images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tạt axit cả nhà: Đã có phúc đáp từ CA
Mẹ nào ở xóm gia đình hung thủ vậy? Cho ít profile lên cho thiên hạ tổng xỉ vả, tẩy chay cả trên mạng lẫn noài đời đi. Đừng bao biện là ai làm nấy chịu. Mẹ kiếp, con cháu chúng mày tâm thần không cho nó vào viện đi, nó tâm thần thật thì mọi tội lỗi là từ chúng mày, không tiêm vào đầu nó là chúng mày bị ấm ức thế này thế nọ, kích động nó đi trả thù hộ là gì.
Cái thứ thối nát, về hưu già rồi vẫn thối và nát.

Ặc ặc, biết là nóng rồi nhưng đừng có xúi bạn ơi. Có xích mích thôi mà nó hại cả nhà người ta sống khổ hơn chết vậy, rồi xong thì nhơn nhơn, giờ mẹ nào trong xóm đó mà làm Lục Vân Tiên lỡ gia đình nó biết lại lo cái chứng nhận tâm thần khác (bọn máu lạnh này ai biết tụi nó nghĩ gì trong đầu) thì ai nuôi gia đình mẹ ấy, ai sẽ gánh những thiệt thòi có thể mẹ ấy sẽ phải gánh nếu đụng tới cái đám súc vật này? Sống ở cái xứ vô pháp vô thiên, pháp luật còn dơ hơn giấy chùi d!t thì đâu biết được ngày nào tai họa sẽ rớt xuống đầu mình hay người thân của mình, nên giờ có căm phẫn hay chờ báo ứng thì cũng ráng giữ mình, nếu mà vì sự chính trực muốn đòi lại phần nào công bằng cho nạn nhân thì phải bắt đầu từ bản thân thôi chứ bà con chòm xóm của cái gia đình ác quỷ đó chắc họ cũng ớn lắm rồi.
Nói thiệt đọc vụ này thì tức giận cành hông, nhưng lớn nhất vẫn là cảm giác đau khổ và bất lực và lo sợ khủng khiếp :(
04:17 CH 31/12/2012
Công an, bộ đội đề nghị anh em ông Vươn bồi...
Giỏi lắm! CA giết dân thì "vô ý làm chết người trong lúc thi hành công vụ" ---> vài năm tù. Dân tự vệ chống bọn cướp đất, chưa đứa nào quy tiên ---> bị truy tố tội giết người. Tiến trình còn lại chắc cũng nhanh thôi, hi vọng không có nước nào chứa chấp lũ khốn này khi chúng ôm của nả theo trong bước đường lưu vong.
04:54 CH 28/12/2012
Ca sĩ Ngọc Anh bị tố quỵt tiền từ thiện
Thực ra với người trọng chữ tín thì lời nói nặng ngàn cân, dù không lấy gì làm bằng nhưng một khi họ đã nói ra thì họ sẽ nhất định giữ lời. Còn ngược lại, một khi đã gặp người đã chủ ý lật lọng thì dù có ghi âm hay làm hợp đồng ràng buộc họ cũng sẽ tìm cách né tránh, lách luật sao cho phần lợi về mình mà thôi. Tính cách của một người mới là điểm quyết định, và nhiều khi ở lâu mới biết tính người nên việc chọn chỗ mà đặt niềm tin nó cũng hên xui lắm.
Blogger MM thì tôi cũng chưa đủ rõ để nói gì về coi người cậu ta, nhưng từ 1 lần đi tặng quà cho phụ nữ nghèo nhân ngày 8/3 vài năm trước khi tôi còn ở VN thì thấy cậu ấy làm việc rất được. Từ lên kế hoạch, kêu gọi đóng góp tới tính toán xem nên mua quà gì thiết thực nhất, rồi phân công ai mua quà, gói quà và chia nhóm để đi được nhiều nơi nhất, cũng như cách tặng quà... thì tôi thấy cậu ta làm rất chuyên nghiệp và hiệu quả (cái tâm thì tôi không dám phán xét bừa). Còn NA thì tôi chưa tiếp xúc nên không biết tính khí cô ta thế nào, bởi vậy cũng không dám kết luận, nhưng lẽ thường đã hứa cho (mà khoản tiền cũng không lớn) thì cho đi chứ lại còn phải gán nợ cho người khác đi đòi thì kỳ quá.
12:45 CH 28/12/2012
Toàn cảnh đám cưới: Hình ảnh đầu tiên của cô dâu...

2 kiều nữ nè, đẹp sắc sảo mặn mà cả 2 :D
05:25 CH 11/11/2012
Khi chồng có hồng nhan tri kỷ
Các anh giai mà không có vợ "3 trong 1" thì kể cũng thất bại về khoản gia đình rồi. Tuy nhiên, nếu có đủ cả vợ, người tình và hồng nhan tri kỷ thì đối với các anh xem như cũng an ủi cuộc đời. Chỉ là, không hiểu cảm giác của anh thế nào khi biết vợ mình cũng là người tình của một người khác, và là hồng nhan tri kỷ của một người khác nữa? Liệu anh có thấy bình thường như cân đường hộp sữa, hay lại lộn tiết lên?
Thánh hiền dạy điều gì mình không muốn thì chớ làm cho người khác. Cứ tự xét lấy cảm giác của mình rồi hẵng hành động. Trước khi lấy vợ thì có bạn gái thân thiết không có vấn đề gì, nhưng lấy vợ rồi thì thân phận khác mà danh phận cũng khác, nên quan hệ không thể cứ như trước được, dù tình cảm có thể không thay đổi. Cô "hồng nhan tri kỷ" nào có sự thấu hiểu, sự thông cảm, có biết tánh biết ý chồng mình đến mức nào mà không biết một chữ "chừng mực" viết ra sao thì mình cũng tiễn :D. Còn không thì cứ anh sao tôi vậy, anh thích chừa một góc riêng cho tri kỷ chứ nhất quyết không cố tìm cách chia sẻ, hòa hợp với vợ cũng được, nhưng khi đó anh đừng bất ngờ hay nhảy dựng lên khi vợ cũng có lam nhan tri kỷ, hoặc là tri kỷ của 1 tên đực rựa khác. Nói về chuyện không đồng thanh đồng điệu thì nó vô chừng lắm, có thể anh tài tử phong lưu, vợ anh quê mùa cục mịch chỉ biết mớ rau con cá, thu vén chuyện nhà khiến anh không trò chuyện được với cô ấy về thơ ca nhạc họa. Nhưng nếu anh không tìm cách để cô ấy yêu thích việc điểm tô nhan sắc, trau chuốt tâm hồn đặng cùng anh rung cảm vì một bản nhạc hay, hoặc hào hứng cùng anh đi xem kịch cuối tuần mà anh chỉ chăm chăm đi cùng cô bạn sành sỏi nghề thưởng thức, hay thoáng nhớ mùi nước hoa thoảng trên tóc hồng nhan tri kỷ của mình thì anh hãy đợi đấy. Biết đâu hàng xóm của anh cũng chẳng mê gì thi phú văn chương, và những bữa cơm nhà nấu nướng công phu, và tiếng nói nụ cười giản dị ko màu mè của vợ anh mới là trân phẩm trong mắt ổng, thế là có ngày anh đi xem hát với hồng nhan tri kỷ của anh, và vợ anh trở thành tri kỷ cùng ăn bữa cơm nhà ôn chuyện thời thơ ấu miệt vườn với ông hàng xóm thì vui phải biết, vẹn toàn phải biết :))
03:49 CH 11/11/2012
Nữ sinh rạch mặt, nam sinh đánh hội đồng bạn học...
