Ngày ấy chân ướt chân ráo lên HN học DH, gặp lại 1 ng bạn học cùng khối. Chat chit, gặp nhau rồi yêu nhau lúc nào k hay. TY sinh viên ấy kết thúc cũng nhanh như khi nó đến. Nhưng mối tình đầu với ai cũng k dễ quên…5,6 năm qua đi. Nhà a có thừa điều kiện để anh phát triển, và e biết a bj có 1 công việc đáng để mơ ước với những SV mới ra trường như bọn mình. Còn e, e chỉ là 1 nhân viên VP bình thường thôi. Nhưng e k thấy tự ti, với bất cứ ai…CS vật chất, e biết a k thiếu thốn j. Nhưng dù k gặp a, e vẫn biết a chưa tìm đc ng con gái nào bên cạnh mình.


8/3 a gọi điện, để chúc mừng e. E vui, vì từ lâu rồi e thấy thực sự thoải mái khi nói chuyện với a. Nhưng e k nghĩ a sẽ nhắc lại chuyện ngày xưa. A bảo có nhiều lúc a thấy ân hận, nuối tiếc những chuyện đã qua…A muốn gặp lại e trong ngày đặc biệt này. Và mình gặp nhau, a bảo e khác ngày xưa. 5,6 năm trôi qua, những giọt nước mắt, những khó khăn, những sự đổ vỡ, cuộc sống, công việc đã làm e thay đổi. Em mạnh mẽ hơn, tự tin, bản lĩnh hơn và xinh hơn. E biết điều đó qua ánh mắt anh. Có lẽ vì điều đó mà anh nuối tiếc? vì điều đó mà anh ôm e khi mình ngồi bên nhau. A đưa e đi qua con đường mà mình thường hay đi, đến 1 nơi mà ngày xưa 2 đứa hay đến. Nghe a nhắc lại những kỉ niệm xưa. E k quên nhưg cũng giả vờ như không nhớ. A nhắc đến 1 ng con gái, và anh nói lí do khi 2 ng k đến với nhau. A bảo a đã luôn mang 1 ng ra để so sánh… E bảo mọi sự so sánh đều khập khiễng…


E k biết nên vui hay buồn. Nếu những j a nói và làm hôm nay là của mấy năm trc. Mình đã k như bj. Nhưng e cũng vui vì a đã k quên e, quên những j đã qua. Chỉ vậy thôi, e bj có thể coi a như 1 ng bạn, 1 ng bạn đặc biệt. 1ng e có thể sẵn sàng lắng nghe mỗi khi a buồn, mỗi khi a cần 1 ng để chia sẻ. Chỉ vậy thôi…