8h tối Long mới mò được về đến nhà. Cuối năm, công việc chất đầy như núi. Đôi lúc, anh có cảm giác 24 tiếng một ngày là quá ít. Những kế hoạch được vạch ra một cách kỹ lưỡng và chu đáo từ hàng năm nay vẫn không thể thực hiện hết. Bao nhiêu công việc nặng nhọc với áp lực thời gian khủng khiếp đè lên vai Long.


Anh mệt mỏi quăng chiếc cặp vào góc bàn ăn và bắt đầu ngồi xuống ghế. Mâm cơm đậy chiếc lồng bàn màu đỏ đã rách một góc to tướng. Mấy món ăn đơn giản, lạnh ngắt chỉ nhìn đã khiến Long không còn cảm giác muốn ăn.


Bụng đói cồn cào, hắn thở dài thườn thượt uể oải bước vào phòng ngủ. Hai mẹ con Hà Phương đang chơi những trò chơi mà ngày nào anh cũng thấy hai người say mê chạy, nhảy rồi lại cười đùa.


Trẻ con với phụ nữ có những điều giống nhau đến không thể giải thích được. Đôi khi chả biết họ muốn gì và đang thích gì nữa.


- Sao dạo này anh hay về muộn thế? – Giọng Hà Phương nhẹ nhàng nhưng vẫn để lộ vẻ mệt mỏi, khó chịu.


- Việc ngập đầu ngập cổ lên về thế nào được sớm. Mà sao không đợi cơm. Hôm nào cũng ngồi ăn một mình chán chết đi được. – Long bực dọc.


- Độc mỗi anh chán chắc. Em cho con ăn thì ăn luôn chứ đợi đêm anh mới về thì ăn uống gì nữa.


- Đi hâm lại thức ăn cho anh, anh đi tắm cái.


- Anh tắm xong thì xuống cho vào lò vi sóng tí là xong. Thằng Tôm nó không cho em đi. Nước nóng vẫn còn đấy.


Long không nói gì nữa. Anh bước vội vào nhà tắm để tránh nổi cáu. Cả ngày chỉ mỗi cái việc trông một đứa bé hơn một tuổi và cơm nước cho chồng tử tế cũng chẳng xong.


Không hiểu chỉ mỗi cái việc nấu ăn với đi chơi thôi mà cũng kêu vất vả là cái kiểu gì. Chẳng lẽ Long vật lộn cả ngày với một đống công việc thì nhàn hạ chắc.


Tiếng đóng cửa phòng tắm ầm ầm làm Hà Phương khó chịu. Cô không hiểu Long nghĩ gì nữa. Đi cả ngày về đến nhà cái là cau có khó chịu. Cơm nấu hầu tận miệng rồi. Chẳng lẽ có mỗi cái việc cho vào lò vi sóng, vặn nút cái chờ đợi một hai phút nó khó khăn đến thế. Chẳng hiểu cho vợ thì thôi lại nặng nhẹ. Hay tại cô không làm ra tiền nên Long tỏ ra khó chịu? Thử đổi lại anh ở nhà chăm con để cô đi làm xem chịu được mấy hôm.


Bữa cơm muộn nguội lạnh và tẻ nhạt. Long ăn vội vã bát cơm khô khốc rồi mở máy ra làm việc ngay tại bàn ăn. Nếu lên phòng ngủ, anh cũng không thể tập trung làm việc được với sự nghịch ngợm của cậu con trai hơn một tuổi


Ngày mai anh phải báo cáo hai dự án lớn mà báo cáo vẫn chưa hoàn thành. Đôi lúc, Long không biết mình đang cố gắng làm việc vì điều gì nữa. Chẳng có phút nghỉ ngơi thoải mái cho đúng nghĩa.


Ở công ty, về đến nhà anh đều cắm mặt vào cái máy tính. Những khoản nợ ngân hàng vay để mua căn nhà này vẫn chưa trả hết khiến anh không thể dừng lại, không được phép ốm nữa.


Hơn 12h đêm công việc mới xong. Cái cảm giác hoàn thành nhiệm vụ nó mới khoan khoái làm sao. Long rót cho mình một cốc nước đầy rồi tu một mạch hết. Cả buổi tối anh làm việc không một phút ngẩng mặt lên.


Đã 12h rồi mà Hà Phương cũng không xuống giục anh đi ngủ. Hình như cô chẳng còn quan tâm gì đến anh nữa. Anh sống chết, ăn uống hay nhịn đói hình như cũng chẳng phải việc của Hà Phương. Có lẽ, với cô ấy, giờ anh như một người thừa.


