images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Giọng hát Việt 2015 đêm đầu tiên chính thức lên...
mơi mốt đổi tên thành giọng hát Bắc Việt thì đúng hơn tại vì tập này hông đào đâu ra 1 thím miền Nam nào hết, tưởng thím hát nhạc que hương là miền Nam ai dè lúc noi chiện cũng dân ngoài đó, mà công nhận thím đó hát hay hơn thím Lệ quyên gấp nhieu lần mà cũng đẹp nữa, giọng hay hơn thím Hà Vân xfactor xa


Đường xa ướt mưa! Ở Sài Gòn hay trong Nam mà ra Hà Nội thi thì hơi oải. Hy vọng lần sau dời trường quay vào SG thì thí sinh trong Nam đông hơn.
02:59 CH 11/05/2015
Khán giả bức xúc với “thảm họa dịch” trên VTV 1...
Em thuyết minh hôm ý chắc là em củ Sâm :14: (nhớ vụ dịch bừa của củ Sâm năm nao :)))


Sếp thế nào, nhân viên thế đó.
Sếp củ sâm thì nhân viên củ khoai.
webtretho
03:32 CH 10/05/2015
Giọng hát Việt 2015 đêm đầu tiên chính thức lên...
À há, Đàm Mĩ Hưng không ưa Đàm Vĩnh Hưng!

:D
webtretho
03:20 CH 10/05/2015
Chỉ cần một bài hát là bất tử
Nhạc Mỹ, nhất là nhạc từ dân da đen ra mới là phát súng đầu cho thời kỳ nhạc trẻ rock n roll, blues và jazz mới đúng. Nhạc Anh hồi 60 cũng từ ảnh hưởng của Mỹ mà ra, The Beatles trước khởi đầu British Invasion những năm 60 cũng ngồi há mồm thần tượng Bob Dylan, Elvis và Chuck Berry. Khoảng những năm 50-60 thì Mỹ đã có khá nhiều ca nhạc sĩ lớn như Bob Dylan, Buddy Holly, Elvis, Chuck Berry, BB King, Billie Holiday, Johnny Cash rồi. Chỉ sau khi Beatles xuất hiện, làm 1 cuộc British Invasion thì nhạc Anh mới lấn lướt nhạc Mỹ thôi. Mà đó là sau 1963 rồi. Trước đó thì Anh làm gì có nghệ sĩ nào mà nổi được như tầm Elvis mà đòi lấn át được Mỹ.

Thật chứ mình nghe chém về nhạc Âu Mỹ kiểu bác AnVuong mình nhức đầu lắm :)).

Ý kiến của bạn cũng có phần đúng nhưng không 100%. Thời kỳ đầu 1960 không biết avalance ra đời chưa, tôi thì chưa. Nhưng theo nhận xét của ông cậu tôi thì thời đó người Việt chỉ nghe nhạc Pháp (nếu nghe nhạc ngoại) chứ không biết nhạc Anh hay Mỹ. Dù rằng có biết Elvis Presley hay Beatles nhưng chủ yếu là đọc lại trên báo chí thôi. Từ khi người Mỹ qua VN, 1965, khi đó ông cậu tôi học cấp 2, mới biết sơ sơ vài bài nhạc Anh hay nhạc Mỹ đến những năm cuối thập niên 1960 thì ông bỏ nghe nhạc Pháp, (nhạc Pháp ở đây là nhạc người Pháp nghe kể cả nhạc Tây ban Nha) chính xác là ít nghe đi, vì nhạc Pháp như ông nói không có nhiều trào lưu, phong cách mới , họ ít cách tân lối chơi.
Kể từ những năm 1966 trở đi thì nhạc Mỹ và Anh được nghe nhiều. Nhất là Beatles và Beegees từ đó người ta ít nghe nhạc Pháp hơn.
NÓi chung, mấy bài như Stand by me ra đời vào thời kỳ người Việt không mấy ai biết đến nhạc Mỹ hay Anh.
Mỗi người mỗi ý kiến, vì là hậu sinh nên người ta chỉ nói qua sách vở là chính, còn tôi căn cứ vào những người lớn tuổi mà thời đó còn trẻ họ kể lại. Cũng như người viết trên wikipedia thì nói Guns N Roses là ban nhạc hardrock trang mạng nhạc rock khác lại xếp Guns N Roses vào loại pop metal, rồi có nhiều người ý kiến rằng Guns N Roses là ban hard rock với nhiều thể loại pha tạp như blues, glam metal,.... Ý kiến nào cũng đúng, vì nói gì thì cũng là ban nhạc rock thôi và rock hay metal đều được xếp vào rock n' roll fame house như Led Zeppelin, mình nghe để hiểu biết thêm chứ không để chỉ trích là nhức đầu.
Nếu không hài lòng thì next có sao đâu.
01:54 CH 06/05/2015
Chỉ cần một bài hát là bất tử
Elvis Presley là người khởi xướng ra một phong cách trình diễn nhạc rock. Đó là điều tôi đã nói. Nhưng làn sóng Beatles tràn sang Mỹ làm Elvis lu mờ, sau này còn có Rolling Stones,... nên nhạc Mỹ đầu thập niên 1960 chưa thật sự mạnh. Chứ không phải là không có người tài. Tôi chỉ nói là nhạc Anh lấn lướt hơn, nên hiểu lấn lướt hơn là được nghe nhiều hơn do đài phát nhiều chứ không nên hiểu theo nghĩa chủ quan của mình. Nhạc Pháp người Việt nghe nhiều hơn nhạc Mỹ thời đó. Không biết Avalanche ở miền bắc hay miền Nam. Nếu ở miền nam và được tiếp xúc với giới văn nghệ sĩ hoặc mấy người lớn tuổi nghe nhạc một thời thì thấy. Nhà báo Danh Đức của báo Thanh Niên trước đây hay viết mục âm nhạc. Ông học trường tây với Tuấn Ngọc nên thỉnh thoảng cũng có mấy bài hoài niệm về nhạc Pháp thời đó với F. Halliday hay Sylvie Vartan, Adamo,......xưa hơn thì có Dalida hay Edith Piaf Tuy nhiên, chiến tranh leo thang người Mỹ vào miền Nam nhiều du nhập âm nhạc theo. Nên dân miền Nam thời đó bắt đầu biết đến Beatles, Moonkeys, Beegees,....hay ca sĩ Bob Dylan, Ray Charles,... mấy ban nhạc của Anh và Mỹ dần dần dân miền Nam nghe nhạc ngoại biết đến hết. Sau 75 thì coi như cụt, thỉnh thoảng bọn thủy thủ viễn dương đem lậu vào dĩa nào,băng nào thì biết cái đó thôi.
Elvis Presley nổi lên từ thập niên 1950. Người Mỹ rất sùng thần tượng này. Nhưng với người nước ngoài thì họ cũng ít để ý biết thì biết nhưng không sùng bái như người Mỹ, vì nhạc ông chỉ nghe được một số bài thôi.

