images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
So sánh Đoàn Thị Điểm, Brendon, Ngôi Sao Hà Nội
Bạn nghiên cứu trường Archimedes Academy nhé. Mình thấy nhiều bố mẹ khen lắm đấy. Kiểu như con học hành nghiêm túc nhưng chơi cũng ra trò. Theo quan điểm của mình thì việc này tốt, nghĩa là đầu tư cho con học nghiêm túc và học có chiều sâu và kết hợp với hoạt động vui chơi hiệu quả. Trường có vẻ ko hướng đến việc chạy đua theo hoạt động bề nổi.
Thân mến ;-)
06:23 CH 15/11/2016
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của 'thánh phượt' Vừ Già Pó
Kỳ 7 (Kỳ cuối): Giây phút bồi hồi ở Khâu Vai

Ở đồn cảnh sát, người ta xác minh “thánh phượt” Vừ Già Pó chỉ là người vô tình đi lạc và bị bắt, chứ không hề có bất cứ một ý định nào xấu. Bởi vậy, họ cũng đối xử khá thoải mái với anh. Pó được cảnh sát đưa đi chợ chơi, được mua nước uống, mua quần áo mới, ngày ăn 3 bữa đầy đủ.








Sau mấy tháng ở Pakistan và được đối xử tử tế, Pó đã mập lên trông thấy


Hàng ngày, Pó phải tiếp đón một lượng khách đến thăm khá dày đặc. Có những người mang theo cả đồ ăn, áo ấm đến cho anh, cũng có những người đến chụp ảnh, ghi chép một lúc rồi thở dài bỏ về. Mỗi người đều sử dụng một ngôn ngữ khác nhau để hỏi, nhưng Pó không thể hiểu, vì không ai có thể nói tiếng H’Mông được cả.

Cho đến lúc anh bập bẹ được một vài từ ngữ địa phương, thì ông trưởng đồn có lần đùa vui, ra hiệu là sẽ cưới vợ hai cho và lưu giữ lại Pakistan. Pó hoảng sợ chối đây đẩy, rồi anh òa khóc.

Hy vọng tìm về với vợ con tưởng chừng đã tắt ngấm, lại lóe lên khi 3 tháng sau, anh được gặp một người đàn ông có thái độ rất thân thiện. Ông ta mở máy tính, lần lượt chỉ cho anh xem những lá cờ, khi đến hình ảnh lá cờ Việt Nam, Pó nhận ra và rất phấn khích, anh lấy tay chỉ vào lá cờ, rồi lại chỉ vào mình. Người đàn ông có vẻ đã hiểu rõ câu chuyện, vỗ vai Pó và lặng lẽ rời khỏi buồng giam.

Nỗi xúc động dâng trào sau mấy năm xa cách, nay lại được nhìn thấy những hình ảnh của quê hương, nỗi nhớ gia đình, vợ con ùa về khiến Pó nghẹn lòng, anh ôm mặt khóc nức nở mấy ngày liền, chả thiết ăn cơm.

Rồi có một hôm, lại có mấy người lạ mặt đến thăm, họ chĩa máy quay vào anh, ra hiệu cho anh nói. Pó cũng chỉ biết nói bằng tiếng H’Mông: “Tôi là Vừ Già Pó ở Khâu Vai, Mèo Vạc, Hà Giang. Tôi không phải là người xấu, người buôn bán hay trộm cắp. Tôi bị bắt giam được 3 tháng rồi, giờ mong các bạn đưa tôi về biên giới Việt Nam để tôi trở về nuôi con cái và gia đình...”.








Giây phút trở về quê hương


Qua rất nhiều nỗ lực xác minh, cuối cùng tung tích “thánh phượt” cũng xác định rõ. Tháng 1/2014, Đại sứ quán Việt Nam đã có công hàm gửi Bộ ngoại giao Pakistan khẳng định người đang bị giam giữ tại đồn cảnh sát Zila Neelum là Vừ Già Pó, công dân Việt Nam, và sau đó tiến hành các thủ tục để đưa anh về nước.

Pó vẫn chưa hề biết tin là mình sắp được trở về quê hương, cho đến một ngày đầu tháng 5, vừa ăn sáng xong, thì anh được 2 cảnh sát vào giúp thu dọn đồ đạc, rồi họ đưa anh ra xe ô tô đi một mạch đến sân bay. Đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất “thánh phượt” được đi máy bay.

Lúc quá cảnh ở Thái Lan, Vừ Già Pó vẫn không rõ mọi người đang đưa mình đi đâu. Trưa hôm sau, khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, bước ra khỏi cửa, Pó thấy 2 đồng chí an ninh sân bay đang chờ sẵn. Trông sắc phục, anh biết đó là những người Việt Nam. Biết mình đã được trở về quê hương, Pó xúc động gần như ngã quỵ.

Mọi người dìu anh ra xe ô tô, chạy được một đoạn nữa, Pó thấy Ly Thị Lía đang đứng chờ mình. Người vợ hiền đã bỏ hết công việc đồng áng để xuống tận Hà Nội đón chồng trở về sau bao năm xa cách. Hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau mừng mừng tủi tủi.








Vợ chồng anh đã được gặp lại nhau sau bao năm xa cách


Lúc xe dừng lại ở Khâu Vai, Pó nhảy xuống, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mình, thấy các con chạy đến đón, vẫn ngỡ như là một giấc mơ. Anh ôm chầm lấy vợ con rồi kêu lên: “Đúng là vợ con của tôi đây rồi, quê hương của tôi đây rồi, nhà của tôi đây rồi”.

Nhiều người chứng kiến vì quá xúc động nên cũng òa khóc theo. Ai nấy đều chúc mừng cho sự trở về của anh sau cuộc hành trình đằng đẵng.

Qua một ngày ở nhà, người đàn ông được mệnh danh là “thánh phượt” đã trở nên bình tĩnh hơn. Tuy nhiên, những lúc bạn bè, hàng xóm đến thăm hỏi, Pó vẫn chạy ra ôm chầm lấy họ khóc lớn, rồi thổn thức nhắc lại những kỷ niệm cũ của mình.








Xúc động gặp lại những người thân thuộc


Trở về sau hành trình phiêu bạt gần 6000km, cả gia đình Pó đã được sum họp cùng nhau, ăn một bữa cơm ấm cúng. Ly Thị Lía sang nhà hàng xóm vay gạo, bắt thêm con gà về nấu cơm đãi chồng.

