em có là cái gì đó không thể thiếu với anh chưa
. Anh bảo em là em, sao so với cái gì
.
Em đã ở trong tim anh rồi, mỗi ngày anh đều nhớ em, lúc nào cũng muốn được bên cạnh em. Những đêm anh đi làm thấy người ta chở bạn gái đi chơi, còn anh thì để em một mình ở nhà, anh thấy buồn lắm
. Lúc đó em thấy mình hay trách anh có ít thời gian cho em là em chưa đúng, mỗi ngày anh đi làm bắt gặp bao nhiêu cặp đi với nhau, anh còn buồn hơn em bao nhiêu. Em ở nhà thì sao buồn bằng anh được. Lần khác em hỏi, em hay trách anh như dậy anh có thấy em quá đáng ko
, anh bảo em cứ trách anh đi, càng trách anh thì anh càng thương em hơn vì anh biết những thiệt thòi em phải chịu khi quen anh
. Có lúc khi anh nói: Anh thương em quá !
Em đã hỏi lại rằng: Anh có đang thật lòng ko? Em ghét lừa dối, đừng vì làm em vui mà nói dậy
. Anh nói ngay: Anh đang rất thật lòng, em phải tin anh chứ
. Những lời anh nói đã làm em thấy rất cảm động và thương anh nhiều hơn.Ở công ty em có nhiều bạn nam lắm, ai cũng đẹp trai dễ thương anh hok sợ có ai cướp em từ tay anh à?
Anh điềm tĩnh nói: Em có nhiều mối quan hệ, bạn bè, em có thể những gì em muốn. Nếu em thật lòng thương anh, em sẽ biết giữa khoảng cách với họ.
Em nghe và thấy anh suy nghĩ chín chắn hơn em nhiều dù em và anh bằng tuổi thậm chí anh chỉ hơn em có 10 ngày tuổi, hai đứa sinh cùng tháng cùng năm. Cho nên rất hợp tính nhau.Làm bạn gái anh nhé ?
, em vui lắm, và khẽ gọi Anh
. Anh im lặng rồi cười, anh nói cuối cùng cũng được nghe em gọi anh. Anh đến đón bạn gái đi chơi !
. Em đã thấy hạnh phúc thật sự khi anh nói dậy. Anh công khai với đồng nghiệp của em là điều làm em thấy được anh đang nghiêm túc với em. Hai đứa đi ăn rất vui vẻ, sở thích gọi món ăn cũng giống nhau. Và bàn về cuộc hẹn ăn mừng noel sắp tới. Sau khi ăn, anh chở em đi vòng vòng ngắm thành phố, vì ko có nhiều thời gian ko đi xa được. Khi chở em anh bảo ôm anh chặt dô, hok là té đó, anh đua đó nha.
Em vội đánh vào vai anh, anh đừng làm dậy, em sợ lắm.
Anh lại thuyết phục dậy thì ôm anh đi, anh chạy chậm rì luôn.
Đi mãi một vòng, gần đến lúc quay về, anh hỏi Em đang sợ à, sao giấu tay sau lưng anh mãi dậy,
em nói em đâu có sợ
nhưng thực sự em đang run. Rồi em quyết định vòng tay ôm eo anh tựa cằm vào vai anh, em cảm nhận được anh đang vui và hạnh phúc. Anh chạy 1 lúc rồi khẽ nắm tay em, tay anh đan vào các ngón tay em. Em ước gì giờ thời gian trôi chậm lại, để em được ôm anh lâu hơn. Về tới công ty em, anh dắt xe cho em và bảo em đi cẩn thận đó nha
. Hai đứa chia tay, anh chạy lên cơ quan làm việc còn em về nhà.anh đi đường cẩn thận
, hôm nay em vui lắm. Nhưng ko thấy anh phản hồi, em nghĩ anh lên cơ quan có việc đột xuất nên thôi ko đợi tin của anh. Qua sáng hôm sau, em thắc mắc sao anh ko hỏi thăm em như mọi hôm, ko chúc em đi làm vui vẻ. Em chủ động hỏi anh bận à, sao ko thấy trả lời tin nhắn của em.
Anh vẫn im lặng. Tới trưa, rồi tới chiều anh vẫn ko phản hồi, em nhắn rằng trả lời tin của em mất 1 tiếng à, chỉ cần 30s là đủ rồi, anh có bận gì thì cũng phải báo cho em biết chứ
. Và lúc này em đã mang tâm trạng trách móc và giận anh. Nhưng rồi sự thật phủ phàng dần cũng mở ra. Khi em nghe tin sét đánh từ anh.Em có biết tại sao hôm nay anh không liên lạc với em không. Anh đã suy nghĩ rất nhiều
. Em nghe chỉ nghĩ rằng chắc anh tính xin lỗi vì bận việc đột xuất mà hok ngó ngàng đến tin nhắn của em. Rồi anh lại nói tiếp: Anh có chuyện muốn nói với em. Điều anh nói có thể làm em buồn
. Em nghe và linh cảm không hay đã tới, anh tính nói gì đây em sợ lắm. Và anh đã nhắn : Anh muốn tụi mình chỉ là bạn của nhau. Không tiến xa hơn nữa.