Nhưng từ nửa cuối thập niên 1960 thì nhạc Mỹ ở miền Nam bắt đầu được nghe nhiều hơn nhạc Pháp do lính Mỹ đưa vào băng dĩa, đủ thứ thêm đài FM của quân đội Mỹ có mục âm nhạc phát hàng ngày người Việt mở nghe nên biết cả.
04:50 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
binbin lại chém gió phần phật rồi hi,hi,... Lúc thì nói nhạc Nga thế kỷ 19 phát triễn số 1 dẫn đầu thế giới lúc thì nói như thế này
1 - Ý thời đó chỉ là đất sống của lĩnh vực opera thôi, còn trung tâm âm nhạc châu Âu TK19 tập trung ở Vien, Áo- Đức.

Cứ gú gồ nên lẫn lộn lung tung cả. Post nhạc Nga mà không nghe cứ thấy USSR thì đưa lên ai dè bản dở ẹt họ than tệ mạt thì mới đi tìm bản khác hi,hi,....
thấy cũng tội cho binbin suốt ngày chém gió phần phật, cả ngày đi hỏi cụ gú gồ rồi chê người ta dốt.:)
04:30 CH 05/05/2015
‘Bỏng mắt’ với trang phục ngắn cũn... phản cảm...
Người nào viết bài này đọc buồn cười thật. K hiểu có phải số tuổi hay tâm hồn ở hàng 5x trở lên hay k :))))). Và đọc 1 số cmt của một số bạn càng cảm thấy buồn cười hơn nữa :))), khi bình luận ng khác thì nên hiểu vị trí của mình đang ở đâu trước đi đãaaaaaa..

Gởi từ ứng dụng Webtretho của ngochang185

Ăn mặc vậy trên sân khấu là bình thường. còn ở ngoài đường nhiều cô gái cũng mặc như HNH mà có ai soi đâu.
Làm người nổi tiếng cũng khổ hi,hi,.....
Bọn nó lựa góc chụp phản cảm rồi tung lên,..... paparazzi mừ.
04:14 CH 05/05/2015
Chỉ cần một bài hát là bất tử
http://youtu.be/vY6Np0nqgkk
Seal trình diễn Stand by me


Gởi từ ứng dụng Webtretho của Whyme

Bạn bấm vào chỗ cái hình film rồi paste cái link vào thì có video
03:31 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
Cuối cùng thì thật sự chả hiểu bác Anvuong cãi nhau về vấn đề gì và muốn chứng minh cái giề???

Theo lý thuyết ban đầu của bác (mà tui và nhiều ng phản bác) là nhạc ít ng nghe thì ko hay. Vậy Classic ko hay???

Chả cần bác phải đưa ra bài phỏng vấn thì ai chả biết classic là dòng nhạc kén khán giả, ko thể phổ cập như các thể loại rốc rếch được, nhưng đừng có nói là giới trẻ ít quan tâm hay ai dám chê nó nhé. Tôi hỏi bác xem có thể loại nhạc nào được đầu tư kỹ càng, không những ng biểu diễn, người nghe cũng xúng xính áo quần thanh lịch khi đi nghe ko? Có thể loại nhạc nào mà ở đó âm nhạc chiếm vị trí độc tôn, mọi âm thanh dù khẽ khàng nhất cũng phải dừng bước nhường chỗ cho âm thanh của nhạc cụ không? Những thứ đó thì làm sao có thể thich hợp với mọi người được. Nhạc đó làm sao mà thích hợp với những ng tùy tiện nhai bỏng ngô rau ráu, la hét vuốt đuôi, rú lên hát theo, bấm máy ảnh tanh tách, trò chuyện vô tư hay hắt xì hơi thoài mái được. Thế mà bác bảo chỉ là ăn mày dĩ vãng thì tôi cũng xin vái bác cả nón

Tôi chả biết NY thế nào ngoài một lần nghe concert ngoài trời tổ chức tại công viên khu Mahatta mà người nghe đông nghịt. Biểu diễn xong họ còn bắn pháo hoa tưng bừng thì cho thấy trọng classic thế nào. Còn ở London, thỉnh thoảng tôi cũng mua vé xem ballet và nhạc kịch thì vé toàn phải mua từ sớm ko hết vé. Đủ lứa tuổi đi xem trong đó phần nhiều vẫn là ng trẻ. Ở trường tôi học họ hay mua sẵn một lượng vé nhất định để có giá vé ưu đãi nhưng hầu như tôi chả mua được vì trong tích tắc đã hết. Trước buổi biểu diễn luôn có phục vụ diệu vang cho người xem. Mỗi lần đi xem trang điểm xinh tươi, áo váy xúng xính dất chi là sành điệu mặc dù tôi cũng tai châu chính hiệu con nai vàng ngơ ngác :)) Nhưng ít ra ko dám to gan phán nhạc classic là ăn mày dĩ vãng như bác Anvuong:-&

