Bọn em đang có chiến tranh với nhau, được 12 ngày rồi , ko nói với nhau 1 lời nào, ko nói chia tay , ko nói giận, ko trách mắng, cứ im lặng như ko có sự xuất hiện của em. Em đã nhắn rất nhiều qua yahoo, pm khắp nơi anh ấy cũng ko mở lời ra. im lặng khiến em phấp phỏng ko biết là anh ấy đang muốn chia tay em hay anh ấy đang nghĩ cái gì... nhưng điều em thấy đáng sợ nhất


Chuyện giữa bọn em ntn ạh.


Bọn em yêu nhau đến hôm nay là 4 tháng 16 ngày.


Trước khi yêu anh ấy em cũng trải qua 1 quá khứ nhiều nước mắt nên có phần nào yêu lý trí hơn, lo sợ chia tay nhưng lại luôn sẵn sàng tư thế là đẩy ng yêu ra , vì em rất sợ mình bị ng khác bỏ rơi mình 1 lần nữa.


Người yêu em là 1 người rất đơn giản, yêu hết mình , đã 2-3 năm nay sau khi chia tay mối tình đầu bh mới yêu em, anh ấy khá quan tâm và chăm sóc em.


Mẫu thuẫn của bọn em


Về phía em


Em là cô gái hay dỗi , hồi mới yêu em dỗi thường xuyên những chuyện nhỏ, anh ấy nói là cứ lâu lâu em lại chọc cho anh 1 cái cho anh đau. Mỗi lần em dỗi anh ấy đều cuồng quýt lên, rất buồn và như thể rất sợ mất em, nhìn thấy hành động của anh ấy ánh mắt của anh ấy em rất xúc động, lâu rồi em mới lại đc yêu như vậy, em đã âm thầm sửa đổi dần dần tính cách của mình mặc dù tính hay dỗi vẫn còn thường trực, và ngày em càng yêu anh ấy nhiều hơn khi em cảm nhận thấy anh ấy rất yêu em.


Nhưng em đã vô tâm và đc chiều nên hư, trước giờ yêu nhau có 1 cái gì đó như anh ấy sợ mất em hơn... :(


Sau khi suy nghĩ rất kĩ quãng time vừa rồi em phải nhận xét công bằng là em chưa biết trân trọng tình yêu của anh ấy, tuy nhiên vì tình yêu của anh ấy em đã thay đổi rất nhiều , lành vết thương cũ và mở lòng hơn, yêu đời yêu anh ấy hơn, mặc dù có những lúc em ko làm chủ được cảm xúc và giận dỗi hơi thái quá.


Về phía anh


Anh ý là 1 ngừoi tốt, có tính hay giúp đỡ người khác, có chút cả nể và ko quyết đoán. Anh ấy hay giúp đỡ hết ng này ng kia, có đôi lúc hơi vác tù vả hàng tổng. Bọn em yêu nhau đc 3 tháng và càng ngày vấn đề dó càng lên cao trào khi em nhận thấy rằng ko cần nhất thiết phải giúp ng khác quá nhiều nhất là khi mình cũng ko rảnh rỗi + mệt mỏi. Cao trào nhất là 1 lần anh ấy để em ngoài đường mấy tiếng lúc đêm nguyên do là anh ấy bất khả kháng vì cả nể bạn. Em rất buồn và thất vọng vì cách anh ấy ko quyết đoán và ko làm chủ đc tình huống. Tù sau đó anh ấy đã có thay đổi chút sau khi em nói chuyện với anh ý về vấn đề đó ( cũng giống như em cũng có thay đổi nhưng chưa nhiều vì dù sao cũng là tính cách con ng ).


1/3 ngày kỉ niệm tình yêu tháng nào cũng quấn quýt nhưng tháng này cả 2 đều quên. có lẽ là dấu hiệu cho thấy bọn em đều bắt đầu quen dần và quên đi sự quan trọng của nhau


Và cuối cùng mâu thuẫn của bọn em gần đây


thứ 7, chủ nhật ngày 3,4/ 3 em bị ốm do làm việc kiệt sức . chiều anh ấy nói tối anh ấy ko qua nhà em chơi bình thường thì ok ko sao, nhưng sau đó em lại bị ốm, sốt nằm bẹp dí, em nhắn tin cho anh ấy thì đi làm về xong tầm 7ruoi anh ý mang cháo, thuốc hạ sốt cho em . em ăn xong anh ấy lại đi, mặc dù lúc đó em chán chán vì thấy mệt mỏi mún có ng bên cạnh cảm thấy yên tâm hơn, nhưng mệt quá em cũng ko nói j cả. việc anh ý đi là lấy hàng hộ ông anh, em thấy ko có gì quan trọng cả, ông anh mở cửa hàng mà tiết kiệm chi phí ko thuê nhân viên hay sao đó nên hay nhờ anh ng yêu em những việc rất là vụn vặt. em lúc đó nghĩ sao anh ko từ chối anh ý để ở bên cạnh em nhưng mệt quá cũng thui ko nói gì cả. em uống thuốc đến 9h thì hạ sốt đỡ mẹt nên nhắn tin cho anh ấy là em đỡ rùi và dậy làm việc. bọn em vẫn vui vẻ.