Buồn, và cảm thấy bất lực. Nỗ lực của cá nhân dù có lớn bao nhiêu cũng quá nhỏ bé trước sự xuống cấp của xã hội. Mình có dạy dỗ con mình thành người tử tế thì cũng không thể đảm bảo được sự an toàn của con trong cái tình cảnh rối ren này. Ngày xưa khi còn ý thích sống độc thân thì mình nghĩ sống đâu cũng được, còn đến lúc có con mình chỉ nghĩ đến định cư luôn ở bên này, vì cảm thấy sợ hãi mỗi khi đọc những tin tương tự ngày một nhiều trên báo........
07:32 CH 24/05/2012
Tiếng “ngoại” lấn át tiếng “nội”: Sành điệu hay...
Có cảm giác bạn này có nhu cầu ...khoe chữ!
Bởi viết thừa qua nhiều thứ không cần thiết.
Để mình tóm gọn ý của mình cho bạn hiểu: đọc một bài viết, không nên câu nệ lỗi chính tả mà nên chú trọng nội dung truyền tải.
Chính tả chỉ là một quá trình nghe quen viết quen được tạo thành quy luật. Người ít dùng tiếng Việt có thể viết không đúng luật, điều này không nói lên tri thức anh cao hay thấp. Cái quan trọng là nội dung anh viết.
Mình đã làm việc với nhiều người du học về, viết tiếng Việt phạm lỗi nhiều nhưng chuyên môn rất khá. Ở Cty mình chỉ cần có thế, cần người làm được việc chứ không phải mấy mợ hay mấy cậu thích khoe hàng bồ chữ.O:-)
Theo kinh nghiệm của mình, những nhân vật này vào cty chỉ nổ giỏi và làm ít.
Còn khi mình có nhu cầu tìnm hiểu tiếng Việt thì lên mạng có thể search đầy.
Về bác Tyty, vẫn đồng ý với những gì bác viết về giáo dục thổ tả của Việt Nam, có thể bác nêu quá đúng khiến vài mợ ở đây nhẩy dựng lên tự ái và soi kiến bắt sâu chính tả bài của bác, cái tầm thường của tư duy ở chỗ ấy....Hì hì hì.
Nhân tiện mình cũng thấy giáo dục bên Anh Mỹ rất chú trọng phản hồi ( feedback), thứ mà VN rất thiếu, bên họ khuyến khích nêu ý kiến cá nhân bất chấp ngược dòng nhiều ý kiến khác. ( khuyến khích khôn độc chứ không khuyến khích ngốc đàn):)
VN thì thích bầy đàn ầm ầm vào ném đá các ý kiến tích cực, họ tự ái ko chịu thấy cái nền giáo dục thổ tả yếu kém khi bị người khác phân tích.

Những gì tôi muốn nói về việc xét lại bản thân trước khi chê bai chửi bới người khác như trong bài viết bạn trích dẫn cũng đã thể hiện đủ ý của tôi, chắc tôi không cần phải tóm tắt nữa nhỉ. Tôi không bênh nền giáo dục VN tiếng nào cả, tôi chỉ thấy nực cười khi có người nói "thõi" chê người khác ngọng thôi.
Bạn phạm một cái lỗi hết sức sơ đẳng trong tranh luận, đó là chụp mũ và tấn công cá nhân, hết suy diễn về xuất thân, vùng miền đến suy diễn về ý đồ của người khác, lại còn phạm lỗi ngụy biện khi áp đặt một suy đoán của mình vào nhận định mà không cần bằng chứng (đoạn tô đậm). Và còn thêm tật hạ thấp người khác, từ "bầy đàn" người văn minh chả ai chụp cho người khác khi tranh luận đâu. Cái sự kém văn minh trong tranh luận đó khiến bạn dù có viện dẫn đến giáo dục Anh hay Mỹ cũng bằng thừa, lối tranh luận rất ư "đặc trưng" ấy chỉ cho thấy bạn là một sản phẩm lỗi của bất kỳ nền giáo dục nào. Tôi cũng học ĐH và sau ĐH ở Anh (may quá, xin trả cái mũ "bênh vực giáo dục VN" lại cho bạn) và điều tôi được dạy khi bày tỏ ý kiến trong môi trường học thuật không phải là tỏ ra khác đám đông, hay đi ngược chiều dư luận, mà là thái độ điềm tĩnh, công bằng và đưa ra lý lẽ xác đáng để bảo vệ quan điểm của mình khi tranh luận, dù quan điểm của bạn là thế nào chăng nữa. Do vậy, cái việc chửi bới cả một nền giáo dục là thổ tả, thấp kém, hay gọi những người có ý kiến khác mình là "bầy đàn" khi họ đông hơn không phải là điều mà nền giáo dục tiên tiến dạy cho con người ta. Còn nếu đang phản hồi hay tranh luận mà bạn mở miệng hỏi "ê, chắc do mày là dân da đen/dân Á/ dân ABC... nên mày abc xyz..." thì nếu may mắn không bị kiện vì tội phân biệt cũng sẽ chẳng ai tôn trọng bạn nổi đâu, điểm đó chắc bạn chưa được biết, nhỉ?