Đậm 1: Tự dưng dựng lên cái thuyết nào đó rồi nói là của tôi hi,hi,..... lội ngược pages xem lại chỗ nào giùm bà princess hanoi nhé
Đậm 2: quan niệm cổ hủ, phong kiến của một bà già hi,hi,.....Nên thay đổi đi, mặc đẹp cũng cần nhưng chỉ cần đúng mực là đủ. thế thôi. Mặc đẹp mà đi nghe kiểu rởm đời, trưởng giả học làm sang thì cũng vô ích.
Đậm 3: tự nhận là lỗ trai trâu mà đi nghe nhạc classic thì rõ ràng là người thế nào rồi hi,hi,....Vô đó không biết cười hô hố không hay là trân mình chịu đựng cho xong buổi nhạc hi,hi,...
03:28 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
binbin lại cà lăm nữa rồi Khi thì Đôi Mắt huyền ai cũng biết khi thì Đôi Mắt huyền ai mà biết, mà thèm nghe hi,hi..... Người ta đã thịnh tình giới thiệu đó là bản nhạc yêu thích của họ mà còn chém gió như vậy là đủ biết rồi:D
binbin đánh võng nữa rồi hi,hi,... lại còn vu khống nữa chớ. Ai nói nhạc cổ điển chỉ toàn người già nghe hồi nào? Nhưng phải thừa nhận thực tế nhạc cổ điển hầu hết là người già nghe nhé. Thừa nhận như nhà phê bình này thì nghe O.K hơn đấy. Cái gì cũng có thời của nó thôi, phải chấp nhận chứ ăn mày dĩ vãng ru ngủ , tự sướng bằng quá khứ thì chẳng được gì đâu.
Đọc bài phỏng vấn chuyên gia nhạc cổ điển này phải tự thú đây này: Hãy theo lời ông ấy mở rộng cái tư duy hẹp hòi đi, cải tiến mà tiến lên như người Mỹ đã làm với âm nhạc hiện đại. Đừng có tự sướng, tự chém gió với cái dĩ vãng xa xôi.
Greg Sandow, nhà phê bình âm nhạc của New York Times, Wall Street Journal và giảng viên cao học tại Nhạc viện nổi tiếng Juilliard (New York) đã có buổi trò chuyện trực tuyến với khán giả Việt Nam về chủ đề: "Nhạc cổ điển đang hấp hối? - Số phận của Nhạc Cổ Điển trong thời đại của Nhạc Pop - Classical Music in the age of Pop". Chương trình do nghệ sĩ piano Trang Trịnh điều phối thảo luận. Dưới đây là nội dung buổi đối thoại:
----
1)
Tại sao tôi cần phải nghe nhạc cổ điển?


Chẳng có lý do gì để bạn phải nghe nhạc cổ điển. Tôi không tin âm nhạc cổ điển là tuyệt vời hơn thể loại âm nhạc khác. Tôi không tin rằng bất kỳ ai là kém cỏi nếu không nghe âm nhạc cổ điển.
Dù vậy, cuộc sống có rất nhiều điều tuyệt vời, chúng ta nên thử trải nghiệm bởi âm nhạc cổ điển cũng là một trong những điều tuyệt vời đó. Âm nhạc cổ điển cũng là một phần gia sản mà chúng ta nhận được từ quá khứ, từ các nền văn hóa khác nhau.
Các dàn nhạc cổ điển được cấu thành từ các nhạc cụ cổ điển đã phát triển từ hàng trăm năm nay. Khi cùng cất tiếng, chúng đem lại vô số âm thanh và cảm xúc tuyệt vời. Và trong âm nhạc hiện đại, người ta vẫn dùng các nhạc cụ cổ điển rất nhiều.
Rất nhiều những người sáng tác cho dòng nhạc cổ điển đều là những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất từng tồn tại. VD như Beethoven chẳng hạn. Hẳn nhiên họ có rất nhiều tư tưởng âm nhạc đáng để chúng ta thưởng thức và suy ngẫm. Đó cũng là một lý do đáng để nghe nhạc cổ điển.
Một điều đặc biệt khác của âm nhạc cổ điển là ở tư duy và cách viết nhạc. Âm nhạc cổ điển khơi gợi nhiều câu chuyện thú vị trong mỗi chúng ta, cũng giống như các bạn đang thưởng thức một bộ phim, một cuốn tiểu thuyết vậy.


Greg Sandow, nguồn ảnh copiousnotes.bloginky.com



2)
Rất nhiều người trẻ tuổi ở Việt Nam không nghe nhạc cổ điển, họ cho rằng đó là âm nhạc cho người lớn tuổi. Tôi thấy hơi ngạc nhiên là ở phương Tây cũng có nhiều người trẻ nghĩ như vậy. Ông có thể cho tôi biết vấn đề chung mà âm nhạc cổ điển trên thế giới gặp phải trong việc truyền bá cho công chúng?


Theo như tôi được biết, thì
không có quá nhiều buổi diễn nhạc cổ điển ở Việt Nam
. Ở phương Tây, có rất nhiều các buổi hòa nhạc thường xuyên được tổ chức, và thường là chật kín chỗ. Thoạt tiên nhìn thì tưởng là không có vấn đề gì ở phương Tây. Nhưng sự thực là các
buổi biểu diễn ngày một ít đi và khán giả ngày một lớn tuổi hơn.
Chúng tôi
rất thiếu các khán giả trẻ quan tâm đến nhạc cổ điển.

