Tình cảm bọn em đang trên bờ vực, em phải làm sao?
E với a yêu nhau cũng dc 2 năm r các chị ak. A đi làm, e thì đi học. Khung thời gian của cả 2 quá chênh lệch. E biết a còn có công việc, còn có bạn bè, xong e vẫn thấy tủi thân ghê ghớm. Bản tính a vốn dĩ là vô tâm, không ai ép nổi a làm bất cứ điều j, lại còn nhát gái nữa :)) . E và a đều là mối tình đầu của nhau các chị ạ. Khi a công tác ở HN, bọn e chỉ nc buổi tối, nc dc 1 tý thôi các chị ak. Đến h a vẫn giấu bố mẹ chuyện của bọn e. E cũng k đòi hỏi j, chưa bh bắt a phải tnày thế nọ, ngoại trừ việc quan tâm tới e. Dù e làm sai chuyện j, a cũng k bao giờ mắng, trách e. Lúc nào cũng nhẹ nhàng với em :d . Thế mà đến khi chuyển vào trong Nam công tác, việc liên lạc cũng vẫn vậy. Có ngày chẳng nc j vs nhau. Đôi khi e gọi hay nhắn tin, đa phần là a k nghe, mà cũng k tl. E hỏi thì a bảo đang ngồi với a e trong đấy. E k nghi ngờ j, xong việc tối thiểu là nhắn cho e cái tin là a đang bận hay j đấy. Chờ đợi mãi e thấy vô vọng lắm. E hiểu a bận, nhưng việc dành 5p mỗi ngày cho e a cũng k làm dc. E cũng đã góp ý nhiều lần r, chỉ dc 2 3 ngày r đâu vẫn đấy. Thừa nhận là cái tôi của e quá cao, luôn cho rằng sao phải nt trước, sao phải gọi trc. E đã thay đổi khá nhiều r, nhưng a vẫn vô tâm với e như vậy. Hôm e bảo ct, a hỏi lý do . E bảo là do e ích kỷ, k đủ vị tha để chấp nhận cách a yêu e. A bảo là do a ích kỷ do a vô tâm, r a bảo e đã suy nghĩ kỹ chưa. E buồn lắm các c ak. E k tl tin nhắn, sáng e vẫn dậy gọi a dậy đi làm như bt. Các chị bảo e phải làm sao để cứu vãn đây ạ? E k muốn buông tay, e chỉ muốn a biết hậu quả của việc a đã vô tâm với e thôi, chứ e vẫn còn yêu anh rất nhiều. A là công an các chị ạ!