Thôi thì để giữ hòa khí cho diễn đàn tôi xin công nhận tư duy của bạn thật không tầm thường, thật là bất thường, các bạn không hề có tính bầy đàn, các bạn thật lạc đàn, thế nhé, thỏa mãn rồi hen @};-@};-@};-
Còn thì, cái kinh nghiệm cá nhân chẳng cho thấy điều gì hết, vì có nhiều người kinh nghiệm rất ít ỏi mà vẫn lấy ra áp lên mọi thứ đó thôi.
Tôi dừng tranh luận với bạn ở đây, vì cái cách tranh luận của bạn cũng nói lên khá nhiều điều về con người bạn rồi, nói nữa thì cũng nhàm.
08:03 SA 05/05/2012
Tiếng “ngoại” lấn át tiếng “nội”: Sành điệu hay...
Mấy cái sai về dấu hỏi ngã chẳng quá đó là thói quen phát âm vùng miền ko được chính xác.
Cá nhân mình thấy anh( bác) tyty99 có bài viết rất hay. Người thông minh khi đọc một bài chúng ta phải biết lọc nội dung cần lĩnh hội và bỏ qua lỗi phát âm vùng miền.
Bỏ qua nội dung mà chỉ chú trọng đến những lỗi nhỏ nhặt hỏi - ngã thì thành ra giống kẻ vạch lá tìm kiến, dở hơi và vớ vẩn...
Bạn muathumatnau hẳn là dân Bắc Kỳ ngoài kia, bởi mình biết dân Bắc Kỳ có ưu điểm phát âm hỏi ngã khá chính xác nhưng nhược điểm dân Bắc Kỳ là phát âm ch, tr rất tệ, tệ hơn dân Nam Kỳ nhiều, chưa kể họ không biết uốn lưỡi cho đúng âm trong các từ như "rượu" mà chỉ rặt cái kiểu " diệu","diệu"...
Nói chung người Việt sống ở nước ngoài lâu, viết một bài tiếng Việt rất khó hoàn hảo chính tả....điều này thì ngay ông Hồ Chí Minh khi từ Pháp về nước viết cũng sai chính tả tòe loe, nhưng ai dám bảo ông ấy dốt?
Rất đồng ý nhận định của bác tyty. Nói chung nền giáo dục VN có thể nói là một trong những nền giáo dục què quặt và thiếu tầm nhìn nhất.
Các thành tựu đạt được của người VN hầu hết phải nhờ bọn tư bản nó đào tạo.

Ô là la, thêm 1 bạn hiệp sĩ mù nghe hơi gió đoán vùng miền nè, vui ghê. Tui là dân Nam Kỳ xịn đây bạn hiền ah, tui phát âm cũng kiểu miền Nam nhưng khi viết đố hề bưng nguyên si cái kiểu phát âm của mình vô văn viết. Đơn giản là văn nói thì có tính vùng miền, còn văn viết có tính chuẩn mực mà những người được đào tạo tử tế sẽ nắm rõ cái chuẩn mực đó. Người miền Tây có thể nói "con cá gô" nhưng họ không viết "cá gô" hay "cái gổ", nhé. Và đừng cho là người miền Nam hay viết nhầm chính tả, không phân biệt được khi bỏ dấu, như thế là sỉ nhục người miền Nam có học. Kể cả thành phần trí thức trước năm 75 giờ định cư nhiều ở Mỹ họ cũng dùng từ rất chuẩn và khi viết rất cẩn trọng, bạn đọc những quyển sách giáo khoa, các tác phẩm được viết và dịch trước năm 75 trong miền Nam có thấy cái lối viết lôm côm, lủng củng khi thì dài dòng khi thì cụt ý, dấu câu bỏ lộn xộn hoặc chính tả sai tung tóe không? Đừng đánh đồng vùng miền như thế. Vùng nào cũng có những người viết sai chính tả, ngữ pháp, và đó không phải là do bị ảnh hưởng bởi kiểu phát âm của địa phương mà do không được đào tạo cẩn thận về mặt ngôn ngữ, hoặc giả có đào tạo mà người đó tiếp nhận không tới nơi tới chốn. Bạn bảo người thông minh thì phải thế nọ thế kia, ừ thì tôi cũng công nhận bạn thông minh, khi mà không phân biệt được việc chấp nhận tính khác biệt của vùng miền khi trò chuyện, và tôn trọng tính chuẩn mực của ngôn ngữ khi viết thành văn bản.
Trong diễn đàn này có một rổ người viết sai chính tả, viết trật ngữ pháp, tôi đâu có rảnh mà đi tìm lỗi của họ. Tôi chỉ thấy có người mắng mỏ người khác là dốt, là cực đoan, bảo thủ... trong khi tôi không chắc lắm về cái sự thông minh hay giỏi giang của họ, nên tôi có đôi lời với người ta thế thôi.
Còn nữa nè, chữ viết cũng như văn hóa vậy, những quy ước của nó có thể thay đổi, có thể được cải tiến và cải biên theo thời gian, cũng như không ngừng bổ sung thêm các từ mới hoặc thêm nghĩa mới cho một từ cũ, và cách viết cũng vậy. Nên đặt văn tự vào đúng ngữ cảnh lịch sử của nó mà xét, chừ bây giờ đi soi văn bản của người xưa mà bảo họ sai tòe loe thì bạn lại thông minh lần 2 rồi, xin chúc mừng. Bạn biết lúc mới có chữ quốc ngữ thì chữ "trời" viết như thế nào không :)). Hay đọc các tác phẩm văn học, hoặc các sản phẩm báo chí trước năm 75 hay có một dấu gạch nối để tách các từ ghép như "đó là một hương thơm nồng-nực của nước hoa Pháp" (cái từ nồng nực" này bây giờ cũng có nghĩa khác, khi ấy có nghĩa khác, nếu đem áp dụng vào ngữ cảnh hiện tại rồi bảo người xưa dốt thì thông minh lần 3, hen. Hay cụ phan Bội Châu viết "Bủa tay ôm chặt bồ kinh tế" thì chẳng phải cụ ôm chặt túi tiền, mà đó là cái chí kinh-bang-tế-thế của cụ, vậy đó :)).
Thế nên, trước khi chê ai đó dốt, kém... thì cũng nên tự soi gương, tự sờ gáy mình xem đã giỏi hẳn chưa, chứ không lại lâm vào cái cảnh "cả làng chúng mày viết ngọng chỉ có tao viết thõi" rồi khi làng nước cười cho lại vu cho họ không hiểu rằng quê tao phát âm là "thõi" thì tao viết thế mới đúng, mệt lắm. Còn về việc đào tạo tiếng Anh hay bất kỳ 1 ngoại ngữ nào tử tế cho thế hệ trẻ để họ có thể sử dụng nó đến nơi đến chốn đều là việc đáng hoan nghênh cả.