Được biết, vợ anh đã bán sạch gia tài để làm lộ phí đưa chồng trở về. Trong nhà không còn tài sản gì đáng giá, ruộng nương, bò đã bán hết, trước mắt anh sẽ phải đi làm thuê kiếm sống. Theo Pó, anh sẽ vay mượn, xoay xở bằng mọi cách để có tiền chuộc lại những tài sản mà vợ đã bán, để còn tính kế lâu dài.

“Tôi cũng rất mong được chính quyền tạo mọi điều kiện cho tôi được làm việc, hỗ trợ cho tôi thóc cho tôi trồng trọt, con giống để tôi nuôi, để tôi được ổn định lại cuộc sống”, Pó nêu mong muốn của mình.








Vừ Già Pó: "Tôi sợ lắm rồi, giờ có cho vàng cũng không dám đi"


Trước khi phóng viên chào tạm biệt anh để trở về Hà Nội, “thánh phượt” Vừ Già Pó chia sẻ thêm: “Tôi sợ lắm rồi, giờ có cho vàng cũng không bao giờ dám đi. May mà còn được gặp lại vợ con. Nhân đây tôi cũng muốn gửi lời cảnh báo tới tất cả những ai đang còn có ý định vượt biên sang Trung Quốc lao động chui. Ở đây dù có nghèo khổ vẫn là quê hương mình, nhà của mình”.

Câu chuyện phiêu lưu kỳ lạ của Vừ Già Pó quả thực đầy tình tiết ly kỳ, tưởng chừng như hoang đường. Biết bao khó khăn vất vả, gian nan, nhiều lúc ngã gục, anh vẫn tiếp tục đứng lên, chiến thắng mọi thử thách với một niềm tin sắt đá, rằng mình sẽ được đoàn tụ với vợ con, gia đình.
06:33 CH 23/05/2014
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của 'thánh phượt' Vừ Già Pó
Kỳ 6: Lạc vào vùng tranh chấp

Nhắc tới cuộc phiêu lưu kỳ lạ của “thánh phượt” Vừ Già Pó, nhiều người đã đặt câu hỏi: Làm thế nào mà anh có thể vượt qua dãy Himalaya sang tận Pakistan?. Tuy nhiên, khi tiếp xúc và được nghe câu chuyện mà Pó kể lại, vạch ra hành trình của mình, tôi biết là khi bắt đầu gặp dãy Himalaya, anh đã vòng xuống phía tây nam và băng qua đất nước Ấn Độ, trước khi lọt vào vùng chiến sự nóng bỏng Kashmir và bị bắt giữ.

Lúc nhìn thấy dãy núi cao hiểm trở phủ đầy tuyết trắng, anh cứ đi theo con đường nhỏ uốn lượn theo triền núi. Ngày hôm sau, Pó gặp 1 chiếc xe chở đầy hàng hóa, và họ đã cho anh đi nhờ dù không hề biết anh đang nói gì, muốn đi đến đâu.








Anh đã gặp dãy Himalaya, Pó đi vòng qua Ấn Độ. Ảnh: internet


Càng đi xa, “thánh phượt” càng thấy thời tiết ấm dần, rồi chuyển sang nóng, oi bức một cách khó tả. Và khi chiếc xe dừng lại ở một khu chợ lớn, mọi người xúm xít ra bốc dỡ hàng hóa, Pó nhảy xuống và không biết mình đang đi đâu về đâu. Anh lang thang được một lát, đi qua mấy con hẻm hun hút, thì gặp một dòng sông lớn.

Pó thấy cảnh vật ở đây thật yên bình, những đứa trẻ đá bóng cười vang một góc, mấy cô thiếu nữ ngồi tám chuyện bên những tấm vải trải đủ các loại màu sắc, những ông già trông như những nhà hiền triết với chiếc khăn quấn thành những vòng tròn lớn quanh đầu như tổ ong tò mò nhìn “thánh phượt” chỉ trỏ, các bà nội trợ giặt giũ bên bờ sông, tất cả hòa vào giai điệu của hoàng hôn, yên ả.

Cũng đã mệt, anh khoan khoái nằm xuống bãi cỏ đánh một giấc, cho đến khi giật mình tỉnh dậy bởi những tiếng trống lúc xa lúc gần. Pó thấy đám đông túa ra, kê những tấm phản dài hướng về bờ sông. Trên đó, có những chiếc bàn gỗ nhỏ phủ vải vàng, người ta bày ra đó những vỏ ốc lớn, hoa, nến, bát hương và một tấm phù điêu có hình giống như đầu rắn hổ mang.








Nghi lễ đốt xác ở Ấn Độ. Ảnh: internet


Đám đông bắt đầu vây xung quanh và đàn hát. Cách đó một đoạn ngắn, có những xác người bó gọn được đưa lên những đống củi dựng sẵn, rồi họ bắt đầu đốt. Dưới sức nóng của lửa, Pó đã ngửi thấy mùi tóc và mùi thịt cháy khét lẹt, đám đông thản nhiên nhảy múa, thả những vòng hoa được đan kết lại hay nến trôi theo dòng sông.

Pó lặng người sợ hãi, ù té chạy vào một con hẻm nhỏ ngồi im thin thít, không dám ngủ nữa. Kể chuyện với phóng viên TS, anh vẫn cho rằng đó là những thủ tục rùng rợn, và họ đốt xác “những con ma”. Pó không hề biết rằng mình đang được chứng kiến nghi lễ đốt xác, một nghi lễ tôn giáo của những người theo đạo Hindu.

“Thánh phượt” thao thức cho đến khi hửng sáng, đã thấy hàng trăm người xuống tắm và cầu nguyện ngay dưới bến sông, bên cạnh là rác và xác hoa cúng tan rữa trôi từ đêm qua, hàng ngàn con chim đen bay rợp trời, cả khúc sông ám mùi tử khí. Pó hoảng sợ chạy thật nhanh vào phố, cho tới khi lại bắt gặp một đám đông đang xúm xít, anh đi lẫn vào trong đó.

Và anh nhìn thấy cái “ô tô” dài khủng khiếp. “ Nó to hơn hẳn cái ô tô mà mình đã gặp ở Mèo Vạc, và dài hàng chục mét, thành từng đoạn ngắn nối với nhau, trên đó đông nghịt người. Họ ngồi ở trong ô tô không đủ chỗ, còn bám vào cả hai bên mà không sợ bị rơi, ngồi cả lên trên nóc, nói chung là hỗn loạn vô cùng”, Pó hồn nhiên cho biết.