Trước kia thì các buổi hòa nhạc có thể là 95% kín chỗ. Nhưng hiện giờ chỉ còn 85% kín chỗ. Chính việc bán được ít vé đi đã khiến các tổ chức hòa nhạc cổ điển gặp nhiều vấn đề về kinh tế. Tóm lại, âm nhạc cổ điển không còn nhiều khán giá như xưa. Và chưa kể là âm nhạc cổ điển không thay đổi nhiều dù xã hội xung quanh đã biến chuyển rất nhiều.
Vợ tôi cũng là một nhà phê bình âm nhạc có tiếng, đáng buồn là những khán giả đến nói chuyện với bà thường là những người đã 70 tuổi rồi.
New York là trung tâm của giới nhạc cổ điển ở Mỹ, dù vậy hiện nay nhiều nghệ sĩ nhạc cổ điển đã không thể sống ở NY được nữa vì thiếu việc làm.

3) Nhiều tác phẩm thuộc âm nhạc cổ điển được sáng tác ra từ rất lâu rồi, có phải đó là lý do nó không còn sức hút với khán giả hiện nay?

Tôi cũng đồng ý rằng vì các tác phẩm thuộc dòng nhạc cổ điển được trình diễn thường xuyên là tác phẩm của quá khứ khá xa xôi nên dễ gây ra sự khó khăn trong việc tiếp cận với khán giả.
Cũng như đọc sách vậy, ta có thể đọc nhiều sách văn học cổ điển nhưng cùng lúc vẫn đọc các tác phẩm hiện đại. Âm nhạc cũng vậy. Nhiều người thắc mắc tại sao ta cứ phải quan tâm quá nhiều đến các tác phẩm âm nhạc có từ rất xưa rồi.
Như tôi đã nói về Beethoven, ông là một nhà soạn nhạc tuyệt vời. Nhưng bạn cũng có thể hỏi là, thế những nhà soạn nhạc tuyệt vời ngày hôm nay thì sao, sao ta không quan tâm tới họ.
Chúng ta đang thiếu sự quan tâm đến các bản thu âm tác phẩm đương đại cho dòng nhạc cổ điển, dù hiện giờ vẫn có nhiều nhạc sĩ tiếp tục sáng tác cho thể loại này.

4)
Tôi có cảm giác nhiều người nghe nhạc cổ điển khá tự cao. Họ hay cho rằng những người không nghe nhạc cổ điển là những người thiếu văn hóa, thiếu học thức. Ông thấy ý kiến này ra sao?



Tôi muốn nói với bạn rằng tôi hoàn toàn không đồng ý với ý kiến này. Đó là một thái độ hết sức tồi tệ với người yêu nhạc khác. Tôi không nghĩ rằng bất cứ người yêu nhạc cổ điển thực sự nào lại có thái độ như thế với mọi thể loại âm nhạc khác và những người nghe các dòng nhạc khác.
Tôi nghĩ đây không chỉ là vấn đề riêng trong phạm vi âm nhạc, mà còn là trong cuộc sống nói chung. Ta phải tôn trọng ý kiến và sở thích cá nhân của người khác. Tôi rất ghét những người cho rằng ý kiến của mình là cao quý và những người khác là thấp kém.
Và tôi cũng muốn nói rằng, âm nhạc cổ điển là một trong những thể loại tôi yêu thích nhất. Nhưng cũng có những ngày tôi chỉ thấy dễ chịu khi nghe Bob Dylan thôi. Nhiều những ngày khác tôi lại chỉ thích nghe nhạc cổ điển.

5)
Các buổi hòa nhạc cổ điển nhiều khi đem lại cảm giác bí bách. Có những nhà soạn nhạc tôi chưa bao giờ nghe tên. Có những tác phẩm tôi chẳng thể hiểu tên. Tôi nghĩ nên đơn giản hóa cách đặt tên và cách giới thiệu các tác phẩm cổ điển.


Cám ơn bạn. Đó là ý kiến rất hay và tôi đồng ý với bạn.
Mỗi khi Beyoncé phát hành đĩa nhạc, cô ấy thường đặt một cái tên rất thú vị ai cũng bị cuốn hút bởi cái tên ấy.

Với nhạc cổ điển thì khá nặng nề, khi chúng ta tổ chức hòa nhạc, biểu diễn bản Giao hưởng số 9 giọng Rê thứ, opus số 125 của Beethoven, người bình thường sẽ choáng váng khi thấy cái tên dài dằng dặc đó. Họ không hiểu nổi tiêu đề. Họ sẽ không muốn đến một buổi hòa nhạc mà ngay từ đầu họ đã cho rằng họ không thể hiểu nổi tác phẩm đó.
Opera thì dễ tiếp cận hơn, với các cái tên dễ nhớ hơn, như Carmen hay Tosca. Có lẽ chúng ta cũng nên làm như vậy với mảng khí nhạc, đặt những cái tên dễ nhớ hơn cho các buổi hòa nhạc cổ điển.

6) Một phần của vấn đề hiện giờ với âm nhạc cổ điển, có phải vì báo chí và truyền thông không đầu tư đầy đủ và quan tâm đúng mức về thể loại này?

Nếu như bạn xem báo New York Time, bạn sẽ thấy một mục riêng về âm nhạc cổ điển. Nhưng lẽ dĩ nhiên người ta sẽ viết nhiều về những thể loại nhiều người muốn đọc hơn.
Ở New York Time có một đội chừng 6 người viết về nhạc cổ điển. Vậy tức là vẫn có công chúng cho thể loại này.
Nhưng sự thực là khán giả đến với nhạc cổ điển trên tờ New York Time đã giảm đi đáng kể.
Các tờ báo sẵn sàng trả lời giới nghệ sĩ cổ điển rằng khán giả của họ không quan tâm tới nhạc cổ điển nên họ sẽ không viết về dòng nhạc này.
Bạn cho rằng các nghệ sĩ cổ điển còn thiếu đầu tư cho truyền thông và tìm cách khiến buổi biểu diễn của họ đem lại nhiều điều mới lạ và thu hút, tôi rất đồng ý. Các nghệ sĩ chỉ còn cách nỗ lực và sáng tạo để thu hút quan tâm của công chúng thôi.

