images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Honda Scoopy 50 - Tầng 2 - Kinh nghiệm chọn mua,...
Bạn HLX cho mình hỏi ở Sài Gòn có chỗ nào sửa và bán phụ tùng xe Honda Crea, mình mới bị đụng xe, vỡ cái mặt nạ, muốn tìm chỗ sửa và thay thế.
Cảm ơn bạn rất nhiều :-)
11:54 SA 29/03/2016
Honda Scoopy 50 - Tầng 2 - Kinh nghiệm chọn mua,...
Bạn HLX ơi, mình mới được tặng chiếc Crea, thấy đi rất thích, xinh xắn, êm ả. Nhưng mình nghe bảo xe này phải thay bình nước làm mát thường xuyên. Bạn cho mình hỏi bao lâu thì thay một lần, mang ra chỗ rửa xe là thay được phải không? Cảm ơn bạn!
06:08 CH 17/06/2015
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Nhà mình năm nay thấy vắng nhỉ, ít ai tham gia chụp ảnh Noel và vui Noel cho các bé cùng nhau nhỉ? :(

Vẫn đông em à, mọi người toàn chat trên YM hay PM cho chị đăng ký thôi.
Năm nay có thêm một singledad dẫn theo 1 bé trai 6 tuổi, đã nhận làm chân chụp ảnh phụ chị ốc hương rồi đó.
08:01 SA 11/12/2011
Hội Tiểu Thuyết - Phần 4- Hội của những người...
Thôi quay về với chủ đề sách vậy. Viết vài dòng nè.
THẦY VÀ SÁCH
Thầy Nhật Chiêu giới thiệu cuốn sách mới của thầy "Lời tiên tri của giọt sương" nhân một dịp hội sách của Phương Nam và tặng mình một cuốn.
Bao nhiêu năm rồi thầy vẫn thế, vẫn ánh mắt nheo nheo trìu mến, vẫn rất nhiều học trò nổi tiếng và không nổi tiếng xúm xít vây quanh.
Thầy đã dạy mình yêu văn học Ấn Độ sâu thẳm tâm linh, văn học Nhật Bản u huyền với vẻ đẹp và cái chết. Nhưng không chỉ thế, mỗi giờ dạy của thầy là mỗi giờ phiêu du đến những miền đất văn học khác nhau từ Đông sang Tây. Nhiều học trò đã nói cảm ơn thầy. Mình không biết nói gì khác hơn, cũng lại là một lời cảm ơn.
Lang thang trong hội sách, lại mua linh tinh.
Nguyễn Thị Minh Ngọc, "Ký sự người đàn bà bị chồng bỏ". Bao nhiêu năm nay rồi, cô Minh Ngọc vẫn nặng nợ, quẩn quanh với đề tài gia đình, kể cả sau khi lấy chồng, xuất ngoại.
Nguyễn Quang Thân, "Con ngựa Mãn Châu". Mua để một lần nữa xem thử Nguyễn Quang Thân và cô Dạ Ngân, vợ ông, ai viết dở hơn ai.
Mạc Ngôn, "Bạch Miên Hoa". Vẫn cao giọng, vẫn to miệng như nhiều nhà văn Trung Hoa khác, đó chính là Mạc Ngôn.
Hai cuốn có tính chất phổ thông "Edgar Poe khát khao sáng tạo và hủy diệt" và "Saint - Exupéry cuộc đời và tác phẩm". Mua để đỡ mất công đi tra tiểu sử.
Linh Lê, "Mùa mưa ở Singapore". Mình vẫn hay để ý những người viết trẻ, dù họ viết không hay.
"Thơ Phùng Quán", mua bởi vì ông là Phùng Quán.
"Ngô Kha, ngụ ngôn của một thế hệ" và "Trần Quang Long cuộc đời và tác phẩm". Mua cũng vì là Ngô Kha và Trần Quang Long.
Trường Lưu, "Tiếp nối trang văn". Thỉnh thoảng phải xem lý luận "lề phải".
Phan Thị Thanh Nhàn, "Sự cực đoan đáng yêu". Hồi ức của một nhà thơ nữ không đáng yêu cho lắm.
Laure Adler, "Marguerite Duras". Mình luôn luôn thích bà Duras.
Trương Duyệt Nhiên, "Thủy tiên đã cưỡi chép vàng đi". Thỉnh thoảng cũng thích đọc dòng văn học linglei của các bạn Trung Hoa để giảm stress.
Túm lại, gout đọc của mình giống như cái lẩu mắm với nhiều loại rau, hay như bánh tráng Trảng Bàng cũng với nhiều loại rau.
Nhưng rau xanh thì luôn bổ ích cho sức khỏe mà.
03:42 CH 28/11/2011
Hội Tiểu Thuyết - Phần 4- Hội của những người...
Cả nhà ơi, hôm nay bàn chuyện ngoài sách vở chút nào.
Em gayeu vẫn quyết định leo Fansipan vào dịp 30/4/2012 phải không? Em lên kế hoạch để chị chuẩn bị nhé. Chị cũng quyết định leo Fan lần 2.
Nhà mình có ai tham gia cùng Anth và gayeu không?
03:36 CH 28/11/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Cả nhà thân mến,
Mùa Noel lại đến, theo truyền thống hàng năm, VTK SG lại mở cuộc off cho các mẹ và các bé đi chơi Noel, chụp hình.
