Gửi anh thân, nhớ!



Em đã có chồng, và anh cũng sắp cưới vợ. Nhưng anh, và em vẫn thường trò chuyện hằng ngày với nhau, cho dù ko gặp gỡ. Anh đôi khi nói: I miss you. Em cũng đôi khi nói: xin anh, kẻo vợ lại ghen. Nhưng em biết, đôi khi em cũng nhớ anh.



Nhưng em ko nghĩ về anh khi em stress, em ko tâm sự được cái sự stress với anh, em chỉ có thể nói được với chồng em thôi. Khi em buồn, em cũng ko muốn nói với anh, em chỉ muốn nói với chồng em thôi. Nhưng khi anh buồn, anh muốn nói chuyện, em có thể lắng nghe anh nói cả buổi sáng, dù là chatting. Và em biết, có lẽ em ko thể đưa ra cho anh lời khuyên (anh gấp đôi tuổi em cơ mà), nhưng em chia sẻ cảm nhận của em cho anh nghe. Mỗi ngày qua đi, anh nói chuyện với em nhiều hơn, anh nói anh có thể là bất cứ gì em muốn, anh có thể chia sẻ với em từ a - z, chỉ có em là ko như vậy thôi.



Em mong sao, mối quan hệ này vẫn như vậy cho mãi về sau, em hiểu tình cảm em dành cho anh là tình bạn, cho dù ban đầu bỡ ngỡ, lạ lùng, không biết là tình yêu hay tình bạn. Nhưng em sẽ tìm đủ lý luận của con tim và ý trí để cho anh hiểu, em dành cho anh tình cảm lớn lao, không phải tình yêu đôi lứa đâu anh nhé. Ngàn lần mong anh hiểu rằng, em chỉ là cô bạn bé nhỏ để anh vui mỗi khi nghĩ đến. Em mong anh hạnh phúc bên chị ấy thật nhiều, và cho dù, thời gian này, em ko nói chuyện với anh nhiều nữa, nhưng em vẫn theo dõi lịch trìch của anh, xem anh có khỏe không, có công tác đều không?



Vậy, lý trí và trái tim ơi, hãy đưa ra luận điểm đi, để em có thể thấu rõ, để truyền cho anh hiểu tình cảm của em.