Chiếc "ô tô" mà Vừ Già Pó đã miêu tả. Ảnh: internet


Chỉ muốn thật nhanh thoát khỏi dòng sông ma quái mà mình đã nhìn thấy, “thánh phượt” cũng chen chân nhảy lên trên nóc “ô tô” kiếm một chỗ. Đến chiều tối, những người ngồi cùng chia cho anh ít bánh mỳ. Khi “ô tô” dừng xuống ga, Pó lại vạ vật nằm ngủ rồi đi xin ăn ở đó.

Cảm thấy phương tiện này có vẻ dễ đi, và tốc độ nhanh hơn nhiều so với cuốc bộ, những lần sau, “thánh phượt” lại trà trộn lên những chiếc “ô tô” mà mình đã gặp. Anh không hề biết rằng đang lạc dần lên phương bắc.

Đến lúc không thể đi bằng “ô tô” được nữa, Pó phải nhảy xuống đi bộ. Tháng 10 năm đó, khi đến vùng hoang mạc rộng lớn, thì cũng là lúc Pó bắt gặp những hàng rào thép gai dày đặc, những căn nhà đổ nát, nghe thấy tiếng súng nổ, từng đoàn lính và xe tăng xuất hiện bất thình lình.

"Họ lăm lăm tay súng trông rất đáng sợ, lúc đó tôi chỉ biết chạy đi thật xa, nhảy xuống một cái hố ẩn nấp, chờ đoàn xe đi khuất", Pó kể.








Vừ Già Pó đã đến vùng tranh chấp Kashmir. Ảnh: internet


“Thánh phượt” tiếp tục lang thang ở khu vực đó cả tháng mà không hề biết rằng anh đã may mắn sống sót khi đang đi qua vùng đất Kashmir, khu vực đang có tranh chấp nảy lửa giữa Ấn Độ và Pakistan từ cuộc chiến tranh 1947 – 1948.

Đến sát biên giới thì Vừ Già Pó bị bắt giữ. Hôm đó, anh bất ngờ thấy xuất hiện trước mặt mình 4 người lính đeo súng ống to đùng, râu ria xồm xoàm. Pó không dám chạy trốn, đứng im cho những người lính trùm túi vải lên người rồi lôi đi. Họ đẩy anh vào một căn phòng biệt giam tối mịt.

Mấy ngày liên tiếp, cứ tờ mờ sáng, Pó lại được dẫn ra gặp một người đàn ông râu kẽm, có thêm mấy người lính đứng bên cạnh, trông có vẻ là chỉ huy. Pó hiểu là họ hỏi giấy tờ, hỏi ở đâu đến, nhưng anh không thể nói chuyện được vì ngôn ngữ bất đồng. Có lần cáu tiết vì không thể khai thác được gì, họ tát anh mấy cái rồi dọa bắn.








Vừ Già Pó: "Họ không bắn mình đâu, mình chỉ tìm đường về nhà thôi mà"


Khi được người viết hỏi cảm giác có sợ không, có nghĩ người ta sẽ bắn không thì Pó tặc lưỡi: “Mình rất sợ nhưng mình biết họ không bắn đâu. Mình không làm gì xấu cả. Mình chỉ đang đi về nhà thôi”.

Không thể xác minh được nhân thân của Vừ Già Pó, họ tống anh lên xe thùng và chở thẳng đến đồn cảnh sát Zila Neelum, thị trấn Athmuqam, Pakistan, cách thủ đô Islamabad gần 1.000 km.

Từ lúc đó trở đi, “thánh phượt” không bị đánh thêm lần nào nữa, cũng không còn bị đói như khi đi đường. Những người cảnh sát đối xử tử tế, cho anh ăn đủ ba bữa mỗi ngày, mua áo ấm cho anh mặc.

Cho đến giờ, anh vẫn nhắc đến họ bằng cái tên trìu mến: “ông Pô Lít”
06:32 CH 23/05/2014
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của 'thánh phượt' Vừ Già Pó
Kỳ 5: Ở xứ sở không ăn thịt lợn, thịt bò

Theo lời Vừ Già Pó: "Khi đến vùng biên giới, cũng giống như ở Việt Nam thôi, có nhà cửa, ở đó có hàng rào, có những người lính mặc quân phục, cầm súng đứng gác”.

Lần đi từ Trung Quốc sang Myanmar, anh gặp một đồn biên phòng, xung quanh là núi cao hiểm trở, rừng rậm um tùm, Pó chờ đêm đến, rồi lặng lẽ trèo qua mấy quả núi để tìm sang vùng đất bên kia.

“Thánh phượt” Vừ Già Pó cứ ngỡ trèo qua núi là sẽ về đến quê hương mình, nhưng hóa ra không phải, anh lại tiếp tục cuộc hành trình rong ruổi.








Quê hương Mèo Vạc của Vừ Già Pó


Anh kể lại: “3 tháng đi khỏi xứ sở của những người đàn ông đầu trọc, mặc áo vàng và có chấm trên trán, tôi lại gặp một trại lính khác, tôi không thể đi vòng qua được, vì đó là 1 con sông to, lớn lắm, và họ án ngữ ngay chiếc cầu duy nhất bắc qua sông. Không biết làm cách nào khác, tôi đánh liều đến gặp họ”.

Pó cố nói với họ bằng tiếng của mình rằng mình phải đi về nhà, rồi ra ký hiệu, rồi vẽ những dãy núi liên tiếp nhau trên giấy, những người lính gác không nghe và bắt trói anh lại, lột sạch quần áo ra kiểm tra, giam ở đó 2 ngày.

Nhận thấy Vừ Già Pó không có mục đích gì xấu, không có giấy tờ, lại là người hiền lành chân chất, 2 ngày sau chỉ huy của đồn ra lệnh thả anh ra. Tuy nhiên, họ không cho anh đi theo con đường lớn phía trước mặt mà chỉ cho một con đường nhỏ bên tay phải, men theo sông. Pó cứ đi theo con đường nhỏ ấy.








Vừ Già Pó: "Tôi bị quân đội bắt, nhưng sau họ lại thả ra cho tôi tìm đường về nhà"


Vào sâu trong nội địa, “thánh phượt” Vừ Già Pó nhận ra mình đã lạc vào một xứ sở lạ lùng khác.