Thời gian offline: 6g chiều ngày thứ bảy 17/12/2011.
Địa điểm: dự kiến ở khu trung tâm quận 1, địa chỉ cụ thể sẽ thông báo sau.
Chương trình offline: Cũng như mọi năm, gồm có: tụ tập dắt các con đi bộ, chụp hình. Sau đó cùng đi ăn tối (có thể ghé quán Ngon), rồi lại đi chơi tiếp đến khi nào mỏi chân thì về O:-)
Mời mọi người đăng ký tham dự trên topic này. Thành viên mới nào muốn biết thông tin chi tiết, có thể trao đổi với mình qua Yahoo Messenger là: havan2912, hoặc PM trên WTT.
Mong cuộc đi chơi Noel sẽ vui và đáng nhớ như những năm trước.
03:29 CH 28/11/2011
Hội Tiểu Thuyết - Phần 4- Hội của những người...
Trong ký ức đời người luôn có những ngày kỷ niệm. Trong tình yêu lại càng cần có những ngày kỷ niệm. Ngày gặp nhau lần đầu, ngày nói tiếng yêu nhau, ngày kết hôn, ngày chia tay…
Kỷ niệm nào rồi cũng qua. Tháng ngày có thể không còn nhớ. Hình bóng con người có thể mờ xa. Không phải ai cũng đủ lãng mạn, không phải tình yêu nào cũng đủ lớn để nhớ, để nâng niu, để trân trọng những mốc ngày kỷ niệm.
Nhưng riêng mình vẫn da diết nhớ một ngày, “ngày yêu nhau ngày ấy sẽ không tàn”.
Ngày kỷ niệm

Bế Kiến Quốc

Trong thời gian một đóa ngày đã nở
Ngày yêu nhau ngày ấy sẽ không tàn
Trên trời cao nguyên vẹn một trăng vàng
Giữa cây cành nguyên vẹn nhịp thu sang
Ngày anh hứa tặng em những ngày sau nguyên vẹn
Ngày yêu nhau ngày ấy sẽ không tàn
Và mỗi năm lại một lần hiện lên
Ngày kỷ niệm ngày đầu tiên, ngày ấy
Cứ trở về (bất chấp mọi nguôi quên)
Và cứ nở cho đôi mình cùng hái
Lời yêu mến với em anh nhắc lại
Cho trời cao nhắc lại một trăng vàng
Cho cây cành nhịp thu sang nhắc lại

Ngày yêu nhau ngày ấy sẽ không tàn
Một đóa ngày thắm nở giữa thời gian.
06:23 CH 01/10/2011
Hội Tiểu Thuyết - Phần 4- Hội của những người...
Tình xanh vô tận sóng xanh
Hoàng Chân Y (Hwang Chin - I) (1502 - 1544) là nhà thơ nữ tài sắc của Triều Tiên thời kỳ trung đại. Ở thời đại của nàng, nàng thản nhiên tuyên bố: Hôn nhân chỉ nên kéo dài một thời gian rồi thôi. Nàng sống với người chồng đầu được 6 năm, sau đó nàng ra đi. Có một thư sinh là So Seyang (Thư Thế Nhượng) tuyên bố với nàng rằng đàn ông mà lụy nữ sắc thì không phải là đàn ông. Hoàng Chân Y đề nghị chàng So Seyang sống thử với nàng một tháng. Hết một tháng, Hoàng Chân Y làm một bài thơ phụng biệt. Sau khi nghe xong bài thơ này, So Seyang không muốn ra đi nữa, không muốn làm đàn ông hay trượng phu gì nữa, chỉ cần được sống bên nàng.
PHỤNG BIỆT THƯ THẾ NHƯỢNG
Nguyệt hạ ngô đồng tận
Sương trung dã cúc hoàng
Lâu cao thiên nhất xích.
Nhân tuý tửu tam thương.
Lưu thuỷ hoà cầm lãnh.
Mai hoa nhập địch hương.
Minh triêu tương biệt hậu.
Tình dữ bích ba trường.
Dịch thơ :
PHỤNG BIỆT SO SEYANG
Dưới trăng, lá ngô đồng rụng.
Trong sương, hoa dã cúc tàn.
Chén nồng, ta say tuý luý
Lầu cao, trời bén tấc gang.
Hương mơ lẫn vào sáo trúc.
Nước trôi mát tận cung đàn

Sớm mai đời ta chia biệt
Tình xanh vô tận sóng xanh.
(Nhật Chiêu dịch)
12:38 CH 27/09/2011
Hội Tiểu Thuyết - Phần 4- Hội của những người...
Được một người bạn gửi cho cái truyện ngắn này của Nguyễn Quang Thân.
Post lên cho cả nhà cùng đọc nhé.
ĐĨA XA LÁT NGA
Ðã có rất nhiều nhà văn muốn giải đáp câu hỏi này: con người ta yêu nhau vì cái gì? Cú sét ái tình còn khó giải thích hơn lưỡi tầm sét của ông Thiên Lôi. Nếu tin các truyện diễm tình nhan nhản trên báo hiện nay thì, tình yêu thường bắt đầu trong một buổi chiều buồn (đa số là hoàng hôn), một đêm trăng bên bờ đê, một buổi tan rạp chiếu bóng hay những khung cảnh đại loại thơ mộng như thế.
