Em không ngủ được khi nghĩ đến mấy tháng nữa, em sẽ là vợ người khác.Trong những suy nghĩ chập chờn vây quanh , em mong có điều kì diệu mang anh đến, mong rằng trước khi cái đám cưới kia được tổ chức thì anh sẽ nói hết tiếng lòng anh, mong rằng anh sẽ nắm chặt tay em giữ lại bên anh mãi.
Em không muốn khóc đâu, chẳng hiểu tại sao nước mắt cứ trào ra .Lạ thế anh nhỉ.Nhưng cuộc sống đôi khi những điều ta không mong muốn ta lại phải đón nhận.Lần cuối em muốn nói với anh là : “em rất yêu anh, yêu nhiều lắm”.
Em còn nhớ lần cuối mình gặp nhau, cùng đi ăn cơm với nhau.Anh đã trút cho em thật nhiều thức ăn.Mặc kệ em kêu dạo này béo, anh lè lưỡi bảo vẫn gầy lắm.Mặc dù biết hôm đó có thể là lần cuối cùng gặp nhau nhưng chúng ta vẫn “giữ được thái độ bình tĩnh anh nhỉ”.Về đến nhà , tối muộn onl em đã nói với anh:
(23:24:01) : em chẳng nghĩ cái gì cả
(23:24:11 ) : ví dụ như hôm nay mình gặp nhau
(23:24:44 ) : em rất muốn nắm lấy tay anh
(23:24:48 ) : thế nhưng
(23:24:51 ) : em sợ
(23:25:04 ) : anh lại cách xa em hơn
(23:25:15 ) : sau rất nhiều chuyện xảy ra
(23:25:31) : anh cung muon om lay em
(23:25:34) : nhung anh so
(23:25:39) : nhu vay
(23:25:49): roi se lam em ton thuong hon
(23:25:56): va co loi voi em nhieu hon
(23:26:23):anh cung muon om lay em
Khi biết rõ được lí do chúng ta xa nhau, em đã ghét anh đến nhường nào.Ghét rằng sự mạnh mẽ của trang nam nhi ở đâu khi anh không thể đứng ra bảo vệ tình yêu hai đứa.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em lại thấy thương anh phải chịu bao áp lực của gia đình và họ hàng.Đơn giản là tuổi hai đứa xung nhau, theo gia đình anh thì đi đến kết hôn là không thể được.Anh có biết giây phút em biết cái sự thực đó trái tim em nhức nhối đến thế nào không.Anh có cần phải giả vờ như mình bắt cá nhiều tay để làm em đau đớn, tổn thương vậy không.Nếu anh nói rõ lí do ngày từ đầu, em sẽ ko để nỗi đau kéo dài qua ngày tháng thế này đâu.