Pó miêu tả: “Đó là một vùng đất bằng phẳng với những cánh đồng lúa mênh mang, người ở đó đông lắm, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều mặc những bộ quần áo dài trùm từ trên xuống dưới, dù thời tiết khá nóng. Phụ nữ thì quàng khăn che kín hết cả đầu, cả mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Đàn ông cũng có người quấn khăn trên đầu. Mà da họ đen lắm, chỉ có mỗi hàm răng khi cười lên thấy trắng. Thỉnh thoảng tôi lại thấy cảnh họ đưa 2 tay lên trời, rồi quỳ thụp xuống vái lạy, nhưng không biết là vái lạy ai”.

Phóng viên đưa những hình ảnh về trang phục người hồi giáo, thêm cả một số ảnh chụp về nhà cửa, cuộc sống, sinh hoạt tại đất nước Bangladesh, “thánh phượt” chỉ vào mất bức ảnh rồi kêu lên: “Đúng rồi, tôi đã ở đó”.








Phóng viên đưa những bức ảnh về cuộc sống ở Bangladesh, Vừ Già Pó xác nhận đã từng ở đấy. Ảnh: Internet


Anh bảo, ở đó có những thị trấn mà nhà cửa trông còn nghèo hơn cả nông thôn. Bằng chứng là những lần anh đi gặp phải khu ổ chuột, xập xệ, bẩn thỉu và dơ dáy, phải băng qua những gian hàng bán những chai nước ngọt phủ đầy bụi trên vỏ chai, những hộp bánh quá hạn, băng qua những con dê chỉ còn da bọc xương và những người nghèo khổ rách rưới.

Điều khác lạ là có những cô gái còn trẻ măng trong khu ổ chuột còn không thèm trùm khăn kín mặt, họ trang điểm thật đậm với lớp son phấn rẻ tiền, mặc những bộ quần áo hở hang và bắt đầu đứng uốn éo ngoài đường hoặc cửa phòng của mình, thấy có người lạ là níu kéo.

Bản thân “thánh phượt” cũng đã từng bị một cô gái hở bụng, trông có vẻ gầy gò ốm yếu, suy dinh dưỡng nhảy ra vồ lấy cánh tay anh lôi vào bên trong, nhưng anh dãy giụa thoát được, hoảng sợ chạy biến.








"Thánh phượt" đã từng đi qua những khu ổ chuột ở Bangladesh Ảnh: Internet


Pó vẫn đi xin ăn những khi bụng đói, nhưng ở xứ sở ấy không có cơm, nhiều người cho anh một loại bánh lạ được làm bằng bột gạo, và anh không hề thấy họ ăn thịt lợn.

Vừ Già Pó tiếp tục lang thang được khoảng 2 tháng thì lại đến vùng đất của những người không ăn thịt bò. Ở đó, anh thấy mọi người nuôi bò chỉ để lấy sữa, và có vẻ rất yêu quý nó.

Có lần gõ cửa một gia đình ven đường, 3 người đàn ông to lớn xuất hiện, đoán biết là người vô gia cư, họ bắt anh trói chặt và ném chỏng quèo ở một góc tối. Pó không dám phản ứng vì trông ai cũng có vẻ to khỏe, phốp pháp.

Hôm sau, những người đàn ông ấy bắt “thánh phượt” phải đi hốt phân bò ở trang trại của họ. Vào bên trong, Pó thấy có thêm mấy thanh niên cũng đang cặm cụi nhặt từng đống phân bỏ vào sọt, không dùng cuốc xẻng. Pó cũng phải dùng tay để hốt.








Anh đang kể về những ngày phải đi hốt phân bò


“Hằng ngày người ta cho mình ăn, rồi mình hốt phân bò thôi. Nhà ấy nuôi nhiều bò lắm. Con nào cũng rất to. Mình chỉ đứng hơn lưng nó. Cái sừng của con bò cũng to, không giống như bò của người H"Mông đâu", Vừ Già Pó cho biết.

Được mấy ngày, những người đàn ông có việc phải đi vắng. “Thánh phượt” thấy họ nói chuyện với vợ, rồi chỉ chỉ về phía mình. Anh đoán là họ dặn dò phải trông chừng. Rồi nhân khi trời xẩm tối, lúc người phụ nữ đi cho bò ăn, Pó trèo tường thoát ra ngoài rồi chạy trốn. Đêm ấy, anh chạy ra khỏi làng, cho đến khi gặp một con đường lớn, hai bên không có nhà cửa, Pó mệt quá lăn ra ngủ thiếp đi ngay bên vệ đường.

Sáng tỉnh dậy, Pó chỉ biết đi về phía trước, lang thang khoảng 2 tháng sau, mặc dù đang ở giữa mùa hè nhưng “thánh phượt” vẫn thấy lạnh toát. Anh nhìn thấy một dãy núi rất cao, hùng vĩ và hiểm trở, sừng sững trước mắt. Hà Giang cũng có nhiều núi cao nhưng anh chưa từng gặp một ngọn núi nào cao như thế. Phía xa xa, một màu trắng toát từ trên đỉnh phủ xuống.

Biết mình không thể vượt qua được khi đoán chắc trên đó không có người ở, lại không có đồ ăn thức uống, Pó lại phải đi vòng về hướng tây nam, men theo một con đường uốn lượn phía dưới chân núi.
06:30 CH 23/05/2014
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của 'thánh phượt' Vừ Già Pó
Kỳ 4: Xứ sở lạ lùng

Kể lại câu chuyện với phóng viên TS, “thánh phượt” Vừ Già Pó tâm sự, trong suốt hành trình lưu lạc một mình, không ngày nào anh không nghĩ về vợ con, về gia đình, lấy đó làm động lực để có thể vượt qua những thời điểm khó khăn, khắc nghiệt nhất.

Từ lúc độc hành, càng đi, anh càng nhận ra là mình bị lạc. “Ở những vùng đã qua, tôi lần đầu nhìn thấy những con người mà cử chỉ, điệu bộ, cũng như cách ăn mặc của họ rất khác lạ. Nhưng không lẽ quay trở lại. Tôi chỉ biết tiếp tục tiến theo con đường phía trước mặt mà không biết nó đang dẫn mình đến đâu”, Pó cho biết.

Đi khoảng 1 tháng nữa, anh biết trời đã vào cuối thu, đầu đông, bởi cảm giác có những trận gió lạnh, lá cây có chỗ bắt đầu vàng úa, và thỉnh thoảng lại có những cơn mưa rào rào bất chợt.

