khổ LHP Quốc tế VN lần thứ I, lễ ra mắt Cánh đồng bất tận đã thu hút đông đảo các ngôi sao trong và ngoài nước. Thanh Lam, Mỹ Linh, Phương Thanh, Tăng Thanh Hà, vợ chồng đạo diễn Thanh Vân - Nhuệ Giang, NSND - đạo diễn Đặng Nhật Minh, NSND Như Quỳnh, Minh Quân và nhiều ngôi sao trẻ khác đã không bỏ lỡ cơ hội thưởng thức bộ phim nghệ thuật đình đám nhất của điện ảnh VN trong mùa thu năm nay.
Đạo diễn Phillip Noyce đang rất bận rộn chấm phim tranh giải nhưng vẫn cùng vợ tham dự buổi công chiếu bộ phim mới nhất của Đỗ Thị Hải Yến - người từng thủ vai Phượng trong tác phẩm Người Mỹ trầm lặng của ông một thập kỷ trước. Ngô Ngạn Tổ cũng không bỏ lỡ tác phẩm mới nhất của người bạn Dustin Nguyễn. Anh tới xem phim cùng ba người bạn.
Hải Yến trong một cảnh quay của 'Cánh đồng bất tận'. Ảnh: BHD.
Do phải chuẩn bị cho đêm bế mạc LHP Quốc tế VN lần thứ I diễn ra vào tối nay nên đạo diễn Nguyễn Phan Quang Bình đã không kịp tới rạp Platinum Cineplex để nói lời ngỏ với khán giả trước khi phim được chiếu. Nam diễn viên Dustin Nguyễn và Ngô Bích Hạnh - nhà sản xuất phim Cánh đồng bất tận, phó giám đốc công ty BHD và cũng là vợ của đạo diễn Nguyễn Phan Quang Bình - đã thay anh dẫn dắt khán giả bước vào "những hành trình bất tận" trong suốt 120 phút. Chị Bích Hạnh đã khóc khi chồng không thể tới tham dự buổi công chiếu bộ phim mà anh đã dành tâm huyết bao năm qua.
Tuy nhiên, ngay sau khi phim kết thúc cùng những tràng pháo tay không dứt, đạo diễn Nguyễn Phan Quang Bình đã xuất hiện cùng êkíp làm phim để giao lưu với khán giả. Nhiều người đã rơi lệ và cất tiếng khóc nghẹn ngào khi phim kết thúc. Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư cũng không kìm được nước mắt và xúc động phát biểu rằng, phim đã truyển tải được những ý nghĩa, nội dung thể hiện trong tác phẩm văn học của chị.
Sự xuất hiện của hai diễn viên trẻ thủ vai hai chị em Điền và Nương trong phim - Lan Ngọc và Thanh Hòa - được khán giả cổ vũ nồng nhiệt với những trào pháo tay giòn giã. Được đánh giá là khá độc lập so với tác phẩm văn học nguyên gốc, Cánh đồng bất tận để lại trong lòng người xem những xúc cảm, dư vị rất riêng.
Dustin Nguyễn và Ngô Ngạn Tổ tại lễ ra mắt phim. Ảnh: Thi Nga.
NSND Như Quỳnh cảm nhận sau khi xem xong bộ phim: "Khi xem phim, tôi thấy câu chuyện trong tác phẩm văn học được tô đậm lên và rõ nét hơn, mạnh mẽ hơn thông qua hình ảnh. Đạo diễn và êkip làm phim đã thực sự hết lòng với câu chuyện này để phần nào truyền tải được nội dung của Cánh đồng bất tận. Truyện và phim là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Một số thay đổi về mặt nội dung so với nguyên tác có thể coi là sự sáng tạo, phóng tác của người đạo diễn, biên kịch".
Nam diễn viên chính Dustin Nguyễn cho biết anh đã xem phim ba lần nhưng đây là lần đầu tiên thưởng thức cùng khán giả VN. Dustin tâm sự rằng anh rất khó có thể diễn tả được cảm xúc của mình vì mỗi lần coi là một lần ám ảnh. Anh cũng chia sẻ về những kỷ niệm trong 3 tháng quay phim với 80% bối cảnh là ở trên sông nước. Dustin Nguyễn còn bày tỏ sự tò mò không biết phản ứng của khán giả VN với Cánh đồng bất tận sẽ thế nào. "Đây không phải là một bộ phim quá khó hiểu. Nó gần gũi với khán giả nhưng có phẩm chất của một phim nghệ thuật" - anh cho biết.
Năm nay là một năm thành công vang dội trong sự nghiệp của Dustin Nguyễn. Đầu mùa hè, bộ phim tình cảm hài Để Mai tính do anh sản xuất kiêm diễn viên chính đã giành được nhiều tình cảm từ đông đảo khán giả VN. Tới mùa thu, Cánh đồng bất tận do anh thủ vai nam chính tiếp tục chinh phục người xem. "Tôi cảm thấy hài lòng vì trong năm nay có cơ hội khai thác hai bộ phim hoàn toàn khác nhau" - Dustin tâm sự.
Bà Ngô Bích Hạnh, nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, diễn viên Hải Yến và Tăng Thanh Hà (từ trái qua). Ảnh: Thi Nga.
Khi được hỏi về những cảnh nóng với Hải Yến trong phim, Dustin cho biết, so với những bộ phim khác thì Cánh đồng bất tận không có nhiều cảnh nóng. Anh cũng không muốn dùng cảnh nóng để lôi cuốn khán giả mà chỉ để khai thác tâm lý của hai nhân vật.
Diễn viên trẻ Lan Ngọc (vai Nương) thì tỏ ra rất hồi hộp và run vì vai diễn trên màn ảnh đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Đây là bộ phim đầu tay của Lan Ngọc. Kỷ niệm mà cô bé nhớ nhất khi tham gia là vào dịp Giáng sinh. "Cả đoàn cùng tổ chức Giáng sinh trên miền sông nước. Mọi người cùng nhau làm cây thông, không có thì lấy thân cây to rồi trang trí lên mọi thứ, từ lon nước ngọt cho tới bông gòn... Đó thực sự là kỷ niệm rất đáng nhớ của tôi khi tham gia Cánh đồng bất tận".
Trương Gia Huy không thể tham dự buổi ra mắt Cánh đồng bất tận vì anh còn bận gặp gỡ, giao lưu với khán giả xem bộ phim mới nhất The Stool Pigeon của mình cũng diễn ra tại Platinum Cineplex tối 20/10. Tuy nhiên, ngay sau đó, anh đã xuất hiện trong bữa tiệc chiêu đãi của đoàn phim và cùng trò chuyện với Ngô Ngạn Tổ về những ngày tham dự LHP tại Hà Nội. Đây là lần đầu tiên hai tài tử Hong Kong gặp nhau tại VN vì từ lúc sang đây, lịch trình của họ rất bận rộn.
Nhiều khán giả khác nhận xét, Cánh đồng bất tận phiên bản điện ảnh đỡ bi kịch hơn trong tác phẩm văn học nguyên gốc. Từng khuôn hình đẹp cứ dẫn dắt khán giả bước vào một cuộc hành trình của cảm xúc. Phim có vài chi tiết thay đổi so với truyện, nhưng điều đó lại giúp cho nó đứng độc lập hơn mà vẫn giữ được cái "hồn" của nguyên gốc văn học.
Cánh đồng bất tận sẽ ra mắt khán giả cả nước từ ngày 22/10.
05:40 CH 21/10/2010
b
BinBinBinBin
Bắt chuyện
1.1kĐiểm·14Bài viết
Báo cáo