Còn cuộc tình của tôi lại bắt đầu trong một nhà hộ sinh, bên cái bàn đẻ, mà lại vào lúc nửa đêm.

Vâng, một nhà hộ sinh nửa tư nhân, nửa nhà nước do một bà mụ có nghề, có cơ sở nhà cửa, biển hiệu "trước ngày tiếp quản", sau buộc phải vào công tư hợp doanh vì thời đó nếu không vào thì không biết mua cồn sát trùng ở đâu nữa. Lúc chuyện này xảy ra thì cái nhà hộ sinh ở tỉnh lẻ này đã có trên 50 năm tuổi trong đó có gần 40 tuổi công tư hợp doanh nên chắc các bạn, nhất là các bạn nữ có thể tưởng tượng ra nó thế nào rồi. Những bức tường nửa thế kỷ không quét vôi, những chậu men lavabô vàng úa, chỉ có những cái foóc xép bằng inốc là chưa han rỉ tuy không ai thống kê nó đã làm đần độn mất bao nhiêu thiên thần trẻ em. Không phải nhà đỡ đẻ này không ăn nên làm ra mà bỏ bê những thứ đó. Cái chính là vì bà mụ chót trương biển hiệu "sage femme tốt nghiệp tại Paris" nên bà không muốn thay mất những thứ gì có nhãn hiệu Pháp quốc, kể cả nước vôi vàng thuộc địa bên ngoài tường bao. Bà sợ nhà hộ sinh nổi tiếng của bà mất "din" dù chính bản thân bà cũng đã về với Chúa và cô con gái tiếp thu cơ ngơi của mẹ.
Người sau này tôi yêu đang nằm trên bàn đẻ, ngay sát cạnh vợ tôi, cũng nằm trên một bàn đẻ khác cạnh đó. Tôi là một ông lính kiểm lâm, quanh năm lặn lội và đánh nhau với bọn lâm tặc trên rừng, sáu tháng không hề ghé qua nhà. Vậy mà khi tôi về thăm thì vợ tôi đã có một cái bụng ba tháng, nhỉnh hơn cái nồi áp xuất Nga một tý. Cô ấy khóc lóc, van xin. Tôi hỏi: "Ngủ với thằng nào?" Cô ấy bảo không biết tên thật của nó và nó lặn mất tăm rồi. Thì ra, nó tự nhận là giám đốc một công ty thương mại, khai đại một cái tên Mít hay Xoài nào đó, đến nhà vợ tôi với cái áo sơ mi trắng bong túi trước nít chặt đôla (cũng có thể là đô la âm phủ) vài miếng xà bông Luz làm quà ( thật tiếc cho hãng Luz, giá như họ biết thêm vào quảng cáo dòng chữ: Luz thơm quên cả chồng thì chắc là ấn tượng lắm) ông ta đã có ngay quyền làm chồng và làm cha. Tôi còn biết nói thế nào nữa? Tôi bảo cô ấy: "Thôi, cứ yên tâm tĩnh dưỡng mà sinh đẻ cho mẹ tròn con vuông. Ðiện trước mấy ngày, tôi về!" Và hôm ấy, nửa đêm, tôi đưa vợ tôi đến nhà hộ sinh đã từng có một bà mụ sinh thời "tốt nghiệp tại Paris". Nếu bổ sung thêm một sự khác nhau nho nhỏ giữa cái nhà hộ sinh này với những bệnh viện phụ sản hiện đại là người chồng hay người nhà, không cần mặc áo bờlu, không có nhiệm vụ gì cũng được tự do thoải mái vào phòng, đứng cạnh người đẻ lúc vượt cạn. Khi tôi cùng ngồi trên xích lô đưa cô ấy đến, người ta hối chúng tôi vào phòng ngay và cũng hối hả thay một cái váy "bà bầu" vải phin trắng cho cô ấy trước mặt tôi. Cô hộ lý bảo: "Còn lạ gì nữa mà ngượng?" Tôi ngượng vì chuyện khác. Lát sau, một cô gái bụng lặc lè, từ đi vào phòng và leo lên bàn đẻ thứ hai. Cô ta nhăn nhó "như đàn bà đau đẻ" nhưng không một tiếng rên, khác hẳn vợ tôi. Tự dưng lúc bấy giờ tôi có một ý nghĩ: vợ tôi kêu la ầm ĩ vì có tôi ở bên cạnh còn cô sản phụ này chắc không có ai cho nên chẳng kêu la làm gì. Cũng như với vợ tôi, cô hộ lý cũng thay cho cô gái mới đến một cái váy phin trắng và bỗng chốc trên hai cái giường sát cạnh nhau, hai người đàn bà vì đau đớn nên không giữ gìn gì nữa, co đầu gối lên và rên la. Tôi đỏ mặt, định quay ra không ngờ đụng ngay bà bác sĩ bước vào. Bà ấy bảo: "Ði đâu ông anh? ở lại mà lo liệu rồi còn động viên vợ chứ?" Sực nhớ ra điều gì, bà nghiêm mặt hỏi: "Cái nào là của anh đây" Có lẽ bà ấy ám chỉ cái thai. Không hiểu sao, có lẽ bối rối vì ngượng, tôi không trả lời. Thực ra, như độc giả đã biết, chẳng cái nào là của tôi cả. Bà bác sĩ không nói gì.
