Tôi gặp anh trong một lần đến thăm một người bạn thân học cùng cấp 3, anh học cùng lớp địa học và là bạn rất thân của bạn tôi.
Lần đầu gặp mặt không để lại cho tôi nhiều ấn tượng về anh, anh hơn tôi 1 tuổi, dáng anh dong dỏng cao, gầy, nước da trắng, hay cười hay nói. Tôi lại để lại trong anh nhiều ấn tượng, và cũng vì ấn tượng đó mà anh nằng nặc đòi xin số điện thoại của tôi từ người bạn kia. Khi biết anh có ý định “tán” tôi, anh bạn của tôi đã cảnh báo anh “Nó kiêu lắm, mày không tán nổi nó đâu”. Nhưng anh vẫn giương cao khẩu hiệu: “Đẹp trai không bằng chai mặt”, anh thường xuyên điện thoại, nhắn tin hỏi thăm tôi. Có những buổi tối, hai đứa nói chuyện 2-3 giờ đồng hồ không biết chán. Anh rất tinh ý, chỉ cần nghe giọng là anh biết tôi đang vui hay buồn để lịp thời động viên, chia sẻ. Dù không gặp mặt nhau, nhưng dưới sự “tấn công từ xa” của anh, tôi yêu anh lúc nào không hay.
Tình yêu của chúng tôi lớn dần theo những cuộc trò chuyện, vì nơi tôi ở cách xa trường học của anh nên cả tháng chúng tôi mới gặp nhau được một lần. Lần nào gặp mặt anh cũng có những món quà bất ngờ dành cho tôi, khi thì một bó hoa được tạo thành từ rất nhiều kẹo mút (vì anh biết tôi thích ăn kẹo mút), khi thì là một ngôi nhà mô hình bằng gỗ do anh thức thâu đêm để làm, lúc lại là một trái tim được kết từ những que diêm,...
Sự quan tâm, lãng mạn của anh khiến chúng tôi tuy xa nhau về khoảng cách địa lí nhưng lúc nào cũng thấy ấm áp như ở gần nhau.
Trong một lần anh về Hà Nội thăm tôi, hai chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau, tôi đã trao thứ quý giá nhất của đời người con gái cho anh. Khi đó anh đang học năm cuối đại học, còn tôi vừa ra trường đi làm. Anh đã ôm tôi mà nói rằng “đời này kiếp này anh sẽ chỉ lấy em làm vợ”.
Sau kì thực tập, anh quyết định dẫn tôi về nhà ra mắt người thân của anh. Đêm trước khi về ra mắt “bố mẹ chồng tương lai” tôi đã mất ngủ vì hồi hộp và lo sợ.
Về nhà anh tôi mới biết gia đình anh rất giàu, bố mẹ anh đều là người buôn bán, tôi đã choáng ngợp trước cơ ngơi nhà anh. Tự nhiên tôi thấy mình thật nhỏ bé, bao nhiêu tự tin bay biến mất.
Cha mẹ anh tiếp đón tôi với thái độ hết sức lịch sự, cô dì chú bác khi hay tin anh đưa bạn gái về ra mắt cũng đến, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
Khi chào từ biệt mọi người để ra về, mẹ anh nhìn tôi và nói “con trai bác còn trẻ con lắm, yêu và lấy nó cháu sẽ khổ đấy”. Tôi chỉ biết cười trừ, tôi có linh cảm rằng mẹ anh không thích tôi.
Đưa tôi về đến giữa đường thì mẹ anh điện thoại cho anh, ngồi đằng sau, ghé tai gần máy điện thoại nên tôi nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ.
Mẹ anh tuyên bố với anh “Cả nhà không ai chấp nhận nó đâu, nó không thích hợp làm dâu nhà này. Hiền quá, về nhà này không sống nổi đâu. Con suy nghĩ kĩ đi, đừng đưa nó về thêm lần nào nữa”, nói rồi mẹ anhh cúp máy, tôi ngồi sau anh mà nước mắt lăn dài.
Anh nắm tay tôi và bảo “Em đừng lo, anh sẽ thuyết phục bố mẹ...”, nhìn khuôn mặt buồn, đăm chiêu của anh tôi biết hành trình để thuyết phục được bố mẹ anh chấp nhận tôi sẽ hết sức gian nan.
Sự cấm cản của gia đình anh khiến tôi rất buồn, nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tôi không muốn mất anh. Tôi nhắm mắt tự nói với mình, thôi thì mặc kệ mọi chuyện, cứ yêu thôi, đến đâu hay đến đó.
Tôi hay lên trường anh thăm anh hơn, khu nhà nghỉ gần trường anh trở thành “tổ ấm” của hai chúng tôi. Rồi một lần anh ôm tôi và bảo “Giờ mà em có thai thì hay quá, bố mẹ sẽ không cấm cản được chúng mình nữa”.
