Thế bất nào, dạo này đen bạc vãi cả ra. Đụng vào đâu là mất tiền ngu tới đó. Ngồi văn phòng đanh rảnh tay, lơ ngơ gẩy nhẹ cái chén uống trà long phượng tráng bạc của Sếp và cũng rơi lăn hai vòng đập vào chân cái bàn kính mà cũng vỡ được. Thế là đi tong hơn củ bạc mua bộ mới i xì đúc để lấp liếm vào. Hic hic. Đầu năm tới giờ mới ngót nghét hơn tháng mà đã mất hơn củ cho đội Kiến vàng, hôm đi làm vội chỉ ngược đường ngược nắng có tí tẹo mà á cũng bị lôi cổ vào, hôm thì vượt đèn vàng thôi cũng bị vẫy. Hôm qua đây thôi lỡ ko bật xi nhan mà cũng đi tong mất cái áo dạ lông chồn vì bằng lái cũng ko mang theo người. Rồi một số chuyện không đâu nó rơi vào đầu, mà cứ rơi là tiền nó cứ đi theo tiếng rơi ấy. Số Mị có khác gì số cờ hó ko cơ chứ.


Có lẽ câu an ủi “ Của đi thay người, người không sao là tốt rồi” là cái câu động viên bản thân vô nghĩa nhất trần đời. Cái gì mà không sao. Tiền ngu mất thì tật chả mang, tiền mất thì chả một số sở thích bị cắt giảm ----->không thỏa mãn bản thân ---> ấm ức --->buồn bực ---> không thoải mái ---> phát bệnh -----> chết sớm. Vậy, mất tiền ngu nhiều là chết sớm. Ôi không, không thể nào. Mị còn trẻ, Mị không thể chết sớm được. Mị còn đang ế chỏng ra, càng không thể chết sớm. Không thể nào. …!!!!!!!!!!


Bụng bảo dạ: quả này đen bạc chắc chắn sẽ đỏ tình. Các cụ mà đã nói thì chắc cũng cấm có sai đâu mà. Nghĩ sao phải hành động vậy, kiểu này đằng nào mầm tình cũng nở phơi phới cho mà xem. Tại làm sao? Vì Mị đang đen bạc vãi cả ra đấy thây.


Không phải bàn cãi nữa. Đợt này, Mị sẽ nhận lời đi xem mặt – cái việc mà trước đây Mị ghét vô cùng, cái thời điểm mà Mị vẫn tin vào một thứ tình yêu bền vững được xây dựng từ nền tảng lâu bền. Ấy vậy mà, chẳng phải mối tình 5 năm của Mị vẫn bay theo mây khói đấy sao. Đúng rồi, sao Mị không nghĩ ra sớm hơn, Mị sẽ thay đổi cách nghĩ, mất gì của bọ đâu nhờ.


Từ khi cái suy nghĩ có phần tích cực với con người và cuộc đời, Mị đã dấn thân vào những cuộc xem mặt đầu tiên. Nói hơi quá và có chút xin lỗi bạn Mị, chứ nghe như một cuộc đi chợ chọn lựa đồ vậy. ). Điều kiện ban đầu của Mị : là con trai, không cần thiết phải cao hơn Mị, nhưng khi Mị đã đi giày cao gót thì ít nhất Mị cũng phải cao đến tai anh ta, anh ta không được sơ vin quần âu tới ngực, áo không được cài kín cổ và đặc biệt, không được có nốt ruồi to từ cổ lên mặt. Mị dị ứng với nốt ruồi.OK?


Về bản thân Mị : 26 tuổi - Marketing cho một công ty nước ngoài, cao 1m65, số đo 3 vòng chuẩn, da trắng, có lúm đồng tiền, Yêu mèo nhưng ghét chó, Yêu hát hò nhảy múa nhưng ghét thơ, Yêu nắng ráo lưa thưa và ghét cái ào ào của những cơn mưa rào bất chợt, đôi khi hơi ẩm ương nhưng được cái tốt tính – đã chia tay mối tình đầu 5 năm cách đây 8 tháng.


Tối thứ bảy hôm ấy, một buổi tối khá đẹp trời, buổi hẹn được diễn ra tại Impress coffee - một quán cà phê khá lãng mạn trên phố Lê Ngọc Hân. Mị nghĩ thầm trong bụng : “ Xem ra tên này cũng biết chọn đây, dự là một tên không đến mức ko thú vị”. Đối tượng được hẹn là anh họ bắn đại bác 10 ngày chưa đến ngõ của đứa bạn học cùng lớp Đại học: du học nước ngoài về và đang là trưởng phòng của một Công ty xuất nhập khẩu.


