Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Những bài học của một người mẹ
Những bài học của một người mẹ (bài số 8)
VietCatholic News (Thứ Tư 30/7/2003)
Nói với con cái về sự chết
Sống dưới thời chiến tranh ở Việt Nam, tôi ở trong một ca đoàn nhỏ nên hay đi hát lẽ mồ, hồi đó còn hát tiếng Latinh, bài Requiem và nhiều bài cầu hồn khác nghe buồn lắm. Khi có ai qua đời thì ca đoàn chúng tôi cũng đến tận nhà để phụ trách những giờ cầu nguyện cho linh hồn người quá cố. Buồn nhất là những người chiến sĩ tử trận để lại vợ trẻ con thơ. Cảnh người vợ khóc chồng và những đứa con đầu đội khăn tang, mặt mày ngơ ngác, làm tôi không cầm được nước mắt. Tôi thương người nằm xuống khi bổn phận gia đình chưa làm tròn, nhưng tôi thương người ở lại còn nhiều hơn nữa. Tôi nghĩ chắc người còn lại cũng khóc thương cho chính họ nữa.
Thương cảm một hồi thì tôi lại như chợt tỉnh ra. Ô hay, đâu phải chỉ có người nào đó chết, rồi người còn lại khóc thương cho người ra di và cho chính mình. Chính mỗi người còn đang sống và đang khóc lóc đây, cũng sẽ có ngày nhắm mắt lìa đời, vì đâu có ai thoát khỏi được cái chết? Cho nên khi buồn vì một người thân quen qua đời, thì tôi cũng nghĩ đến ngày mình cũng chết như vậy, chỉ không biết là khi nào và bằng cách nào thôi. Và có lẽ nghĩ nhiều tới cái chết nên tôi không thấy mình sợ chết. Nhưng tôi nghe nói nhiều người lúc trẻ không sợ chết, nhưng càng về già, càng gần với cái chết thì càng sợ chết. Có thể sau này tôi cũng sợ như thế không chừng.
Tôi cũng luôn nghĩ đến ngày mình phải trải qua những cái tang trong gia đình. Đối với tôi, cha mẹ già chết đi chắc không đến độ làm cho con cái phải đau khổ nhiều lắm. Nhưng cha mẹ chết khi con cái còn nhỏ dại, bổn phận làm chưa xong đã phải ra đi để lại con cái bơ vơ, thì thật đáng thương quá. Lại còn có những cha mẹ phải chịu tang con cái, cảnh tre khóc măng thật là đau đớn quá sức tưởng tượng của tôi. Những cái tang như vậy có thể xảy ra cho bất cứ ai, nên tôi luôn cầu xin Chúa cho mình xong bổn phận nuôi dưỡng con cái rồi tôi sẽ sẵn sàng chờ ngày Chúa gọi về, và nhất là xin Chúa cho tôi đừng mất một đứa con nào. Tôi xin, vì Chúa nói “hãy gõ, cửa sẽ mở”, nhưng biết mình vẫn phải tuân theo sự định đoạt của Chúa, cho nên tôi cũng muốn chuẩn bị cho con mình về tinh thần trong vấn đề này.
Sở dĩ tôi can đảm nói với con cái về sự chết, vì đã lâu lắm rồi tôi chợt thấy ở thư viện công cộng có buổi hướng dẫn cho trẻ em về sự chết. Tuy không đưa con đến dự, nhưng tôi ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Nhưng phải nói thế nào đây? Mãi nhiều năm sau, khi đời sống của tôi trở nên gần Chúa hơn, tôi mớI có thể chia sẻ với con cái điều mình suy nghĩ như sau:
“Sự sống của mỗi người đến từ Thiên Chúa và sự sống hiện diện nơi thân xác này. Thiên Chúa cũng trao cho mỗi người một sứ mệnh nào đó. Các con hãy xem người đổ rác mỗi tuần. Dĩ nhiên mẹ không muốn các con sẽ thành người đổ rác sau này, nhưng mẹ con mình phải cảm phục những người làm công việc tầm thường không ai muốn làm đó. Vì nếu không có người đổ rác, thì các bác sĩ hay nhà nhà thương cũng phải bó tay khi rác rến ngập ngụa và vi trùng lan tràn khắp mọi nơi. Như vậy người đổ rác có một sứ mệnh quan trọng là giữ gìn vệ sinh cho xã hội, cho con người.
