14 năm rồi kể từ khi yêu rồi lấy a,bây giờ đọng lại trong e một cảm giác duy nhất đó là hụt hẫng.Với e lúc này a ko còn là điểm tựa,ko còn là hình ảnh luôn có trong tâm trí của e.
Cuốc sống vợ chồng 11 năm đã làm cho e thấy rõ a hơn ,để cho e cay đắng nhận ra bạn bè và gia đình e đã đúng.Người sai lầm là e,mọi hậu quả giờ đây e phải hứng chịu mà ko dám than phiền với ai.Sai lầm của e bắt đầu từ đâu???Phải chăng là từ lúc e cãi lời mẹ đến với a.Từ lúc e quyết định làm đám cưới với a và bước chân về ngôi nhà này.E thấy thật buồn khi nhận ra đây ko phải tổ ấm của e và các con,ở đấy tiếng cười thì ít mà sao nỗi buồn lại nhiều đến thế.....
E tự trách bản thân mình đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác,đến bây giờ thấy ngột ngạt muốn thoát ra ,nhưng còn hai con thì sao? chúng nó có tội gì mà phải chịu thiếu bố hay mẹ.Bản thân e day dứt khi nghĩ đến các con,đó là cái còn lại duy nhất giữa a và e.