Câu chuyện tôi kể ra đây cho các bạn nghe là một thực tế tồn tại trong xã hội ngày nay. Nhưng xin cho phép tôi bí mật câu chuyện đó nó là của tôi hay của một ai. Đơn giản thôi để mọi người hiểu là loạn luân hay đâu mới là tình yêu đích thực ^.^


1.......................@};-@};-@};-..............................


Có lẽ trong cuộc sống này điều gì cũng có thể sảy ra, nhưng trớ trêu thay nó lại xảy ra chính trong ngôi nhà mà Lan và Phong đang ở. Tuy hai mà một, tuy một mà lại là hai, họ là anh em cùng ăn chung một mâm cơm sống chung trong một mái nhà chung một cha mẹ nhưng trong họ không chung một thứ đó là dòng máu.


Cha mẹ họ lấy nhau tận 8 năm nhưng mãi vẫn không có con dù đã chạy chữa nhiều nơi ra Bắc vào Nam, có khi còn sang nước ngoài một hai lần nhưng vẫn hy vọng rồi lại thất vọng. Họ vẫn không nản lòng luôn động viên nhau ông trời không tuyệt đường với những người tốt đâu...Ngôi nhà rộng lớn ấy chỉ có hai vợ chồng luôn mang trong mình khao khát được nghe thấy tiếng khóc trẻ thơ, tiếng cười giòn dã trọn vẹn như những gia đình khác. Rồi họ quyết định nhận con nuôi, họ đi khắp trại trẻ mồ côi để tìm một đứa trẻ mà họ cảm thấy yêu thương nhất nhưng đi qua những nơi đã đi qua hy vọng vẫn không mỉm cười với họ, họ lại buồn bã ra về. Mỗi ngày trôi qua, ngồi chung nhau trên mâm cơm mà nước mắt người vợ trẻ chảy dài chan vào bát cơm mà nuốt cho đến một ngày người vợ trẻ xách làn đi chợ mà lòng buồn rười rượi, đôi mắt xa xăm qua những công viên thấy trẻ con vui đùa mà trái tim người vợ trẻ như thắt lại đôi chân mệt mỏi không muốn bước tiếp, tự dưng người vợ trẻ ngồi phịch xuống vỉa hè hai tay úp vào mặt khóc, những tiếng nấc dài đến xé lòng...đoạn đường vắng nên không một ai để ý đến người vợ trẻ ấy, chỉ một mình người vợ trẻ ấy ngồi đấy cô đơn với con đường dài.


Một đôi bàn tay nhỏ chạm vào vai người vợ trẻ ấy.


- Cô ơi sao cô khóc ở đây?


Người vợ trẻ quay lại nhìn đứa bé quần áo cũ kỹ nhàu nát, khuôn mặt lấm lem, nhưng có đôi mắt rất trong và sáng đang long lanh nhìn người vợ trẻ với nụ cười tỏa nắng, mà đôi mắt người vợ trẻ vẫn đang đẫm lệ.


-...


- Cô đừng khóc nữa. Rồi đứa bé đưa bàn tay còn lấm bẩn lên lau nước mắt cho người vợ trẻ ấy.


- Mẹ con nói khi thấy phụ nữa khóc phải biết dùng tay gạt nước mắt cho họ thì mình mới xứng đáng là một người đàn ông tốt.


Người vợ trẻ lau khô hai hàng lệ rồi quỳ xuống nắm lấy tay đứa bé.


- Cảm ơn con, con thật dễ thương. Rồi cô đưa tay lên má đứa bé vuốt ve âu yếm.- Thế ba mẹ con đâu mà con lại lang thang ở đây một mình.


- Ba mẹ con đang ở một nơi rất xa. Rồi đứa bé giơ ngón tay chỉ lên trời cao. - Họ đang ở trên đó rất hạnh phúc, môi ngày đều dõi theo con.


- Sao vậy con?


- Họ bỏ con đi được một năm rồi, ba mẹ con bị tai nạn trên đường đi làm về.


- Tội cho con, vậy người nhà con đâu.


- Ba mẹ con là cô nhi mà, họ còn không biết ba mẹ của mình là ai và ở đâu thực sự là quê hương nữa mà.


Người vợ trẻ ôm đứa bé vào lòng, phần nào hiểu được vì sao trông con lại tơi tả như vậy.


- Con giờ ở đâu?


- Con vẫn ở ngôi nhà cũ ấy, đi bán vé số làm linh tinh để mỗi ngày có gì đó đặt lên bàn thờ cho ba mẹ con khỏi đói.


- Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi. Sao con không nhờ đến chính quyền giúp đỡ cho con.


- Có, khi ba mẹ con mất họ muốn đưa con vào trại trẻ mồ côi, nhưng con nhất quyết không đi muốn ở lại với ba mẹ. Rồi đôi mắt đứa bé trầm xuống - Con không muốn ba mẹ cô đơn...


Nước mắt người vợ trẻ lại lăn dài trên gò má


- Dẫn cô về nhà con nghe.


- Để làm gì ạ


- Cô muốn biết con sống thế nào


- Cô theo con


- Con không sợ cô là người xấu sao?