Hơn nữa, khi nhìn những trẻ em ngây thơ, trong sáng, ai biết được rằng trong đó có em sau này sẽ trở thành người đổ rác? Nhưng sự thật khi các con lớn lên, một vài em cùng trang lứa với con bây giờ sẽ là người làm công việc đó để gìn giữ vệ sinh và sức khoẻ cho mọi người.
Như vậy ai cũng có sứ mệnh phục vụ và đóng góp cho đời sống bằng cách này hay cách khác, hoặc trực tiếp hay gián tiếp. Và khi một người đã hoàn tất sứ mệnh của mình, thì sự sống sẽ lại trở về với Thiên Chúa. Khi mẹ chết, thân xác mẹ chỉ là một cái áo đã mặc xong, không còn cần đến nữa, và sẽ được bỏ vào hộp cất đi dưới lòng đất, hoặc được đốt thành tro bụi để tan biến vào vũ trụ. Lúc đó, có lẽ Chúa đã cho mẹ một cái áo khác mà các con không còn nhìn thấy nữa đó thôi. Thay vì thương tiếc chiếc áo thân xác này, các con hãy nhớ rằng mẹ vẫn hiện diện trong một cái áo khác. Chết chỉ là một sự thay đổi về hình thức của sự sống vĩnh cửu.”
Lần đầu nghe những điều này, đứa con út của tôi đã như rươm rướm nước mắt rồi Nhưng sau đó thỉnh thoảng có dịp nói về sự chết, con tôi đã có thể trao đổi với tôi trong một trạng thái bình an, vui vẻ. Dù sao, tuổi trẻ đầy tràn sức sống và luôn hướng về tương lai sáng lạn, nên tôi không muốn nói nhiều về sự chết với con cái. Cầu mong Chúa thương ban cho mẹ con tôi được tận hưởng thật nhiều những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.
Kết:
Tạ ơn Chúa đã cho tôi có cơ hội làm mẹ để học những bài học thực tế này. Ngài đã cho tôi học bằng phương pháp nhận thức và phân biệt, và phương tiện để học chính là những kinh nghiệm sống mà tôi trải qua. Tuy đây là những kinh nghiệm cá biệt của một người, nhưng khi đem chia sẻ những bài học của cá nhân mình, tôi hy vọng người đọc cũng cảm thông được qua kinh nghiệm riêng của mỗi người. Con tôi đã đóng góp rất nhiều cho sự trưởng thành của tôi, nhất là hai đứa con đầu đã phần nào lãnh chịu hậu quả của sự non nớt, ấu trĩ của tôi trong bước đầu làm mẹ. Bây giờ hai cháu này đã lớn đủ, để tôi thành thật chia sẻ với chúng những gì tôi học được, như món quà tặng làm hành trang vào đời. Còn hai cháu nhỏ hơn thì coi như được hưởng lợi ích từ những bài học này rất nhiều. Và chính tôi đã nhận được những phần thưởng mà Chúa luôn dành sẵn cho những cố gắng của mình trong vai trò một người mẹ. Phần thưởng này là những tháng ngày mẹ con tôi được sống bên nhau thật hạnh phúc. (Hết)
Nguyễn Thị Kim Loan
07:49 CH 13/12/2004
Những bài học của một người mẹ
Những bài học của một người mẹ (bài số 7)
VietCatholic News (Thứ Tư 23/7/2003)
Những trở ngại trong việc cầu nguyện của gia đình
Khi còn trẻ tôi khô khan đạo nghĩa, nhưng sau khi trải qua sóng gió cuộc đời tôi mới biết Ðức Tin quan trọng ra sao trong dời sống của mình. Một lần nói chuyện với một người bạn, tôi chia sẻ rằng có của cải để lại cho con cũng tốt, nhưng để lại cho con một vốn liếng học hành thì tốt hơn, vì con sẽ có khả năng làm ra tiền của sau này. Nhưng tốt hơn hết là để lại cho con một Ðức Tin. Vì khó ai biết con mình sau này sẽ có một cuộc đời ra sao, nhưng nếu có một Ðức Tin vững mạnh, thì khi con thành công cũng không xa Chúa, mà khi gặp thất bại, khó khăn đau khổ, hoặc lâm vào cảnh nghèo túng, thì biết trông cậy vào Chúa mà vượt qua được. Và người bạn cũng đồng ý với tôi rằng như thế là bảo đảm nhất!