Tiếng mở cửa phòng lách cách của Long làm Hà Phương thức giấc. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên chiếc bàn trang điểm ngay đầu giường. Nửa đêm mới mò lên với vợ. Về đến nhà cái là chúi mũi vào máy tính. Con cũng chẳng hỏi đến một câu. Cô là vợ chứ có phải ôsin của anh ấy đâu mà suốt ngày chỉ biết đến phục vụ cơm nước, giặt giũ.


Ngay cả chuyện ân ái vợ chồng cũng như làm khoán ấy. Chẳng có tí hứng khởi, chẳng có tí cảm xúc như lúc mới lấy. Về đến nhà mà chẳng dứt công việc. Mà nếu không làm thì cũng ngủ. Cả ngày chỉ nói với vợ vài câu thì lại cục cằn khó chịu. Đàn ông lấy vợ xong là coi vợ không khác gì người ăn kẻ ở.


Lắm lúc, Hà Phương nằm nức nở một mình. Cô thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình.


Long nhẹ nhàng khép cửa. Cậu con trai kháu khỉnh của anh đang nằm trọn trong vòng tay ấm áp của mẹ. Cái vòng tay ấy lâu lắm rồi không thuộc về anh nữa. Long nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên đôi vai gầy guộc của vợ. Long giật mình khi nhìn khuôn mặt gân guốc, những lọn tóc rối bù lòa xòa xuống gối, xuống mặt khiến Hà Phương già đi trông thấy. Anh thở dài, cởi bỏ chiếc áo khoác vắt lên đầu giường rồi nằm cạnh vợ.


Nãy giờ, Hà Phương vẫn thức nhưng cố tình nằm im vì không muốn đôi co với Long. Người đâu lôi thôi đến thế là cùng. Có mắc nhưng chẳng bao giờ treo áo, cứ bạ đâu là vứt đấy. Cứ như việc nhà chưa đủ nên phải vẽ thêm mãi việc ra cho vợ làm ấy.


Những ấm ức, khó chịu cuối cùng cũng nhường chỗ cho giấc ngủ mệt mỏi và khó nhọc của cả hai người.



Ánh nắng xuyên qua cửa sổ mở rộng khiến Long giật mình tỉnh giấc. Chỉ còn 40 phút nữa là đến giờ làm. Long vội vàng lao vào nhà vệ sinh.


Có mỗi cái việc ngủ dậy thật sớm để đánh thức chồng dậy, nấu cho bát mì hay cái gì đó để chồng ăn uống trước khi đi làm cũng không làm nổi. Hôm nào Long cũng phải cuống cuồng để đi làm. Mỗi tháng mất toi cả triệu bạc tiền phạt đi muộn.


- Anh xuống ăn sáng đi. Em nấu xong rồi đấy – Hà Phương nhẹ nhàng gọi chồng


- Ăn uống gì giờ này nữa. Người ta làm việc muộn, ngủ muộn thì phải đánh thức người ta dậy đúng giờ chứ. Hôm nào cũng muộn. – Long gắt.


- Em gọi nhưng anh bảo cho anh ngủ thêm 5 phút còn gì. Anh ăn quàng cái xong thì đi không đói – Hà Phương thanh minh đầy vẻ cam chịu.


- Cô nấu thì tự đi mà ăn. Giờ này còn ăn với uống.


Vừa nói, Long vừa đóng sầm cánh cửa căn hộ của hai vợ chồng. Hành động đầy vẻ hậm hực của Long khiến Hà Phương có cảm giác bị xúc phạm. Hóa ra mọi chuyện đều do lỗi của cô sao.


Chẳng lẽ để cho chồng ngủ thêm mấy phút vì biết làm việc khuya, dậy nấu ăn sáng cho chồng cũng là một cái tội sao? Nước mắt Hà Phương cứ thế tràn ra. Cô không ngờ có ngày Long lại coi thường cô đến vậy.


Hà Phương dọn dẹp phòng bếp. Bé Tôm nay dậy sớm quá nên mới gần 8h sáng đã ngủ. Cô lặng lẽ nhìn con ngủ một lúc rồi bất máy tính. Cô muốn kiếm một việc làm online nào đó để kiếm thêm tiền. Tôm cũng được hơn một tuổi rồi nên Hà Phương muốn đi làm lại. Cô không thể cứ ở nhà để chịu đựng thái độ khó chịu của Long.


Hà Phương vô tình đọc được bản tin tuyển gấp một nhân viên làm hồ sơ kế toán cuối năm. Công việc phù hợp với chuyên môn của cô và đặc biệt không gò bó thời gian.


Cô nhanh chóng gọi đến số điện thoại của người tuyển dụng. Sau vài câu trao đổi, họ hẹn gặp Hà Phương vào buổi sáng ngày mai. Đây có thể sẽ là công việc phù hợp với cô. Hà Phương có thể làm bất cứ lúc nào rảnh rỗi miễn là hoàn thành khối lượng được giao.


