Tôi 28 tuổi, cái tuổi cũng không còn quá trẻ để bắt đầu mọi chuyện, nhưng tôi tự hứa lòng, tôi sẽ cố gắng. Tôi xin phép Mod và các bạn cho tôi được trải lòng với câu chuyện của tôi:Rose: :Rose:


*
Tiền


Tôi lấy anh năm tôi 25 tuổi.Những ngày đến mỹ, như bao người, tôi chẳng biết gì cả, từ những vấn đề cơ bản cho đến vấn đề phức tạp. Cái phức tạp làm tôi đau đầu nhất đó là việc ở nhà, chồng nuôi và xài tiền của chồng.Nói " xài " nghe cho " sang " tí, chứ thật ra chẳng phải phung phí gì- không dám chứ ko phải là ko muốn. Chồng tôi là người đàn ông tốt. Anh luôn miệng bảo tôi rằng, em cố gắng học em nhé, anh sẽ nuôi em học. Nhưng tôi ko biết rằng anh đang thiếu nợ rất nhiều, thiếu từ credit card và tiền lời hơn 11 chấm ( sau 3 năm anh mới nói tôi nghe vấn đề này). Tiền trong nhà bank không có bao nhiêu cả,chính vì vậy anh ko cho tôi biết về tài khoản của anh hay biết bất cứ cái gì liên quan về tài chính của anh. Anh là một kỹ sư giỏi, tôi biết tiền lương của anh bao nhiêu, và theo sự tính toán những chi tiêu trong gia đình, tôi biết vơ chồng tôi ko đến nổi nào túng thiếu. Do tôi vô tâm ? hay anh cố giấu ? mà tôi ko biết ngoài chi tiêu trong gia đình ( chỉ có 2 vợ chồng tôi) số tiền lương ấy phải trang trải nợ nần, biếu Ba Mẹ anh .Tôi ko hề biết số nợ ấy!


Đôi lần,tôi xem bills, thì anh gạt ra,bảo tôi lo học đi, đừng lo lắng tiền bạc.


Đôi lần tôi thỏ thẻ cùng anh, add tên tôi vào nhà bank, tôi hứa ko xài phí,chỉ để có cái thẻ bên mình, nhỡ lúc hết tiền cash ( anh đưa tôi khi nào tôi yêu cầu,nhưng chỉ vừa đủ xài)thì có cái thẻ mà " cứu bồ". Anh không đồng ý!


Đôi lần đi mua sắm ,nhìn mặt anh buồn xo ( mệt? xót tiền? lo lắng? ) tôi ko hỏi vì tự ái, im lặng, tôi chỉ đi dạo Mall và ra về tay không.


Lúc bấy giờ,tôi vẫn đi học ESL trong college. Cố gắng xong phần ESL để tiếp phần English.


Nhưng tôi suy nghĩ và đau đầu


Thế là quyết định......