Mình đầu óc hiện giờ ko đc tỉnh táo cho lắm, nói hơi dài và luyên thuyên.


Em ấy là nhân viên của bạn mình, lần đầu tiên mình gặp đã đứng tim vì khuân mặt em. Em giống hệt mối tình đơn phương hồi trước của mình. Nhưng để ý kỹ thì em xinh hơn rất rất nhiều lại cao ráo, nước da ko tỳ vết. Hỏi mấy đứa bạn bè chấm vẻ ngoài của em thế nào, đa phần bảo 9/10 điểm. Bản thân mình chấm em 9.5d. hi hi.


Em thân thiện, ngoan ngoãn, chăm chỉ, khéo léo. Em có thể thân thiện vui vẻ quan tâm với tất cả mọi người, nhưng để hiểu và thân em thực sự quả là rất khó. Luôn có 1 khoảng cách vô hình như vậy.


Trong 1 lần cả hội đi ăn, mình có dịp thể hiện khiếu hài hước, em cứ nhìn mình cười tít mắt. Và cô bạn mình có nói thầm với mình là em hỏi thăm mình đó...rồi khuyên tấn công đi.


quả thật thì lúc đầu gặp em mình chỉ ấn tượng về bề ngoài thôi, nên gặp em mình vẫn có thể chém gió mà mặt vẫn tỉnh bơ như không. Chưa thể gọi là có tình ý gì cả. Cái đợt tết mình đi xa(Tít tận cái bản Mường La ở sơn la), lại một thân một mình nên chỉ suốt ngày ôm dt lên facebook có chat chit linh tinh, và mình có rủ sau tết sẽ đón em xuống HN cùng vì em say xe ko đi đc oto.


thế là từ đấy ko việc j làm, ngồi chơi cả ngày (Tết mà) mình lại đi tương tư em mới khổ chứ. Cả ngày khổ sở nhớ em. Tự nhiên ngượng ơi là ngượng ko dám nói chuyện với em.


Sau tết vẫn như bình thường, chả có j giữa em và mình. Mình hằng ngày xuống chỗ bạn dọn hàng cho nó, mà chả dám ra chỗ em nói chuyện j hết. mà hết buổi gặp nhau mình như bị đơ, ngu ra ấy. Em thì gặp mình chào rõ to, còn mình thì mặt lạnh băng, coi như ko có em. Về nhà mò lên facebook mới dám bắt chuyện, em tỏ ra như bình thường. 2 anh em nói chuyện như chả có cái vụ ngượng ngùng lạnh lùng của mình ấy.


cả tuần mình đi xe cả chục km lên chỗ làm của bạn, chả phải muốn giúp nó. Đơn giản chỉ muốn gặp em. Ngắm nhìn em. Gặp em vẫn chả biết làm j nói j cho phải.


Mình cứ làm y như thế liên tục trong 1 tuần.


1 tuần sau mình ko nc qua face, cũng ko xuống chỗ làm của bạn nữa.


đúng hôm 8/3, lên webtretho vào mục nước hoa, mình nghiên cứu cả buổi quyết định ra parkson mua 1 lọ Lolita Lempicka.


Đến lúc hết giờ làm, cả lũ bạn tập trung 1 chỗ. Thằng bạn rủ đưa em về, em cười cười ko nói gì.


Mình nói, để anh đưa em về. Em ngoan ngoãn leo lên xe.


Lúc đưa quà, em ban đầu từ chối ko dám nhận. Mình kiếm cớ bắt em phải nhận, rồi chuồn. Em nt cho cô bạn mình bảo là rất ngại, rồi ko thể ngủ được. Rồi nhắn lại cảm ơn mình.


1 lúc sau qua tìm hiểu em biết giá của lọ nước hoa nên nt kiếm cớ ko thể dùng, rồi xin trả lại cho mình. Hic, em sợ bị đánh giá này nọ, ngại ko dám sài.



Hương Giang


A ah.that su mon qua dat tien tke e ko dam nhan dau.voi lai e cung cha di dau ma dung nc hoa ca.e cam on tam long cua anh.con lo nc hoa e se gui chi trang mag cho a nhe'.


01:43


Duy Hùng Nguyễn


Hì, em k dùng thì cứ để ngắm cũng đc mà. K thì làm nc hoa xịt phòng, cục chặn giấy cũng đẹp chứ.


Chứ em mà trả lại a chắc a chỉ biết dùng như lăn khử mùi thui à.


01:46


Hương Giang


A lam em kho xu lam y'.that la ngai.


còn dài lắm, mình nói mãi cuối cùng rồi em cũng ko đề cập đến chuyện này nữa. Và đêm qua là lần đầu tiên em chủ động chat với mình, 2 anh em trêu nhau 1 lúc, nói chuyện trên trời dưới đất khá là vui.


mình ko biết phải làm gì tiếp theo. Các bạn rảnh tư vấn cho mình với.