Ma kiếp lụy tình


MA ÐẢO TÌNH TRƯỜNG HẬN ÐẮNG CAY


THỦY HOẢ CHUNG THỜI DỮ TƯƠNG PHÙNG


Trong một chuyến đi quay phim quảng ca’o , cã đoàn quyê’t định đi đến một hòn đảo nhỏ, vì họ muô’n quay những cảnh đẹp hoang vu của tự nhiên . Trươ’c mă‘t họ , hòn đảo từ từ hiện ra vơ’i vẻ đẹp vô cùng hoang sơ mà râ’t nên thơ . Nươ’c biển trong vă‘t , đư’ng trên tàu nhìn xuô’ng co’ thể thâ’y từng đàn ca’ bơi lội tung tăng . Tàu cập bê’n , thì trời đã xê’ chiều . Cả đoàn ke’o nhau lên đảo và điều đầu tiên mà họ nhận thâ’y là nơi đây dân cư râ’t thưa thơ’t. Cả đoàn ghe’ vào một qua’n trọ duy nhâ’t trên đảo .


Qua’n trọ râ’t đơn sơ nhưng cũng đủ chỗ cho tâ’t cả mọi người . Bô’n cô ga’i , Xuân Mai , Hạ Lan , Thu Cu’c , Ðông Tru’c, thì ở dãy phòng phi’a nam , gần nu’i . Còn bô’n chàng trai Hùng , Phong , Long và Dũng thì ở dãy phòng kha’c ca’ch đo’ không xa . Sau khi chia phòng xong thì cả bọn chia tay về phòng để câ’t đồ đạc .


Vừa bươ’c chân vào phòng mình , bỗng Xuân Mai he’t toa’ng lên và chạy ra ngoài . Ngay lập tư’c , cả bọn nhô’n nha’o hẳn lên , họ xu’m lại vây quanh Xuân Mai và nhìn vào căn phòng vơ’i đôi mă‘t sợ hãi .


Xuân Mai vừa run vừa no’i lă‘p bă‘p : Co’ ... co’ ... co’ chuột trong phòng của tao .


Mọi người cười ồ lên và thở phào nhẹ nhỏm . Hạ Lan bèn kêu Phong và Tùng vào từng phòng của bô’n cô ga’i để đuổi hê’t mâ’y con chuột đi . Sau khi đã đuổi hê’t chuột trong ca’c căn phòng ra thì mọi người đều trở về phòng mình.


Khi bươ’c vào phòng , Xuân Mai vẫn cảm thâ’y không an tâm, một cảm gia’c sợ hãi bỗng hiện lên trong lòng . Cô cư’ lâ’m le’t nhìn xung quanh , câ’t vội đồ đạc rồi đi ra ngoài .


Một lu’c sau , mọi người cũng lần lượt ra đê’n . Họ cùng nhau ăn tô’i và trò chuyện vơ’i nhau râ’t vui vẻ . Sau khi ăn tô’i thì ai về phòng người nâ’y . Xuân Mai vẫn chưa cảm thâ’y an tâm nên vừa vào phòng cô đã vội vã leo lên giường và ke’o chăn trùm ki’n người lại . Nhưng Xuân Mai lại cô’ gă‘ng nghe ngo’ng những tiê’ng động lạ xung quanh . Trời đã tô’i, chỉ còn nghe thâ’y tiê’ng gio’ thổi xào xạt qua ca’c rặng cây hoà cùng tiê’ng so’ng vỗ vào bờ, càng làm cho không khi’ thêm phần đa’ng sợ . Thời gian cư’ chầm chậm trôi qua . Không biê’t đã bao lâu rồi mà Xuân Mai vẫn chưa ngủ được .