Vì ý thức như vậy nên tuy việc cầu nguyện trong gia đình tôi trước đây không hề có, nhưng sau này tôi cố gắng giúp con cầu nguyện, trước hết là để khi con gặp khó khăn nguy hiểm sẽ biết cậy trông vào Chúa và Mẹ Maria, và sau là tôi muốn giúp các con thấy được ý nghĩa cao đẹp hơn của đời sống được gắn liền với Thiên Chúa. Mỗi tối, buổi cầu nguyện của mẹ con tôi được bắt đầu bằng lời tạ ơn Thiên Chúa cho mọi ơn lành Chúa ban trong ngày, từ đời sống, thời giờ, sức khoẻ, cho đến mọi thứ mình cần thiết đều được ban đầy đủ. Sau đó là xin lỗi Chúa về nhừng lỗi mình đã phạm trong ngày. Và cuối cùng là xin ơn. Phần nhận ra lỗi của mình để xin lỗi Chúa rất khó ngay cả với chính tôi, vì thấy lỗi của mình mỗi ngày không phải là điều dễ. Nếu trong ngày mọi sự đều vui vẻ, không có chuyện bực mình hay khó chịu với ai, lại bận rộn suốt ngày để lo xong mọi việc, thì đâu thấy mình có lỗi gì. Phần xin ơn cũng không phải là dễ, vì đời sống vật chất đã đầy đủ rồi thì xin nhừng ơn về tinh thần ra sao đây? Hơn nữa, ngày nào cũng tạ ơn Chúa, xin lỗi Chúa, rồi xin ơn Chúa... thì thấy cứ giống nhau khiến buổi cầu nguyện không có sự sống động chút nào và gần như là máy móc. Tôi phải làm gì để cho buổi cầu nguyện trở nên sống động và đem lại lợi ích thiết thực hơn cho mình và con cái đây?
Thế là tôi “nghiên cứu” tới lui giữa cầu nguyện và đời sống thực tế, quan sát những cản trở, yếu đuối trong đời sống mà tôi và các con gặp phải trong đời sống hằng ngày. Tôi nhận ra những cản trở và yếu đuối của mình cũng là cản trở và yếu đuối của con, như không cố gắng hoàn tất nhừng việc cần phải làm cho xong, uể oải không muốn tiếp tục công việc đang dở dang, hoặc trễ nải không chịu khởi đầu những việc cần phải làm, v.v… Những điều này có thể do sức khoẻ yếu kém cần được chú ý và chắm sóc, nhưng rất thường phản ảnh sự thiếu kỷ luật với bản thân và cản trở sự thăng tiến trong việc làm và sự học. Về mặt tâm linh nó cho thấy sự phí phạm thời giờ và năng lực Chúa ban, sự thiếu sót trong bổn phận và trách nhiệm. Ngoài những việc cần phải thi hành hoặc định làm trong ngày, còn những điều xảy ra bất ngờ, đem đến những cảm xúc khó chịu, giận giữ, chán nản, khổ sở… mà mình đã phản ứng một cách máy móc, thiếu sáng suốt và khôn ngoan, có thể gây ra những hậu quả đáng tiếc. A ha, thế là thấy vô số yếu kém và lỗi lầm của mình trong ngày rồi nhé.