Ngôn ngữ bất đồng, nên khi gặp một người đàn bà bản địa đang gánh nước và hỏi đường về Khâu Vai, anh không làm cách nào để có thể miêu tả được quang cảnh ngôi nhà của mình, chỉ biết vẽ lên trên nền đất hình những dãy núi trải dài, liên tiếp nhau, rồi lấy tay chỉ chỉ lên đỉnh núi.

Như có vẻ hiểu được “tín hiệu” mà “thánh phượt” đưa ra, người đàn bà gật gật rồi lại chỉ thẳng về phía... mặt trời lặn. Lần này, chếch về hướng nam một chút.








Núi đá Mèo Vạc


Pó lại lầm lũi đi và qua tiếp 2 ngày sau, đúng như người đàn bà đã chỉ, anh gặp núi thật sự. Lần này, núi đá trống trơn xám xịt, trùng trùng điệp điệp, không có cây cối, chỉ thấy cỏ dại mọc lay lắt ven đường, có vẻ giống như cao nguyên đá Đồng Văn. “Thánh phượt” Vừ Già Pó cứ theo con đường lớn, leo đến quả núi thứ 3 thì trời cũng xẩm tối, cộng thêm mây đen kéo đến ùn ùn, mưa trút nước. Không còn cách nào khác, anh tạt vào một hang đá nằm nghỉ.

Do cả ngày không xin được cơm, bụng đói meo, Pó thao thức mãi không ngủ được. Nhớ đến vợ mình là Ly Thị Lía cùng các con nhỏ, nhớ cảnh 2 đứa con trai út chạy lon ton xuống triền dốc đón bố mỗi khi anh đi làm nương rẫy về, anh cứ chảy nước mắt, chỉ mong trời mau sáng, tạnh mưa để tiếp tục cuộc hành trình.

Tuy nhiên, đến lúc trời sáng mà trời vẫn mưa rào rào, nước lũ trên đỉnh núi theo dòng chảy xuống ầm ầm, Pó đành ở lại thêm ngày nữa trong hang.

Sáng sớm hôm thứ 3, mưa vẫn không giảm, nhưng cái bụng thì réo sôi ùng ục, cảm giác tứ chi bải hoải không còn sức. Vừa đói vừa rét không chịu nổi, “thánh phượt” đội mưa bò ra ngoài đường cái tìm đồ ăn, lê lết thêm được một quãng ngắn nữa thì anh ngất xỉu.

Tỉnh dậy, Pó thấy mình được quấn chăn kín mít, và đang nằm cạnh bếp lửa, trong căn nhà gỗ trống hoác, chỉ có 1 cái ti vi nhỏ, bộ bàn ghế và chiếc tủ đựng quần áo, sắp xếp rất ngăn nắp. Lát sau nghe tiếng mở cửa lịch xịch, một đôi vợ chồng còn trẻ bước vào. Nhìn thấy anh đã tỉnh, họ mỉm cười và bê lên bát cháo thịt còn bốc khói nghi ngút. Đã lâu rồi, Pó mới có cảm giác ăn ngon miệng đến như thế.

Qua giao tiếp bằng cử chỉ, Vừ Già Pó tạm hiểu là sau tạnh mưa, đôi vợ chồng ấy đi qua đường và thấy Pó nằm ngất xỉu. Sờ vào mũi biết anh còn sống, họ đã đưa về nhà.

Hôm sau, anh xin phép được khởi hành. Nhìn thấy bộ đồ trên người qua mấy tháng đã rách tơi tả như xơ mướp, trời cũng chuyển lập đông, đôi vợ chồng trẻ tặng anh cái quần bò và một chiếc áo ấm, ra hiệu bảo anh mặc vào. Quá xúc động, bất giác anh bật khóc và ôm chầm lấy cả 2 người.








Anh vẫn giữ chiếc áo ấm được đôi vợ chồng trẻ tặng, như là một kỷ vật


Ra khỏi nhà và đi tiếp mấy ngày nữa, “thánh phượt” mới biết mình đã lạc vào một xứ sở lạ lùng, mà như anh miêu tả : “Đàn bà ở đấy đeo nhiều vòng ở tay chân, đeo nhiều vòng ở cổ lắm, nên cổ nó dài quá, dài gấp đôi cổ người H’mông mình”.

“Đàn ông thì cũng quấn quần áo kín mít, quấn luôn cả khăn trên đầu. Nhưng tôi cũng thấy có rất nhiều ông không quấn khăn mà đầu cứ trọc lốc, có mấy cái chấm ở giữa trán, mặc áo màu vàng rộng thùng thình và cứ đi thành hàng thẳng, ngồi ven đường thì cũng thành một hàng, mỗi người cầm một cái bát cũng màu vàng...”, Pó cho biết.

Anh cười ngô nghê khi kể về những ngôi nhà mà anh vẫn thường xuyên gặp ở xứ sở ấy. Đó là những ngôi nhà cao, nhiều chỗ được xây lên rất mới, có cái màu trắng, có cái thì màu vàng óng ánh, nhưng cũng có cái trông rất cũ kỹ, ẩm mốc rêu phong, đặc điểm chung là tất cả đều có chóp nhọn hoắt, và trước cửa thì đều có những pho tượng được gọt đẽo với những hình thù, tư thế kỳ lạ.

Tôi biết, “thánh phượt” đã vượt qua biên giới Trung Quốc và phiêu bạt ở mảnh đất phật giáo Myanmar. Anh đang miêu tả về những ngôi chùa đã gặp trên đường, tả về sư sãi và cả tín ngưỡng phật giáo ở đây.








Vừ Già Pó đã băng qua đất phật giáo Myanmar Ảnh: internet


Và ở xứ sở ấy, họ rất hiếu khách, coi người lạ đến nhà gõ cửa là một cái duyên, nên suốt 3 tháng ròng rã lang thang trên đất Myanmar, cứ đi theo đường lớn, Pó ít khi phải nhịn đói. Bởi cứ mỗi lúc gõ cửa nhà dân ra hiệu xin cơm, thì anh đều được thết đãi tử tế. Nhà nghèo có rau thì dọn cơm rau, nhà giàu có thịt cá thì dọn ra thịt cá, chỉ vào nồi cơm và ra hiệu Pó ăn no bụng thì thôi.

Họ còn cho anh quần áo để mặc đủ ấm trên hành trình đi về hướng tây, trong những ngày đông giá lạnh.