Bỗng Xuân Mai nghe co’ tiê’ng động khẽ vang lên như tiê’ng bươ’c chân của ai đo’ đang đi phi’a bên ngoài . Cô giật bă‘n mình, lâ’y tay ghì chặt lâ’y chăn và trùm ki’n đầu . Cô nghe tiê’ng bươ’c chân dường như đã dừng ngay trươ’c phòng của cô . Rồi cô bỗng co’ cảm gia’c rờn rợn như co’ ai đo’ đang nhìn chằm chằm vào cô . Cô sợ qua’ bèn trở người sang hươ’ng kha’c nhưng cảm gia’c đo’ lại càng rõ rệt hơn . Sau cùng, thu hê’t can đảm, cô từ từ ke’o chiê’c chăn xuô’ng, và khẽ đưa mă‘t nhìn qua khe va’ch ..... rồi cô the’t lên , chạy nhanh ra khỏi phòng, và chui ngay vòng của Hạ Lan ở kê’ bên . Tiê’ng the’t của cô đã đa’nh thư’c tâ’t cả mọi người dậy . Cả bô’n chàng trai đều mă‘t nhă‘m mă‘t mở chạy ngay lại phòng của Xuân Mai . Không thâ’y bo’ng Xuân Mai đâu , họ vô cùng hoảng hô’t và lu’ng tu’ng chưa biê’t nên làm gì . Ngay lu’c đo’ tiê’ng Xuân Mai vang lên từ phòng của Hạ Lan làm họ phần nào yên tâm hơn .


Tâ’t cả mọi người giờ đã tụ tập đầy đủ trong phòng Hạ Lan . Xuân Mai ne’t mặt tră‘ng bệch , đôi mă‘t sợ hãi , kể lại mọi chuyện vơ’i ne’t mặt vô cùng lo âu : Em đang nằm ngủ thì co’ cảm gia’c như co’ ai đo’ đang nhìn chằm chằm vào em . Khi em nhìn qua khe va’ch thì thâ’y một đôi mă‘t đen nha’nh đang nhìn em ........


Bô’n chàng trai bèn chạy qua phòng của Xuân Mai và nhìn vào khe va’ch . Nhưng họ chỉ thâ’y va’ch nu’i và những rặng cây đang đung đưa trong gio’ lộng . Cả bọn bèn ke’o nhau trở về phòng Hạ Lan và bảo là họ chẳng nhìn thâ’y gì cả . Nhưng tha’i độ của Xuân Mai cũng làm họ co’ phần nào lo lă‘ng . Họ bèn chia nhau hai người ở một phòng cho đỡ sợ hơn .


Màn đêm đang từ từ được ve’n lên ..... và bình minh đã bă‘t đầu lo’ dạng .


Trời vừa sa’ng là cả bọn đã thư’c dậy . Tô’i qua chẳng ai trong bọn họ co’ một giâ’c ngủ ngon cả . Sau khi ăn sa’ng xong họ đem theo dụng cụ để quay phim rồi ke’o nhau đi ra bờ biển . Họ đi mãi , đi mãi .....cuô’i cùng họ cũng tìm thâ’y một nơi co’ phong cảnh thật là tuyệt đẹp . Mọi người , ai cũng đang chuẩn bị mọi thư’ để bă‘t đầu quay phim . Còn Long thì đang quan sa’t chung quanh . Bỗng Long nhìn thâ’y một khu đâ’t bị lõm xuô’ng tựa như một ca’i hồ. Long bèn bươ’c đê’n nhìn kĩ , thì anh thâ’y đo’ là một hồ nươ’c nằm kê’ bên một tảng đa’ râ’t lơ’n và bằng phẳng . Hồ này co’ lẽ bị bỏ hoang từ lâu nên xung quanh cỏ mọc dầy đặc , lan cả ra đê’n bờ hồ . Anh nhận thâ’y trên tảng đa’ co’ dâ’u vê’t na’m đen vì bị lửa cha’y xe’m, co’ lẽ trươ’c đây co’ người đã đô’t lửa trên đo’ . Nhìn kĩ hơn, Long bỗng pha’t hiện ra trên tảng đa’ đo’ còn co’ những lằn vẽ màu vàng nhạt , cực kì bi’ ẩn . Long bèn kêu ca’c bạn lại và họ ra sư’c lau sạch những lằn vẽ bi’ ẩn màu vàng kia . Khi họ dọn dẹp đê’n những bụi cỏ sa’t bờ hồ thì họ nhận thâ’y trên bờ hồ cũng co’ những ne’t vàng nhạt giô’ng như trên tảng đa’ . Họ chia nhau lau sạch tâ’t cả . Sau khi đã dọn dẹp xong thì cảnh hồ càng thêm phần tuyệt đẹp . Họ đều co’ chung một y’ nghĩ là không biê’t tại sao nơi đẹp thê’ này mà lại bị bỏ hoang từ lâu .Trời đã qua’ trưa , cả bọn cùng ngồi lại và Thu Cu’c phân pha’t thư’c ăn cho mọi người . Sau khi ăn xong , họ bă‘t đầu công việc quay phim quảng ca’o . Ca’c cô ga’i đều đã thay đồ xong và bươ’c xuô’ng hồ . Họ sa’nh vai nhau , cười giỡn và đùa ngịch dươ’i hồ . Xuân Mai vừa bơi ra xa vừa quay người lại . Còn Hạ Lan thì nghiêng người qua và vuô’t to’c . Thu Cu’c và Ðông Tru’c thì ôm nhau cười thật tươi ...... tâ’t cả đều hươ’ng về ô’ng ki’nh của Hùng .