Bây giờ trong buổi cầu nguyện, mẹ con tôi xét lại các việc làm trong ngày của mỗi người, để tạ ơn Chúa cho những việc đã hoàn tất chu đáo, và dâng lên Chúa những cố gắng của mình như món quà biết ơn. Sau đó xin Chúa thương xót thứ tha cho những thiếu sót, chậm trễ trong công việc, về sự phí phạm thời giờ và năng lực Chúa ban. Hoặc nếu những thiếu sót, chậm trễ đó là do sức khoẻ bị yếu kém cần được chăm sóc thì cần xin Chúa ban cho súc khoẻ khả quan hơn. Mỗi người cũng ôn lại những cảm xúc trong ngày của mình, nhất là những cảm xúc tiêu cực như lo lắng, giận dữ, phiền muộn… và mình đã phản ứng ra sao với những cảm xúc đó. Sau đó là xin ơn Chúa giúp vượt qua khó khăn để hăng hái tiếp tục việc dở dang và phấn khởi bắt đầu những việc cần phải làm, xin Chúa ban cho sự khôn ngoan sang suốt để biết ứng biến với nhừng sự việc xảy ra bất ngờ hoặc gây cho mình nhừng cảm xúc tiêu cực nói trên. Ngoài ra thì xin ơn Chúa cho những người đang gặp khó khăn đau khổ về thể xác hoăc tinh thần để họ biết cậy trông ơn Chúa giúp để vượt qua hoặc chịu đựng, những người mới qua đời hoặc đang hấp hối tìm được sự nghỉ an trong Tình Yêu cuả Chúa.
Coi như giờ kinh tối của gia đình tôi đã sống động hơn trước nhiều lắm. Nếu tôi tìm được đoạn Thánh Kinh thích hợp cho hoàn cảnh hiện tại của gia đình hoặc xã hội thì thật là đầy đủ và ý nghĩa, và mẹ con tôi kết thúc buổi cầu nguyện bằng Kinh Lạy Cha, 3 Kinh Kính Mừng, Kinh Sáng Danh. Tôi và các cháu chia tay về phòng ngủ, và ai cũng cảm thấy một ngày được hoàn tất trong sự thoái mái.
Thế nhưng chưa đủ. Phải làm sao cho con tôi luôn nhớ đến sự hiện diện của Chúa trong đời sống hằng ngày của mỗi người đây? Nhiều năm trước đây hễ thức dậy là tôi lo sửa soạn rồi lao ra khỏi nhà để đi làm, thì bây giờ con tôi hễ thức dậy cũng lo sửa soạn rồi lao ra khỏi nhà để đi học. Sau này tôi biết thức dậy phải tạ ơn Chúa cho một đêm ngủ ngon, cho một ngày mới Chúa ban với đầy đủ mọi sự và năng lực tôi cần có để làm việc, và xin Chúa gìn giữ tôi và con cái được bằng an, mạnh khoẻ trong ngày. Chỉ có cháu út đi học trẽ hơn là còn cầu nguyện chung với tôi mồi buổi sáng, còn các cháu lớn đã ra đi từ sang sớm.. Tôi ân hận đã để vuột mất cơ hội giúp các cháu cầu nguyện vào buổi sang từ khi chúng còn nhỏ.
Lúc này là mùa các cháu nghỉ hè, tôi lại mới bị hãng cho thất nghiệp nên cũng ở nhà. Tôi đang dùng cơ hội này để hướng dẫn các cháu cầu nguyện vào buổi sáng, tạ ơn và cầu xin như tôi làm. Ngoài ra còn xin ơn Chúa giúp sức cho mọi việc phải làm và định làm trong ngày được tốt đẹp. Xin Chúa giúp cho bình tĩnh ứng biến với những gì xảy ra ngoài dự liệu, và xin Chúa giúp biết kiểm soát những cảm xúc chợt đến với mình trong ngày để không đưa đến những hành động nóng nảy đáng tiếc. Thay vì đốt nến trước bàn thờ như buổi tôi, tôi kéo các con ra hàng hiên cầu nguyện, và dặn chúng có thể cầu nguyện như thế bất cứ lúc nào, dù đang trên xe buýt hay ngồi trong lớp cũng được.