Lần đầu tiên trong đời là nhân vật chính đi xem mặt mặc dù đã làm chân gỗ cho không biết bao nhiêu đám thành công có mà tả tơi cũng nhiều, nhưng lần này mang cảm xúc thật đặc biệt. Trong lòng Mị dấy lên một cảm xúc rất lạ, chả phải yêu thương hay tò mò mà giống như kiểu Mị đang chơi một trò đuổi bắt thú vị với kẻ sau này sẽ là chồng của mình vậy. Mị cười khẽ và trả lời chủ động tin nhắn của đối phương là Mị sẽ tự đi một mình tới chỗ hẹn. Sau ba lần Mị nằng nặc không cho đối phương đến đón thì hắn cũng đồng ý cho Mị đi một mình. Eo ôi, người đâu chả ga lăng gì, người ta mới chối đây đẩy có 3 lần mà đã vội chùn bước để người ta đi một mình cơ chứ!!!!???


Hôm nay, Mị diện một cái váy bó sát mà xanh cô ban, có đính cườm lóng lánh nổi hẳn làn da trắng sứ. Đôi guốc cùng tông xanh cao 9 phân cũng được Mị phối cùng cho sur tone. Lâu lắm không đi giày cao gót, hơi tự ti chút nhưng thôi kệ, Mị chỉ làm quen lại dăm phút là đâu lại vào đó ngay. Mái tóc xoăn lượn sóng buông hờ trên vai. Tự nhìn ngắm mình trong gương, Mị tự đắc : “ Xời, đến mình nhìn mình còn mê nữa là cái đội con trai đó, mùa hà hà hà…”. Không ổn, Mị phải cười nhẹ nhàng, ko được mất hết duyên như này. Thực tế đã chứng minh, một cô gái hiền lành sẽ ko vào vai một cô gái xấu xa, nhưng một cô nàng lắm trò sẽ vào vai thành công một ả mặt hiền tửng từng tưng.


Cuộc hẹn sẽ diễn ra lúc 8h. Bây giờ là 8h kém 15, vị chị ra đó mất 10 phút. Mị nhất quyết phải đi tới muộn 5 phút, Mị đệp Mị có quyền đó. Bụng bảo dạ, Mị ngắm vuốt thêm tí ti rồi vơ vội cái túi da màu booc đô, lôi con bạch mã hoàng tử Vespa tung tăng tới chỗ hẹn.


8h05: lò dò tới cửa, mắt ngáo ngơ dáo dác tìm nạn nhân. Ô mai gót. Bàn phía ngoài cửa có hai nam nhân, xem nào, hắn ta bảo mặc áo màu xám. À đây, có một tên xám ngoét, chắc là hắn ta. Từ phía Mị trông ngang thì chỉ thấy lưng hắn, tóc vuốt ngược, hai bên cạo chắc còn 1 phân, Có vẻ cũng khá cao, da trắng, đóng một bộ vest xám, tay đeo đồng hồ sáng loáng. 5s phân tích, Mị không biết nên đặt hắn vào nhóm một người thành đạt hay một tay đa cấp nữa. Nhưng nhìn từ đằng sau thì hắn có dấu hiệu cũng khá phong độ. Bỗng nhiên, điện thoại Mị có cuộc gọi:


- Alo, Tuệ Lâm à, anh Mạc Tư Anh đây, Tuệ Lâm tới đâu rồi nhỉ?


- Dạ em tới quán rồi anh, anh ngồi chỗ nào vậy nhỉ?


Hắn vừa cầm điện thoại, vừa quay lại nhìn đồng thời vẫy tay chào cô. chắc hắn thấy cái phong thái lơ ngơ của cô nên đoán ngay ra cô chính là Mị - Là Lâm Tuệ Lâm mà hắn được diện kiến ngày hôm nay. Bắt gặp ánh mắt của anh, Mị gật đầu ra hiệu chào. Ôi trời trời, nhìn thoáng xa cách 10 mét, người đâu mà đẹp trai thế, hoặc là mắt Mị hôm nay do ko đeo kính nên ko được rõ lắm.


Theo phản xạ của một kẻ có dấu hiệu ga lăng, hắn đứng dậy, chào Mị và đẩy ghế cho Mị ngồi.


- Thật là ngại quá đi, để Tuệ Lâm tới đây một mình anh thật là áy náy.


- Dạ là em muốn tự đi một mình, với cả cũng hơi ngược đường cho anh, anh không có gì phải nghĩ đâu ạ.


- Ừm, thôi được rồi, Lâm ngồi xuống đi, em uống gì nhỉ?


