Trên đồi hoa đại đóa



anh tới vội kịp mùa trăng vừa mởn


có cái gì lay động nhẹ đêm nay


một chút thôi, anh thở gấp như say


dưới bóng nguyệt em đùa xô lơi lả



gầm trời đất tự muôn năm cây lá


có cái gì bí ẩn phải không em


có cái gì ngờ ngợ ở trong đêm


khi em đến xõa xiêm y thiếu nữ



đời lạnh bạc từ khi sương xuống cửa


tiếng em ca vọng dội ở bên đồi


đón mây rừng chầm chậm rớt trên vai


để hương phấn tỏa mười phương thế giới



trăng vừa mởn kịp mùa, anh vội tới


có cái gì ẩn lộ dưới thiên nhiên


có cái gì bí mật của riêng em


vừa rơi lại trên đồi hoa đại đóa



anh nhặt lấy ngửi mùi hương nhẹ quá


có chút gì rờn rợn ở trong xương


bãi cỏ non rất im lặng, anh nằm


thở dồn dập sợ trăng màu cổ điển



một chút gì riêng em, anh dấu kín


ôi ngàn năm trái đất thật tình cờ


anh lên đồi hoa đại đóa như thơ


và nhặt lấy của riêng em bí mật



nhưng buổi ấy trở về anh buồn nhất


những con đường trẻ dại quá xa xăm


đồi hoa kia và dấu chỗ anh nằm


có một chút gì vô cùng quyến rũ



anh trở lại thăm đồi hoa đại đóa


mơn lá cành lay động hạt sương mai


tiếng ai ca âm vọng buổi xa xôi


như còn đọng ở mùa trăng vừa mởn



có cái gì vẫn muôn năm bí ẩn


anh đi theo lối cũ trở lên ngàn


một mình về khi mây trắng mang mang


và chân núi mọc vì sao cô độc



có cái gì vẫn muôn năm bí mật


của riêng em vĩnh viễn ở trên đồi.



3/1972