Em bắt đầu viết e-mail này vào ngày đầu năm, khoảng hơn nửa tháng trước ngày em ra đi, mỗi ngày một chút một. Em biết khi anh đọc nó, anh đang rất shock và tức giận. Em mong nó sẽ giúp anh hiểu được phần nào lý do.
Em sẽ bắt đầu với những điều tốt trong con người anh đối với em. Anh rất yêu em, điều đó em biết và cảm nhận rõ hơn ai hết. Ko biết trước đây anh từng yêu ai nhiều như vậy chưa nhưng với em chưa ai yêu em nhiều như anh. Chỉ cần em yêu cầu, anh sẵn sàng bỏ hết cv sang 1 bên để đưa đón em. Dù đường xa anh vẫn đi chỉ vì em nói em mệt ko ngồi xe được. Anh là 1 người có thể dựa dẫm. Chưa bao giờ em có cảm giác đó với ai. Đi đâu xa với anh em cũng ko lo lắng, đơn giản chỉ vì có anh. Đó là 2 điều mà em cảm nhận về anh khi em bình tâm lại. Nhưng tất cả ko cứu vãn được những việc hay cách đối xử mà anh dành cho em.
Em hay thắc mắc là sao anh yêu em nhiều vậy mà vẫn dành quá ít lòng tin cho em. Anh nắm được mọi thứ về em, giờ giấc, công việc, bạn bè, gia đình,... nhưng sao anh vẫn ghen? Anh có biết những người yêu nhau dùng tin nhắn, gọi điện thoại để tâm sự, chia sẻ hoặc chỉ đơn jản là tn hỏi thăm bình thường cũng làm cho đối phương vui. Nhưng với anh và em điều đó ko tồn tại. Nhắn tin và điện thoại chỉ là cách anh quản lý em. Em sợ những tin nhắn hay đt từ anh, chỉ là những lời hạch hỏi. Đọc tin nhắn của anh mà nhiều khi em chán nản và chỉ muốn khóc. Với ly do là thói quen, anh nhắn tin cộc lốc và lạnh lùng. Còn em chỉ cần 1 tn ko có chữ a hoặc e thì đó sẽ là vấn đề cho anh nặng nhẹ. Anh từng thắc mắc sao em hay tlời như 1 cái máy. Em khác gì cái máy đâu, suốt ngày anh hỏi và em chỉ biết tlời mà thôi. Có được mấy lần em chủ động nt? Ko fải vì em ko quan tâm mà vì em chẳg có chút hứng thú cầm đt để nt qua lại như bao cặp đôi khác. Còn về danh bạ đt, em thật sự mệt mỏi. Sao anh cứ fải tra hỏi em xem tsao em lưu nhữg sđt đó? Còn đt của anh cũng biết bnhiêu là số, cả sđt của ng cũ, anh có dùng tới ko mà vẫn cứ lưu đấy. Anh bắt ép em fải xóa hết còn anh cứ ung dung để chờ đến khi cần à?
Bạn bè, 1 vấn đề mà em bức xúc hơn bất cứ chuyện nào. Gần đầy em có vào đọc YH của anh. Điều đó khiến em càng ngày càng ko hiểu anh nghĩ gì. Từ ban đầu anh vốn dĩ là 1 người ít bạn và cũng ko dễ j công nhận ai là bạn. Còn em lúc nào cũng nhiều bạn bè. Anh bắt đầu hạn chế mọi mối wan hệ bạn bè của em với những lý do vớ vẩn hoặc chỉ là anh ko thík. Nếu thực sự anh cũng như thế, anh cũng chẳg bạn bè j và muốn em cũng giống anh để anh ko fải lo lắng thì em còn hiểu được, nhưng đằng này ngược lại. Anh vẫn mở rộng mối qhệ bạn bè, vẫn chat chit với những người bạn quen qua game, vẫn giữ liên lạc với những người con gái khác. Vậy lấy cớ j mà anh chèn ép em? Anh nc với bạn anh rất vui vẻ, bình thường còn em nc với bạn bè hay đồng nghiệp thì anh gắn đủ mọi lý do xấu cho cuộc nc đó. Xung quanh em h chẳg còn bạn bè như trc. 1 tuần vài ngày dắt xe ra đi chơi, bmẹ cứ nghĩ em đi chơi với bạn như trc đây, đâu ai ngờ em cứ fải đi với anh. Nhiều lúc em ko muốn đi nhưg cũg chẳg dám cãi, nói 1 tiếng Ko mà ko có lý do chính đáng như gia đình thì sẽ bị anh hạch sách, tra hỏi đến mệt mỏi. Còn về việc giúp đỡ bạn bè, anh còn nhớ lần em giúp Khánh dò chứg từ ko. Em ko hiểu tsao 1 ng sẵn sàng giúp ng khác hoặ có nhữg hành động giúp ng khác khiến em fải ghen (chắc anh ko biết điều này đâu) lại có thể khó chịu vì em giúp bạn em. Em chỉ giúp bạn em 1 việc rất nhỏ, còn anh làm cả 1 việc lớn như giúp anh Minh. Anh bỏ ăn bỏ ngủ, bỏ tgian suy nghĩ, làm ko công cho ng khác. Em có ý kiến j với việc anh làm ko?
