Chuyện xảy ra đã một tuần mà giờ nghĩ lại em vẫn không nín được cười các chị ạ. Còn lão chồng nhà em thì ngày nào lên giường đi ngủ lão cũng ôm cậu con trai rồi nựng nịu: “Con nằm ngoan cho mẹ ngủ nào, mẹ đang mệt”, rồi thì “Con sắp có em bé rồi đấy, con có thích không”? Nghe mà phát hờn lên được.
Chuyện là thế này…
Vợ chồng em kết hôn được 3 năm và đã có một cậu con trai 2 tuổi. Hai vợ chồng em vẫn chưa em chưa sinh tiếp tập 2.
Bố mẹ hai bên cũng thúc giục lắm, các cụ cứ bảo: “Thằng Tí cũng lớn rồi, đẻ đi cho nó có anh có em không kế hoạch lâu sau lại ngại đẻ”. Em chỉ cười trừ, thực ra là vợ chồng vẫn còn đang đi thuê trọ nên giờ mà đẻ hai đứa ngay thì cũng nhiều thứ phức tạp lắm. Em với chồng đã thống nhất hoãn vài năm để làm kinh tế đã.
Được cái chồng em rất chiều vợ, lão không hề than thở gì việc lúc nào cũng phải mang cái “áo mưa” vướng víu cả. Thi thoảng lão cũng đòi cảm giác chân thận đấy, nhưng em kiên quyết không chịu. Lúc nào lão đòi quá thì em bắt phải đợi đến sát ngày “đèn đỏ” mới cho hành sự. Thế mới an toàn các chị ạ, mà chắc là nhiều chị cũng đang áp dụng cái cách giống em.
2 năm rồi chưa hề “dính” phát nào nên vợ chồng em tự tin lắm ạ. Thỉnh thoảng chồng em còn trêu: “Khéo tịt thật rồi vợ ơi”. Em liền nhéo cho lão một cái rồi bảo: “Tịt càng đỡ phải đẻ, chăm một đứa đã mệt lắm rồi”. Nói thì nói thế thôi kiểu gì em cũng phải sinh tập 2 cho thằng Tí có anh có em, nhưng giờ thì cứ kế hoạch đã.
Chuyện kế hoạch của vợ chồng em có lẽ đã chẳng có gì để nói nếu như không có cái đêm hôm ấy. Lúc tối chồng em đã nhấm nháy vợ rồi nhưng không hiểusao cu con đêm ấy lại khó ngủ. Nó cứ trằn trọc mãi mới thiêm thiếp đi, tay thì ôm chặt ti mẹ (em vẫn chưa cai được cái khoản này cho con các mẹ ạ).
Chồng khều chân nhưng em cứ định gỡ tay con ra thì nó lại tỉnh và ôm mẹ chặt hơn. Thấy thế em hất chồng đi ngủ, và em cũng ngủ thin thít luôn. Chẳng ngờ, ngủ được một giấc rồi lại bị làm tỉnh giấc vì ông chồng lên “cơn vật”.
Dù đang ngái ngủ em cũng đành “chiều” lão, vì em biết lão mà bị “vật” thì kiểu gì lão cũng phải tìm mọi cách để hết cơn. Nhưng ngờ đâu đang hành sự thì con trở mình ú ớ gọi “Mẹ ơi!” làm hai đứa hốt hoảng. Em vội vàng vỗ vỗ con một lúc thằng bé mới ngủ tiếp. Quay ra thì chồng cũng ngáy o o từ khi nào. Em thấy hơi lạ, chưa khi nào chồng dở hiệp mà lại lăn ra ngủ cả nhưng mà lay thế nào lão cũng không dậy nữa.
Sáng hôm sau thì chồng em thú nhận là do giật mình khi con nói mơ nên lão đã xuất binh mà chưa kịp đeo “bao” em điên quá đấm lão thùm thụp. Chồng thì cứ tỉnh bơ rồi bảo: “Không sao đâu mà, không chửa được đâu mà phải lo”. Lần đầu tiên không “phòng bị” lại chưa phải là lúc sắp “đèn đỏ” thì em cũng lo, nhưng rồi cũng tự trấn an mình, một lần chắc chưa dính được ngay đâu. Ngày sinh đứa đầu, vợ chồng em “chiến đấu” ròng rã 3 tháng mới có kết quả cơ mà.
Nhưng từ lúc đó, phải nó là em mong “cái ngày” đèn đỏ còn hơn cả bọn trẻ con mong quà mẹ đi chợ về các chị ạ. Đêm nào cũng lôi chồng ra trách móc rồi em cấm tiệt lão luôn, không có í ử gì nữa. Sát tới chu kì, em cũng bắt đầu thấy người khác khác, vài cái mụn li ti nổi lên (đây là dấu hiệu mỗi lần đến tháng của em), trong bụng đã mừng thầm.