(Còn 1 kỳ)
Những bài học của một người mẹ (bài số 8)
06:27 CH 13/12/2004
Chúc mừng thôi nôi bé Chun - Phan Anh 19-08-2003
Ngày mai là sinh nhật bé Chun rồi đấy nhỉ, Chun ơi chúc cháu thật nhiều niềm vui, nhận được nhiều quà, ăn ngoan, chóng lớn nhé
Bạn Tiến chúc P.Anh thật cứng cáp, khi nào các mẹ gặp nhau chúng mình cùng thi đua nhé
Phương ơi, lâu rồi mình không vào WTT, kiểm tra không thấy message của Phương, chán quá, ngày mai nhớ chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ để bé Chun có một lễ thôi nôi đáng nhớ nhé
Thân
11:17 SA 18/08/2004
Em ghê tởm chồng mình
Bạn thử vào link này xem: http://vietnam.asiaxpat.com/womens/thread.asp?display=64538
Quan điểm của expat cũng không lạ lắm, đúng không?
Thôi mà Julie ơi, baby là trên hết, bây giờ bạn thật bình tĩnh vào nhé, và rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà
Thân
11:51 SA 16/08/2004
Thuốc dân gian chữa ho cho các bé
Lá húng chanh bạn có thể mua ở quầy bán lá (lá xông ý) ở các chợ lớn đều có Cụ thể là nếu bạn ở Hà nội thì vào chợ Cầu giấy, có một bà già bán trong góc chơ. Hoặc bạn có thể đến chợ ngọc hà cũng có. Đây là một loại húng, nhưng lá dày, nhiều lông, thơm mùi chanh, và mình rất recommend món này chữa ho, khản cổ đấy Cố gắng tìm mua cho con đỡ phải uống thuốc nhé
04:11 CH 02/08/2004
Thuốc dân gian chữa ho cho các bé
Hoặc là bạn dùng Lá húng chanh hấp với mật ong, bé sẽ thích lắm đấy. Còn nữa, mẹ mình bày cho là nếu muốn cho chanh vào thì phải hơ con dao lên ngọn lửa cho thật nóng rồi vắt chanh lên con dao nóng đó cho chảy xuống bát húng chanh + mật ong. Mình thử rồi, cũng hiệu nghiệm ghê (hơn cả Zinathiol của bác sỹ kê cho...)
07:49 CH 31/07/2004
Uống Vit D3 Bone dạng ống nên hay ko?
Mình xin bổ sung cho mẹ Bống nhé: STEROGYL- mỗi ngày uống 1 -3 giọt, bé Tiến nhà mình uống từ hồi 1 tháng, nhưng vì nó rất khó uống (cay xè như là rượu mạnh ý) nên bé sợ lắm, lớn dần khoảng 9 tháng là mẹ cháu bỏ luôn (bố tiếc quá bắt mẹ uống nốt, nhưng mẹ cũng toàn trốn..). Bé nhà mình còn uống Canxinol nữa, nhưng nhìn chung bé không thích uống thuốc nên mình cũng không ép (mẹ dễ tính quá mà...) Mình thấy ai đi khám ở viện nhi về cũng bị bác sỹ phán là Còi xương, hồi trước còn thấy lo lo, bố mẹ suốt ngày sờ thóp con, lo lắng, bây giờ thấy con vẫn phát triển bình thường (trộm vía) nên bọn mình cũng đỡ fussy hơn. AX mình thường bảo "thừa có hại hơn thiếu", nên thậm chí hôm uống vitamin A miễn phí anh ấy còn định không cho con uống nữa, mình phải năn nỉ mãi mới đồng ỵ Thế nên lúc đầu mình thấy mọi người rủ nhau cho con uống vit D cũng ham lắm, nhưng nghĩ lại thì...
05:40 CH 31/07/2004
Có Mẹ nào bị giảm sút trí nhớ sau khi sinh khong?
Hôm qua mình bị sếp cho một trận vì mỗi một bức thư mà sửa cả chục lần, sếp bảo bây giờ sếp làm thư ký ngược lại nữa, sợ quá
Mình cũng thấy dạo này mình hay bị chóng mặt, hụt hơi, nhất là lúc nào lên cầu thang, chắc là thiếu máu thật rồi các mẹ nhỉ
Có lẽ mình sẽ áp dụng cách ăn long nhãn xem (món khoái khẩu mà), và sắp tới là cháo hạt sen (ăn vèn với con giai, mum mum...)
