Anh, người quan trọng nhất với e trong suốt 5 năm qua, người mà e lúc nào cũng muốn bên cạnh, muốn bé nhỏ lại để lép vào lòng a. Người mà e nghĩ, chỉ cần được ở bên cạnh là đủ.
E vẫn rất y a. Nhưng a ạ, e chẳng thể hồn nhiên như xưa để y là đủ, bên ng mình y là đủ, mặc kệ được tất cả nữa r a. E cũng đã nói với a r đấy, mình bên nhau cản trở nhau quá nhiều thứ, e thấy mình cản trở a rất nhiều, và cả ngược lại. Đúng là đến thời điển hiện tại, thất tình k đáng sợ bằng thất nghiệp a ạ. Mình chẳng còn trẻ nữa, đến lúc phải lo cho tương lai, cho con cái cta sau này r. E k muốn cứ ích kỉ bên a r làm hỏng đi tương lai của 2 đứa.
Khi xưa mẹ cản, e k nghe, cứ cố chấp y a, để đến bio khi cả 2 vẫn rất còn y mà e lại phải nghĩ đến việc từ bỏ. Đúng là thời gian mới cho ta biết nên quyết định như nào, nên làm sao cho hợp lý. E đánh đổi 5 năm y a, để biết y là như nào, bên ng mình y là hạnh phúc như nào và quyết định từ bỏ khi cả 2 còn y là đau đớn như nào.
Chia tay khi cả 2 còn y, nói ra thì nực cười lắm, e đã từng nghĩ, chuyện này phim Hàn mí có chứ phim Việt chưa chắc có, mà n lại đang xảy ra với mình đấy.
5 năm, e đã quen với việc dựa dẫm vào a, quen với việc luôn có a bên cạnh, cùng a làm nhiều thứ. 5 năm, khiến e đánh mất tính tự chủ, k tự làm việc j cả. Nhưng chắc là đến lúc e phải từ bỏ thói quen và lấy lại tính tự giác r a.
E vẫn nhớ, có 1 lần duy nhất trong 5 năm, e đã nói ctay, từ lần ấy e đã tự hứa, sẽ chẳng bio mang từ đó ra để nói, nếu nói, sẽ là sự thật. Cho đến tận bio, khi viết ra những dòng này, e vẫn mong thực tế k phải như vậy. Nhưng a ạ, mình cho nhau 1 cái hạn đi a. 1 năm nhé, 1 năm nếu ta chẳng thể mở lòng với ai khác, nếu ta chẳng quên đi được nhau thì quay lại nhé.
Sau khi gửi cái này cho a, e sẽ quyết tâm k llac mí a nữa. Nhưng nếu có lúc e k kiềm chế dc mà làm phiền đến a, thì a cũng chuyện trò lại đôi ba câu với e nhé, để e k quá hụt hẫng, để e quen dần với việc thiếu a.