Ngày chủ nhật anh ý cũng nhiều việc đi ăn cưới, đi sang nhà họ hàng, em chờ mãi đến 9h gọi cho anh ý thì a ý nói anh có sang, anh sắp tới rùi, 2 đứa đi lượn đường 1 tí rùi em về. Về nhà 2 đứa chat với nhau bình thường. Sau đó em có hơi trách móc là từ hồi yêu nhau đến giờ bh em mới ốm mà anh ko qua chăm em, anh xếp em sau tất cả mọi thứ. lúc đó em chỉ muốn nghe nịnh thôi nhưng anh ý nói cứng, rùi trách em vấn đề em hay dỗi , em trách anh ấy anh lúc nào cũng cả nệ ng khác.


Vậy là việc ốm chỉ là cái cao trào để 2 đứa đều trút những khó chịu trong bụng nhau ra.


Hum đó em tức nên mất ngủ cả đêm và tự nhủ nghe lời 1 anh khuyên là, bh em đừng dỗi vặt nữa mà chuyện gì chính đáng thì dỗi, dỗi thì dỗi lâu vào , cộng với em hay dỗi ng yêu em 1 chốc 1 lát nên sau đó anh ý hay chế nhạo em , nên lần này bấm bụng ta sẽ giận mí ngày :D


Trưa hum sau anh ý nhắn tin làm lành trước, nhưng lúc đó em còn ương bướng


em gửi nhầm tin nhắn cũ là :e yêu anh


rùi e nhắn lại : em nhắn nhầm


anh ý nhắn lại : em nhắn đúng rồi, ko nhầm đâu, anh cũng yêu em mà.


thực ra đọc tin nhắn đó em sướng lắm, âm ỉ suốt , nhưng vẫn nhắn là : em chỉ yêu người quan tâm em thôi, hnay em bận rồi anh đừng đến ko lại mất công ( thói quen em giận là anh ý hay sang làm lành :( )


thế là từ lúc đó im bặt luôn


ngày nào em cũng chờ mún làm làn rùi nhưng nghĩ sắp 8/3 rồi nên mình có quyền kiêu căng 1 tí nên ko làm lành


8/3 em gọi cho anh ấy đt ko liên lạc được và số đó cho dến bh ko bh mở máy nữa


em tìm mãi mới ra 1 số nũa của anh ấy, ban đầu gọi ko nghe máy, nhắn tin thì báo là có đến, sau đó 1 lúc tắt luôn và cho đến bh ko mở máy


Cách giải quyết của em


Em tự thấy mình quá đáng và suy nghĩ lại bản thân , em thấy mình quá nóng vội trong vấn đề của anh ấy. Em quên mất sự thay đổi của anh ấy và chỉ nhìn thấy là anh ấy vẫn như vậy.


Em đã thay đổi bản thân nhưng tốc độ quá chậm, vì lúc đó em chỉ mải săm soi vào lỗi của ng yêu em.


Em thấy rằng time gần nửa tháng cãi nhau này rất có ích vì có time để nhìn tổng quát hơn.


Em quyết định làm lành để xin lỗi anh ấy , nhưng càng ngày anh ấy càng khiến em sợ hãi vì anh ấy ko cho em cơ hội xin lỗi.


em nhắn tin qua yahoo khóc lóc, xin lỗi đủ cả


em tìm đến nhà 2 lần đều ko gặp nên em đã làm 1 cái thiệp handmade sorry và 1 bức thư dài nói rõ hết những suy nghĩ của mình, trong thư em chỉ nói về lỗi của em thôi vì bh em nghĩ là mình cũng như anh ấy, vì yêu nhau mà tự sửa lỗi của mình thôi, mình cứ sửa lỗi của mình trc rồi anh ấy sẽ vì yêu mình mà tự sửa những thiếu xót của anh ấy.


Bây giờ anh ấy vẫn tiếp tục im lặng khiến em ko hiểu anh ấy đang nghĩ gì cả.


Mọi ng khuyên em có nên tìm gặp trực tiếp, nhìn vào mắt nhau để hiểu nhau hơn ko


vì bh những phương tiện kia đều vô nghĩa


.............................


em phải cố gắng bình tĩnh hết sức có thể để phân tích vấn đề rõ ràng


nhưng em ko hiểu nổi anh ý đnag nghĩ gì măc dù có những lúc em thấy mình rất hiểu anh ấy


các chị các anh tâm sự cùng em với nhé