Đề nghị ai có thêm bài thuốc gì hay thì post lên nữa nhé
04:57 CH 29/06/2004
Kem chống rạn da
Các bạn ơi, có ai ở TPHCM khi mang bầu dùng kem Cocobutter để làm cho da khỏi rạn không, cho mình biết loại kem đó có tốt không và có thể mua được ở đâu với, cô bạn mình được người ta cho, cứ khen nức nở làm mình cũng tò mò quá.
04:23 CH 10/05/2004
Cách chế biến bột sắn dây và sử dụng cho bé thế...
Thay cac ba me TP HCM than phien troi nong qua ma minh phat so khi nghi den mua he sap toi o Hanoi. Con trai minh moi 9 thang, minh dang dinh cho be an them san day cho mat, co ai co kinh nghiem gi ve chuyen nay khong, chi bao giup minh voi. Minh nghe noi la uong sam cung mat, nhung chac be qua thi chua uong duoc dau nhi.
05:00 CH 22/04/2004
b
Beductien
Bắt chuyện
880
Điểm
·
2
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
VietCatholic News (Thứ Tư 30/7/2003)
Nói với con cái về sự chết
Sống dưới thời chiến tranh ở Việt Nam, tôi ở trong một ca đoàn nhỏ nên hay đi hát lẽ mồ, hồi đó còn hát tiếng Latinh, bài Requiem và nhiều bài cầu hồn khác nghe buồn lắm. Khi có ai qua đời thì ca đoàn chúng tôi cũng đến tận nhà để phụ trách những giờ cầu nguyện cho linh hồn người quá cố. Buồn nhất là những người chiến sĩ tử trận để lại vợ trẻ con thơ. Cảnh người vợ khóc chồng và những đứa con đầu đội khăn tang, mặt mày ngơ ngác, làm tôi không cầm được nước mắt. Tôi thương người nằm xuống khi bổn phận gia đình chưa làm tròn, nhưng tôi thương người ở lại còn nhiều hơn nữa. Tôi nghĩ chắc người còn lại cũng khóc thương cho chính họ nữa.
Thương cảm một hồi thì tôi lại như chợt tỉnh ra. Ô hay, đâu phải chỉ có người nào đó chết, rồi người còn lại khóc thương cho người ra di và cho chính mình. Chính mỗi người còn đang sống và đang khóc lóc đây, cũng sẽ có ngày nhắm mắt lìa đời, vì đâu có ai thoát khỏi được cái chết? Cho nên khi buồn vì một người thân quen qua đời, thì tôi cũng nghĩ đến ngày mình cũng chết như vậy, chỉ không biết là khi nào và bằng cách nào thôi. Và có lẽ nghĩ nhiều tới cái chết nên tôi không thấy mình sợ chết. Nhưng tôi nghe nói nhiều người lúc trẻ không sợ chết, nhưng càng về già, càng gần với cái chết thì càng sợ chết. Có thể sau này tôi cũng sợ như thế không chừng.
Tôi cũng luôn nghĩ đến ngày mình phải trải qua những cái tang trong gia đình. Đối với tôi, cha mẹ già chết đi chắc không đến độ làm cho con cái phải đau khổ nhiều lắm. Nhưng cha mẹ chết khi con cái còn nhỏ dại, bổn phận làm chưa xong đã phải ra đi để lại con cái bơ vơ, thì thật đáng thương quá. Lại còn có những cha mẹ phải chịu tang con cái, cảnh tre khóc măng thật là đau đớn quá sức tưởng tượng của tôi. Những cái tang như vậy có thể xảy ra cho bất cứ ai, nên tôi luôn cầu xin Chúa cho mình xong bổn phận nuôi dưỡng con cái rồi tôi sẽ sẵn sàng chờ ngày Chúa gọi về, và nhất là xin Chúa cho tôi đừng mất một đứa con nào. Tôi xin, vì Chúa nói “hãy gõ, cửa sẽ mở”, nhưng biết mình vẫn phải tuân theo sự định đoạt của Chúa, cho nên tôi cũng muốn chuẩn bị cho con mình về tinh thần trong vấn đề này.
