Gần một tháng trước đây e còn lon ton lên webtretho để tìm lời khuyên của mọi người để làm sao cứu vãn một mối quan hệ ''đang dần đến hồi kết'' và giờ đây, nó đã chết thật rồi. E đã tìm cách để thay đổi bản thân, để người yêu mình nhìn nhận ra sự thay đổi đó trong thời gian ngắn nhất. Tất cả những gì em muốn chỉ là biến mọi việc trở về với lẽ bình thường, về với sự ngọt ngào của ngày đầu quen nhau. Nhưng càng muốn bao nhiêu, thì tự tay em đã đẩy mối quan hệ này tới ngõ cụt bấy nhiêu.


Giờ đây khi e dần chấp nhận sự thật là người ấy đã chấm dứt với mình, cả hai không còn chung một con đường như trước. Sau đúng một tuần sống trong dằn vặt và nhớ nhung, thậm chí cả thù hận. E can đảm viết vài dòng chia sẻ với mọi người, những ai vừa mới chia tay người yêu. Tạm gọi là ''nỗi sợ sau khi chia tay ai đó''.



Điều sợ thứ nhất, đó là sợ mình chưa can đảm mà đối mặt với sự thật, đối mặt với định nghĩa cơ bản của hai từ ''chia tay'' -
rời nhau, mỗi người đi một nơi, c
ắt đứt quan hệ tình cảm.


Điều này cũng dễ hiểu thôi, khi chiều hôm đó, em nhắn tin hỏi người yêu một câu là ''anh ơi, anh còn yêu em nhiều chứ''. Và vài phút sau, người yêu em gọi đt cho em và nói là ''em, mình chia tay đi, anh chịu không nổi rồi, cho em bao nhiêu cơ hội rồi cũng vậy, a quyết định rồi, lần này anh hết tình cảm rồi, em tôn trọng nó đi''. Em cứng họng, không nói được gì cả. Cảm giác như là rơi xuống vực sâu, mà mình không biết lí do tại sao mình lại rơi xuống. Một cái kết quá chóng vánh khiến người ta không tin nhất là khi niềm tin và hi vọng được đặt vào rất nhiều.


Vậy nên, sau khi chia tay, hãy chấp nhận sự thật là cả hai không còn bất kì sợi dây ràng buộc nào hết, đừng hi vọng và tự làm tổn thương mình. Khi chia tay sẽ có người nặng lòng, nhưng với nhiều người chia tay là hết tình cảm. Liệu còn ích gì khi mình cố níu kéo một người mà nói là sợ hãi mình, trốn tránh mình. Càng hi vọng níu kéo thì ta càng tự làm tổn thương mình, hãy đặt mình là họ, chẳng ai dám tiếp tục với người mình đã hết tình cảm và niềm tin cả. Sự thật phũ phàng vậy, nhưng chấp nhận nó mình mới đủ mạnh mẽ để bước tiếp.


Điều thứ hai đó chính là quá khứ thứ đáng sợ nhất. Hôm trước e có đọc trên mạng một câu nói ''Khi chia tay, người ta sẽ không nhớ về người cũ, thứ đáng nhớ nhất là những kỉ niệm'' Nhưng thử hỏi, kỉ niệm cũng cần có người mà tạo lập lên. Tâm lí chung của những người sau khi chia tay là nuối tiếc điều đã có và sợ sẽ không tìm được ai để xây dựng và tạo lập những kỉ niệm hạnh phúc như mình đã có.


Như câu chuyện của em, hai đứa yêu xa và khi chia tay, người đó sống và làm việc ở thành phố khác, nơi được gọi là ''thành phố không ngủ''. Người ta còn có công việc và sự bận rộn vây quanh, còn riêng em, sinh viên mùa hè còn gì để làm mà có muốn đi làm thì cũng chẳng có tâm trạng đâu. Em sợ cảm giác cơ đơn một mình bốn tường ở nhà rồi lại tìm cách đi ra đường, tìm bạn bè tâm sự. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nơi hai đứa đã từng hẹn hò, những kí ức đó lại ''ùa'' về, chóng vánh lắm, khiến tim mình như thắt lại.
Thậm chí còn tưởng tượng là nếu hai đứa còn bên nhau thì giờ ra sao, tưởng tượng là một ngày nào đó mình vô tình gặp lại người đó ở chốn cũ đó thì ra sao, tưởng tượng đủ kiểu. Nhưng mô hình chung, sự tưởng tượng đau khổ và yếu đuối.


Càng nhớ về những kỉ niệm cũ càng làm ta trở lên cô độc và sợ hãi hơn. Ta cô độc vì nhận thấy rằng sao giờ chỉ còn một mình mình thôi, sợ hãi những yêu thương đã có càng làm mình thêm yếu đuối. Và đôi lúc, e cũng tự hỏi, không biết sống ở nơi xa vậy, có bao giờ người ta mủi lòng nhớ về những điều hạnh phúc đã từng có?


Thời gian đầu, sẽ rất khó khăn để cố ép bản thân mình ngừng nghĩ về người đó, nhưng hãy đặt nó lên một cán cân. Hãy nhìn nhận lại lỗi lầm của mình và cả của người ấy, nhìn nhận ở đây không phải để trách cứ mà để tha thứ cho chính bản thân mình để không còn dằn vặt nữa và tha thứ cho người ta như một cách để quên đi và không quan tâm nữa.