Nhân tiên nói thêm, cái định kiến hẹp hòi rằng chỉ có người Bắc mới nói, viết văn hoa, còn người miền Nam mộc mạc giản dị chỉ đúng với những ai ít giao tiếp và đối tượng giao tiếp của họ gói gọn trong những nhóm đối tượng nhất định. Thử tìm dịp hầu chuyện các nhân sĩ, trí thức miền Nam xưa đi, mới thấy họ văn hoa, mới thấy họ chỉn chu thế nào với ngôn ngữ. Mong các bạn hay ụp một rổ vùng miền lên đầu nhau khi tranh luận sẽ có một, hoặc nhiều cơ hội để cởi bỏ cái định kiến khư khư trong đầu mình đi, và sẽ thấy rằng càng sống nhiều, càng quan sát nhiều càng thấy trời cao biển rộng chứ không phải đời chỉ là 1 dúm nhỏ với các "quy luật" có phần buồn cười như mình vẫn biết.
12:35 CH 04/05/2012
Tiếng “ngoại” lấn át tiếng “nội”: Sành điệu hay...
Chính xác, tôi đồng ý nhận định của bạn
English trở thành ngôn ngữ quốc tế. Hầu hết các QG trên TG đưa English vào như là sinh ngữ chính sau tiếng mẹ đẻ. Ví dụ hầu hết các nước Á và Âu châu tân tiến đều dạy song ngử . Ví dụ Singapore , Hong Kong ..
Nam hản đang ap dụng tứng phần. (BGDĐT Vn đang có dự định đưa English vào tù lớp 1.)
Tác giả bài viết nầy đặt tự ái ngôn ngử dân tộc sai và chứng tỏ đầu óc bào thủ cực đoan.
Cũng vì tự ái nầy mà nền giáo dục VN thua xa các QG trên TG. Các HS và SV VN có trình dộ English thuộc loại kém nhất.

Kém đến độ du học sinh VN tại Mỹ và Anh khi ra trường chưa viết được bài English thông suốt. Ngay tại các ĐH sinh ngữ VN Sinh viên ra trường nói không thông , viết chưa chuẫn , nghe chưa quen.
Cũng vì tự ái ngôn ngữ dân tộc mà hầu hết các công ty VN thiếu các nhân viên thông thạo English trong vấn đề ngoại thương và Banking. Nhiều bác sì Nam VN trước 1975 rất giõi nhưng khi tu nghiệp tại Mỹ hay lấy Test thi bằng tương đương Bác Sỉ không đủ điểm toefl.Khi có bằng bác sỉ rồi vào học chuyên ngành rất khó khăn so vời các bác sỉ các QG khác
Trước 1975 miền nam , các hoc sinh từ cấp 2, 3 trờ lên học thêm 2 sinh ngử (Chọn 1 trong 2 SN Anh và Pháp làm chính và phu ).Nhưng cũng không áp dụng được , học để quên các . Tai các trường Đ H chuyên ngành như Phú Tho ,chuyên môn không giảng dạy bằng English nên khi các Kỹ sư miền nam ra trường nhiều người giỏi chuyên ngành nhưng English rất khó khăn khi ra đi làm. ĐH Y Dược chuyên tâm vào Pháp Ngử nên khi tiếp cận English các SV ra trường hụt hỏng.
Miền Bắc cũng vậy suốt thời chiến chú trọng Nga Văn Hầu hết các ĐH QG Ha nội thời đó không chú trọng English
Từ 1975 đến nay cũng vậy (English có chuyển đối khá tí xíu.Nhưng các cấp lảnh đạo BGDĐT lại xuất thân từ Nga và Đông Âu nên không có cái nhìn chiến lược nên giạo dục VN không đăt nặng mục tiêu chiến lược nhiều về English cho các bậc Tiểu Trung và ĐH
Kết quả là thế nào. Cứ nhìn các loại tự điển Viêt Anh và các Translate tool là biết ngay.
Dịch sai bét, ngay đến nhiều từ thông dụng dịch củng sai.
Người tham khảo phải đành dùng tự điển English English
Viêt nam chưa có Han lâm Viên ngôn ngử . Các ĐH QG Vn còn quá yếu sinh ngữ
Ngay cà các thạc sì hay Tiến sỉ VN chuyên ngành khi làm luận án phải tham khão tài liệu English gặp rất nhiều khó khặn. Một số không nhỏ chôm chỉa trên mạng rồi nhờ người khác dịch ra rồi chắp vá , đạo văn.
Hoc ENGLISH đâu phải vọng ngoại nói như thế là sai lầm. Cực Đoan , Bảo thủ. Hay nói xa hơn đả ngu mà lại còn ưa chê

Chắc trường bạn này khi đào tạo đã chú trọng phần tiếng Anh quá nên trình độ tiếng Việt của bạn thế này đây. Bạn cũng khôn và ít chê lắm mà :Embarrassment:. Viết một đoạn văn không lấy gì làm dài mà hành văn lủng củng, chính tả be bét, ngữ pháp cũng nát như tương Tàu, bỏ dấu xuống hàng không đâu vào đâu, cho thấy tư duy ngôn ngữ của bạn cũng rất có vấn đề. Mà tiếng mẹ đẻ còn không xuôi thì tiếng nước người sao có thể khá được?
Mình thấy những người giỏi tiếng Việt rất có triển vọng giỏi một thứ ngoại ngữ khác khi tập trung học, còn những người từ bé đã lớn lên, giao tiếp, học hành bằng một ngôn ngữ mà đến việc biểu đạt suy nghĩ bằng ngôn ngữ đó cũng phải dùng một từ vay mượn trong khi không phải là từ chuyên môn hay từ không có nghĩa tương đương trong từ điển tiếng nước mình thì 90% là thuộc thành phần Tây giả cầy rồi.