Sở dĩ tôi can đảm nói với con cái về sự chết, vì đã lâu lắm rồi tôi chợt thấy ở thư viện công cộng có buổi hướng dẫn cho trẻ em về sự chết. Tuy không đưa con đến dự, nhưng tôi ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Nhưng phải nói thế nào đây? Mãi nhiều năm sau, khi đời sống của tôi trở nên gần Chúa hơn, tôi mớI có thể chia sẻ với con cái điều mình suy nghĩ như sau:
“Sự sống của mỗi người đến từ Thiên Chúa và sự sống hiện diện nơi thân xác này. Thiên Chúa cũng trao cho mỗi người một sứ mệnh nào đó. Các con hãy xem người đổ rác mỗi tuần. Dĩ nhiên mẹ không muốn các con sẽ thành người đổ rác sau này, nhưng mẹ con mình phải cảm phục những người làm công việc tầm thường không ai muốn làm đó. Vì nếu không có người đổ rác, thì các bác sĩ hay nhà nhà thương cũng phải bó tay khi rác rến ngập ngụa và vi trùng lan tràn khắp mọi nơi. Như vậy người đổ rác có một sứ mệnh quan trọng là giữ gìn vệ sinh cho xã hội, cho con người.
Hơn nữa, khi nhìn những trẻ em ngây thơ, trong sáng, ai biết được rằng trong đó có em sau này sẽ trở thành người đổ rác? Nhưng sự thật khi các con lớn lên, một vài em cùng trang lứa với con bây giờ sẽ là người làm công việc đó để gìn giữ vệ sinh và sức khoẻ cho mọi người.
Như vậy ai cũng có sứ mệnh phục vụ và đóng góp cho đời sống bằng cách này hay cách khác, hoặc trực tiếp hay gián tiếp. Và khi một người đã hoàn tất sứ mệnh của mình, thì sự sống sẽ lại trở về với Thiên Chúa. Khi mẹ chết, thân xác mẹ chỉ là một cái áo đã mặc xong, không còn cần đến nữa, và sẽ được bỏ vào hộp cất đi dưới lòng đất, hoặc được đốt thành tro bụi để tan biến vào vũ trụ. Lúc đó, có lẽ Chúa đã cho mẹ một cái áo khác mà các con không còn nhìn thấy nữa đó thôi. Thay vì thương tiếc chiếc áo thân xác này, các con hãy nhớ rằng mẹ vẫn hiện diện trong một cái áo khác. Chết chỉ là một sự thay đổi về hình thức của sự sống vĩnh cửu.”
Lần đầu nghe những điều này, đứa con út của tôi đã như rươm rướm nước mắt rồi Nhưng sau đó thỉnh thoảng có dịp nói về sự chết, con tôi đã có thể trao đổi với tôi trong một trạng thái bình an, vui vẻ. Dù sao, tuổi trẻ đầy tràn sức sống và luôn hướng về tương lai sáng lạn, nên tôi không muốn nói nhiều về sự chết với con cái. Cầu mong Chúa thương ban cho mẹ con tôi được tận hưởng thật nhiều những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.
Kết:
Tạ ơn Chúa đã cho tôi có cơ hội làm mẹ để học những bài học thực tế này. Ngài đã cho tôi học bằng phương pháp nhận thức và phân biệt, và phương tiện để học chính là những kinh nghiệm sống mà tôi trải qua. Tuy đây là những kinh nghiệm cá biệt của một người, nhưng khi đem chia sẻ những bài học của cá nhân mình, tôi hy vọng người đọc cũng cảm thông được qua kinh nghiệm riêng của mỗi người. Con tôi đã đóng góp rất nhiều cho sự trưởng thành của tôi, nhất là hai đứa con đầu đã phần nào lãnh chịu hậu quả của sự non nớt, ấu trĩ của tôi trong bước đầu làm mẹ. Bây giờ hai cháu này đã lớn đủ, để tôi thành thật chia sẻ với chúng những gì tôi học được, như món quà tặng làm hành trang vào đời. Còn hai cháu nhỏ hơn thì coi như được hưởng lợi ích từ những bài học này rất nhiều. Và chính tôi đã nhận được những phần thưởng mà Chúa luôn dành sẵn cho những cố gắng của mình trong vai trò một người mẹ. Phần thưởng này là những tháng ngày mẹ con tôi được sống bên nhau thật hạnh phúc. (Hết)
Nguyễn Thị Kim Loan