Không còn phải chịu cảnh đói rét, lại được ăn uống khá đầy đủ, cho nên anh dần dần có da có thịt trở lại, không như anh chàng còm nhom ốm yếu mấy tháng trước còn lao động khổ sai ở bên Trung Quốc nữa.

Và khi Pó nhìn thấy khắp nơi cây cối đâm chồi nảy lộc, xanh mơn mởn, có cả ánh nắng chan hòa trên đường đi, thỉnh thoảng lại có những cơn mưa phùn lất phất, thì anh biết mình đang ở giữa mùa xuân, và tiếp tục đi đến một xứ sở kỳ lạ khác
05:27 CH 23/05/2014
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của 'thánh phượt' Vừ Già Pó
Kỳ 3: Lạc mất bạn đồng hành

Khi trốn thoát khỏi chủ lao động Trung Quốc và tách nhóm, Vừ Già Pó, Ly Mi Na, Và Mí Mua không còn giấy tờ, không tiền bạc, chỉ có bộ quần áo sờn rách, 3 anh em ra khỏi thị tứ rồi cứ thế nhắm phía rừng rậm thẳng tiến.

Một phần vì sợ bị bọn chủ đi tìm và phát hiện nếu đi đường lớn, phần nữa là sợ bị công an bắt bỏ tù, cả nhóm xác định đi thật xa trong vùng hẻo lánh, rồi sẽ tìm cách hỏi đường về Việt Nam.

Đêm đến thì đốt lửa rồi thay phiên nhau canh gác để ngủ, hết lửa thì leo lên cây to nằm vắt vẻo, chờ sáng đi tiếp, mặc cho muỗi đốt. Đói thì chia nhau đi hái quả rừng, tìm những loại quả có hình thù hay màu sắc na ná như ổi, chuối, xoài... để ăn.








Vừ Già Pó mô tả lại cuộc hành trình của mình Ảnh: Gia Phan


Tuy nhiên, đi được khoảng nửa tuần trăng thì Và Mí Mua bị trúng độc, cả nhóm phải dừng lại trong rừng mất mấy ngày.

Pó kể lại, buổi trưa hôm đó lúc anh và Ly Mi Na hái được mấy quả ổi rừng, trở về điểm tập kết đã thấy Và Mí Mua ngồi dựa lưng vào gốc cây. Bên cạnh là mấy quả lạ vứt lăn lóc, đỏ au chín mọng, hình thù như quả táo Tàu. Đoán chắc bạn mình khát nước nên đã ăn và ngộ độc. Ly Mi Na móc họng, Và Mí Mua tức thì nôn ra mật xanh mật vàng. Lát sau anh ta tu hết chai nước, rồi lại nôn ọe. Cứ thế khoảng 4 lần, Và Mí Mua kiệt sức nằm im thin thít.

Hôm sau, Mua tỉnh dậy kêu mệt, rồi lăn đùng ra ốm. Không còn cách nào khác, Vừ Già Pó cùng Ly Mi Na phải ở lại chăm sóc bạn, bẻ cây, nhặt gỗ về dựng tạm một cái lán nhỏ giữa rừng.

Hai anh em phân công nhiệm vụ, người lên rừng hái quả và đi tìm những cây thuốc theo kiến thức cổ truyền về chữa bệnh, người thì ra suối lấy nước, bắt cá và nghe ngóng tin tức. Phải mất cả tuần lễ, Và Mí Mua mới hoàn toàn khỏe mạnh, cả nhóm tiếp tục khởi hành, đi về hướng tây.

Ròng rã suốt mấy ngày trời, “thánh phượt” cùng bạn đồng hành ra khỏi rừng rậm lại gặp một thị trấn nhỏ. Điều khiến Pó nhớ nhất ở đây chính là việc anh nhìn thấy những người phụ nữ mặc váy, hở bụng, cổ đeo vòng vàng, đàn ông thì mặc áo liền quần rộng thùng thình, buộc thành một cục to đùng trước bụng, không giống như những người Trung Quốc mà anh thỉnh thoảng vẫn gặp.

Nghĩ chắc là đã an toàn, không sợ bị chủ truy bắt nữa, Pó cùng bạn đi vào thị trấn. Mọi người nhìn mấy thanh niên H’Mông với ánh mắt lạ lẫm như từ hành tinh khác xuống, xì xồ chỉ trỏ bàn tán.

“Thánh phượt” đánh bạo đi vào một hàng cơm gần chợ, nói tiếng H’Mông: “Tôi là Vừ Già Pó ở Khâu Vai, tôi không phải người trộm cắp gì. Cho tôi xin cái gì ăn được để tôi đi về quê”. Thấy người ta tỏ vẻ không hiểu, Và Mí Mua có biết chút ít tiếng phổ thông, nhảy vào trọ trẹ nói, họ cũng lắc đầu.

“Có vẻ như chúng tôi đã đi quá xa, nên không ai nghe được tiếng H’Mông hay tiếng Việt nữa, chứ ở gần biên giới mà nói thì họ biết ngay”, Vừ Già Pó lắc đầu ngán ngẩm kể lại.

Không còn cách nào khác, cả 3 thanh niên đứng ngay trước cửa hàng lấy tay chỉ vào nồi cơm, rồi chỉ vào mồm mình, chỉ xuống bụng. Như đã hiểu ra, người đàn bà bán quán thở dài có vẻ thương hại, múc cho 1 cái bát tô to đùng cơm trắng, chan thêm 1 ít nước xáo, rồi đưa cho Vừ Già Pó.

Suốt cả tháng trời chỉ ăn hoa quả và một ít cá, nay nhìn thấy cơm, cả nhóm nuốt nước miếng ừng ực, cúi đầu cảm ơn rồi bê tô cơm ngồi ngay góc chợ, bốc ăn ngấu nghiến.

Ăn hết, cũng là lúc mà những người bản địa vây quanh đông nghịt. Có lẽ, họ không đoán nổi những thanh niên H’Mông này là ai, đi từ đâu đến.

“Thánh phượt” bỗng nghe thấy tiếng còi hú liên hồi, nhìn ra phía cổng chợ thấy có 1 chiếc xe ô tô đỗ xịch, trên xe có mấy người nhảy xuống, tay lăm lăm dùi cui điện, mặc đồng phục của công an Trung Quốc.

