Tôi có một người bạn thân, lúc này tôi đang rất băn khoăn về cuộc sống của cô ấy… Bạn tôi là một người sống tình cảm, nhiệt tình với bạn bè và rất chân thành… Với tôi ! Cô ấy là một người bạn tốt và vô cùng giá trị, cô ấy đã chia sẻ cùng tôi rất nhiều chuyện vui buồn trong cuộc sống, mỗi khi tôi gặp khó khăn buồn phiền hay thậm chí là tuyệt vọng người đầu tiên mà tôi nghĩ đến luôn là cô ấy và những lần như thế cô ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng….Trước cô ấy tôi luôn thấy mình nhỏ bé và phải học hỏi cô ấy nhiều điều… Bạn tôi là một kiến trúc sư năng động và sáng tạo, cô ấy có một tâm hồn sáng, một tính cách trẻ trung và khả năng cảm nhận, đồng cảm với con người, sự việc rất sâu sắc…
Thời điểm này có lẽ tôi may mắn hơn cô ấy một chút trong chuyện tình cảm khi tôi đã có gia đình và những đứa trẻ đáng yêu….Còn cô ấy, sau hai cuộc tình đổ vỡ, để lại nhiều buồn phiền trong lòng, đến nay đã 32 tuổi mà cô ấy vẫn chưa đến được với ai… tôi biết cô ấy luôn khát khao được yêu và ý thức hướng tới điều đó… nhưng dường như trái tim lúc này rất khó rung động… bạn bè và người thân ai cũng yêu thương và hướng cô ấy tới những mối quan hệ mới, nhưng tất cả đều thất bại dù cô ấy đã rất nỗ lực … cô ấy không nói ra nhưng tôi biết điều đó làm cô ấy buồn hơn… Tôi thực sự rất băn khoăn và trăn trở vì việc này… tôi muốn cô ấy được yêu thương đúng nghĩa của tình yêu chứ không vì một quyết định vội vàng hay chấp nhận vá víu tạm bợ… tôi rất lo vì lúc này cô ấy cũng đã lớn tuổi rồi, thời gian trôi đi ngày một nhanh hơn, mà càng như vậy thì những điều tôi lo lắng càng dễ xảy ra… trong khi với một người có tâm hồn như cô ấy, hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu thì thật là bất hạnh….
Tôi muốn cô ấy vui vẻ nên luôn cố gắng sắp xếp ổn thỏa công việc và gia đình để tạo mọi cơ hội làm cô ấy có thể cười, tôi sợ cô ấy trạnh lòng khi lúc này những người bạn của chúng tôi đều đã có gia đình, con cái…. Nhưng tôi hiểu rằng mọi nỗ lực của tôi dù có to lớn đến mấy thì cũng chỉ lấp được một khoảng lặng nào đó… một tình yêu đích thực đến với cô ấy là thứ mà lúc này tôi mong mỏi hơn bất kỳ điều gì…
Tôi rất buồn và lo lắng, tôi không biết chia sẻ những việc này với ai… đối mặt, tôi vẫn thấy cô ấy lạc quan, nhưng từ sâu thẳm trong lòng tôi biết cô ấy cũng đang canh cánh một nỗi niềm trăn trở…đôi khi có những phút trải lòng cô ấy khóc với tôi vì lúc này cô ấy đã khát khao được làm mẹ, khát khao có một mái ấm gia đình.... Tôi thương cô ấy quá mà không biết làm thế nào…giờ tôi không biết mình phải làm gì để cô ấy có được miền vui thực sự..???