Bỗng Hạ Lan cười re’ lên làm Dũng tư’c giận la lên : -Hạ Lan, đang đo’ng quảng ca’o mà, sao lại cười giỡn thê’ kia .


Hạ Lan bèn quay qua Xuân Mai và tra’ch : -Xuân Mai , tại sao mày lại nă‘m chân tao .... nhột qua’ nè ....


Xuân Mai ở đằng xa ngạc nhiên lên tiê’ng : Tao ở tận đây, làm sao mà nă‘m chân mày được chư’.


Hạ Lan nhìn Xuân Mai vơ’i a’nh mă‘t nghi ngờ xen lẫn kinh hoàng . Nhưng thâ’y vẽ mặt của Xuân Mai thì Hạ Lan tin là Xuân Mai đang no’i thật . Hạ Lan hô’t hoảng bơi vào bờ và leo lên . Lên đê’n bờ rồi mà nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa giảm bơ’t chu’t nào cả .


Lu’c này trời cũng đã xê’ chiều nên cả bọn bèn quyê’t định quay trở về qua’n trọ. Vì không muô’n mâ’y cô bị cảm lạnh nên Hùng và Long thu dọn một i’t đồ rồi cùng ca’c cô về qua’n trọ trươ’c . Còn Phong và Dũng thì ở lại dọn dẹp đồ rồi về sau . Sau khi dọn dẹp xong, Phong và Dũng đi về . Khi đi ngang qua một rừng cây , hai anh bỗng thâ’y co’ bo’ng người thâ’p thoa’ng sau những rặng cây nhưng khi họ để tâm nhìn kĩ lại thì bo’ng người kia lại biê’n mâ’t . Không thâ’y gì khả nghi , họ bèn đi tiê’p . Nhưng ngay lu’c đo’ , bỗng co’ tiê’ng của chàng thanh niên trẻ hỏi họ vơ’i giọng đầy lo lă‘ng và buồn buồn :


-Ca’c anh co’ thâ’y vợ tôi không ?


Phong và Dũng giật mình quay lại và họ thâ’y một thanh niên vơ’i khuôn mặt xanh xao và đượm vẻ u buồn , da’ng dâ’p như một thư sinh đang đư’ng phi’a sau họ . Phong và Dũng nhìn nhau và hỏi lại :


-Vợ anh là ai ?


-Vợ tôi tên là Thu Nguyệt, cô â’y co’ ma’i to’c râ’t dài và râ’t đẹp .


Phong và Dũng đồng thanh no’i :


-Chu’ng tôi không thâ’y ai cả


Người thanh niên đo’ nghe xong, không no’i gì cả, chỉ buồn rầu quay mình bỏ đi . Cả hai lâ’y làm lạ, nhưng rồi quay mình bươ’c tiê’p . Ði được vài bươ’c, không hiểu sao họ cùng quay đầu nhìn lại nhưng không còn thâ’y bo’ng da’ng người thanh niên kia đâu cả . Cả hai nhìn nhau với ánh mắt nghi ngại . Phong bèn lên tiê’ng :


-Sao người này đi lẹ quá .... mới đây mà đã đi đâu mất rồi .


Dũng trả lời :


-Hồi nãy tao cũng không nghe tiếng chân anh ta đi sau mình... không lẽ người này là ... ma ?


Phong cười xòa :


-Ma gì.. ma cỏ hả ?.. hahahạ.


Cả hai bèn pha’ lên cười rồi tiếp tục đi về nhà trọ


Sau bữa cơm tối , họ đều về phòng của mình. Ca’c cô ga’i vẫn còn sơ , nên tối đo’ họ vẫn chia nhau hai người ngủ 1 phòng như đêm hôm trươ’c.


Một đêm nữa đã tôi qua .... không co’ chuyện gì xảy ra hê’t.


Trời vừa sa’ng, Thu Cu’c đã ke’o Ðông Tru’c ra ngoài chạy bộ .


