Tôi là cô gái Huế 25t và a là chàng trai Kiên Giang 29, đã yêu nhau được tròn 1 năm, a yêu tôi bởi tôi là người chịu khó, điềm đạm, giản dị; bản thân a cũng là 1người chịu khó, tôi yêu a cũng vì đó. A là 1 người từng trải qua rất nhiều cuộc tình cay đắng còn tôi thì a gần như là mối tình đầu của tôi. A và tôi xác định đến với nhau nên mở quán ra làm ăn chung, tất cả đều vay mượn. Tôi đã gặp bố mẹ a trong những dịp đặt biệt ở Sài Gòn, chưa bao giờ về nhà a chơi cả và cũng chưa nghe a hứa hẹn sẽ đưa tôi về nhà chỉ vì k có thời gian, nhà cửa chưa đâu vào đâu a ngại, tôi đã chấp nhận, còn gia đình nhà tôi thì a đã tiếp xúc cả rồi, trừ ba tôi ra mà thôi, a còn hứa hẹn tết sẽ ra Huế thăm nhà tôi. Tôi và a đã vay vốn mở quán ăn, thuê nhà nguyên căn, trên lầu mấy a chị e tôi ở (tụi nhỏ toàn vào SG học cả) con mặt bằng dưới buôn bán, ở gần nhau lại nẩy sinh 1 số mâu thuẫn, khi thì e tôi ra ngoài cửa sổ ko đóng để trời mưa ướt đẫm a khó chịu, khi thì mấy đứa nhỏ k lễ phép a lại thấy k ưa, a trai tôi đóng tiền nhà trễ 1 tháng a thấy khó chịu vì sao lại như vậy?, a trai tôi ko vui vì muốn hùn vốn làm ăn nhưng a ko chịu, tôi phải giải thích là vì k hạp tuổi với tôi thì a lại nói là a e kiểu gì kì cục, tôi đã rất buồn vì điều này, tại sao a lại nói người a tôi như vậy, tôi cũng đã nói rất nhiều cho a hiểu chỉ mong là a đừng có thái độ đó đối với a e của tôi, nhưng lần này vì mấy đứa e của tôi ko đóng cửa sổ (trời mưa làm mối mọt lên) mà a nói 1 câu làm tôi k thể nào chịu nổi " từ trên xuống dưới k ra gì cả", tôi buồn lắm. Tôi suy nghĩ mãi k biết phải làm như thế nào cho phải đây? có nên tiếp tục gắn bó với a hay k? có sống đời được với a hay k? Trong khi a cũng yêu tôi và tôi cũng yêu a nhiều lắm, nhưng a là người bảo thủ, khó khăn từng tý trong cách ăn nói và khá kỷ tính, từ khi ra mở quán a chỉ muốn theo ý a, ít khi nghe tôi nói lắm, a nói chuyện dễ tư ái lắm biết bao nhiêu lần tôi giận mà a chẳng hề nhận ra lỗi, chỉ đổ tại tôi khó tính, tính tình kì cục nắng mưa, kế toán của quán a cũng muốn kiêm luôn, thật tôi mệt mỏi vô cùng, nghĩ tới cái cảnh ít bữa cưới nhau về mà k chịu hiểu nhau thế này thì sao mà sống đây, mẹ tôi và cả mấy đứa e nghe a quê ở Kiên Giang cũng lo, buồn lắm, nhỡ ít bữa về quê a sống thì tôi phải khó khăn lắm mới thăm gia đình. Vì tôi yêu a nên tôi đắng đo mãi, có nên tiếp tục hay k đây?