Tôi quen cô ấy khi cả hai cùng tham dự một khóa học tiếng Nhật. Cô ấy rất mạnh bạo, đôi lúc còn bị người khác chê là hơi vô duyên. Nhưng trong mắt tôi thì vô cùng có duyên. Tuy bề ngoài tôi cao to, vẫn được bạn bè khen là “sát gái”, nhưng tôi lại rất ít nói và hay bị đỏ mặt mỗi khi đối diện với con gái. Còn cô ấy có thể nói liên tục, đủ loại đề tài khiến mỗi khi gặp nhau, không khí luôn vui vẻ. Thế nên tôi cảm thấy tôi và cô ấy rất hợp nhau.
Chúng tôi cứ thế yêu nhau như lẽ bình thường. 2 tuần sau
tỏ tình
thì cô ấy đồng ý gần gũi. Thú thật là tuy 25 tuổi nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi được thoải mái với một cô gái. Vì việc này mà tôi sung sướng tới mức đêm ngủ cũng phải cười.Đến khi kỷ niệm yêu nhau được 1 tháng, tôi thử rủ cô ấy vào khách sạn. Sau vài lời từ chối vu vơ thì cô ấy cũng nhận lời. Tôi hơi choáng và không nghĩ cô ấy nhận lời nhanh như vậy nên hỏi lại “Em chắc chứ. Không hối hận chứ?” Cô ấy cười nói “Tại
em yêu anh
”.Tối đó, hai đứa lén lút đi taxi vào một khách sạn 4 sao, đòi thuê phòng cao nhất để ngắm ánh đèn thành phố trước khi qua đêm với nhau cho lãng mạn. Vừa đóng cửa phòng, cô ấy đã chủ động ôm hôn tôi. Sự chủ động đó hoài nghi cô ấy đã từng làm việc này nhiều lần...
Sau đó cô ấy bảo tôi đi tắm cho sạch sẽ. Tôi hí hửng vào phòng tắm, khoảng 15 phút sau bước ra thì không thấy cô ấy đâu. Cứ ngỡ chờ đợi lâu, cô ấy ra ngoài ngắm cảnh tôi toan hòng lấy điện thoại gọi cho cô ấy thì chỉ thấy tiếng chuông đổ dài. Sau cuộc gọi thứ 3, đến cuộc gọi thứ 4 thì đầu dây bên kia không còn đổ chuông nữa mà chỉ có giọng nói của tổng đài viên thông báo thuê bao không liên lạc được. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngẫm nghĩ một chút, tôi vơ vội chiếc quần dài kiểm tra thì chỉ thấy chiếc ví rỗng tuếch. Xấp tiền bên trong tôi dự định trả tiền phòng và đưa cô ấy đi chơi trong vài ngày tới đã không cánh mà bay. Đến lúc này thì tôi hiểu mình đã bị một cô "yêu nữ" tung mánh khóe yêu đương để "lột" tiền nhẹ bẫng.
Tối hôm đó, tôi nằm nghĩ mãi không hiểu sao mình lại có thể bị lừa như vậy. Trong lòng tôi vừa tức vừa giận, vừa cảm thấy thương bản thân mình ngốc nghếch, tin lầm, yêu lầm người.
Sáng hôm sau, tôi vội vã tới lớp học thêm tiếng Nhật đó hỏi tìm người. Nhưng lời khai đăng ký chỉ có tên của cô ả và địa chỉ nơi ở chung chung, không thể tìm ra. 3 buổi học sau đó cũng không thấy cô ả tới lớp. Tôi không tiếc số tiền lắm, vì nghĩ rằng đó cũng coi như trả học phí để khôn lên. Nhưng tôi hận cô ả vì đã dẫm đạp lên
tình cảm
của mình.Một tháng sau sự việc đó, sự việc cũng nguôi đi. Nhưng trong lòng tôi luôn có tâm lý bài xích con gái sành điệu, cá tính. Tôi cũng kết thúc khóa học tiếng Nhật ấy và dự định không đăng ký học nữa. Hôm đi lấy chứng chỉ, tôi gặp lại cô ấy. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy liền mang bộ mặt tủi thân, mắt rơm rớm nước trách móc tôi không liên lạc với cô ấy. Tôi cười bảo cô ấy diễn trò vừa thôi, tôi đã biết cô ấy lấy trộm tiền của tôi rồi.
Tôi sợ mình vẫn nằm trong trò lừa ngoạn mục của cô ấy. (Ảnh minh họa)