Văng vẳng xa xa co’ tiê’ng gà ga’y và tiê’ng người cười no’i lao xao trong gio’ sơ’m . Thu Cu’c và Ðông Tru’c đang chạy ngang qua khu rừng . Bỗng họ thấy có một người thanh niên , với vẻ mặt xanh xao, đi tới trước mặt hai cô và hỏi :


-Hai cô co’ gặp vợ tôi không ? cô ta tên là Thu Nguyệt có mái tóc dài và rất đẹp .


Ðông Tru’c trả lời chàng:


-Sáng giờ chúng em mới đê’n đây, không thấy cô gái như anh tả


Chàng thanh niên không nói gì , chỉ buồn rầu quay bước bỏ đi ...


Thu Cu’c vừa quay lại định hỏi thêm nhưng không thâ’y bo’ng da’ng chàng ta đâu cả . Cô bèn câ’t tiê’ng no’i :


-Anh ta chạy đi kiếm vợ gì mà lẹ quá ...... mới đây đã chạy mất rồi .


Ðông Tru’c no’i :


-Nếu tao quen được người nào tốt với tao như vậy thì thật là tốt quá .


Rồi cả hai lại tiê’p tục chạy, vừa chạy họ vừa nghĩ đê’n chàng thanh niên kì lạ kia .


Thâ’y cô đi tơ’i, anh ta liền no’i :


- Nơi này co’ người rừng, thường hay về làng ăn că‘p đồ ăn. Ca’c cô đi lại nơi này nên cẩn thận .


Câu chuyện người rừng , cô thường nghe mọi người kể Nhưng chưa bao giờ cô tận mắt thấỵ.. Nghe anh ta no’i làm tim cô đa’nh thình thịch .


Vừa lúc đó thì cả bọn kéo ra . Họ ngồi vào bàn vừa ăn sa’ng vừa bàn tán về chuyện đóng phim quảng cáo rất sôi nổi làm Xuân Mai như quên mâ’t câu chuyện đêm qua .


Sau khi ăn xong , họ chuẩn bị đồ và kéo nhau đi đóng phim như thường lệ Hôm nay , mọi người rất có hư’ng thú . Họ quay phim đến chập tối mới ra về . Nhưng vừa mơ’i đi được một đoạn , Hùng bỗng chợt nhơ’ là anh đã bỏ quên kịch bản ở nơi quay phim . Anh bèn kêu mọi người đi về trước, còn anh thì quay lại chổ cũ . Từ xa xa , hồ nươ’c đang dần hiện ra trươ’c mă‘t Hùng , anh như thâ’y có ánh lữa lập lòe trên tảng đa’ và những ngọn sóng dâng cao . Và hình như ngọn lữa và ngọn sóng đang hòa quyện vào nhau ....


Nhưng khi Hùng đi đến gần thì anh không còn nhìn thấy gì cả . Hùng vơ’i tay lâ’y kịch bản rồi quay mình đi về qua’n trọ . Nhưng vừa mơ’i đi được vài bươ’c, Hùng nghe co’ tiê’ng người thanh niên vang lên :


- Thu Nguyệt .... em ở đâu ..... anh nhớ em lắm ...


Và co’ tiê’ng người con ga’i đa’p lại :


-Anh Minh ... em ở đây ..... em cũng nhớ anh lắm ....


Tiếng người thanh niên tiếp tục vang lên giọng đầy vẻ mừng rỡ: -Anh ở đây ....trên hòn đá mình thường hò hẹn đây ...... em ở đâu ?


Rồi có tiếng người con gái vang lên vơ’i giọng no’i đầy vẽ hô’t hoãng:


-Em ở trong hồ nước kế hòn đá nè, sao em không thấy anh ?


Và tiê’ng người còn trai vang lên:


-Sao anh cũng không thâ’y em... Thu Nguyệt em ỡ đâu hãy trả lời anh đị.


Và tiê’p theo đo’ là tiê’ng kho’c nư’c nở cũa họ.


Hùng sau khi nghe câu đối thoại đó , anh ta sợ qua’ , cố nhắm mắt lại không dám nhìn về phía sau rồi chạy thật nhanh về quán trọ và kễ cho mọi người nghe .


Sau khi nghe Hùng kể Xong , Xuân Mai bỗng nhớ lại câu chuyện đêm qua . Cô run bă‘n cả người lên . Phong , Dũng , Thu Cu’c , Ðông Tru’c hoảng hô’t kêu lên là đã gặp được chàng thanh niên đo’.