Đang định gọi Ly cà phê đen cho bõ hai ngày chưa đụng một giọt nào vì quá nhớ, nhưng chợt nhớ ra hôm nay phải đóng vai thục nữ thật sự nên đành ngậm ngùi xài đồ mà Mị không được đam mê cho lắm. Mị cười nhẹ:


- Anh gọi đồ chưa? Em uống Capuchino ạ.


- Anh chờ em tới rồi gọi mà.


Sau khi gọi đồ là quay qua chủ đề mần quen và xu nịnh nhau. Mị chúa ghét;


- Nhìn Lâm ngoài đời khác trong ảnh nhiều quá..


Thế but nào, lại bảo Mị khác trong ảnh, í í là bảo Mị sống ảo chứ gì. Rõ ràng người ta bên ngoài không lung linh bằng 360 trên fb thôi mà. Mới chỉ nghĩ thôi thì vuốt keo đã tiếp lời:


- … ngoài còn xinh hơn rất là nhiều.


- Dạ, em cảm ơn anh. Bây giờ là còn đỡ xinh rồi đấy anh ạ.


- Í là ngày xưa xinh nghiêng thùng nghiêng chậu, giờ chỉ nghiêng giàn mướp thôi à?


- HÌ, anh vui tính thế.


Vuốt keo có vẻ cũng là người vui tính và hài hước. Sau một hồi hỏi han làm quen ban đầu là những câu chuyện về người thứ ba - người gắn kết cho cái buổi hẹn này. Cuộc nói chuyện trôi qua khá thú vị và hài hước. vuốt keo xin phép đứng dậy đi nghe điện thoại.


Xem ra, buổi gặp xem mặt đầu tiên trong đời cũng không đến nỗi tẻ nhạt và chán chường như mấy đứa bạn Mị vẫn kể. Đang mường tượng về anh chàng cao khoảng 1m78 với đôi mắt lạnh lùng nhưng tính cách có phần hài hước ấm áp. Mị lại cười mỉm một mình.


Vuốt keo đi vào, cười nhã nhặn. Từ từ từ, có cái gì đó không đúng ở đây? Cái cái gì đang phất phơ phần trong cằm dưới đoạn cổ của vuốt keo thế kia. Trời ơi!


- Xin lỗi, anh có chút điện thoại, Lâm chơ anh không lâu đấy chứ?


Trong khi đó, Mị đang đờ người. Tại sao? Tại sao cái nốt ruồi to bằng con ruồi lại có địa chỉ thường trú trên khuất dưới cằm của kẻ có vẻ mặt đẹp trai này chứ. Ôi mẹ ôi, đã thế lại còn mọc ra hình như là 3 cái râu. Tại làm sao lúc đầu Mị không thấy, thật là não nề, chắc do tư thế ngồi của Vuốt keo hơi hơi cúi đầu nên tất cả đã bị rơi vào điểm mù của Mị. Dù 99 điểm tốt nhưng vì 1 điểm như này, Mị cũng không thể đặc cách được. Vuốt keo rất tốt nhưng Mị rất tiếc.


Nhanh chóng kéo hồn về thực tại, Mị vẫn cười điềm đạm:


- Dạ không sao anh ạ. Với cả thật xin lỗi anh, cửa hàng của chị em vừa có chuyện, chị vừa gọi điện cho em, có khi em phải xin về trước xem thế nào. Thật là ngại quá.


- Ôi có chuyện gì vậy Lâm, anh có thể đi cùng không?


- Dạ em cảm ơn, nhưng ko cần đâu ạ. Em tự giải quyết được.


Vẻ mặt Vuốt keo có vẻ hơi buồn, chắc cũng buồn như tâm trạng lúc này của Mị vậy. Mị nghĩ thế, đúng thì đúng, mà ko đúng thì thôi. Cuối cùng thì Mị cũng từ chối khéo được để tự đi về “gấp”.


- Thế hẹn Lâm hôm khác nhé?


Mị cười nhẹ nhàng:


- Em chào anh.


Tự nhiên đi ra về mà trong lòng Mị lại dấy lên một xúc cảm khó tả. Cuộc sống thật là biết trêu ngươi con người mà. Chẳng biết như vậy có xấu tính hay không. Nhưng thôi, Mị tạt ngay vào quán Cà phê quen thuộc trong ngõ, gọi luôn ly cà phê sữa đá cho bõ cơn thèm và không ngừng suy nghĩ về những gì đang xảy ra. Chuyện quái quỷ gì vậy? Mình đang đen bạc cơ mà. Hà cớ làm sao….


(hẵng còn)