Mình đã có gia đình, có một con trai 3 tuổi. Anh cũng đã có gia đình và cũng có 1 con trai chạc tuổi con mình. Mình quen anh trong một lần sang cơ quan anh làm việc. Sau đó mình có sang khoảng 2, 3 lần nữa rồi thôi. Thời gian trôi đi khoảng 2 năm thì một hôm bất ngờ mình nhận được điện thoại của anh. Chúng mình nói chuyện và sau này chủ yếu chat với nhau qua YM. Vấn đề nảy sinh từ sự gặp lại nhau sau 2 năm đó, mình và anh thực sự bị cuốn vào nhau. Hiện tại cả 2 đều cảm thấy chông chênh vì thực sự biết là đang đi sai đường. Cả 2 đều có gia đình, đều ý thức được hậu quả nếu tiếp tục với nhau. Nhưng thật sự là chúng mình ko muốn xa nhau...


Cuộc sống gia đình mình rất ổn, nhưng mình luôn cảm thấy cô đơn và không chia sẻ được vì mình là người sống nội tâm. Mình cứ nghĩ cuộc sống cứ thể này trôi đi nhàm chán thì... anh đến... Nếu có một người để mình có thể chia sẻ, có thể nói chuyện, có thể cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến... như lúc này thì mình thấy mình rất hạnh phúc. Nhưng, vấn đề là đi đến đâu?


Mình sợ khi nghĩ đến mình phải xa anh. Mình sợ, khi nghĩ đến mình lại quanh quẩn trong ngôi nhà 3 người không còn ấm áp nữa, mình bắt đầu ngại khi đối diện với chồng, mình bắt đầu muốn được chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà của mình... Và mình thấy mình bắt đầu thể hiện sự chán nản với chồng, với con và với cuộc sống hiện tại của mình.


Nếu nói anh chỉ là một cơn say nắng.... Điều này không phải


Nếu nói anh là chút thoáng qua khi gia đình mình đang ở biểu đồ hình sin, lúc này đang xuống.., thì cũng không phải


Nếu nói mình đang choáng ngợp vì những tình cảm mới lạ... Điều này cũng không....


Nếu như, anh là người mình đã đi tìm từ rất lâu rồi, nếu như anh đã hẹn mình từ những kiếp trước rồi, nếu như... THÌ MÌNH CÓ NÊN GIỮ ANH LẠI ĐỂ ANH ĐỪNG ĐI KHÔNG?


Nhưng mình lại đang có gia đình, anh cũng vậy! :Crying: