Câu chuyện của tôi quá dài để nói. Tôi quen anh khi bước chân năm thứ nhất Đại Học. Khi đó anh là bạn trai cô bạn thân cùng lớp đại học của tôi. Sau 2 người đó chia tay ( cô bạn tôi yêu 1 người khác) nên chúng tôi cũng không có cơ hội gặp mặt và trò chuyện, trừ một lần anh đến gặp tôi và trách : Tại sao T ( người yêu anh ) có người yêu mới mà tôi ko nói gì cho anh biết. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng phải nói rằng 2 người đó chia tay bọn tôi rất buồn bởi trong nhóm đứa nào cũng quý anh, trong suy nghĩ bọn tôi anh là 1 người đàn ông tốt chính chắn và sống rất tình cảm.
Mọi chuyện tiếp diễn tôi ra trường đi làm, công việc ổn định chỉ duy nhất 1 điều chia tay bạn trai cũ ( Bạn tôi phải đi làm xa xác định ko đến đc với nhau nên chia tay – bây giờ chúng tôi vẫn là bạn, thỉnh thoảng vãn điện thoại hỏi thăm và động viên nhau ) tôi cảm thấy lạnh nhạt không có cảm giác muốn yêu, có rât nhiều người đàng ông muốn ở bên tôi nhưng tôi đều từ chối vì cảm thấy ngoài tình bạn ra trong tôi ko còn cảm giác gì khác, cho đến một ngày công ty cử tôi đi học thêm đồ hoạ do trương trình tương tối khó một lần online yahoo anh tình cờ biết và đề nghị kèm thêm tôi ở nhà ( trương trình tôi học là chuyên ngành của anh). Tôi đồng ý và tất nhiên trước khi học tôi có gọi điện cho cô bạn cũ của tôi ( cũng là người yêu cũ của anh cô ấy đã xây dựng gia đình),dù sao cũng là bạn bè tuy 2 người đó ko còn là gì của nhau nhưng tôi cũng ko muốn có sự hiểu nhầm. Nhưng chuyện tình cảm ko thể nói trước được .Ban đầu tôi không có T/C gì đặc biệt ( tôi cũng đã xác định ko đc phép có gì) với anh nhưng dần dần sự quan tâm của anh khiến tôi rung động , cũng có thể những suy nghĩ tốt đẹp về anh ngày xưa khiến tôi yêu anh từ lúc nào ko biết. Sau bao nhiêu năm mới gặp lại đôi khi tôi nghĩ đó là duyên số và chuyện gì đến nó phải đến chúng tôi đi quá giới hạn... Nhưng từ khi yêu anh tôi chợt nhận ra anh khác ngày xưa rất nhiều. ở bên tôi anh tỏ ra rất yêu nhưng anh ko bao giờ dám công khai Tình cảm trước tất cả mọi người. Yêu nhau bao lâu mà chưa một lần đi cùng nhau gặp mặt bạn bè. Bạn bè anh, anh gặp. Bạn bè tôi, tôi gặp, tôi rủ chưa một lần anh đi dù là sinh nhật chị gái tôi… Ngay cả Sinh nhật anh khi ngồi bên cạnh tôi người khác gọi tới anh vẫn trả lời đang đi cùng khách hàng, tôi chỉ biết im lặng nghe anh nói chuyện mà đau nhói trong lòng.. tôi nghĩ anh làm như vậy chắc phải có lý do riêng.. yêu anh tôi tôn trọng lý do đó của anh nhưng cũng ko tránh khỏi những lúc tôi thấy mệt mỏi muốn dứt ra thì anh lại mắng xuốt ngày chỉ nghĩ ngợi vớ vẩn…
Rồi tôi có thai..anh bảo bây giờ điều đó là bắt buộc…nhìn khuôn mặt hốc hác của anh tôi biết anh đã suy nghĩ rất nhiều.. tôi ko muốn làm anh khó sử… có lẽ chưa bao giờ tôi nghĩ đến một ngày mình phải làm cái việc thất đức ấy … tôi khóc khóc rất nhiều, đôi khi tôi còn nghĩ đến việc mượn một ai tổ chức 1 đám cưới để che mắt mọi người, để tôi có thể công khai nuôi đứa bé ấy… nhưng tôi ko đủ can đảm…….
Sau cái ngày kinh hoàng đó anh bắt đầu rời xa tôi, và tôi phát hiện anh có một người mới… không còn nước mắt để khóc chỉ còn sự thù hận. Tôi hận anh vì những tình cảm tốt đẹp trước đây từng có sao anh nỡ đối xử với tôi như vậy. Tôi cũng hận mình có bao nhiêu người đàn ông tốt sao tôi ko yêu lại mù quáng đi tin và yêu anh. Giờ chuyện anh ở cùng tôi bạn bè tôi đều đã biết tôi có trách mình cũng đã muộn, tôi ko còn đủ can đảm và niềm tin để bắt đầu một cái mới … chắc chắn một điều tôi sẽ để anh đi bởi tôi hiểu :”những gì ko phải của mình có giữ cũng ko được”. nhưng tôi căm thù anh tôi chỉ muốn làm một điều gì để con người ấy hiểu rằng họ thật độc ác và họ sẽ phải trả giá nhưng tôi lại chẳng biết mình phải làm gì ……
Liệu tôi có nên coi như ko biết gì, rồi tôi sẽ rời xa khi mang trong mình dòng máu của anh… tôi sẽ sinh và nuôi nó thật tốt.. bởi giờ để yêu một ai đó tôi ko thể….