Giật mình đánh thót vì sợ bị bắt, không ai bảo ai, Pó cùng Ly Mi Na, Và Mí Mua vùng dậy chạy tán loạn, hòa lẫn vào đám đông. Anh chạy được một lúc, ngoảnh lại thì không thấy 2 người bạn đồng hành của mình ở đâu nữa, xung quanh toàn những người lạ mặt chỉ trỏ.








Vừ Già Pó: "Lạc mất bạn, tôi vẫn tiếp tục hành trình với hy vọng tìm về với vợ con".


Nghĩ hai người kia chắc đang ẩn nấp ở đâu đó, không thể đi xa được, Pó lang thang cho đến lúc nhìn thấy 1 miệng cống lớn, sẵn đang mệt mỏi, anh chui tọt vào đó, vừa để lẩn trốn, vừa đánh 1 giấc ngủ ngon lành.

Đêm đến thức giấc, không dám cất tiếng gọi, anh lặng lẽ đi khắp thị trấn, mặc cho tiếng chó sủa râm ran. Quanh quẩn cho đến tận sáng mà vẫn không nhìn thấy bạn, không biết làm cách nào khác, Pó thở dài và tiếp tục cuộc hành trình.








Có nhiều nơi núi non trùng điệp, Pó thấy giống quê hương mình, nhưng hóa ra không phải


Kể từ đó, “thánh phượt” cứ một mình đi ven đường, cả đường to lẫn đường nhỏ. Có nhiều chỗ núi non trùng điệp, anh thấy giống hệt quê hương mình, nhưng khi gặp người bản địa thì hóa ra không phải.

Pó gặp quả thì hái quả ăn, thấy công an thì lẩn tránh, gặp nhà dân thì ghé vào nhà xin cơm. Cũng có người không cho, kêu thanh niên ra đuổi đánh, cũng có người tốt thì khi ra hiệu, anh được họ cho ăn uống khá đầy đủ.