7)
Có giải pháp nào giúp cho âm nhạc cổ điển thoát khỏi vấn đề hiện tại. Có phải giáo dục âm nhạc sẽ giúp cải thiện tình trạng này?


Tôi không nghĩ giáo dục âm nhạc là tận gốc vấn đề. Nếu không có người nghe thì tại sao nhà trường lại muốn đầu tư vào giáo dục âm nhạc cổ điển? Họ sẽ lấy đâu ra tiền để chi trả cho các giảng viên?
Cũng chẳng có gì đảm bảo rằng được đào tạo âm nhạc cổ điển từ bé thì lớn lên bạn sẽ tiếp tục nghe nhạc cổ điển.
Tôi nghĩ rằng thiếu giáo dục âm nhạc cổ điển không phải là nguyên nhân dẫn tình trạng hiện giờ, mà đó là kết quả của việc thiếu quan tâm đến âm nhạc cổ điển từ bậc cha mẹ và công chúng.


8) Có một số nghệ sĩ không chuyên hẳn về nhạc cổ điển như Vanessa Mae, cô ấy hay biểu diễn kết hợp âm nhạc cổ điển với nhiều thể loại âm nhạc khác như pop, rock, techno. Ông cho rằng phong cách này giúp truyền tải giai điệu cổ điển nhiều hơn hay khiến âm nhạc cổ điển bị biến dạng?

Tôi nghĩ rằng âm nhạc cố điển có rất nhiều giai điệu mang âm hưởng đương đại, đó là điều hoàn toàn dễ hiểu và tự nhiên. VD như Brahms sử dụng các giai điệu Di Gan để đưa vào các tác phẩm của mình. Đến bây giờ vẫn có nhiều người thấy các giai điệu đó khá gần gũi.
Cho nên việc kết hợp âm nhạc cổ điển với các thể loại khác đâu phải vấn đề gì sai lệch. Bản thân tôi, tôi cho rằng âm nhạc của Vanessa Mae không phải là âm nhạc hay. Nhưng đó chỉ là cách nhìn của cá nhân tôi. Và tôi không ngạc nhiên nếu nhiều người cảm thấy bị hấp dẫn bởi âm nhạc của cô ấy.
Tôi có nghe kể rằng người ta cho rằng âm nhạc cổ điển là âm nhạc bác học.
Tôi cho rằng nó cũng có ý đúng. Âm nhạc cổ điển giúp người nghe suy tưởng và thông minh hơn. N
hưng điều ấy cũng đúng với các tác phẩm nhạc pop và dance nữa.

Phần lớn các nghệ sĩ cổ điển vẫn rất yêu thích nhạc pop, thậm chí họ còn nghĩ ra vô số cách kết hợp âm nhạc rất thú vị, giữa nhạc cổ điển và pop, với rock và dance.
VD như là một nghệ sĩ hôm nay có thể biểu diễn cổ điển tại khán phòng lớn, hôm khác lại biểu diễn tại hộp đêm. Khi nghệ sĩ đó biểu diễn trên sân khấu lớn, cùng giai điệu đó nhưng theo phong cách cổ điển, nó sẽ là cổ điển. Theo phong cách pop hay jazz thì nó lại là pop hay jazz, rất linh động phải không.

9)
Nếu chất lượng và số lượng công chúng giảm sút, thì số lượng và chất lượng nghệ sĩ có giảm sút hay không?



Tình trạng chung cho nghệ sĩ cổ điển là ngày một khó khăn để có thể sống nhờ âm nhạc cổ điển. Nhưng một điều thú vị là vẫn có rất nhiều người trẻ tuổi theo học âm nhạc cổ điển. Như ở học viện Juilliard mà tôi đang giảng dạy,
số lượng sinh viên vẫn rất đông đảo không hề giảm sút. Có một điều tôi biết chắc chắn, đó là không có nghĩa là nhiều người thích nghe nhạc cổ điển hơn. Nhiều sinh viên của tôi nói là bạn bè họ không thích nghe nhạc cổ điển.

Tôi nghĩ lý do để rất nhiều sinh viên tiếp tục theo học nhạc cổ điển là vì từ bé họ đã được bố mẹ hướng cho theo dòng nhạc này. Và họ còn giữ được tình yêu với âm nhạc cổ điển tới hiện giờ. Các nghệ sĩ trẻ này đều là các nghệ sĩ tuyệt vời. Nhưng họ luôn lo lắng là không biết mình sẽ làm gì sau khi ra trường.

10) Có nên mở các khoá "truyền bá" nhạc cổ điển trong các học viện âm nhạc, đặc biệt là ở Việt Nam?

Tôi đồng ý là nên có các khóa học như vậy để các nghệ sĩ trẻ có thể tiếp cận với nhiều khán giả trẻ.
Hiện giờ cũng có các khóa học về kinh doanh cho các nghệ sĩ trẻ tại Mỹ, để họ biết cách làm sao để sống được bằng âm nhạc.
30 năm trước, nếu bạn ra trường và chơi nhạc rất tốt, sẽ có người tự đến tìm bạn và giới thiệu việc làm cho bạn. Các nghệ sĩ trẻ hiện giờ thì ngược lại, họ sẽ phải tự nghĩ cách quảng bá bán thân, tổ chức hòa nhạc và bán vé.
Tại các nhạc viện ở Mỹ, trước kia khi các nghệ sĩ trẻ biểu diễn, họ thường chỉ mời bạn bè người thân. Nhưng giờ họ phải tự tìm cách mở rộng khán giả, mời nhiều người hơn nữa tới hòa nhạc của mình. Như vậy sẽ có ích cho họ rất nhiều sau khi ra trường.
Trường Juilliard có một khóa học đặc biệt, tại đó bàn luận về việc tìm các nơi biểu diễn âm nhạc dân dã, không nhất thiết cứ phải là tại phòng hòa nhạc. Giáo sư nói với sinh viên là: "Hãy ra trung tâm New York và tìm những nơi có thể tạm thời sử dụng để biểu diễn âm nhạc." Sinh viên thường kêu than một hồi nhưng sau vài tiếng họ đã tìm được ngay ví trí yêu thích.