Tôi ở trong phòng đỡ đến sáng. Vì có hai ca sinh gần như cùng một lúc, chỉ mỗi cô hộ lý với bà bác sĩ nên tôi rất đắc dụng. Bà bác sĩ nhờ tôi bỏ nhau vào túi nilông rồi mang ra thùng rác, đốt kim tiêm, bế hai đứa trẻ ra phòng hậu sản đặt chúng vào những cái cũi trẻ sơ sinh, những công việc không thể chối từ và vốn là lính rừng tháo vát, tôi vừa ngoan vừa rất được việc. Không những tôi phải làm những việc phục dịch cho vợ tôi mà với cả cô sản phụ chưa quen biết nữa. Khi cả hai đã "mẹ tròn con vuông" và được chuyển xuống phòng "hậu sản" thì tôi đứng không vững nữa. Mọi người trong nhà hộ sinh cũng quá bận nên cũng chẳng ai hỏi han xem vì sao tôi lại đến đây để phục vụ những hai người đàn bà sinh đẻ. Chỉ có cô y tá, khi hai tay hai đứa bé đỏ hỏn một trai một gái từ phòng sinh đi ra, trêu tôi: "Ông căn thế nào mà cả hai lại đi đẻ một ngày, lại đủ cả nếp lẫn tẻ, tài thế!" Tôi im lặng nhận liều một lời khen.
Tại nhà hộ sinh này sản phụ chỉ được nằm lại không quá hai ngày nên đến chiều ngày thứ hai tôi đã thuê xích lô đưa bà vợ tôi về nhà. Cô gái được tôi chăm sóc vẫn không thấy có ai lai vãng. Tôi cũng không muốn tò mò đến hoàn cảnh của người ta nên làm như không quan tâm. Mình phục vụ cô ấy mấy ngày thế là quá đủ. Nhưng khi thấy vợ tôi dọn chỗ và cả hai vợ chồng tôi rối rít chuẩn bị đưa bé về nhà thì tôi đọc thấy trong mắt cô gái một nỗi kinh hoàng thực sự. Ðiều ấy có nghĩa là cô không còn ai để nhờ vả trong khi hai mẹ con phải nằm lại đây, có nghĩa là không biết làm sao để ra về được ổn thoả. Và tôi thấy cô ấy khóc. Tôi lạnh lùng nhận vài lời cám ơn của cô ta, nhận luôn cả số tiền cô nài nỉ "thanh toán" lại với tôi trong mấy ngày cô nhờ tôi mua cái này cái nọ. Tôi, vợ tôi và cháu bé (không phải con tôi) ra về.
Khi một người chồng bị phản bội như tôi, người ta thường nghĩ gì tôi không biết. Nhưng với tôi, mấy tháng nay trong đầu tôi chỉ còn một phản ứng duy nhất: tôi có quyền. Vâng, khi vợ tôi đã đi trước một bước, làm được việc cô ấy thích làm thì tôi cũng có quyền của tôi chớ? Xin đừng trách tôi nhỏ nhen. Chỉ biết nghĩ như thế tôi mới có thể bình tĩnh và được mọi người khen là mát tính sau khi chuyện tầy đình trong nhà tôi xảy ra. Khi nhận tiền "thanh toán" và những lời cám ơn của cô gái, trong đầu tôi đã có một ý nghĩ: tôi sẽ trở lại ngay, tôi có quyền.
Thu xếp xong cho hai mẹ con, tôi trở lại nhà hộ sinh. Cô y tá được mọi người gán cho cái tên " hộ pháp" đang chống hai tay vào hông làm ầm ĩ bên giường cô gái tội nghiệp. Cạnh đó một người đàn bà bụng chửa vượt mặt đang đứng chống tay vào tường kêu rên. "Cô tròn cô vuông rồi thì về. Giường hết sạch rồi, chúng tôi thu xếp cho khách thế nào đây?" Tôi hiểu ra, bước tới trước mặt "hộ pháp":"Tôi đến đón cô ấy đây" Hộ pháp cười rất tươi: "Xin anh cả tiền viện phí". Ði xe máy bên cạnh chiếc xích lô của hai mẹ con, tôi nghĩ: "Tôi đón thêm một bé không phải máu mủ của tôi về nhà thì cũng chẳng đau khổ được hơn. Tôi đã tới tột cùng đau khổ rồi." Kinh dịch nói đại ý: đau khổ đầy tràn thì sẽ tới niềm vui!
Vợ tôi không có phản ứng gì. Có lẽ cô ấy đã biết tính tôi, lặng lẽ chấp nhận tỷ số một đều. Còn tôi thì tận dụng hết mười ngày phép để làm nốt nhiệm vụ một nhà từ thiện, một ma xơ đầy lòng trắc ẩn. Hai đứa bé lớn dần lên trong nhà tôi mà không hề biết có một cơn bão đang chuyển động trong đáy lòng của ba con người chắc chúng không hiểu nổi. Ðến ngày thứ năm, cô gái đã đi lại được khá bình thường. Cô ngỏ ý muốn đi chợ. Cô bế đứa bé sang giường vợ tôi và ra đi. Tôi không nài cô cầm tiền. Cô có tiền và chắc cũng muốn "thanh toán" nợ nần bằng bữa chợ. Trưa hôm đó, sau khi lên Uỷ Ban lấy được con dấu đỏ, tôi trở về nhà, và sửng sốt nhìn thấy trên mâm cơm giữa các đĩa thức ăn nấu công phu, một đĩa xa lát Nga. Tôi đã từng tốt nghiệp nghề rừng ở đại học I-a-cút tuy ở đó các thầy không dạy tôi phải bắn bọn lâm tặc ở chân hay trên ngực. Một cuộc đời hiện ra, tuổi thanh xuân, du học, rừng xibêri, tình yêu, tuyết trắng và thịt hun khói. Và người sản phụ trẻ không ai săn sóc ngồi đối diện bỗng trở nên khác hẳn. Nỗi cô đơn không còn làm đôi mắt cô tối sầm như mọi hôm. Chắc hẳn cô ta vui vì biết tôi đang vui. Chiều hôm đó, tôi quyết định ngồi với cô một lúc trên một khúc gỗ mục ngoài sân và hỏi chuyện cô. Vợ tôi à ơi ru con trong nhà. Chắc cô ấy cũng đang nhớ tới người tình mặc áo sơ mi trắng và thơm mùi xà bông Luz.
Một chuyện tình khá "thời đại": chung vốn đi Nga làm ăn, yêu nhau, giấu không cho người yêu biết mình có thai vì "sợ nó bắt phá" mất. Một sáng tỉnh dậy không thấy ai quanh mình ngoài cái thai vượt mặt trong bụng và vài ngàn mỹ kim trong người. Vốn liếng chung đã được ông "người yêu" chuyển thành đô sạch sành sanh và biến mất. Người ta bảo ông ta về nước trong chuyến máy bay ngày hôm đó. Thế là về và đi tìm chàng Ðông Gioanh, may ra còn kịp đến nhà hộ sinh. Tứ cố vô thân.
Trưa hôm đó tôi ăn hết đĩa xa lát Nga một mình. Tôi chắc cô ấy đã hỏi dò ai đó biết tôi từng ở Nga và chút hành động đầy nữ tính để trả ơn người đàn ông "trượng phu" đã dám đón về nhà mình để hầu hạ hai đứa trẻ không phải con mình và một người đàn bà không quen biết. Các bạn sẽ tưởng tượng được tôi cảm động như thế nào vì từ ngày có vợ đến nay, tôi vẫn phải tự khâu lấy những chiếc khuy đứt của mình. Khi người ta không yêu chồng thì chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.
Chúng tôi lỵ dị sau đó một năm. Tôi chờ và chính vợ tôi đã khởi động mọi thủ tục. Nàng có thể đã ân hận nhưng quá biết tính nết tôi, nàng cho rằng sự "bỏ qua" của tôi chẳng qua chỉ là một hình thức đối xử. Chi bằng đã không yêu thì chẳng cần níu kéo. Tôi đồng ý để nhà lại cho vợ tôi, con của nàng và ba khối gỗ hồng sắc mua từ mấy năm trước đang chất đống đầu hồi định làm một cái isba kiểu Nga ở góc vườn. Không ngờ gỗ lại bền hơn giấc mộng gia đình của tôi. Có lẽ đó là gỗ của một anh lính kiểm lâm.
Trước đó tôi đã đón hai mẹ con người đàn bà đã làm tôi cảm động vì một đĩa xa lát Nga lên rừng. Ðơn giản vì nàng không biết ở đâu, về đâu và cũng vì tôi muốn thế. Ðất rộng, người thưa, gỗ không thiếu, tha hồ ở. Thằng bé rất kháu, lớn nhanh trên đất rừng và khi nó bắt đầu gọi tôi bập bẹ mấy tiếng "bố, bố" gian lận thì tôi cưới nàng. Không thể nuôi sự dối trá quá lâu. Tôi nghĩ thế.
05:01 CH 24/09/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Welcome các bạn mới!
04:48 CH 24/09/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Chào cả nhà.
Mình thông báo về kế hoạch đi chơi Trung thu:
Sau khi duyệt một vòng các rạp phim thì thấy không có phim nào hợp với các con cả. Phim “Điệp viên nhí” thì lớn quá, phim “Xì Trum” thì chiếu lâu rồi và nhiều con xem rồi. Vậy nên việc đi xem phim tùy thuộc vào các mẹ, Ban tổ chức không mua vé xem phim nữa.
Hẹn gặp mọi người vào lúc 5g chiều ngày thứ bảy, 10/9/2011 tại Công viên Tao Đàn, phía bên đường Trương Định, chỗ sân chơi cát cho các con.
Lưu ý: Mang theo đèn lồng để rước (và bánh trái nếu có).
Sau đó, lúc 7g tối, mình đến quán Ngon ăn tối. Em Kim tóc huyền đã book chỗ ở quán Ngon, 160B Pasteur.
Phương án dự phòng nếu trời mưa: Chúng mình không ra công viên Tao Đàn mà đến nhà vui chơi trẻ em TiniWorld ở 218B Pasteur, quận 3.
10:11 SA 09/09/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
@ Welcome tất cả các bạn mới. Mong các bạn PM cho mình số điện thoại hoặc là nick YM để tiện liên hệ.
Về thời gian và chương trình tổ chức thì sau khi tham khảo ý kiến mọi người qua điện thoại hoặc là chat trên YM, đa số mọi người ủng hộ chương trình 2. Tức là đi xem phim, đưa các nhóc đi rước đèn, và đi ăn tối. Thời gian là vào chiều thứ 7, ngày 10/9/2011.
Kim tóc huyền đang lo tìm một quán ăn, có thể trên đường Nguyễn Trãi, có chỗ cho các em bé chơi trên lầu.
Mình đang xem phim nào phù hợp để thông báo cho mọi người cùng đi.
Chúc mọi người một tuần lễ vui vẻ.
12:21 CH 05/09/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Welcome các bạn mới vào ngôi nhà của VTK SG.
VTK SG đã thành lập 4 năm, chúng mình thường xuyên gặp nhau ngoài đời, hầu như tuần nào cũng gặp, nên 888 nhiều ở ngoài mà ít vào topic. Các bạn mới thông cảm nhé.
Rất mong các bạn tham dự offline Trung Thu. Trước đó thì chắc sẽ có 1 buổi off tại Ốc Đào, cũng rất mong các bạn tham dự để làm quen. Thời gian mình sẽ thông báo sau trên topic.
:Rose:
11:19 SA 15/08/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Chào cả nhà,
Trung Thu sắp đến rồi, nên mình vào đây xin ý kiến cả nhà về việc tổ chức Trung Thu cho các bé nhà mình.
Thời gian tổ chức: Ngày thứ bảy, 10/9 (13 âm lịch) hoặc chủ nhật, 11/9 (14 âm lịch)
Mình dự định 2 chương trình, các bạn xem và cho ý kiến nên chọn chương trình nào:
Chương trình 1, theo truyền thống thì mình off ở Văn Thánh từ 10 g sáng đến chiều, có rước đèn Trung Thu cho các bé vào lúc tối, khoảng 6, 7g, sau đó kết thúc.
Chương trình 2: buổi chiều cho các bé đi xem phim, sau đó ra Tao Đàn rước đèn và cuối cùng chọn 1 quán ăn nào đó để cùng liên hoan.
Mọi người có sáng kiến thêm gì không ạ? Mời đóng góp để mình thống nhất lại 1 chương trình và chuẩn bị thật tốt cho các bé.
10:41 SA 15/08/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Chào cả nhà. Mình cần tư vấn của các mẹ SG, đã post lên box chuyen doi roi nhưng có vẻ ít người vào nen mình post lên đây nhờ các mẹ tư vấn giúp mình với:
Mình rât thích cuộc sống ở SG nên dự định chuyển vào SG sau khi li hôn để 3 mẹ con bắt đầu cuộc sống mới, quên đi những kỷ niệm buồn, tránh xa những lời xúc xiểng của bố mẹ chồng, đàm tiếu của hàng xóm, than thở của bố mẹ đẻ... và có nhiều cơ hội việc làm để kiếm tiền nuôi con.
Người thân: mình ko hề có họ hàng người thân trong SG, chỉ có 1 vài người bạn. Thời gian đầu chắc sẽ nhờ bà ngoại vào ít tháng, sau đó mình sẽ phải tự xoay xở. Đây là chuyện rất đáng suy nghĩ vì những lúc mình ốm đau sẽ chẳng có ai đỡ đần.
Công việc: sẽ xin khi chuyển vào đó. Với kinh nghiệm làm việc đã có mình tin cũng sẽ sớm xin đc việc với mức lương ko dưới 10 tr. Tổng các khoản thu nhập khoảng 15 tr có đủ cho 3 mẹ con ko ?
Nhà ở: mình tính mua nhà chứ ko đi thuê, khoảng 2 tỉ có mua đc can hộ chung cu moi ở các quận trung tâm SG ko các mẹ ?
Trường học cho con: cái này minh lo lắng nhất. Bé lớn hiện đang học trg Amsterdam, đây là niềm tự hào và nỗ lực của con. Vì vậy mình thấy rất có lỗi khi con ko đc tiếp tục học ở ngôi trg mơ ước nữa. Mình nghe nói trg Trần Đại Nghĩa tương đương với trg Ams ở HN nên muốn xin cho con vào trg này. Mẹ nào kinh nghiệm chuyện này bầy cho mình với nhé. Nếu con ko đc vào TDN ko biết mình có đủ quyết tâm chuyển vào SG ko nữa, mình thấy có lỗi với con lắm.
Đây là quyết định rất lớn và gần như sẽ ko có đường rút. Nhờ các mẹ tư vấn cho mình với các điều kiện trên thì việc chuyển vào SG có ổn ko nhé. Cảm ơn các mẹ nhiều.

Chào bạn,
Ở VTK SG cũng có một số bạn là từ Hà Nội chuyển vào SG sau khi ly dị. Thời gian đầu cũng có nhiều khó khăn, nhưng đều thích ứng được bạn ạ. Nên mình nghĩ sẽ không đáng lo chuyện này.
SG cũng là một thành phố dễ sống hơn Hà Nội, giá cả rẻ hơn, nên thu nhập khoảng 15T cho 3 mẹ con, mình nghĩ là đủ sống. Ăn thua là do cách mình chi tiêu thôi mà.
Khoảng 2 tỷ thì mua cũng được tương đối gần trung tâm bạn à, chứ không phải ở ngay trung tâm đâu, nhưng còn tùy chung cư loại gì và diện tích nữa. Bạn có thể tham khảo trên mạng hay báo chí về mấy căn hộ loại này.
Về trường học, bạn có người quen ở trường Trần Đại Nghĩa không? Mình sẽ nhờ hỏi thử trường hợp của bạn. Mình nghĩ là học trường Am thì chuyển vào Trần Đại Nghĩa chắc cũng có thể được, nhưng để chờ trả lời xem sao đã. Với lại người ta sẽ còn tùy vào hồ sơ học sinh mà xem xét bạn ạ.
Vài lời với bạn, chúc bạn vui và có quyết định sớm.
10:35 SA 15/08/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Cả nhà ơi.
Trong tuần sau mọi người có rảnh không? Ốc Đào không nhỉ?
Để ngày mai đầu tuần gọi điện thoại cho mọi người nhé.
Chúc mọi người một tuần mới vui vẻ.
07:07 CH 18/07/2011
Hội Tiểu Thuyết - Phần 4- Hội của những người...
Mình mới đi Đà Lạt về tối nay.
Chúc mừng sinh nhật muộn 3 thành viên của HTT: gà rù, 2ku và Hạnh Carmen.
Thứ 6 ngày 22/7 mình ra HN. HTT gặp nhau nhé. Mình có quà cho những người sinh tháng 7, hì hì.
07:01 CH 18/07/2011
Hội những người yêu thích lịch sử
Theo “Chuyện lạ khoa cử Việt Nam”:

Có một thầy giáo tuy sách vở rất ít đề cập đến, song sự nghiệp giáo dục của ông lại hết sức vẻ vang, xứng đáng giữ vị trí hàng đầu trong sự nghiệp đào tạo nhân tài cho đất nước! Đó là trường hợp thày đồ Trần Ích Phát, quê ở làng Triều Dương, huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, một nhà sư phạm tài năng giữ kỷ lục về số lượng học trò đỗ trạng nguyên, bảng nhãn, thám nguyên trong lịch sử khoa bảng nước ta.

Theo một số tư liệu ít ỏi còn lại thì tự thuở nhỏ, ông Trần đã tỏ ra rất thông tuệ. Hễ nghe nhìn thấy cái gì mới lạ dù chỉ một lần là đã nhớ nhập tâm ngay. Tuy mãi 10 tuổi mới được đến trường, nhưng đến tuổi 15 thì các sách vở thi ca, kinh nghĩa… đương thời ông đều đọc hết và nức tiếng văn chương trong thiên hạ. Vào niên hiệu Thái Hòa, triều vua Lê Nhân Tông (1443-1453), có tổ chức các khoa thi hương. Ông Trần Ích Phát dự thi và đã đỗ đầu (giải nguyên). Kế tiếp 2 khoa thi hội vào năm Mậu Thìn (1448) và năm Nhâm Thân (1452), ông Trần đi thi tiếp, song không đỗ.

Thấy con đường khoa hoạn bất trắc, không toại nguyện, ông về quê mở trường dạy học. Học trò khắp nơi, thế hệ này tiếp thế hệ khác, nghe tiếng đã tìm đến xin được thụ giáo thày Trần rất đông.Có một điều tuy sách vở xưa ít đề cập đến nhưng không khỏi làm chúng ta ngạc nhiên và bái phục, đó là riêng số học trò do thầy Trần Ích Phát đào tạo đã có tới 67 người đỗ đại khoa, từ tiến sĩ trở lên. Trong số này riêng bậc “Tam khôi” đã có 3 trạng nguyên, 4 bảng nhãn và 10 thám hoa lang, được ghi chép rõ ràng trong sách vở.

Tính ra trong lịch sử các khoa thi đình dưới chế độ phong kiến Việt Nam thì chỉ có 48 người chiếm được học vị trạng nguyên (có một số tài liệu ghi 45 người). Trong khi đó riêng thầy Trần Ích Phát đã đào tạo được 3 trạng nguyên. Đó là Vũ Kiệt, người huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh bây giờ, đỗ trạng nguyên khoa thi năm Nhâm Thìn, niện hiệu Hồng Đức thứ 3 (1472). Người thứ 2 là Trần Sùng Dĩnh, quê huyện Nam Sách, tỉnh Hải Dương, đỗ trạng nguyên khoa thi Đinh Mùi, niên hiệu Hồng Đức thứ 18 (1487). Và người thứ 3 là Nghiêm Viện, quê huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh, đỗ trạng nguyên khoa thi năm Bính Thìn, niên hiệu Hồng Đức thứ 27 (1496). Vậy là một thầy giáo trong quãng đời ngắn ngủi của mình đã đào tạo được 3 trong tổng số 48 trạng nguyên của cả nước (phải trải qua hàng trăm năm thi cử mới tuyển chọn được), thì quả là một kỳ tích!

Một điểm khá đặc biệt nữa rất hiếm thấy trong nền khoa bảng nước ta là ở 2 khoa thi đình năm Hồng Đức thứ 18 và thứ 27, tất cả bảng Tam khôi (từ thám hoa, bảng nhãn đến trạng nguyên) đều do học trò của thầy giáo họ Trần này độc chiếm!

Cụ thể, khoa thi năm Đinh Mùi, triều Lê Thánh Tông (1487), ngoài Trần Sùng Dĩnh chiếm trạng nguyên nhất bảng, thì người đứng thứ 2 là bảng nhãn Nguyễn Đức Huấn (người huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương) và người đứng thứ 3 là thám hoa Thân Cảnh Vân (quê ở Yên Dũng, tỉnh Bắc Ninh) cũng đều là học trò của thầy Trần Ích Phát. Đến khoa thi năm Bính Thìn, cũng dưới triều vua Lê Thánh Tông (1496) thì toàn bảng tam khôi cả 3 người cũng là học trò của thầy giáo họ Trần. Đó là Nghiêm Viện đỗ trạng nguyên, Nguyễn Huân (người Võ Giang, tỉnh Bắc Ninh) đỗ bảng nhãn và Đinh Lưu Kim (người Thanh Lâm, tỉnh Hải Dương) đỗ thám hoa.

Điểm rất thú vị nữa là nhiều học trò của thầy Trần Ích Phát chiếm bảng vàng khi tuổi đời rất trẻ. Chẳng hạn như Vũ Kiệt, đỗ trạng nguyên năm 21 tuổi. Trần Sùng Dĩnh đỗ trạng nguyên năm 23 tuổi. Nguyễn Huân đỗ bảng nhãn năm 21 tuổi, Đinh Lưu Kim đỗ thám hoa khi mới 18 tuổi. Thân Cảnh Vân đỗ thám hoa năm 25 tuổi…
06:58 CH 17/07/2011
Hội những người yêu thích lịch sử
Câu hỏi của bác 3Boom: Trong danh sách trạng nguyên Việt Nam ai đứng đầu, ai đứng cuối theo thời gian. Và ai được nhiều giải Trạng nguyên nhất (tất nhiên là do đi thi, chứ không phải được vua ban thưởng)
Theo cuốn “Những chuyện lạ trong thi cử thời xưa ở Việt Nam” thì:
Khoa thi nho học Việt Nam lần đầu tiên được tổ chức dưới Triều Lý Nhân Tông, niên hiệu Thái Ninh thứ 4 (1075), gọi là Nho học tam trường. Lê Văn Thịnh trúng tuyển đỗ nhất. Nhưng mãi tới triều Trần Thái Tông, niên hiệu Chính Bình thứ 16 (1247), mới đặt ra Tam khôi, gồm 3 bậc: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa. Khoa thi này đã lấy đỗ 48 người, trong đó có vị trạng nguyên đầu tiên của nước ta là Nguyễn Hiền (1234 - ?).
Qua 63 kỳ thi Đình, lẫy đỗ được 45 vị trạng nguyên và đến khoa thi năm Bính Thìn, niên hiệu Vĩnh Hựu thứ 2 (1736) đời Lê Ý Tông, thì người đỗ trạng nguyên là Trịnh Huệ (tức Trịnh Tuệ) (1701 - ? ). Tuy sau khoa thi này, dưới triều Lê Trung Hưng, có gần hai chục lần thi Đình nữa, song không có ai đỗ trạng nguyên.
Còn dưới triều Nguyễn, từ khoa thi Đình năm Nhâm Ngọ triều Minh Mệnh thứ 3 (1822) đến khoa thi Đình cuối cùng của chế độ khoa cử Việt Nam dưới thời phong kiến, được tổ chức vào năm Kỷ Mùi, niên hiệu Khải Định thứ tư (1919) thì không có vị trạng nguyên nào, vì triều Nguyễn chỉ lấy bảng nhãn trở xuống.
Vậy Nguyễn Hiền là người đầu tiên và Trịnh Huệ là vị trạng nguyên cuối cùng của chế độ khoa cử nước ta thời phong kiến.
Nguyễn Trực ( 1417 - 1474 ) có tên chữ là Công Dĩnh, tên hiệu là Hu Liêu, người làng Bối Khê, huyện Ứng Thiên, trấn Sơn Nam ( nay thuộc huyện Thanh Oai , Hà Sơn Bình ). Đỗ Trạng nguyên khoa Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bảo thứ 3 (1442), đời Lê Thái Tông. Làm quan đến Hàn lâm viện Thị giảng, đi sứ nha Minh gặp khi thi hội, ứng chế ông lại đỗ đầu. Người đương thời gọi Nguyễn Trực là Lưỡng quốc Trạng nguyên - Trạng nguyên hai nước.
05:01 CH 07/07/2011
Vầng trăng khuyết Sài gòn - ngôi nhà vui vẻ -...
Cả nhà ơi,
Chủ nhật tuần này mình lại đi Ốc Đào tiếp nhé. Trưa Chủ nhật ngày 3/7/2011.
Ốc Đào thì đã quá quen thuộc với mọi người rồi. Nhưng các bạn thành viên mới có thể chưa biết, muốn tham gia cùng thì xin xem link sau:
http://www.5giay.vn/showthread.php?t=2165347
http://partyinsaigon.com/quang-cao/Oc-Dao-391.html
Thành viên mới nào muốn đi, có thể PM cho chị ốc hương xin số điện thoại hoặc PM cho mình nhé.
05:45 CH 30/06/2011
a
Anthology
Bắt chuyện
4.5kĐiểm·8Bài viết
Báo cáo