“Thức ăn cũng bình thường, họ cho gì thì mình ăn nấy, có lần một gia đình có vẻ khá giàu có trong vùng, khi tôi đến gõ cửa họ còn cho cả thịt gà, cho trứng, có cả rượu uống. Nhưng mà từ khi ra khỏi đất Trung Quốc thì mình không còn được uống rượu nữa”, Vừ Già Pó cho biết.
05:22 CH 23/05/2014
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của 'thánh phượt' Vừ Già Pó
Kỳ 2: Bỏ trốn vì không chịu được cảnh bị ngược đãi Tâm sự với phóng viên TS, Vừ Già Pó cho biết, những ngày làm lao động chui bên Trung Quốc là những ngày vất vả, tủi nhục nhất trong cuộc hành trình bất đắc dĩ của mình: “Tôi sợ lắm, giờ tôi đã về tới được quê hương rồi, đứa nào còn qua đây rủ rê sang Trung Quốc làm thuê nữa, tôi báo công an bắt luôn!”. Nhắc đến đó, “thánh phượt” lại khóc. Phải một lúc lâu sau, anh mới có thể bình tĩnh để tiếp tục kể chuyện. Vu Gia Po luu lac sang Pakistan: Hanh trinh ve phia mat troi lan Vừ Già Pó với nét mặt chưa hết thất thần khi kể lại quãng thời gian làm thuê bên Trung Quốc Suốt 2 ngày rưỡi trên xe thùng, Pó cùng mấy thanh niên H’Mông mệt lử khi phải trải qua một quãng đường dài hàng ngàn km, lại không được cho ăn uống gì. Xe phóng rất nhanh, đến lúc dừng lại, anh mới nhận ra mình đang đứng giữa một khu rừng rậm. Ở đó, có một căn nhà nhỏ cũ kĩ. Gã chủ dõng dạc tuyên bố: “Đây là chỗ ở của chúng mày, nhớ làm việc chăm chỉ, đứa nào bỏ trốn tao bắn”. Rồi gã chủ bảo trả công cho mỗi anh em 20 nhân dân tệ/ ngày lao động. Pó thất vọng khi ngày trước Vừ Xìa Già rủ rê sang Trung Quốc, Già có bảo là sẽ được 70 nhân dân tệ 1 ngày. Tuy nhiên, chứng kiến cảnh Ly Mi Na bị đánh khi kêu đói, anh không dám lên tiếng. Vu Gia Po luu lac sang Pakistan: Hanh trinh ve phia mat troi lan Rất đông phóng viên báo chí cũng tìm lên Mèo Vạc để ghi lại câu chuyện Dắt cả nhóm vào căn nhà xập xệ 30m vuông giữa cánh rừng, gã chủ không thèm nói thêm câu nào, vứt xuống một bọc bánh mỳ. Lát sau, gã khệ nệ bê thêm lu nước đặt xuống giữa gian nhà, lạnh lùng vác cái xích sắt to vật vã khóa chặt cửa. Chưa hết, như muốn trấn áp tinh thần của nhóm lao động mới sang, gã rút súng bắn lên trời thêm mấy phát, rồi cười ha hả. Mọi người sợ hãi ngồi im thin thít. Mãi một lúc sau tình hình có vẻ yên lặng, ai nấy vồ lấy bọc bánh mỳ ăn lấy ăn để cho đỡ đói, rồi uống sạch nước, xong lăn kềnh ra ngủ. Đêm đầu tiên giữa khu rừng, riêng Pó cứ thao thức mãi không ngủ được, nhớ tới vợ con ở nhà. Nhìn qua ánh trăng, anh dự đoán lúc đó cũng phải gần 2h sáng. Mãi một lúc sau, anh mới ngả lưng xuống, thì đã nghe tiếng lịch xịch mở cửa. Gã chủ lao động tay lăm lăm khẩu súng cùng mấy thanh niên mặt mũi bặm trợn nhảy vào khua cả nhóm tỉnh giấc, rồi bắt nhóm người H’Mông đi vào rừng khi trời chưa kịp sáng. Suốt gần tiếng đồng hồ, đến một đất vùng cây cối um tùm, có những thân cây cả người ôm không hết, có cả dao, cả cưa tay để sẵn ở đấy. Chúng bắt mọi người đi xẻ gỗ. Hôm sau thì cả nhóm lại ì ạch kéo gỗ ra khỏi rừng, đến tối mịt mới ra đến điểm tập kết. Hôm sau nữa thì lại đi đào đất, đi trồng cây, rồi lại đi xẻ gỗ... “Bọn tôi phải làm việc như culi vậy, ai lười biếng hay có ý phản kháng thì tức khắc bị đánh, đi chậm cũng bị đánh, nói chuyện cũng bị đánh, mệt quá dừng tay chốc lát, bị phát hiện cũng ngay tức khắc ăn roi. Thậm chí, ngồi trông coi nhàm chán, chúng còn dùng đá để ném những lao động làm trò vui”, Vừ Già Pó tâm sự. Vu Gia Po luu lac sang Pakistan: Hanh trinh ve phia mat troi lan Phút hội ngộ đầy xúc động với Ly Mí Tử tại Lũng Lầu, sau khi cả 2 trốn thoát và được trở về nhà Thời gian làm việc không tính theo giờ cố định. Hôm nào Pó cùng các bạn cũng chỉ được về nhà khi tay chân rã rời không nhấc nổi lên nữa, chỉ muốn lăn ra ngủ chứ không muốn ăn cơm. Buổi trưa, mặc cho nắng gắt, cả nhóm cũng chỉ được nghỉ 30 phút và ăn cơm trộn với... muối. Chỉ khoảng 1 tháng sau, “thánh phượt” đã không còn nhận ra chính bản thân mình nữa, khi mà người đàn ông sức vóc thuở nào giờ đã trở nên còm nhom, ốm yếu, thỉnh thoảng cứ thở dốc. Thậm chí, khi gặp lại một người quen cũ ở cùng thôn Lũng Lầu, phải mãi một lúc sau họ mới nhận ra được anh. Đó là một ngày cuối tháng 7 năm 2012, Pó cùng mấy anh em thấy gã chủ lao động dắt thêm 5 thanh niên H’Mông đến bảo làm việc cùng. Những người mới cũng vừa được Vừ Xìa Già rủ rê sang Trung Quốc. Nhận ra người quen, anh mừng rỡ chạy lại hỏi chuyện vợ con. Tuy nhiên, chưa kịp hỏi, thì gã chủ lao động đã chạy lại hất hàm: “Mày hỏi làm gì? Định tính chuyện bỏ trốn à?”. Rồi ngay tức khắc, chúng lôi xềnh xệch anh ra bìa rừng đánh đập. “Chúng đánh tôi gãy mấy cây roi, đau quá gần như không còn cảm giác gì nữa. Rồi khi chúng dùng chân đá thẳng vào mặt, tôi ngất xỉu. Tỉnh dậy trong căn nhà thì hóa ra mình đã nằm được 2 ngày”, Vừ Già Pó sợ hãi. Vu Gia Po luu lac sang Pakistan: Hanh trinh ve phia mat troi lan Anh đang diễn tả lại cảnh bị đánh đập Gần như tiêu tan hết mọi hy vọng kiếm về khoản tiền 18 triệu cho vợ con sắm sửa, không tin vào lời hứa hão huyền của Vừ Xìa Già, “thánh phượt” cùng Ly Mí Tử, Ly Mi Na, Và Mí Mua và 2 người nữa bàn bạc việc bỏ trốn. Mỗi lần đi làm về, ai nấy đều dắt thêm 1 đoạn dây rừng nhỏ, giấu kỹ trong người. Nhằm vào đêm không trăng, cả nhóm mang từng đoạn dây rừng ra, rồi hì hục nối thành một sợi dây lớn, vắt lên xà nhà. Ngay trong đêm tối, 6 bóng người dắt thêm một ít cơm nắm đã để dành được, lặng lẽ trèo ra khỏi căn nhà cũ khóa kín cửa, tụt xuống rồi nhanh chóng chạy biến vào trong rừng. Đi mãi, đi mãi, đến tận trưa hôm sau, mấy thanh niên H’mông mới ra đến một thị tứ nhỏ, dân cư thưa thớt. Gom tất cả bạc lẻ trong túi, cả nhóm lao vào một quán phở, ăn ngấu nghiến. Cả tháng trời, mọi người giờ mới biết đến mùi thịt. Biết chắc bọn chủ lao động kiểu gì cũng đi lùng bắt, Vừ Già Pó quyết định chia làm 2 nhóm đi theo 2 hướng khác nhau, vì ít ra trường hợp có bị bắt trở lại thì cũng còn người về nhà báo tin và giải cứu. Vừ Già Pó, Ly Mi Na, Và Mí Mua đi nhóm 1, tiến về hướng mặt trời lặn. Ly Mí Tử theo nhóm còn lại đi về hướng đông. Vu Gia Po luu lac sang Pakistan: Hanh trinh ve phia mat troi lan Ly Mí Tử, Vừ Già Pó: "Chúng tôi sợ phải đi sang Trung Quốc lao động chui lắm rồi" Cuối năm 2012, nhóm của Lý Mí Tử kiệt sức, nằm vật vờ ở khu chợ gần biên giới, bị lực lượng công an địa phương bắt và trao trả cho phía Việt Nam theo đường ngoại giao. Vợ Ly Mý Tử phải bán cả 2 con bò để có tiền làm lộ phí đưa chồng về Lũng Lầu. Riêng nhóm của “thánh phượt” Vừa Già Pó, hoàn toàn mất liên lạc. Vừ Già Pó đã trở về sau khi “phượt” sang tận... Pakistan, còn Ly Mi Na, Và Mí Mua vẫn không biết đang lưu lạc ở mãi tận phương trời nào.
05:19 CH 23/05/2014
Trường chất lượng cao quận Cầu Giấy
Chào các bố mẹ, các bác cho hỏi năm nay cháu nhà tôi định thi chuyên anh lớp 6 ở đây thì nên ôn luyện như thế nào? Cả môn toán và tiếng việt nữa ạ? Học phí năm nay của trường là bao nhiêu?

Trường Cầu Giấy không có các lớp chuyên.
Không chuyên Anh, không chuyên Toán.
Trường mới đạt chuẩn Quốc gia 20-11 vừa rồi nên đang chờ lên Chất lượng cao.
Nên chưa tăng được tiền chất lượng cao, vẫn đóng như các trường công khác.
11:59 SA 22/11/2013
Trường chất lượng cao quận Cầu Giấy
Mình nghĩ là chung đề, vì hôm qua lớp con mình thi, nó xin đề mang về thì cô giáo bảo đợi các lớp thi xong hết cô sẽ cho.
Đề có 10 câu trắc nghiệm, 5 câu tự luận. Không quá quá :)) khó như mấy tờ cô phủ đầu học hè.
05:07 CH 07/08/2013
6
6A1caugiay
Hóng
476Điểm·2Bài viết
Báo cáo