11) Có nên tư duy một cách lạc quan rằng, "ít nhưng chất lượng tốt" thì vẫn hơn "nhiều mà chất lượng kém"? Các hãng đĩa có nên nhìn theo hướng tích cực rằng: cứ chăm sóc tốt số lượng khán giả hiện giờ, thì vẫn có lượng khán giả trung thành, còn hơn là quá tốn công mở rộng khán giả?

Hãy liên tưởng tới các hãng xe hơi, họ có từng dòng xe phù hợp từng phân khúc khách hàng. Dòng xe sang cho người giàu, dòng xe rẻ hơn hơn cho người thu nhập trung bình. Nhưng điều đó rất khó áp dụng cho âm nhạc cổ điển.
Vì tổ chức cho một dàn nhạc biểu diễn thường rất tốn kém, mà khán giả quá ít thì rất khó tổ chức. Ngay cả ở Mỹ, để tổ chức cho dàn nhạc biểu diễn thì chi phí vô cùng tốn kém, lại còn ngày một bị cắt giảm đi.
Ở những nước phương Tây hay Canada, chính phủ có chu cấp một số khoản nhất định cho các dàn nhạc. Nhưng chính phủ cũng nói với các dàn nhạc rằng, âm nhạc cổ điển ngày một ít phổ biến nên họ không việc gì phải đầu tư nhiều nữa.

Nếu tình trạng này vẫn xảy ra, các dàn nhạc lớn như New York Phil sẽ càng ít buổi biểu diễn hơn. Các dàn nhạc Mỹ ngày một trả lương thấp hơn cho nhạc công.
Vì vậy cho nên, nếu không có sự thay đổi nhất định, thì âm nhạc cổ điển vẫn tồn tại theo cách mà bạn nói. Vẫn có lượng khán giả trung thành nhất định nhưng số lượng biểu diễn sẽ giảm đi nhiều.


Nguồn ảnh: www.artsjournal.com


12) Tôi cảm thấy không có nhiều nghệ sĩ nhạc cổ điển tham gia vào các buổi nói chuyện như thế này. Con gái tôi cũng là nghệ sĩ nhạc cổ điển nhưng con bé thấy rất khó khăn khi phải tiếp xúc với các vấn đề xã hội thế này. Theo ông, có phải cách biệt về giao tiếp xã hội giữa nghệ sĩ nhạc cổ điển và người nghe đã dẫn đến việc âm nhạc cổ điển ngày một xa rời công chúng?

Tôi nghĩ rằng nhiều nghệ sĩ cổ điển có khoảng cách khá xa với xã hội. Có lẽ họ vẫn quen với phong cách cũ, đó là tổ chức nhạc cổ điển theo cách thức nghiêm túc truyền thống. Nhưng tôi cũng thấy có nhiều nghệ sĩ trẻ quan tâm tới các vấn đề xã hội như là làm sao để thu hút công chúng nhiều hơn. Họ cũng tham gia thảo luận với nhau về cách làm trẻ hóa âm nhạc cổ điển.
Niềm hy vọng của chúng ta bây giờ chính là các nghệ sĩ trẻ, những người năng động muốn tiếp cận khán giả theo cách thức thân thiện hơn, khiến khán giả cảm thấy họ cũng được sống với tác phẩm và các buổi biểu diễn.
Bạn có thể không biết rằng có nhiều nghệ sĩ trẻ đang trình diễn âm nhạc cổ điển theo nhiều cách mới, trẻ trung hơn tại các hộp đêm hay quán bar, thay vì các khán phòng nghiêm trang. Họ chính là tương lai của âm nhạc cổ điển. Những người tìm tòi cách đi mới và thân thiện hơn truyền thống rất nhiều.