Công việc mới khiến Hà Phương thực sự phấn khích. Cô muốn gọi điện báo ngay cho Long biết nhưng khựng lại. Cứ để anh phải bất ngờ. Quen thói coi thường, hợm hĩnh với vợ rồi sẽ biết tay.


Hà Phương vui vẻ làm thật nhanh mấy việc lặt vặt trước khi con dậy. Cô phải lập cho mình và con một thời gian biểu thật là nghiêm ngặt. Có như thế mới hoàn thành công việc mà vẫn đảm bảo cuộc sống không bị xáo trộn.


Long đến công ty muộn mất 10 phút. Khi anh đến thì cuộc họp duyệt dự án do anh phụ trách đã chuẩn bị hoàn tất. Anh vội vã mở máy tính và chuẩn bị những dữ liệu cần thiết cho buổi thuyết trình. Nếu dự án này thành công, anh sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến trong công việc. Rất có thể, chức phó giám đốc còn đang để trống kia sẽ là của Long.


Thực ra, dự án này đã được Long ấp ủ trong khoảng năm năm nay. Kế hoạch anh đã xây dựng cả chục lần và chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần. Đó không chỉ là công việc, đó còn là tâm huyết là ước mơ của anh từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường nữa.



Rất may, buổi thuyết trình thành công ngoài dự kiến. Tất cả thành viên Hội đồng thẩm định, Ban giám đốc và các chuyên gia đều đánh giá cao ý tưởng của Long. Những tiếng vỗ tay, những lời chúc mừng làm Long thấy hạnh phúc vô cùng.


- Kế hoạch của anh rất hoàn hảo anh Long ạ. Chúng tôi rất kỳ vọng vào sự thành công của dự án này. Nếu hoàn thành, chắc chắn vị thế của công ty sẽ được cải thiện trên thị trường chứng khoán - Chủ tịch Hội đồng quản trị hào hứng nói.


- Nhưng để đảm bảo cho thành công của dự án, tôi đề nghị anh Long sẽ là người trực tiếp chỉ đạo triển khai. Chúng tôi sẽ họp và nếu đi đến thống nhất sẽ có quyết định cử anh làm Phó giám đốc trong một vài ngày tới.


- Cám ơn anh! – Long hạnh phúc nói.


Long sung sướng đến run người trước gợi ý đầy màu mỡ của ông Chủ tịch Hội đồng quản trị. Được như vậy thì những cố gắng của anh suốt mấy năm qua mới được đền đáp xứng đáng. Anh chợt nhớ đến Hà Phương. Anh thoáng thấy hành động của mình lúc sáng có vẻ hơi quá đáng.


- Sáng đi có bị muộn không anh? Sao gọi em giờ này? – Hà Phương nhẹ nhàng hỏi.


- Muộn một ít thôi. Em đang làm gì đấy?


- Đang dọn nhà, cu Tôm vừa ị đùn ra nhà. Nay anh có về sớm không?


- Chưa biết được. Giờ mới buổi sáng mà. Anh gọi để báo em tin vui là dự án X của anh đã được phê duyệt. Ông chủ tịch Hội đồng quản trị vừa bảo sẽ bổ nhiệm anh làm phó giám đốc.


- Ui thế á! – Hà Phương sung sướng reo lên – Thế thì còn gì bằng nữa.


- Ừ. Nhưng đợt tới chắc anh sẽ bận lắm. Bận hơn cả bây giờ ấy.


- Không sao đâu. Đằng nào thì anh cũng có bao giờ về nhà sớm được đâu. Em vẫn ổn mà. Thôi anh làm việc đi.


Hà Phương tắt điện thoại. Cái tin Long vừa báo không làm cho cô vui. Hình như những gì liên quan đến Long không còn quá quan trọng với cô nữa. Hình như khi đã thành vợ chồng, cái ràng buộc hai người không còn là tình yêu nữa. Nó mơ hồ giống như một thứ trách nhiệm. Và những cảm xúc yêu thương thuở ban đầu chỉ còn trong trí tưởng tượng.


Không phải Hà Phương không còn yêu Long nữa mà tình yêu ấy trở thành một thứ tình cảm gì đó rất khó gọi tên. Cô vơ vẩn nghêu ngao mấy câu hát quen thuộc và tranh thủ làm mấy việc còn dang dở. Nếu ngày mai nhận được việc làm, có lẽ cô cũng chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi lung tung nữa.


Long thấy hụt hẫng sau cuộc điện thoại cho vợ. Dường như thành công mà anh có được chẳng có ý nghĩa gì với Hà Phương. Đã lâu lắm rồi, anh có cảm giác Hà Phương không còn quan tâm đến mình nữa. Cô dành tất cả cho con và…ngủ. Anh trở thành một người thừa, một kẻ lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình.


(Xem phần tiếp theo bên dưới)
Nguồn:
uhm123.net