Mình cũng sống và làm việc ở Anh, cũng có bạn bè người Việt bên này, nhưng chẳng khi nào phải dùng từ tiếng Anh thay cho tiếng Việt khi nói chuyện với nhau, trừ những từ thông dụng và tiện dụng hơn hẳn tiếng của mình như "email" hay "layout" hoặc gì gì đó liên quan tới chuyên ngành. Còn bạn nào nói là người sống ở nước ngoài, khi gặp 1 nhóm bạn cả Tây cả Việt thì thi thoảng nói chêm tiếng Anh vào để biểu thị sự "lịch sự" để cả bọn kia không đến nỗi há hốc mồm thì quả thật là trí tưởng tượng quá phong phú. Bạn nói với nhau bằng tiếng Việt, thi thoảng mới có 1 từ tiếng Anh thì một người mù tịt tiếng Việt chỉ thông qua mấy từ tiếng Anh lõm bõm đó sẽ hiểu nội dung câu chuyện, sẽ không thấy lạc lõng? Hehe, nếu nghĩ vậy thì bạn đánh giá cao khả năng đoán mò của dân phương Tây quá rồi, đặt trường hợp bạn mù tịt tiếng Anh mà có 2 đứa nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, rồi cứ chừng 2 câu nó chêm vào 1 từ tiếng Việt mà bạn vẫn đoán được, vẫn không thấy bị "ra rìa" thì tôi gọi bạn bằng cụ luôn. Cách lịch sự nhất là nhập gia tùy tục, đi với một nhóm cả Tây cả Việt mà muốn người ta hiểu thì cứ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh luôn, hà cớ chi phải trao đổi bằng tiếng Việt nếu muốn tụi nó cũng "hiểu" mình nói gì. Trong trường hợp cần trao đổi riêng thì cứ "xin lỗi bọn bây, tụi tao cần nói chuyện riêng bằng tiếng V" rồi cứ thế mà dùng tiếng mẹ đẻ với nhau, chứ chêm vào vài từ làm gì, có ai hiểu đâu?
11:44 SA 04/05/2012
Huyện Văn Giang thực hiện quyết định cưỡng chế...
Đảng Cộng Sản VN đang vững bước trên con đường đổi mới, vài bữa chắc sẽ đổi tên thành Đảng Bất Động Sản VN 8-}. Hết anh Vươn, rồi tới Văn Giang, và còn những vùng quê nào khác nữa?
11:06 SA 26/04/2012
Phản hồi của sinh viên Ngoại thương thực tập ở...
Harvard Việt :-&:));;):-?8-|[-(:|:Embarrassment:
10:52 SA 26/04/2012
Cơm vợ nấu
Cũng nhân đề tài ăn uống, tặng cho những người khôn nết ăn mà dại nết ở, giỏi nhận xét mà kém tinh tế không hiểu, không thương cái công của người vợ truyện ngắn này:
Bát canh nước trong rau biếc

Phan Hướng Lê
- Trung Quốc -
Phạm Tú Châu trích dịch.
Anh mở cửa rồi nhìn sang phòng khách, không thấy chị ở đó. Anh mỉm cười, đi vào bếp, quả nhiên chị đang đảo cơm trong nồi. Anh ngửi thấy mùi cơm thơm, rất thơm. Điều lạ là ở nơi khác, hầu như anh chưa ngửi thấy mùi cơm thơm như thế bao giờ.
Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn. Chị bưng lên hai đĩa nhỏ có hoa xanh, một đĩa đựng mười mấy con ốc hạt mít, một đĩa đựng rau non mỡ, trong trong. Cuối cùng chị bưng lên một âu sành nhỏ, đây mới chính là món anh mong chờ nhất. Lập tức anh mở nắp âu ra xem, trong đó có trắng có xanh, có đỏ, trông thật vui mắt.
Anh tự múc trong âu ra nửa bát canh. Nước canh trong, không có váng mỡ, xanh là rau cải, trắng là đậu phụ, lại còn dăm ba hạt câu kỷ đỏ. Mùi vị canh tuyệt hảo, bảo chay tịnh thì lại rất đậm đà, bảo đậm đà thì lại rất thanh đạm, bảo thanh đạm thì lại rất ngọt ngào. Bát canh chẳng khác gì có đoá phù dung nổi trên mặt nước trong, đầy vẻ thiên nhiên. Chỉ húp một ngụm thôi đã thấy các giác quan bị tê liệt cả một ngày bỗng dưng thức tỉnh, vẻ mặt anh cũng biến đổi theo. Dường như vỏ bọc mỏng trên mặt đã bị vỡ tan, tất cả các thớ thịt, tất cả các nếp nhăn đều duỗi ra... thật là một món canh ngon tuyệt! Nó khác hẳn các bữa tiệc anh phải thù tiếp - tiệc công việc. Loại tiệc như thế không bao giờ có cơm. Lúc nào cũng quá nhiều chất béo, quá nhiều vị nồng cay làm cháy cả cổ, lưỡi hầu như tê dại.
Anh húp liền hai bát canh rồi mới ăn cơm, cứ một con ốc hạt mít lại một gắp rau, một đằng béo, một đằng giòn, đều là những món trôi cơm. Bát cơm hết veo lúc nào cũng chẳng hay, nhưng anh không xới thêm mà chỉ nhấm nháp một lưng canh nữa, sau đó anh đặt bát xuống, mỉm cười với chị:
- Em nấu sao được món canh này? Ai cũng bảo tiệm ông Vương Già có món canh ngon, nhưng theo anh thì canh ở tiệm ấy cũng không ngon bằng canh nhà nấu.
- Nói ra thì... Kỳ thực rất đơn giản, nhưng phải có lòng kiên trì.
Sau này nhiều lần anh thấy luyến tiếc cuộc sống lúc đó. Cuộc sống thật yên bình. Cảm giác thật tuyệt khi ngồi vào bàn ăn đợi vợ bưng chiếc âu sành lên, màu sắc đẹp mắt khi mở nắp âu ra.
Anh đã kết hôn mười bảy mười tám năm rồi. Vợ anh là bạn thời học đại học, là mối tình đầu. Ra trường hai năm, họ làm lễ cưới và chẳng bao lâu đã có con. Thằng bé chẳng những học vào loại ưu mà còn rất xinh trai, bởi vì chị là hoa khôi của trường, chẳng cần trang điểm cũng đáng yêu. Vì thế nên anh không dễ bị sắc đẹp đàn bà làm kinh động. Vả chăng anh cũng biết sắc đẹp của phụ nữ bây giờ phần lớn nhờ vào mỹ phẩm.
Nhưng sự xuất hiện của Đô Đô là một việc hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu anh thấy đó chỉ là cô bé còn chưa trút bỏ được vẻ ấu trĩ, như một bình hoa thuỷ tinh, đẹp và trong suốt, chỉ để ngắm chứ không dùng được bao lâu. Tới khi nhận ra ý đồ của cô bé, anh còn cảm thấy buồn cười. Nếu không phải là nhân viên của anh, cô bé đáng gọi anh bằng chú. Đương nhiên anh cũng thầm lấy làm thích thú. Cô bé chẳng những xinh đẹp mà gia đình cũng không xoàng. Cha là luật sư nổi danh, mẹ là bác sĩ nổi tiếng, gia đình vốn định cho cô sang Đại học Cambridge du học. Một cô bé như thế mà gần gũi đàn ông thì...