03:01 CH 05/05/2015
Vụ Quang Lê mượn đồng hồ 3 tỷ: Họ năn nỉ mà tôi...
bài báo nói 40 000 USA chắc là muốn nói 40 000 đô la Mỹ . Tụi nó viết vội nên thiếu chữ . Thông cảm cho tụi nhà báo bắt bẻ làm chi . Hiểu là được.
Mà 40 ngàn đô la thì cũng quá xá là nhiều trăm triệu đồng Việt Nam rồi.
02:28 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
binbin chém gió : Nhạc Nga thế kỷ 19 là đứng đầu thế giới ! Hi, hi,.... Đã thế lại còn chém gió: Cả thế giới phải học hòa âm, phối khí của 3 ông nhạc sĩ Nga !
Kinh, đúng là thánh chém gió. :D
Bản chất vẫn không thay đổi khi chém gió: Bản nhạc Nga "Đôi Mắt Huyền" nổi tiếng nhất thế giới, ai cũng biết. Nhưng khi AnVuong đưa clip bài Đôi Mắt Huyền lên và nói tôi thích nghe bài này thì lại chém gió: bản nhạc cũ xì, không ai nghe, ai biết :))
02:24 CH 05/05/2015
Chỉ cần một bài hát là bất tử
Thập niên 1960, Mỹ có nhiều bài hay lắm. Stand by me là một trong số đó.
Về tác giả như bài báo nói thì tôi nghĩ là ông Ben sáng tác chủ yếu nhưng không hay lắm hay có gì đó chưa đạt nên mới bị ban nhạc the Driffers từ chối. Nhưng sau khi gặp mấy nhà sản xuất thì họ mới sửa lại cho hay hơn và được lưu hành thành công. Đôi khi chỉ cần sửa một tí lời và nhạc thì bản nhạc sẽ hay lên nhiều lần.
Ở VN cũng có trường hợp tương tự một bản nhạc mà ông nào cũng bảo là của mình,do sáng tác hồi chưa nổi tiếng ông này nhờ ông kia xem chỉnh sửa một chút, nên cuối cùng ghi tên hai người.
02:23 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
binbin cãi chày, cãi cối nhé. Thấy tôi đưa hình ăn mặc bình thường thì đưa hình ăn mặc đẹp ra!!! hi,hi,....
Tôi nói rồi, ăn mặc chỉ cần đúng mực. Chủ yếu nói với princess hanoi nên thay đổi quan niệm của một bà già cổ hủ. hi,hi,...
Bây giờ nhạc classic người ta còn chơi kiểu nhạc rock nữa kia. Phải cải tiến lên, khán giả thì vô biên, cứ áp đặt theo ý mình là khó diễn lắm.
01:18 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
binbin sao có vẻ ăn thua vậy ? :))
Người ta nói ăn mặc đúng mực là được. Càng đẹp thì càng tốt nhưng không nhất thiết nhé. Miễn sao thấy thoải mái. Điều quan trọng là phải biết vỗ tay đúng lúc. Không nói to, không bấm máy ảnh,.... là O.K
Bỏ mấy quan niệm cổ hủ đi.
Chính các nhạc sĩ cổ điển cũng chỉ cần thế thôi. Thậm chí còn có vài nhạc sĩ cổ điển đòi cải cách trang phục của nhạc công luôn. Nhưng đó chỉ là ý kiến của một số, chưa được đồng thuận.
01:00 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
Cuối cùng thì thật sự chả hiểu bác Anvuong cãi nhau về vấn đề gì và muốn chứng minh cái giề???

Theo lý thuyết ban đầu của bác (mà tui và nhiều ng phản bác) là nhạc ít ng nghe thì ko hay. Vậy Classic ko hay???

Chả cần bác phải đưa ra bài phỏng vấn thì ai chả biết classic là dòng nhạc kén khán giả, ko thể phổ cập như các thể loại rốc rếch được, nhưng đừng có nói là giới trẻ ít quan tâm hay ai dám chê nó nhé. Tôi hỏi bác xem có thể loại nhạc nào được đầu tư kỹ càng, không những ng biểu diễn, người nghe cũng xúng xính áo quần thanh lịch khi đi nghe ko? Có thể loại nhạc nào mà ở đó âm nhạc chiếm vị trí độc tôn, mọi âm thanh dù khẽ khàng nhất cũng phải dừng bước nhường chỗ cho âm thanh của nhạc cụ không? Những thứ đó thì làm sao có thể thich hợp với mọi người được. Nhạc đó làm sao mà thích hợp với những ng tùy tiện nhai bỏng ngô rau ráu, la hét vuốt đuôi, rú lên hát theo, bấm máy ảnh tanh tách, trò chuyện vô tư hay hắt xì hơi thoài mái được. Thế mà bác bảo chỉ là ăn mày dĩ vãng thì tôi cũng xin vái bác cả nón

Tôi chả biết NY thế nào ngoài một lần nghe concert ngoài trời tổ chức tại công viên khu Mahatta mà người nghe đông nghịt. Biểu diễn xong họ còn bắn pháo hoa tưng bừng thì cho thấy trọng classic thế nào. Còn ở London, thỉnh thoảng tôi cũng mua vé xem ballet và nhạc kịch thì vé toàn phải mua từ sớm ko hết vé. Đủ lứa tuổi đi xem trong đó phần nhiều vẫn là ng trẻ. Ở trường tôi học họ hay mua sẵn một lượng vé nhất định để có giá vé ưu đãi nhưng hầu như tôi chả mua được vì trong tích tắc đã hết. Trước buổi biểu diễn luôn có phục vụ diệu vang cho người xem. Mỗi lần đi xem trang điểm xinh tươi, áo váy xúng xính dất chi là sành điệu mặc dù tôi cũng tai châu chính hiệu con nai vàng ngơ ngác :)) Nhưng ít ra ko dám to gan phán nhạc classic là ăn mày dĩ vãng như bác Anvuong:-&


Đấy nhé, may là vừa phát ngôn ở page trước, chứ page xa thì mất công lội ngược dòng.
Bà già quan niệm cổ hủ cũng vừa thôi chứ. Bây giờ các nhạc sĩ cổ điển chỉ muốn người nghe đi xem đúng mực là được. Chứ áo quần xống xếnh mà bấm máy chụp ảnh tách tách, hay để điện thoại reo,..... khiến một ông nhạc trưởng khi qua VN hòa nhạc Heineiken đã phải than. Lần sau ông phải nói thẳng trước mới hết.
12:56 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
binbin lại chém gió rồi. Khi thì bảo Đôi mắt huyền nổi tiếng nhất thế giới ai cũng biết, ai cũng nghe khi người ta đưa clip bài Đôi mắt huyền lên thì lại chém gió nhạc cũ xì, không ai biết không ai nghe!
Lúc thì chém gió cả thế giới phải học hòa âm phối khí của 3 ông nhạc sĩ Nga nào đó hi,hi,.......(đại ngôn!). Khi thì ní nuận nhạc Nga thế kỷ 19 dẫn đầu thế giới. Chém gió phần phật thế kia người hỏi thì quanh co hi,hi,...