Mới đầu e chia tay, e tức lắm chứ. Trước đây người ta cứ nói là e trẻ con, hay ghen tuông làm người ta buồn và những lần cãi nhau do e châm ngòi thì người ta mệt mỏi và mất hết niềm tin vào những người xung quanh. Nhưng một lần e vô tình tìm được fb ''riêng'' của anh ấy, đối chiếu lại khoảng thời gian anh ta nói buồn bã và tuyệt vọng, trời ơi, thời gian đó anh ta rất hay đăng ảnh tự sướng và những câu stt đúng chất yêu đời, yêu gia đình và những người xung quanh (không có em nhé). Tức lắm chứ, em lôi đt ra và nhắn hẳn 4 tin ra ''chí triết'' anh ta rất nhiều. Giờ nhìn lại, e đã sai khi không đặt hết niềm tin vào người mình yêu, để anh ta cảm thấy không thoải mái mà tâm sự hết với mình, có tâm sự gì thì cứ tìm lên fb, vô tình, chính e cũng đang giết chết mối quan hệ đó. Và e đã sai khi nhắn tin như vậy. Nhưng thử hỏi, cứ chấp nhận mình sai mãi vậy, có thay đổi được sự thật là anh ta đã ra đi???


Sống trong quá khứ thì được gì, ta càng lún sâu trong vũng bùn tự mình đào ra, những kỉ niệm và lỗi lầm hãy chọn cách đi qua nó để rồi nhận ra là, có quá khứ thì mới có tương lai. Hãy nhìn những kỉ niệm như một kinh nghiệm và bài học cho cuộc tình sau của mình. Em chưa từng thấy ai cả đời này mà chỉ yêu một người cả, mỗi người ta bỏ lại hay người bỏ rơi ta, ít hay nhiều, họ sẽ cho mình kinh nghiệm và sự trưởng thành.


Điều sợ thứ ba, đó chính là tương lai. Tại sao lại nói là như vậy, chẳng phải khi chia xa người mình vẫn còn yêu. Ta sợ là tương lai người ta có người mới, tương lai người vẫn sẽ sống ổn mà không có mình, tương lai và hiện tại là sao người ta có thể vui vẻ như vậy còn mình thì ngồi một ngóc và để quá khứ ngặm nhấm mình.


Đứa bạn thân của em, khuyên em một câu rất hay, mi định để từ chia tay tát mi bao nhiêu cái nữa thì mới tính ra. Khi chấp nhận được sự thật, tương lai sẽ trở nên dễ dàng để đón nhận hơn, em nói là dễ dành nhé. Bởi vì, người yêu cũ có người yêu mới, vẫn xót một chút chứ. Nhưng đừng lấy cớ đó để lo sợ, nó chẳng giúp ích gì được mình. Hãy ngừng tìm hiểu và theo dõi cuộc sống của người kia, tuy khó khăn ban đầu nhưng sau này mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn, khi quên thì người ta cũng trở thành người xa lạ mà thôi. Hãy cố gắng kiềm chế bản thân, trời đôi lúc chỉ thử thách lòng người mà thôi. Người yêu cũ của em còn có fb, và người ta đi làm chương trình còn có ảnh chụp lại đăng lên website, vậy là mỗi lần e k kiềm lòng đc là lại vào xem và tìm hiểu xem người ta làm gì. Rồi lại buồn khi thấy người đó cười vui vẻ, thấy họ hạnh phúc như vừa bỏ được cục nợ. Để rồi được gì cơ chứ?


Thay vì những nỗi sợ đó, ai cũng khuyên em là tìm cách bận rộn để tập quên đi. Một phần cũng có lí vì bận rộn mình sẽ không nhớ về người đó nữa, nhưng một phần khác, có chắc tâm trí sẽ không ngừng nghĩ về không. Em đã thử cách này, nhưng không biết có phải do lụy tình quá hay không, nhưng có lúc e tự lái xe một mình vào Hội An để phỏng vấn thực tập viên tài chính tại một khu resort (nhà em ở Đà Nẵng). Nhưng cuối cùng e cũng bỏ về mà thôi, vì trong lúc phỏng vấn e càng nhớ về anh ta hơn, càng tỏ ra mạnh mẽ thì càng yêu đuối. Thậm chí, thảm hại hơn là một mình ngồi trên đường khóc như một đứa điên.


Thay vì đó, hãy tìm cho mình những mối quan hệ khác, người mình có thể tin tưởng và sẻ chia, đôi lúc là chỉ cần họ bên cạnh mình những lúc buồn, ở bên thôi và đừng nói gì cũng được. E thấy như vậy lại thoải mái, và hãy tập ghi ra cảm xúc của mình. Đừng ghi ra những điều tiêu cực mà hãy ghi ra điều mình nghĩ cần phải nhìn nhận lại và sửa chữa. Cũng may, e có đứa bạn thân rất tốt hay tâm sự với em, và một ông thầy dạy tiếng anh biết em buồn là nhảy vào fb inbox nói chuyện tâm sự, còn có một đứa bạn khác nữa. Và giờ đây em cũng mong nhận được sự chia sẻ của mọi người.


Thời gian sẽ xoa dịu tất cả, hãy để thời gian làm việc của nó, bản thân mình hãy chấp nhận sự thật, khi yêu nhau thì sẽ là cả thế giới của nhau, nhưng khi mọi chuyện đến hồi kết bạn sẽ quay về với chính mình, khoảng thời gian cô đơn khó chấp nhận nhưng hãy can đảm lên vì đời còn dài không ai nói trước được tương lai cả. Và bản thân mình hãy làm tốt công việc của mình, ĐỪNG SỢ LÀ MÌNH PHẢI QUÊN NGƯỜI CŨ ĐI.