Em biết đc nhữg đoạn chat trong YH của anh (anh cũng đùa jỡn wá trớn, cũng gọi ng khác là kưg,..) và em cũng có những cảm nhận cả riêng em về thái độ+hành động bất thường của anh nhưng em vẫn ko muốn gen lồng lên. Nếu em có gen thì fần thiệt thòi vẫn thuộc về em. Anh vẫn sẽ là như thế, anh vẫn cầm đằng cán mối wan hệ này. Ng khóc là em và ng jận dữ lên vẫn sẽ là anh. Anh nhớ lần anh nói với Moon là muốn ôm,.... với nó chứ? Anh bảo việc đó là đùa à. Nếu 1ng đàng hoàng chẳg bao h đùa kiểu đó cả. Ngay cả việc bạn em chỉ nt jỡn xưg hô anh-em mà anh đã nổi khùng lên và làm đủ trò. Vậy mà anh có thể nói jỡn kiểu trắng trợn đó à. Ngụy biện. Nếu em ko fát hiện việc đó thì sao, nếu Moon đồng ý thì sao??? Có trời mới biết.
Anh có bao giờ có cảm jác muốn có 5-10p dư jả để làm j đó chưa?? Em thì rất wen với cảm jác đó, vì anh ko cho em 1 chút tgian dư jả nào. Đến nỗi việc ăn cơm cũng bị anh tính từng giây từng phút. Chỉ cần đi làm về trễ hơn bt 5p là anh đã gọi. Lý do anh đưa ra lúc nào cũng là anh lo, đúng là anh có lo đấy nhưng anh sợ em gé đâu đó, gặp ai đó thì đúng hơn. Tất cả tgian đều kín chặt, tất cả đều fải báo cáo anh nghe. Lúc nào em cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ khi làm bất cứ việc j dù rằng em ko làm j sai trái, vì em sợ chỉ cần trễ hoặc sớm hơn vài phút là sẽ bị anh hỏi.
Đc ng yêu đưa đón là điều cô gái nào cũng muốn. Đương nhiên em cũng vậy thôi. Nhưng với cách đưa đón của anh thì em lại chẳg muốn chút nào. Anh biết rõ là em đi làm cv, giờ giấc khá thất thường. Chẳg lẽ chờ em vì em bận làm cũg làm anh khó chịu đến vậy. Anh đòi hỏi đc biết lý do vì sao fải chờ em cũng giải thík nhưng anh vẫn nặg nhẹ ko tiếc lời. Anh đưa đón để em bớt mệt hay là anh tìm ng xả jận? Ngồi sau lưng anh mà nước mắt em rơi đến nỗi chỉ biết cúi gằm mặt. Em cũng đã biết bao lần chờ anh, nhiều lúc đến khi gặp đc anh anh cũng chẳg thèm đưa ra lời giải thík. Em mà tỏ ra khó chịu anh cũg sẽ lớn tiếg nói lại. Sau 1 ngày làm việc mệt mỏi, nếu anh ko thể nói với em 1 câu nhẹ nhàng thì anh cũng đừng hành hạ em với nnhữg lời chì chiết như vậy. Nhìn ngta chở nhau cười nói, em ước sao mình được bt như họ, đc ng yêu wan tâm như họ. Em có j thua họ hay có j ko đáng đc huởg nhữg điều như họ?
