Tự dưng trời lại đổ mưa. Ngồi trong văn phòng, phóng mắt ra ngoài trời, bỗng dưng thấy nao lòng. Dở hơi thật. Từng này tuổi đầu, bươn chải lập nghiệp, sướng khổ hình như nếm đủ, thế mà nghe mưa lại thấy nhớ. Đểu thế cơ chứ. Cứ tưởng quên. Nói dại,
"Gấu mẹ vĩ đại"
mà phát hiện ra, chắc đùi lại tím như miếng thịt trâu sau khi thua trận ở Lễ hội "Chọi trâu Đồ Sơn" mất. Không biết có đồng chí nào thỉnh thoảng cũng "lơ tơ ngơ" như mình không nhỉ? Nhưng mà cảm xúc vẫn là cảm xúc, đôi lúc chợt òa về, khiến cái thằng mình dở hơi lại ngồi đần mặt ra 1 lúc. Thôi thì cứ post lên đây, có ai cảm thông thì cùng chia sẻ vậy.Còn lại gì đâu sau cơn mưa chiều ấy