Lúc đầu anh thật sự không hề để ý vì cho rằng Đô Đô chỉ bốc đồng nhất thời, hơn nữa anh không thể phá hoại gia đình của mình. Nhiều năm nay, vợ anh xin nghỉ công việc dạy học ở một trường trung học mà chị đang làm rất tốt, chuyên tâm ở nhà giúp chồng, dạy con. Một phụ nữ ngoài bốn chục tuổi, không có sự nghiệp, cũng không có bạn bè, chị sẽ sống sao đây? Huống hồ rất nhiều đàn ông bây giờ sau khi thành đạt đều tìm thú vui mới, bỏ mặc người vợ kết tóc xe tơ. Anh không muốn mình cũng là hạng đàn ông tầm thường. Nhưng con gái thời nay chỉ thích làm theo ý mình. Các cô muốn gì là vừa khóc vừa gào đòi chết. Bình hoa thuỷ tinh Đô Đô vì yêu anh vô vọng nên đặt mình trên vách đá thẳng đứng. Cuối cùng anh đành phải giơ tay đỡ lấy cô ta.
Anh không về nhà ăn cơm nữa. Sau đó cả đến tối cũng không về. Anh bảo anh quá bận, sau đó lại nói anh muốn ở một mình cho yên tĩnh. Chị im lặng hồi lâu. Cuối cùng chị bảo:
- Thôi thế này vậy, khi nào anh muốn về thì gọi điện.
Anh không thích thuê nhà, bảo phải mua một căn hộ trang bị đầy đủ, đồng bộ, từ đồ đạc đến đồ điện. Đô Đô lại không thích, cô bảo kiểu nhà như thế không có phong cách. Cuối cùng cô đưa anh về ở nhà cô. Đô Đô một mình ở căn hộ hai phòng ở, một phòng khách do cha mẹ mua cho. Cô tự trang trí lấy, một phong cách gọn nhẹ, hiện đại nhưng lại là kiểu còn tốn tiền hơn cả bài trí hoa lệ.
Tình yêu mới, nhà ở mới, không khí mới, điên cuồng mới, cả anh cũng thấy mình như đổi mới. Mấy tháng trời qua đi như có cánh bay. Cũng có lúc cả hai thấy đói. Anh là nhân vật của một nửa công chúng, không thể đi ăn hàng ngày ở tiệm, Đô Đô đành phải gọi các tiệm mang đồ ăn tới nhà. Món ăn đưa đến không có canh, họ có lúc uống thay bằng trà Ô Long đóng hộp và thường xuyên hơn là uống Côca Côla.
Dần dần bữa ăn trở thành công việc khổ sai, bởi các món đưa đến trở nên khó nuốt, hơn nữa anh còn phải che giấu, bởi chỉ cần anh tỏ ra không vừa ý là Đô Đô nói ngay: "Em biết anh lại nhớ cuộc sống trước kia rồi chứ gì? Anh thấy hối thì cứ nói toẹt ra đi!".
Chẳng ngờ một hôm, vừa vào qua cửa, anh đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn của Đô Đô. Đô Đô kéo anh vào bếp. Trong bếp là cảnh một siêu thị thu nhỏ sau cơn động đất. Mọi thứ đều rối loạn, cả đến mái tóc của Đô Đô cũng dính một thứ gì đó vàng vàng như mỡ. Tất bật một lúc lâu rồi Đô Đô cũng làm xong. Anh làm ra vẻ không do dự xúc món xúc xích viên sốt cà chua thêm mười mấy thứ gia vị khác nữa. Ăn xong, anh nói: "Từ nay không cần phải nhiêu khê đến thế. Người giỏi làm cơm thì cho dù chỉ có canh nước trong cải biếc, ăn vào đã thấy sướng!".
Dứt lời, anh lập tức nhận ra mình đã nói một câu không nên nói.
o O o
Khi tiếng chuông cửa vang lên, trong một giây, chị tưởng anh trở về, nhưng chị hiểu ngay là không phải. Chị mở cửa, một cô gái trẻ đứng ngay trước mặt chị, da trắng nõn nà. Chị thầm hỏi bằng ánh mắt, cô bé nói: "Em là Đô Đô, bạn của chồng chị!".
Chị hiểu ra ngay. Đô Đô muốn tìm một tình cảm nào đó biểu hiện trên nét mặt chị nhưng không hề có. Cô ấy đi vào đề:
- Hôm nay em đến đây, một là muốn thấy chị là người như thế nào, hai là muốn được chị cho ăn cơm chị nấu. Anh thường khen chị nấu món đơn giản nhất cũng thành được món ngon nhất nên em tò mò.
Chị dường như cảm thấy khó nghĩ, lát sau mới nói:
- Thế thì cô ăn tạm bữa cơm xoàng vậy.
Chị dọn ra một bát cơm, hai đĩa thức ăn nhỏ và một cái âu sành. Đô Đô mở âu sành, múc một bát canh, húp một ngụm rồi chẳng cần suy nghĩ đã reo "Oa!". Cô ngờ vực nhìn chị:
- Đây chính là món canh nước trong rau biếc hay sao?
- Anh ấy gọi như thế! - Chị đáp.
- Chị có thể cho em biết canh này nấu như thế nào không?
Chị dường như khẽ trút một tiếng thở dài, sau đó mới nói:
- Phải chuẩn bị nhiều thứ đấy. Sườn ngon, giămbông Kim Hoa, gà cỏ Tô Bắc, tôm tươi Thái Hồ, măng núi Mạc Can, sò tươi, nấm hương, đến mùa cua thì mua cua hồ Dương Trừng, chặt làm đôi, cho tất cả vào âu đun nhỏ lửa chừng ba bốn giờ. Nước một lần phải đổ cho đủ, không cho muối, bột nêm. Hầm xong, vớt tất cả bã ra, cả những vụn bã nhỏ cho nước thật trong. Lúc gần ăn mới thả đậu phụ, rau cải, những thứ này có thể hút hết váng mỡ.