Có người yêu là để chia sẽ những suy nghĩ, cảm xúc, để yêu thương , che chở và cảm thông cho nhau. Nhưg em ko cảm nhận được những điều đó. Em chỉ cảm thấy đc sự ngột ngạt, sự chiếm hữu và quản lý từ fía anh. Nhiều lúc em rất buồn và muốn chia sẻ với anh như bao cặp đôi khác, nhưng sao thấy khó wá. Vì có nói ra em cũng chẳng nhận đc sự cảm thông hay thấu hiểu. Biết bao lần em nói ra suy nghĩ nhưng em chỉ nhận lại sự wát mắng lớn tiếng, rồi em lại fải khóc mà thôi. Với tất cả những sự khó chịu đó của anh, em chẳg còn muốn thể hiện cảm xúc thật hay nói ra suy nghĩ của mình nữa. Nên lúc nào em cũng nói với anh là anh chẳg bao giờ hiểu được em nghĩ j. Còn rất nhiều nhiều điều nữa em muốn nói, nhưng càng nói sẽ càng đụng chạm vào qkhứ.
Ngày hôm nay (14/1) em đã nghe 1 câu nói từ anh đại loại là : Tốn biết bao nhiêu tiền điện thoại vì nhữg chuyện ko đâu thế này, một người đi làm 3tr/tháng fải tự lo ăn uống+đủ thứ và một người 7tr/tháng ko cần lo ăn uống, ..... Anh nói rồi có biết suy nghĩ ko? Những tháng lương vừa rồi em dùng vào việc j? Nếu nói như anh đáng lẽ em fải dư jả lắm chứ, vậy sao em cứ thiếu trước hụt sau rồi fải tự vay mượn mà xài. Anh nói cứ như em xài tiền của em rồi mặc xác anh vậy. Có lần nào anh hết tiền mà em ko fải đưa chưa?
Hnay ngày 15/1, 1 ngày đi làm mệt mỏi+áp lực, về đến nhà vẫn phải làm. Đã mấy bữa ko gặp anh nên cảm thấy rất nhớ anh. Ghé wa đưa anh hộp
kem nhưg vì wá mệt nên chẳng nói đc j. Về đến nhà muốn đc nt nc với anh. Nhưng trc khi làm việc đó em đã nhận đc nhữg tn tra hỏi về danh bạ đt, với nhữg số anh đã hỏi đ ihỏi lại biết bao lần. Bộ đầu óc anh chỉ nghĩ đc nhữg điều đó thôi sao? Anh ko wan tâm đến tình trạng cũa em ntn sao? Càng ngày em thấy anh càng ích kỷ, nhỏ nhen.
Ra đi là wết định của em khi sức chịu đựng đã vượt wa giới hạn. Anh từng nói con giun xéo lắm cũng quằn, anh nói được nhưg lại ko hiểu rõ đc câu đó. Đúng là em đã quằn mình chịu đựng 1 tgian dài, tức lên thì cãi lại anh nhưg sau đó cũg chỉ biết khóc và nghe anh mắng nhiếc lại. Em fải bỏ lại gia đình, bạn bè, cv sau lưng để ra đi. Chắc khi biết em ra đi anh sẽ nghĩ em làm chuyện sau lưng anh, em thế này thế kia. Nhưng em mong anh hãy suy ngẫm lại. Chỉ vì cách đối xử của anh, vì những nghi ngờ hờn ghen, những j anh đã bắt em fải chịu đựng trong qkhứ. Mặc dù rất yêu anh nhưng em ko thể chịu nổi anh nữa. Có đêm em nằm và thì thầm với Panda: Em yêu anh nhiều lắm, sao chỉ có mỗi việc tin em mà cũng khó khăn với anh wá vậy? Em sẽ đem theo nhữg thứ em đag jữ có liên wan đến anh, đến 1 lúc thík hợp.
Em ko biết sắp tới sẽ như thế nào, nhưng mong anh sẽ sống tốt, sẽ hiểu và suy ngẫm về những việc đã xảy ra. Anh hãy học cách TÔN TRỌNG và TRÂN TRỌNG người khác, những j ngta dành cho anh và mang đến cho anh.
Tạm biệt anh.
Em là 1 thằng đàn ông tồi. Em cũng chẳng biết nói thế nào trong topic này. Sau mấy ngày suy nghĩ em quyết định sẽ di tìm người ấy (Em biết người ấy ở đâu) mặc dù trong tay hiện giờ chẳng có gì. Thủ tục giấy tờ gần như là hoàn thiện, chỉ còn thiếu mặt tài chính và e đang hiện có 1/3 trong số tiền 150.000.000 để đi. Em chấp nhận mang tiếng nhục, các Mẹ và các anh chị muốn mắng muốn chửi thế nào cũng được. Có thể có người sẽ cho là e lên đây để xin tiền thế này thế nọ nhưng e cũng ko còn cách nào khác. Và e cũng cần xin vài lời khuyên cho chuyến đi này. Cho dù thế nào e cũng xin mang ơn các mẹ và anh chị.