Bật cười trên những vật vã rất đời



từ tựa bài của Triều Sương


Đã có lần em nói với thơ


Đừng để tim em lạc đường thêm lần nữa


Viết thơ buồn mong vơi dòng thương nhớ


Có ai ngờ những đau đớn nhân đôi


Em dặn mình rồi


đừng kể những phai phôi


Ngẩng mặt nhìn bầu trời kia xanh lắm


Hương mùa xuân , mặt đất nhiều hoa thắm


Và lòng người dung dị biết bao nhiêu


Em muốn viết thơ về những buổi chiều


Tình nhân với tình nhân nào chung bước


Hạnh phúc ấy em đã từng mơ ước


Đặt bút là có thể viết thành thơ


Em muốn viết về thành phố biển mộng mơ


Biển vẫn đẹp trong lòng em đó chứ


Sóng vẫn thế , nghìn năm ôm thương nhớ


Đặt bút là có thể viết thành thơ


Thế mà thơ em chỉ là thoáng ngu ngơ


Có người đàn bà đang cười trong vật vã


Trang thơ này em gửi tặng ngày hôm qua. Những ngày chưa xa mà em ngỡ không bao giờ còn chạm tới. Ngày của những phút đầu bối rối, của những yêu thương trẻ dại, vụng về. Ngày em đã trao người nông nổi đam mê, khát khao cháy đến cạn lòng em ấy. Rồi anh đi-chỉ giản đơn như vậy. Mà em nghe lòng đắng đến chênh chao....


Thơ viết cho anh, con chữ đã nát nhàu. nếu anh đọc, đừng hỏi êm đã rơi bao nhiêu lần nước mắt. Đong đếm chi anh, giờ tất cả đã trở thành kí ức. Rồi sẽ nhạt nhòa theo năm tháng dần qua...


Đừng trách em cố tình lật giở những xót xa. Em gom lại, không phải cho anh, không phải cho em mà dành cho kỉ niệm. Nếu có một ngày gặp nhau trên lối hẹn, xin anh hãy mỉm cười-đơn giản thế thôi...!



Phương Thoa


17/03/06