Đô Đô hít vào một hơi dài. Đây chính là món canh được gọi là "nước trong rau biếc" sao? Lòng dạ người phụ nữ này mới sâu lắng làm sao! Còn người đàn ông kia nói mà chẳng hiểu gì hết. Hàng ngày được hưởng thụ món ngon như thế mà anh lại cho rằng đó là món đơn giản nhất, dễ làm nhất? Chính trong giây phút đó, Đô Đô sâu sắc hiểu ra người phụ nữ ấy. Cô cũng hiểu ra trên thế giới này, giữa tình yêu này và tình yêu kia khác xa nhau biết mấy!
Chị nhìn Đô Đô, cười khoan dung rồi hỏi:
- Cô có thể vì anh ấy mà nấu như vậy không?
Đô Đô ngoẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Em có thể làm như vậy, nhưng không cần nữa rồi.
Một tháng sau. Chiều muộn, như thường lệ chị ở trong bếp. Chuông cửa bỗng reo vang, chị mở cửa, bất ngờ lại là anh. Chị ngẩn ra, buột miệng hỏi:
- Sao thế? Quên không mang chìa khoá à?
Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, xác định mình có thể rửa tay ngồi vào bàn ăn được rồi. Chị bưng lên một khay to. Chứ không mang thành nhiều lần như trước. Trên khay có hai bát cơm, hai đĩa nhỏ thức ăn và một cái âu sành. Đó là thứ anh nhớ nhung nhất. Không chờ được, anh mở nắp âu, múc ra lưng bát canh. Vẫn có xanh, đỏ, trắng, vẫn là màu nước trong vắt, không có váng mỡ. Anh hấp tấp hút một ngụm, chỉ một ngụm ấy là đã biến sắc mặt.
- Canh gì thế này? - Anh không dám nhổ ra.
Chị nếm một ngụm rồi nói:
- Nước trong rau biếc thì chỉ có thế này thôi.
Anh đặt thìa xuống xét nét nhìn chị. Chị không nhìn anh, thản nhiên ăn cơm. Anh không ăn, châm một điếu thuốc. Chị không hề nhìn anh lấy một cái. Ăn xong miếng cuối cùng, chị thu hết bát đĩa vào khay, sau đó mới nhìn thẳng vào anh nói:
- Nhà ta sau này có thể phải thuê một người giúp việc theo giờ. Em tìm được việc rồi mà việc nhà lại nhiều như vậy.
- Em đi làm? Làm gì? - Anh kinh ngạc hỏi.
- Anh quên rồi à? Em vốn là một cô giáo.
Ngụm canh khó nuốt vừa nãy dường như cuộn lên trong ruột, anh buột miệng hỏi:
- Việc lớn như thế sao không bàn với tôi? Em bây giờ sao thế? - Vừa hỏi xong, anh đã thấy hối. Người đuối lý là anh.
Nhưng chị không nói gì thêm, chỉ nhìn anh một cái. Cái nhìn ấy khiến anh bắt đầu nhận ra mình thật ngu xuẩn.
06:22 CH 19/04/2012
Bị đánh hội đồng, nạn nhân còn bị tạm đình chỉ học
Cần đình chỉ ngay, và đình chỉ vô thời hạn tư cách làm người của con lợn hiệu trưởng này!
06:03 CH 19/04/2012
Hồ Ngọc Hà xinh đẹp nhưng “lẻ bóng” đến mừng Đàm...
HH lần này mặc áo đẹp, váy đẹp, chỉ mỗi tội cái thắt lưng không ăn nhập, lại còn buộc thành chiếc nơ to nhìn vừa thô vừa vô duyên. Tiếc bộ trang phục, đang dịu dàng thanh nhã thế kia.....
12:25 CH 13/04/2012
Cơm vợ nấu
Tui bó tay với cái anh chàng trong bài viết luôn. Cái kiến thức cơ bản là ăn cá tốt cho sức khỏe anh cũng không biết, phải đợi nghe người ta nói, rồi nhờ Google anh mới vỡ vạc ra, vậy mà anh trách vợ mình cũng không biết, anh tưởng anh cưới bạn Google hay Wiki về làm vợ à? Cô ấy còn phải dành thời gian cho nấu nướng, phải chăm lo cho cha con anh, trong khi ngồi không như anh mà đến thường thức gia đình còn mù tịt thì anh oán thán gì? Nếu anh là một người chồng tốt thì anh sẽ tìm được một cách góp ý hay cập nhật kiến thức cho vợ mà vẫn mát lòng nhau, chứ cái kiểu nói khơi khơi rồi tự thương thân khi so sánh ấy cho thấy anh cũng là người chẳng tinh tế gì, vậy vợ anh có ít chú tâm thì cũng nồi nào xứng vung ấy, anh đòi hỏi gì hơn? Cô bạn chung phòng ấy biết thu vén gia đình, chồng con, chắc gì chồng cô ấy cũng vô tâm, hay đòi hỏi hay ngó quanh như anh mà anh chạnh lòng so sánh cô ấy với vợ mình. Anh ăn cơm lành canh ngọt chẳng biết khen, rồi lại "giá như" vợ đừng mát mẻ. Anh may đấy, chứ vợ anh mà tinh tế thì cô ấy cũng nản kèo với anh thôi, đến khi cô ấy nhìn chồng người biết giúp đỡ vợ, biết khen tặng, biết sẻ chia lại chạnh lòng so sánh với chồng mình thì khéo lại có lúc anh khó đội mũ bảo hiểm như bình thường được ấy chứ.
Về bữa cơm gia đình: trong nhà tui thì tui quyết định món ăn, và sẽ đi chợ cho cả tuần nên xã muốn ăn món gì thì sẽ thông báo vào dịp cuối tuần. Chợ búa, sơ chế, nấu nướng tui lo hết, nhưng xã sẽ phụ trách thu dọn chiến trường, giặt đồ và rửa chén nên tui không nạnh việc. Muốn ăn gì tui cũng chiều, món nào không biết thì Google hoặc hỏi mẹ, mày mò làm hoài cũng ngon. Chỉ có 1 nguyên tắc là món ăn phải tốt cho sức khỏe đã, rồi mới tính tới ngon - những thực phẩm gây hại cho sức khỏe thì dù ngon cũng không ăn. Tui cứ nói với xã "mình phải ráng giữ gìn để còn sống lâu, sống khỏe mạnh với em" thế là dần dần xã đổi thói quen ăn uống, bớt thịt, thêm rau, hải sản và hoa quả. Lâu lâu ăn mấy món nhiều chất béo, dầu mỡ, món nướng... 1 lần cũng ko sao, vì nó không đủ nhiều để gây hại, còn lúc về VN thì mạnh ai nấy ăn thoải mái vì cũng chỉ 1 thời gian ngắn chắc không chết (tự trấn an mình vậy rồi ăn cho đã thèm). Những món có lợi cho sức khỏe thì tui học cách chế biến sao cho ngon, cho dễ ăn. Với cả lâu lâu cũng nên đổi không khí. Bữa cơm nhà dù có ngon không kém nhà hàng (thậm chí ngon hơn), có đầm ấm cách mấy, vợ chồng dù có rảnh đến mức ngày nào cũng nấu ăn được hay bận đến mức không đào đâu ra thời gian thì thi thoảng cũng nên đưa nhau đi ăn ngoài để đổi không khí. Đi ăn ngoài có thể chọn nhà hàng sang trọng, lãng mạn, có thể chọn các tiệm ăn nhỏ bán đặc sản hoặc vào pub vừa ăn uống vừa xem bóng đá cho vui, chứ cứ quanh quẩn hoài với cái bếp cũng dễ mệt, lâu lâu lại sinh ra chán ngán nữa (dù việc không nặng nề gì mấy).