Thế nhưng, một ngày, hai ngày trôi qua vẫn chưa thấy nó đâu. Em hốt hoảng cố gắng đợi thêm. Nhưng 5 ngày rồi vẫn chẳng thấy dấu vết gì. Em điên lắm, hôm ấy đi làm về phi ngay vào hiệu thuốc mua 2 cái que thử. Người bán thuốc hỏi em chậm mấy ngày rồi, em bảo 5 ngày thì nọ nói thử que là được rồi làm em càng hồi hộp.
Em chẳng đợi được đến sáng hôm sau mà thử ngay tức khắc. Trống ngực em rung lên từng nhịp, thôi chết rồi, 2 vạch, một vạch hơi mờ mờ. Em điên lên trách chồng thì mặt lão vẫn lạnh lùng bảo:
– Chửa thì đẻ chứ sao mà cứ như cháy nhà thế.
– Anh nói thì dễ lắm. Nhưng đẻ bây giờ bao nhiêu thứ khó khăn, em chưa muốn đẻ.
Cuối cùng em chốt lại một câu, nếu chửa thật thì em sẽ bỏ chứ không đẻ vì đẻ bây giờ bao nhiêu là thứ khó khăn. Chồng em cũng không muốn đôi co với vợ nên chùm chăn ôm con ngủ.
Sáng sớm hôm sau em thử lại một lần nữa, mắt em nhìn vẫn là 2 vạch. Em không bị cận nên rất tin tưởng vào mình, biết tin mình dính em buồn vô cùng nhưng chưa dám nói với ai. Hôm ấy đến công ty, vô tình gặp lại đứa em họ mới đi phá vì nhỡ giống em. Em vội túm lấy nó hỏi kinh nghiệm em lần trước nó phá ở đâu? Có an toàn không.
Tính em thì nhát, em sợ đau nên em rất muốn là uống thuốc cho ra nhưng nó bảo là uống thuốc sợ không sạch hết đâu mà hút thì sạch hơn về kết hợp với uống thêm thuốc mà bác sĩ kê nữa. Nó còn cho em địa chỉ phòng khám trước của nó mà nó bảo là làm cẩn thận lắm. Em đã hạ quyết tâm về thuyết phục chồng đưa đi phá.
Chậm kinh đã 8 ngày, tối ấy em thủ thỉ bảo chồng:
– Mai anh đưa em đi nhá, em xin được địa chỉ làm an toàn rồi.
– Em điên à, anh đã bảo không bỏ là không bỏ cơ mà. Chửa thì đẻ, em cứ đẻ đi rồi anh chăm anh nuôi.
– Anh chỉ được cái nói mồm thôi. Nhà còn đang đi thuê, thêm 2 đứa con nhỏ bao giờ mới có chỗ ở. Đẻ con ra mà không nuôi được nó cho tử tế thà đừng đẻ còn hơn.
– Em im đi. Anh nói không bỏ là không bỏ, đừng nói nhiều nữa.
Đêm ấy em khóc nức nở, suy nghĩ nhiều lắm. Giá kinh tế ổn định thì em cũng sinh, đằng này nhà vẫn đang đi thuê, còn chật vật lắm mà giờ sinh nữa thì… Mà thú thực sinh con không có ai chăn giúp ấy. Bà hai bên đều bận, bà nội lại sắp phải trông cháu ngoại ở quê vì chị gái chồng em sắp đẻ. Mẹ đẻ em thì vướng cụ em đã 90 tuổi, không đi đâu lâu được.
Sáng sớm hôm sau, chồng và con vẫn còn đang ngủ, em lay chồng hỏi lại lần cuối: “Anh có dậy đưa em đi không?”. “Không đi” – lão vẫn cứng với mình. “Thế em đi một mình”, em gạt nước mắt định dậy thay quần áo để đi. Chẳng ngờ vừa mới lồm cồm bò dậy thì chồng em hét lên: “Vợ… vợ… Quần có màu đỏ kìa!”
Em giật mình quay người lại kéo cái quần ngủ để nhìn rồi chạy vội vào nhà tắm kiểm tra. Thật không thể tin được… đúng là em có thật rồi! Chẳng ngờ nổi tới tận ngày thứ 9 nó mới chịu xuất hiện, đúng lúc em chuẩn bị tới gặp bác sĩ. Em hết hồn, trống ngực vẫn đập. 2 lần em dùng que thử cơ mà. Có lẽ nào em lo lắng quá nên đã nhìn nhầm rồi. Nhưng chưa bao giờ em bị chậm lâu đến vậy, ngày trước có chậm cũng chỉ đến 3 ngày là cùng.
Thấy em bước ra bẽn lẽn, chồng em vẫn thong dong nằm giường chơi điện tử: “Sao vẫn còn chưa đi? Tưởng phải phi đi ngay rồi chứ. Giờ thấy nó chắc là mừng hơn bắt được vàng rồi”.
Đúng là mừng hơn bắt được vàng các chị ạ. Có chị nào gặp phải trường hợp chờ đến ngày ấy mà nó hồi hộp, gây cấn giống như em không ạ?