Các c ạ, bây giơ e đang đau lòng lắm, thực sự đau lắm, như bị ai bóp nghẹt k thở đc vậy. Hôm trc em cũng chia sẻ vs mọi người là e sẽ cố tìm lại con người mà trc đây e đã từng yêu, có thể thời gian làm con người ta thay đổi nhưng em vẫn quyết tâm tìm lại. Nhưng giờ e bỏ cuộc rồi các c ạ, đến e cũng k biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Hôm trc vẫn còn giận dỗi e nt vs người bạn khác giới khác, hôn sau ns hết giận nhưng e k nt thi a ý cũng k nt cho e mấy ngày, mấy hôm sau e bảo có chuyện muốn ns vì e có nhiều điều ấm ức trong lòng. A bảo bao giờ tạnh mưa gặp mặt. Hôm sau là t2 e nt nhắc a đi đường cẩn thận vì trời mưa, đi từ quê a lên cty khá xa. Người ý nt lại ngay lập tức bảo e đi ăn sáng còn đi làm, a ý đi xe bus. Vì e cứ nghĩ a ý k nt lại nên nt song dậy cbi đi làm luôn, e đến cty bận nên đọc tn song cũng lao vào lv luôn. Lúc a ý đến cty cũng bảo lên đến nơi rồi, e fai gần nửa tiếng sau mới trả lời bảo "vâng, a lv đi, e hôm nay bận một chút đã nhé" rồi e cũng lv cả ngày bận đến tối ms về thì a cũng k nt gọi điện j cho e cả (bt bọn e nt cho nhau ít, nhưng chưa hôm nào k nhắn nổi cho nhau 1 tin nhắn) liên tục mấy hôm im lặng. Đến hôm qua đỉnh điểm công ty e có liên hoan, e cũng uống một chút nên cũng chuếnh choánh, về nhà tắm rửa song cũng gần 12h đêm, e lúc ý tủi thân lắm, biết a đã ngủ nhưng e vẫn nhắn tin, nói là e ghét a nhiều lắm vì e nhớ a nhưng k thể ns ra, ghét cả việc cố quên a mà càng quên càng nhớ … nhiều lắm e cũng k nhớ nữa, bt e ít ns ra tâm sự trong lòng lắm, nhưng hôm qua hơi say nên e ms k kiềm chế đc. Vậy mà cuối cùng tin nhắn của e a đọc song cũng k thèm trả lời, chị e cũng nhắn cho cả hai đứa bảo có gì thì ngồi lại vs nhau ns chuyện. Nhưng cả ngày mọi thứ vẫn là lặng im. Thật sự gần 1 tuần rồi, e nghĩ chắc đây là hồi kết cho bọn e rồi, chỉ là e đau lòng tại vì sao hôm trc a vẫn còn ns yêu thương e, nhưng a coa thể im lặng dài như vậy. E k hiểu a có giận dỗi gì e k vì hôm trc a đang ghen vs một a bạn e, nếu giận sao a vẫn ns chuyện bình thường như vậy, hay chỉ đơn giản là k còn yêu nữa, cảm giác đau đớn lắm các c ạ…
Nằm nghĩ lại việc a đã háo hức mong chờ e báo có tin vui thế nào để có thể cưới, thậm trí a còn nghĩ sẵn cả tên cho con rồi, nhưng lại thất vọng khi e bảo không có gì (bọn e bị người lớn không hài lòng do nhà e k muốn e lấy ck ngoại tỉnh, con mẹ a ns e ở xa, vậy nên bọn e ms bảo có thì cưới người lớn sẽ k làm khó bọn do bọn e hiểu bố mẹ mình) nhớ việc a đã quan tâm lo lắng cho e mỗi lần e ốm, nhớ cả việc e bị bố mẹ mắng nhưng không cho a biết lý do mà a vẫn ngồi ôm điện thoại nghe e khóc, nhớ cả việc mỗi lần 2 đứa nấu cơm vs nhau a sẽ làm hết từ nấu cơm rửa bát, bạn bè a bảo a sợ vk a cũng chỉ cười, rồi cả việc mỗi lần e chạy ra nắng k mũ nón a lại lóc cóc theo sau mang mũ cho e rồi càu nhàu e, nhớ cả những hôm a trốn làm đi chơi vs e. Nhớ lắm, e nhớ vòng tay a mỗi lần hai đứa nằm vs nhau a sẽ để e gối đầu lên tay anh còn tay kia ôm em không buông. E nhớ a ý nhiều lắm, e phải làm sao để quên a ý đây!