03:51 CH 05/04/2012
Sững sờ khi Quách Ngọc Ngoan và Ngọc Anh tái ngộ...
Các mẹ nhà mình có tài bảo vệ hạnh phúc gia đình .... người khác ghê!!!

Hehe, mình thấy vậy vẫn đỡ hơn có tài phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, dù ko phải NT3. Ở trên mạng thì tha hồ múa gậy vườn hoang, chém gió thế nào chả được, và người ta hay nghĩ lời nói vu vơ chả tổn hại đến ai, hoặc nếu đã có "hạnh phúc" thực sự thì ai mà phá hoại được. Nói vậy thôi chứ hạnh phúc nó cũng là 1 khái niệm mơ hồ và mong manh, phải che chắn tứ bề, phải nâng niu nuôi dưỡng chứ không phải thứ gì trơ như đá vững như đồng, chấp hết mọi giông gió, còn dư luận tuy có mơ hồ đấy nhưng nếu đủ nhiều thì cũng góp gió thành bão, đủ sức thổi tan bất cứ thứ gì. Vậy nên trước khi ai biết đích xác chuyện gì xảy ra với gia đình người ta - kiểu người chồng ra sao người vợ thế nào - thì những lời đưa chuyện làm quà hay bàn tán cho vui nếu là lời xuê xoa vẫn dễ chịu hơn là lời khắc nghiệt (riêng với mình thì vậy hen, ko kết luận chung). Mình thấy dù là người xa lạ không nhưng nếu có bàn tay nào đó đưa ra với ý phụ người khác che gió chắn mưa, dù là ý định ngây thơ chăng nữa thì mình vẫn trân trọng.
Chống lạc đề: mình thì thấy hành động của QNN có phần hơi vô ý (đối với người đã có gia đình) nhưng có khi chả ai nắm tay được cả ngày, thân trọng đến đâu cũng có lúc sơ sót, vả chăng đặt trong cái hoàn cảnh là chỗ mình ngồi đang ồn như giặc chứ không phải tứ bề tĩnh lặng thì có khi cứ theo thói quen níu người ta xuống hét vào tai không biết chừng. Hi vọng là người còn lại, khi đã quyết định lập gia đình và có con cái với một người cũng sẽ có niềm tin, có sự thấu hiểu và cảm thông dành cho người ấy đủ lớn để không bị buồn lòng khi lỡ thấy hình ảnh hay nghe lời bàn tán.
08:12 SA 27/03/2012
Gia đình bong bóng và Tri Giao vào chung kết Got...
Mình hi vọng tới CK thì bạn Phúc sẽ chọn bài này @};-
10:51 SA 19/03/2012
Vì anh gọi tên em là nhan sắc - Ms 87
vote cho em D péo nhà mình @};-
08:25 SA 07/03/2012
Công Lý: ‘Chúng tôi không tát nước theo mưa’
Trịnh ko phải trịch ạ , thôi coi như em xin lỗi chị hay anh binbin gì đó nhé, topic này theo tuổi teen hay nói là chị bá đạo rồi , em xin kíu k dám làm nạn nhân kế tiếp của chị/anh đâu =; chị nhất đấy ạ , ai nói gì chị cũng bị chị chém cho toẹt quần ra , em sợ rồi em đi đây =;
p/s : chị duzay ơi bài viết của binbin và audi bị del ko ít đấy chị ạ, riêng binbin vừa bị ban nick xong phải chạy đi dùng nick khác để comment " tranh luận " tiếp đấy ạ khổ wá cơ
binbin2011
Đang bị cảnh cáo
http://www.webtretho.com/forum/member.php?u=930836
=D>

Người ta dùng chữ "trịch thượng" đang đúng, lại có em lanh chanh nhảy vào sửa thành "trịnh thượng", rõ là dốt mà còn hay nói chữ. Em với cái em viết một lèo không chấm không phẩy kia có họ hàng gì không thế, hay học chung trường với nhau đấy?
10:54 SA 01/03/2012
Website trường mẹ Quỳnh Anh Got Talent bị hacker...
Tôi phản đối thông tin này.
Bà Ngọ thật là trắng trợn khi lợi dụng tôi. trưa ngày 26 tháng 2 tôi đọc báo và thấy trường này đăng lá thư của QA. tôi đã ghé thăm website. sau một vài thao tác cơ bản do thói quen đã thấy được toàn bộ lỗi và database trên sever của website này.
tôi đã thông báo lỗi tới admin bảo fix bằng email
info@apc.edu.vn.
Tôi không ngờ admin hay bà ngọ ko hề có một email cảm ơn mà lại cố tình làm thế này để PA đánh bóng tên tuổi và lôi kéo dư luận. Tôi đề nghị các cơ quan báo chí sác minh lại việc này. và đây là bức ảnh email của tôi gửi cho admin apc.edu.vn 14h ngày 26/2. Rất mong các phóng viên giúp tôi tìm hiểu rõ việc này. vì tôi có lòng tốt nhưng bị lợi dụng vào trò Pa này . cảm giác bức xúc vô cùng !

Căn cứ vào trình độ tiếng Việt và tiếng Anh của bạn, mình cũng hơi hơi nghi ngờ thông tin này.
Trong msg gửi đi, nội dung "Quản trị viên lên fix lỗi" chắc ý bạn là "quản trị viên nên fix lỗi?"
02:21 CH 28/02/2012
m
muathumatnau
Bắt chuyện
1.5kĐiểm·9Bài viết
Báo cáo