pricess hanoi có lẽ đã lớn tuổi nên quan niệm có phần cổ hủ khi nói về thưởng thức nhạc cổ điển ở page trước (áo quần phải xông xênh !!!!). Quan niệm bây giờ khi đi nghe nhạc cổ điển là ăn mặc lịch sự là ổn. Không cần phải xông xênh áo xống làm gì.
Xem hình họ có cần mặc vest hay cái gì cho xông xênh không? Chỉ cần giản dị, dễ coi là O.K




Bình dân thôi nhé , không cần áo xống làm gì. Miễn sao thoải mái nghe là O.K
webtretho
12:39 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
princess hanoi lại bẻ cong ý tưởng của người ta rồi. Tôi nói nhạc Nga không hay so với nhạc Mỹ đó là ý kiến của tôi. Bạn có đồng ý hay không thì tùy cãi làm chi. Nhạc Nga bây giờ thực tế giới trẻ mấy ai nghe? Nhìn quanh cũng chẳng mấy ai biết trừ lớp lớn tuổi như binbin hay pricess hanoi. Khi nhìn thực tế cuộc sống quanh mình thì tốt hơn cứ suy nghĩ theo ý của mình. Đây là tôi căn cứ vào thực tế giới trẻ mù nhạc Nga ngày nay.
Khi người ta nói không mấy ai nghe phải hiểu theo nghĩa là không nhiều người nghe như thời kì thịnh của nó. Hơn nữa, bây giờ nhắc đến nhạc Nga thì người ta nhắc đến những bài có từ thời ông nội của tôi như Chiều Mát cơ va. Nhạc Nga bây giờ mấy ai biết. Đấy là nước xã hội chủ nghĩa chứ bên tư bản còn mù hơn.
Đừng có vặn vẹo ý tưởng của người khác.
Khi binbin bảo trích dẫn thì tôi trích dẫn cho thấy tiểu sử của ông thì lại nói tôi nói xấu ông gay !!!!! Cái gay này cả thế giới khi đọc tiểu sử ông đều biết và đó là điều tôi không muốn nói ra vì thừa thải quá ,nhưng binbin ép mình phải nói ra để dẫn chứng cho số nhạc ít ỏi ông soạn cho violon vì nguyên cớ vì đâu? thì đấy nguyên cớ là đấy. Khi nêu nguyên cớ ra thì lại chụp cho cái mũ nói xấu !!!! bó tay!!!!
12:06 CH 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
Hãy trích dẫn ra chỗ nào tôi nói nhạc không hay là nhạc ít có người nghe?
Chứ nhớ bậy thì thảm lắm đấy, về già coi chừng lẩn thẩn hi,hi,....
Giải trí bài này cũng hay
11:04 SA 05/05/2015
Chiều Moskva - 60 năm vẫn êm đềm
princess-hanoi mắc bệnh vu khống của binbin rồi. tôi nói nhạc ít người nghe là không hay hồi nào?????
trích dẫn xem ????
Thực tế cần nhìn nhận, nhạc cổ điển ngày nay đang suy giảm số người xem theo qui luật thị trường. Giá vé xem nhạc cổ điển rẻ hơn vé xem trình diễn của một ban nhạc hay của một ca sĩ được đại chúng yêu thích.
Với một nước Mỹ rộng lớn sự sụt giảm các buổi trình diễn của các dàn nhạc là rất nghiêm trọng. Xem ở đây
http://www.slate.com/articles/arts/culturebox/2014/01/classical_music_sales_decline_is_classical_on_death_s_door.html

Qua bài phỏng vấn nhà phê bình âm nhạc và cũng là giảng viên âm nhạc Greg Sandow : Tóm lại nhạc cổ điển cũng chỉ là một loại nhạc theo từng thời kỳ thôi. Các nhà soạn nhạc, các nhạc sĩ không cho nhạc cổ điển là nhạc bác học hay hàn lâm như một số người tự cao, tự đại cho rằng mình hiểu biết rồi xem thường âm nhạc đại chúng.
Ai mà đem nhạc cổ điển, giao hưởng, symphony ra lòe thiên hạ để tỏ ra hiểu biết thì thật là đáng thương cho cái tư duy kệch cỡm đó.
Nếu chưa thông thì xem các bài báo cũ :
Ý kiến của nhạc trưởng Nguyễn Thiếu Hoa, kiêm trưởng khoa lý luận, sáng tác, chỉ huy tại Nhạc viện Hà Nội.
http://vietnamnet.vn/vn/van-hoa/20736/-nhac-co-dien-khong-phai-la-nhac-bac-hoc-.html

Phỏng vấn nhạc trưởng dàn nhạc giao hưởng Lê Phi Phi, người hai nhiệm nhạc trưởng dàn nhạc quốc gia của Công hòa Mecedonia
http://tintuconline.com.vn/giai-tri/dung-coi-nhac-co-dien-la-nhac-bac-hoc-p0c1086n402397.vnn

phỏng vấn Phó giáo sư, tiến sĩ Vũ Nhật Thăng giảng dạy tại nhạc viện Hà Nội
http://hoinhacsi.com.vn/?q=taxonomy/term/16/799

Tchaikovsky của Nga nổi lên cuối thế kỷ 19, thầy dạy của ông cũng chơi nhạc và chịu ảnh hưởng của các cây đại thụ như Beethoven, Mozart (Tchaikovski đã khóc khi nghe Mozart chết), Wagner, Lizt,……..

Không thầy đố mầy làm nên. Uống nước nhớ nguồn là đạo lý.

Kính phục tài năng của Tchaikovski không có nghĩa là phủ nhận giá trị ảnh hưởng to lớn của các nền âm nhạc đã đi trước Nga nhiều bước.
10:33 SA 05/05/2015
a
AnVuong1900
Bắt chuyện
1.5kĐiểm·22Bài viết
Báo cáo