- Cô là người xấu sẽ không ngồi một mình ngoài đường mà khóc và nếu có xấu thật con cũng chẳng có gì để mất. ( Đứa bé mỉm cười hiền hậu)


- Con bao nhiêu tuổi rồi


- Dạ, chỉ vài ngày nữa con tròn 10 tuổi ạ


Rồi người vợ trẻ năm tay đứa bé theo đứa bé về nhà đứa bé. Trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác khó tả đến dễ chịu, một hy vọng dấy lên, một hạnh phúc ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé đó đang nắm chặt lấy tay người vợ trẻ. Bước trên đường mà người vợ trẻ chăm chú nhìn đứa bé, thực ra do cuộc sống mưu sinh vất vả với một đứa bé mới chỉ 10 tuổi khiến khuôn mặt luôn lấm lem bụi bặm nhưng sâu trong đôi mắt đen biếc dưới chân mày sắc nét là sức sống mãnh liệt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô cảm nhận được trái tim mạnh mẽ biết vươn lên ở con người đứa bé. Có lẽ do phải mưu sinh nên cũng va chạm khá nhiều đụng độ nên trên cánh tay và gò má có chút trầy xước và quầng thâm nhỏ. Tội nghiệp.


- Đến nhà con rồi cô


Đi chừng 15 phút phía sau những ngôi nhà cao tầng là ngôi nhà nhỏ dưới con hẻm của những người lao động, không xộc xệch giột nát nhưng có lẻ chắc chỉ bằng một phòng chứa đồ nhà cô. Bước vào bên trong chỉ vẻn vẹn chiếc giường tre, bộ bàn ghế cũ và bàn thờ có hai tấm ảnh và hai bát hương của ba mẹ đứa bé. Họ còn trẻ quá vậy mà đã bạc mệnh. Cô thắp cho họ nén hương rồi chắp tay khẩn vái.


Từ sau nhà đứa bé bê vào cốc nước


- Cô uống đi ngụm nước cho đỡ khát ạ


- Cô cảm ơn con. Một mình con sống có khó khăn lắm ko?


- Thời gian đầu con không chấp nhận được ba mẹ đã bỏ con đi, nhưng con biết mình không thể yếu đuối vì nếu con như vậy hoài ai sẽ hương khói hàng ngày cho ba mẹ.


- Nhưng rồi con...


- Cô muốn hỏi con sống sao và như thế nào ạ. Ban đầu là mọi người quyên góp ủng hộ ma chay và cho con sống tạm qua ngày, dần dần con biết cái gì cũng có hạn con đã theo những người quanh đây đi làm. Không vào trại mồ côi nên con phải nghỉ học tìm những công việc phù hợp với mình miễn sao có thể sống qua ngày.


- Con làm những gì để sống.


Đứa bé gãi đầu cười nhẹ


- Khi thì con theo phụ việc bưng bê gạch, khi thì con trông trẻ giúp các cô trong xóm, khi thì theo các bạn trong xóm đánh giầy, bán báo, vé số...cũng tạm qua ngày.


Cô thấy trong lòng nhói đau khi nghe đứa bé kể chuyện của mình. Cô thương và muốn được yêu thương bao bọc cho đứa trẻ. Bắt đầu cô tâm sự về nỗi lòng của mình.


- Thực ra cô cũng không vui vẻ gì. Vợ chồng cô có điều kiện đầy đủ không thiếu thứ gì nhưng chỉ thiếu duy nhất là tiếng nói trẻ thơ trong ngôi nhà ấy.


- Cô không có con ư


Người vợ trẻ mỉm cười cay đắng


- Ừ. chắc do cô ăn ở không tốt.


- Không con nhìn cô rất hiền hậu mà


- Hay trời muốn để dành để cô gặp con ta


- ...


Rồi người vợ trẻ đưa bàn tay xoa đầu đứa bé


- Hay con làm con của cô chú nhé


- Con sao. đâu có được, con có ba mẹ rồi


- Thì cô chú sẽ làm ba mẹ thứ 2 của con, sẽ yêu thương con như ba mẹ đẻ con từng yêu thương con


Đứa bé ngoảnh nhìn lên bàn thờ ba mẹ nó thở dài.


- Con không thể, con không muốn bỏ ba mẹ con ở đây


- Con có thể mỗi ngày qua đây được mà


- Nhưng vẫn là không ở đây nữa, con không muốn ba mẹ con sẽ buồn


- Ba mẹ con sẽ buồn hơn nếu con cứ thui thủi ở đây có mình không một người thân


- Nhưng...


- Con không phải sợ điều gì hết vì cô đảm bảo cô chú sẽ đối xử với con thật tốt. Cô chú khao khát có một đứa con nhưng trời không thương, cô muốn dành hết tình yêu thương đó cho con


- Con...muốn suy nghĩ đã


- Được rồi, cô không muốn con suy nghĩ nhiều mà thấy áp lực. Cô sẽ tới đây thường xuyên giúp đỡ con cho dù con đồng ý làm con của cô chú hay không...


- Vâng ạ!


Rồi cô rời khỏi ngôi nhà nhỏ cuối con hẻm đó bước thật nhanh về nhà báo tin vui này cho chồng. Ban đầu nghe cô nói hết sự tình, người chồng không phản ứng gì nhưng khao khát làm cha, nỗi cô đơn trong lòng cộng thêm khi nhìn thấy ánh mắt vợ rực sáng vui mừng khi nhắc tới đứa bé đó làm người chồng cũng tò mò và muốn gặp đứa bé.


Còn tiếp....