Em lặng người đi, em không tin đó là sự thật sau chuyến đi ăn vui vẻ tối qua. Em im lặng một hồi rồi nhắn lại Tại sao ?
, chưa kịp đọc tin trả lời thì em bị rớt mạng. Em cầm điện thoại lên và gọi, anh ko bắt máy lần đầu, em gọi lần nữa. Anh tắt máy và gọi lại cho em. Em hỏi anh nói gì em chưa nghe anh nói lại đi, em rớt mạng rồi.
Anh ngập ngừng rồi nói: Anh muốn mình làm bạn
. Em nghẹn ngào hỏi: Tại sao, sao tự nhiên anh lại nói dậy ?.
Anh bảo: Không có lý do, anh ko biết lý do, anh chỉ cảm thấy mình nên như dậy. Em nên dành tình cảm cho một ai khác không phải anh
. Em như sụp đổ, em ko tin là sự thật, em ước mình đang mơ. Mai thức dậy sẽ ko phải như dậy. Nhưng tất cả là thật, anh đang nói với em những lời đó. Em ko ngừng hỏi Tại sao
, anh vẫn đáp ko có lý do
, em hỏi: Dậy tất cả những gì từ trước giờ là giả dối à, tình cảm đó là gì ?
Anh nói đó là thật, nhưng giờ anh cảm thấy mình ko nên tiếp tục.
Vẫn câu hỏi đó, vẫn câu trả lời đó, im lặng rồi hỏi, cho đến khi điện thoại anh hết tiền kêu lên pip pip. Em bàng hoàng ko tin nổi những gì mình nghe. Anh đừng như thế, em thương anh thật lòng mà, sao lại đối xử với em dậy. Hôm qua mình còn vui vẻ và hạnh phúc mà sao hôm nay anh lại như thế. Em ko chia tay đâu. Em ko đồng ý.....
Anh xin lỗi, anh đã làm em đau lòng, em có thể ghét anh, giận anh thậm chí hận anh, nhưng anh muốn nói ra sớm còn hơn quá trễ, đây ko phải là lỗi do em, mà là tại anh.
Tình cảm là chuyện của 2 người, sao anh lại tự ý quyết định như dậy, em ko chấp nhận đâu.
Tình cảm là của 2 người, một người không còn muốn nữa thì người khác cứ miễn cưỡng thì càng đâu đớn hơn thôi. Hãy cứ ai đi đường nấy đi.
Nếu còn thương anh thì hãy hứa với anh khi ngày mới bắt đầu em sẽ vẫn sống vui vẻ hạnh phúc như trước đây nha. Những gì đã có anh sẽ ko quên.
Em nói suy nghĩ và tâm trạng của mình cho anh: Sẽ ko có ngày hạnh phúc vui vẻ như trước đây được. Mỗi ngày đi làm em lại bắt gặp các cặp chở nhau đi chơi, những cái nắm tay, những màu áo xanh, những ngày lễ em lại khóc 1 mình khi ai hỏi em về tình cảm em lại nuốt nước mắt vào tim, em sẽ ko thể vui khi không có anh. Em đang đau khổ vì những lời anh nói.
Hãy chuyển nổi đau đó cho anh vì anh đáng chịu nỗi đau này không phải là em. Em hãy sống tốt em nhé.
Em trả lời: Nếu ko còn tình cảm với em thì anh đâu đó đau khổ. Chỉ những người thương nhau họ mới đau cùng nỗi đau của đối phương. Còn anh có thương em nữa đâu. Chỉ em có đơn phương mà thôi. Em đáng bị dậy.
Em hãy đi ngủ đi. Hãy sống cho thật tốt nhé. Đừng suy nghĩ nhiều.
Bây giờ còn ngủ gì nữa sau những lời anh nói.
Anh trả lời: Vậy em muốn làm gì cũng được. Anh sẽ ko nói gì nữa
. Thế là kết thúc những tin nhắn níu kéo. Em vẫn chưa hết bàng hoàng. Đêm đó em đã trằn trọc suy nghĩ mãi đến phát bệnh. Em tới rồi, bên phải cơ quan anh.
Anh trả lời: Đợi anh chút, anh ra liền
. Em tự nhủ: mọi khi em vẫn hay nhắn như dậy khi lên cơ quan thăm anh, nhưng giờ tin nhắn này với em như muối chà vào vết thương lòng, anh ra ko phải vì muốn gặp em vui mừng vì đã bớt nhớ em mà là anh ra để nói lời chia tay. Rồi nhìn anh đi từ cơ quan ra, em đến gần em, tựa vào xe em, anh nói ra chỗ nào uống nước nói chuyện nha. Em bảo ko cần uống gì, mình nói luôn ở đây đi. Rồi mãi hai đứa ko nói gì. Im lặng một hồi lâu. Em ko chịu nổi nữa. Em đứng dậy kéo anh ra, em nói: Anh hãy nhìn vào em mà nói đi, anh muốn nói gì ?
