Em chào mọi người,


Em viết chia sẻ này cũng mong có ai đó cùng chia sẻ tâm sự với em, cho em những lời khuyên sâu sắc hoặc cũng chỉ là tán gẫu cũng đc ạh :)


2 tháng nay bọn em rơi vào trạng thái lửng lơ chân không, anh ấy chỉ xa dần em nhưng ko nói 1 điều gì dứt khoát cả. Cho đến lúc em quyết định dứt hẳn thì anh đồng ý như thể đó là điều anh đang chờ đợi.


Em đã tự nhủ với lý trí là buông nhưng trong em vẫn thôi thúc 1 lần nữa muốn cố gắng. Đây là thử thách đầu tiên cho bọn em ( bọn em mới yêu nhau thôi ), em tin rằng cho dù yêu ai cũng sẽ trải qua những thử thách khó khăn nên em sẽ cố gắng để vượt qua chứ ko muốn bỏ cuộc. Sau 2 tháng suy nghĩ cho đến giờ em vẫn nghĩ như vậy :) vì với em, anh ấy là người khiến em sống lại cảm giác rung động như ngày mới yêu, hạnh phúc vô cùng...


Em kể qua với mọi người về bọn em , bọn em mới yêu nhau thôi, ngắn ngủi lắm. Anh ấy cưa em quyết liệt trong 2 tháng , yêu nhau được 1 tháng rưỡi thì anh phải chuyển công tác vào SG ( rất bất ngờ ). Ban đầu cũng vì 1 phần trấn tĩnh em và 1 phần chưa biết công việc ra sao nên anh chỉ nói vào 1 vài tuần công tác rồi lại ra Hà Nội. Nhưng bh thì cv trong đó ổn định và có nhiều thử thách thú vị nên sau khi đắn đo anh quyết định ở hẳn trong SG và có thể sẽ đi công tác nước ngoài để nghiên cứu . Anh vào SG ban ngày đi làm về ăn cơm rồi 7h tối -11h tối lại đi học do công ty cử đi để đào tạo nên anh rất mệt và căng thẳng.


Còn em đang quen việc có anh hàng ngày bên cạnh, bỗng nhiên anh đi mất nên hụt hẫng vô cùng. Thời gian đầu em chưa kịp thích nghi nên nhớ cồn cào, liên tục hỏi anh khi nào thì về, đôi lúc vô tình khiến anh stress. 1 phần do anh nói đi 1,2 tuần rồi về nên em chưa chuẩn bị tâm lý và cách ứng xử phù hợp cho tình huống, em chỉ hành động theo phản xạ là buồn và nhớ, lúc nào cũng mong chờ điện thoại để thấy được gần nhau hơn. Gần 2 tháng sau khi anh vào SG, sau 1 lần giận dỗi vu vơ giữa bọn em, anh đã im lặng mấy ngày ( nhưng vẫn giả vờ lấy sdt khác để hỏi thăm em ) và sau đó anh nói nên tạm thời ít liên lạc với nhau như vậy tốt cho em và cho anh ấy, bh ko còn như trước nữa, anh ấy làm việc lâu dài ở SG và chưa biết có ở cố định ở SG hay ko, anh nói làm như vậy sẽ tốt cho cả 2 hơn.


Em biết khi anh nói như vậy là lúc anh đã suy nghĩ lại về tình cảm của bọn em. Xa mặt cách lòng, nhất là khi công việc của cả 2 đều rất nhiều, cả em và anh ấy công việc đều rất stress mà ko có time để chia sẻ với nhau.


Em biết anh ấy làm như vậy cũng xuất phát vì nghĩ cho em, anh ấy nói thấy em thời gian qua ủ rũ, cứ ngóng đợi anh đi làm đi học về để nói chuyện điện thoại, rồi cuộc sống trở nên mất thăng bằng, anh ấy tự quy kết rằng lỗi đó là do em yêu anh ấy.


Ở xa nhau nên anh ấy ko chăm sóc được cho em, như thể 2 người thấy bất lực với nỗi nhớ...


Nói đi thì cũng nói lại, em hiểu vì sao anh ấy muốn dừng lại, 1 phần vì lo cho em, muốn em yêu 1 người khác và có cs tốt hơn thay vì đợi chờ anh ấy mòn mỏi mà chẳng biết tương lai thế nào, 1 phần anh ấy ko nói thẳng ra nhưng em tin anh ấy cũng đã thấy nhàm chán với tình yêu ở xa với cái điện thoại, chán với những ủ rũ em thể hiện ra và tham vọng trong công việc đã che lấp và đẩy lùi đi tình yêu dành cho em...


.......


Thời gian qua, em cứ suy nghĩ mãi, phải làm gì để tốt nhất mà vẫn giữ được tình yêu này. Em thấy tin , yêu và an toàn và muốn trở thành vợ chồng với anh ấy vì những điều mà em cảm nhận...


Em đã cố gắng hết sức để ko thể hiện mình quá yếu đuối trước mặt anh ấy, em đã cố gắng rất bình thường, nhưng ko phủ nhận có những lúc quá yếu đuối có vài lần em nhắn tin cho anh ấy 1 cách ko kiểm soát...


Anh ấy vẫn cập nhật thông tin về em liên tục, ko hàng ngày thì cũng rất thường xuyên. Em cắt tóc, ốm đau hay đi chơi gì anh ấy cũng vẫn chú ý.


Thi thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm em, dặn dò, nhắc nhở


Em biết những hành động đó xuất phát vì 1 phần tính cách anh ấy vốn là người quan tâm tới ng khác( đó là điều em yêu ), 1 phần vì thấy có lỗi khi làm em buồn , 1 phần vì thói quen...


Em hiểu hết, em chẳng trách gì anh ấy cả, vì em tin nếu như anh ấy ko phải chuyển công tác thì bọn em giờ vẫn đang rất hạnh phúc.


Em năm nay 24 tuổi, ko phải quá trẻ nhưng 27 tuooit lấy chồng cũng ko phải quá muộn.


Em còn nhiều điều thiếu xót lắm, nên em vẫn muốn trong thời gian chờ đợi anh ấy quay lại thì hoàn thiện bản thân mình......


Đôi lúc em ko hiểu suy nghĩ của người đàn ông, có phải vì ko muốn khiến em đau khổ nên anh ấy đã dùng lý trí để ngăn cản yêu thương ko?


Em nên làm gì để khiến anh ấy thôi ko gồng mình lên nữa......


Lắng nghe mọi điều từ mọi người :)