. Anh lãng tránh ngay ánh mắt của em. Anh im lặng. Em tự nghĩ anh phải mạnh dạn lắm, dứt khoác lắm, chứ đâu phải lưỡng lự, chần chừ thế này. Và lần nói chuyện này em đã xưng hô anh em, ko phải nói lời ngọt ngào mà lại trong tình cảnh chia ly thế này. Anh nói đi chứ, sao im lặng hoài dậy?
Anh nói nhỏ nhỏ gì đó, em bảo: Nhìn em nè, và nói đừng nhìn chỗ khác
. Anh quay qua nhìn em, ánh mắt anh đỏ lên. Cổ anh ko ngừng nuốt xuống. Anh nói: Anh xin lỗi, anh muốn mình dừng ở đây
, rồi anh vội quay đi, mắt anh vẫn đỏ, cổ ko ngừng nuốt xuống. Em lặng đi, một hồi, em thấy giận anh rất nhiều, anh đang làm gì đây, sao anh nói mà ngập ngừng thế. Hai đứa lại im lặng. Em suy nghĩ rồi hỏi: Lý do là gì?. Từ lúc nào anh có quyết định này
.Anh ngập ngừng nói: Hôm qua. Anh cảm giác mình ko muốn tiếp tục nữa thôi. Bây giờ anh muốn dậy.
Em hỏi: Cảm giác à, dậy những cảm giác từ trước đến giờ là gì, bao nhiêu ngày trước kia ko đủ số lượng để lấp đầy cảm giác 1 ngày của anh à.
Anh im lặng ko nói gì, nhìn xa xăm, ko nhìn vào mắt em. Một hồi im lặng em lại hỏi: Em có làm gì anh buồn ko, em có làm gì ảnh hưởng công việc của anh ko
?. Anh đáp ngay: Công việc nó vẫn dậy
. Em lại hỏi: Ko vì lý do nào khác mà chỉ là do cảm giác à, nếu mình quen nhau 2,3 năm rồi một ngày anh ko còn cảm giác với em anh lại nói chia tay à
. Anh lại im lặng, mắt lại đỏ lên. Rồi em dứt khoác hỏi: Anh có biết lời anh nói hôm nay anh sẽ không thể rút lại được không?
và em rơi nước mắt, quay đầu sang hướng khác, ko muốn anh thấy em yếu đuối thế này. Em kìm chế lại cảm xúc, em suy nghĩ khẽ nhìn sang anh, tay anh làm gì thế, anh cũng đang lau nước mắt, sao anh lại khóc, anh muốn chia tay mà. Em nhìn ra đường, bạn bè trong cơ quan anh đi ra ngoài nhìn thấy em và anh, đã chọc " Giận rồi, chia tay luôn đi", người khác thì bắt gặp nói " Ghê nha" rồi người khác thì nhìn và cười chọc này nọ. Anh nhìn họ cười cho qua rồi im lặng. Anh có nghĩ anh quyết định đúng ko, nếu là cảm giác, sao anh ko nghĩ những buổi đi chơi sau anh có cảm giác khác thì sao. Anh có vội vàng ko dậy ?
Em đã hỏi nhiều câu hỏi mà mình đang ấm ức, thắc mắc nhưng anh chỉ im lặng, nhìn qua hướng khác, mắt đỏ lên và nghẹn ngào. Sao anh ko nói ra đi, đừng dấu gì nữa. Giờ còn gì nữa đâu mà cứ im lặng. Sao ko nhìn em nè, nhìn đi đâu ko dậy. Trời tối dần và em vẫn ko tìm được lý do là gì. Em quyết định ra về, em hỏi lần cuối: Anh vẫn giữ quyết đinh à. Anh ghét em dậy à, hok muốn gặp em nữa sao.
Anh bảo, anh ko ghét em. Chỉ là anh ko muốn tiến xa hơn bây giờ. Sau này anh ko biết sẽ thế nào
. Những tình cảm trước đây đều là thật lòng
. Em nói: Bây giờ anh nói như dậy sẽ sau này khi anh muốn em sẽ ko quay lại với anh nữa. Anh biết không.
Anh im lặng, đứng dậy ko tựa xe em nữa, cổ anh lại không ngừng nuốt xuống. Em lấy hết can đảm và nói: Mình ôm nhau tạm biệt nha
, em đang nghĩ sẽ ôm lấy anh 1 lần để cho anh lấy lại cảm giác với em, em muốn níu kéo lần cuối. Nhưng anh im lặng, em lặp lại lần nữa: Ôm tạm biệt được ko anh
. Anh quay người sang và nhìn ra hướng khác, như đang phân vân hay suy nghĩ gì đó. Em đã muốn kệ anh, ôm đại anh cho dù anh ko đồng ý. Nhưng em đã ko làm được. Lòng tự trọng đã ngăn em lại. Em ko muốn miễn cưỡng. Em nói nếu ko thì thôi dậy, em về đây.