em đã cố gắng hết sức. em phải làm gì tiếp theo ??
e và a ấy yêu nhau tính năm cũng được 3 năm,có thật nhiều kỷ niệm,cũng có tg ngắn sống cùng nhau. những lúc khó khăn có nhau,khi cv của anh đị xuống e luôn là người bên cạnh động viên, những lúc bế tắc trong sự nghiệp a chẳng biểu lộ gì với ai nhưng lại gục khóc bên vai em. em chẳng biết làm gì tốt hơn cho a ,chỉ biết nấu cho a những bữa cơm ngon để a ko phải ăn cơm hàng ko đảm bảo sức khỏe, giặt rồi là phẳng quần áo để a đi làm...được bên a,chăm sóc a là điều có ý nghĩa nhất với e,khiến e hp và cảm thấy mình sống có ý nghĩa...
ko phải e ko biết tính toán,yêu a,lấy a e sẽ phải ở xa gđ, lấy chồng xa nhiều cái thiệt thòi, gđ a ko điều kiện như gđ e, còn e 1 đứa con gái ít phải chịu khổ. Nhưng khi yêu a em đã xác định,và em đủ dũng cảm để vượt qua những sợ hãi đó để được bên a...a và em đã từng nghĩ tới những tương lai thật hp
Mọi chuyện sẽ vẫn tốt đẹp như thế nếu như mẹ a ko đi xem về chuyện tuổi tác 2 đứa, mẹ a nói rằng chúng mình ko hợp nhau, lấy nhau ko tốt cho a . Mà gđ a lại rất duy tâm ,thờ cả Điện nữa và a thì rất thương và nghe lời mẹ. Khi đầu a cũng ko tin chuyện đó, nhưng theo thời gian,cv của a đi xuống, dương như a cũng đã tin điều đó, mỗi lần a về nhà thăm mẹ hay mẹ gọi điện cho a đều nhắc tới chuyện đó, em biết a cũng kho xử lắm vì a cũng yêu e.
Dần dần sự quan tâm của a ko còn nữa, e nt ,gđ a ko trả lời, bao nhiêu lần e tìm a chỉ để hỏi a tại sao lại đối xử như thế với e. Chẳng lẽ a ko biết e đã làm những gì cho a sao? e ko quan tâm chuyện kinh tế 2 gđ, ko ngại ngần khi phải lấy chồng xa, ko lo lắng cv của a đi xuống, và e đã từng có con với a mà...E muốn giữu nó nhưng vì hoàn cảnh ko cho phép, chúng mình chưa thể nuôi thêm 1 đứa bé nữa đc, e và a từng nghĩ tới tương lai tốt hơn sẽ dành đc nhiều điều tốt đẹp cho con mình, vì sự thăng tiến của a,vì tương lai của 2 đứa mà e đã ko thể giữ lại nó. E biết mình đã có tội vì thế mà ngày dằm,mùng 1 nào e cũng lên chùa ....
Những điều đó 1 đứa con gái như e có thể làm cho a vậy mà sao a ko vượt qua đc nỗi sợ vô hình kia, a hơn e nhiều tuổi, e nghi a sẽ chín chắn và biết thương e nhiều lắm chứ. A về thăm bố mẹ 1 tháng,ko liên lạc j với e, e đã phải tìm a, gặp đc a thì a nói rằng: muốn trong thời gian xa a để e quên a đi. e hỏi a còn yêu e ko thì a trả lời là tình yêu của a dành cho e vẫn như ngày nào, e yêu e và thương e. Chưa có 1 người ocn gái nào mà chăm sóc cho a, hy sinh vì a nhiều như e, hy sinh từ những điều lớn nhất,chăm sóc từng điều nhỏ nhất, a muốn xây dựng hp với e nhưng a sợ tương lai mai sau, ảnh hưởng tới cá con cái.... Thế đấy , a tin vào những điều mù quáng đó sao? E đã nói chuyện với mẹ a về tất cả những gì chúng mình có với nhau. Bác cũng ôm em khóc, nói rằng bác thương em: " bác ko có điều gì có thể chê cháu, nhan sắc cháu có,học vấn cháu có, gđ điều kiện hơn gđ bác, con dâu nhà bác lấy về cũng ko đc như cháu, để tuột mất cháu bác cũng tiếc lắm..nếu hai đưa mà hợp tuổi thì bác ko tiếc gì cả nhưng..." . E cũng thương mẹ a lắm.
Sau những ngày đó a đưa e đi biển có lẽ vì a muốn bù đắp phần nào cho e vì khi yêu a e chưa lần nào đc đi du lịch theo đúng nghĩa của nó mà chỉ đc đi công tác cùng a thôi. Đi du lịch cùng a là điều e mong ước nhưng e ko nghĩ lại trong hoàn cảnh như thế này, e chỉ muốn tg ngừng trôi để e đc bên a, mãi mãi..." sao a ko nói gì với vợ mà chỉ im lặng như thế" a nhìn em hồi lâu rồi nói "a đang ghen,ghen với ng đàn ông nào mai sau sỏ hữu đc e, ghen với ng nào dang cánh tay ra ôm e" Nghe những lời đó e chỉ biết khóc òa trong vòng tay a,tự hỏi sao số phận lại như vậy,sao lại cho e gặp a làm j,sao lại để mình yêu nhau .
Ngay sau khi những ngày tháng đi du lịch kết thúc,quay lại HN lại là những lạnh nhạt của a giành cho e, có lẽ a đã muốn kết thúc nhưng còn e thì cố chấp,ko muốn vì lý do như thế này mà mình phải xa nhau. A chạy trốn e bằng cách nhận đi công tác tận Sơn La,buổi tối a đi e biết mà ko làm gì đc,gọi điện a ko nghe máy, chỉ biết nằm khóc cạn nước mắt rồi thiếp đi vì mệt.Có lẽ e là đưa con gái qua bị lụy phải ko?
10 ngày sau khi a đi có người nt cho e rằng: "e và a ấy hãy nch rõ ràng với nhau đị.chị ko muốn là ng thứ 3". vậy là sao hả a? sao mọi chuyện lại rắc rối thế, e ko còn tỉnh táo để phân tích mọi chuyên nữa, lý do a chia tay e là gì? vì tuổi tác? vì hết yêu? vì a có ng khác? hay vì e có lỗi gì???? E gọi điện để hỏi a thì vẫn cái giọng lạnh nhạt đó, " mọi chuyện giữa a và e đã kết thúc rồi, bây giờ mỗi ng 1 con đường". Ngay chiều hôm đó e thu xếp đồ đạc đi Son La tìm a, e ko hề nói cho a biết là e đang đi,e chẳng biết nơi đó ntn,e chưa từng đặt chân tới ,và e đang rất mệt mỏi . Gần tới nơi e phải nhờ 1 ng bạn a gọ a ra đón e vì e biết a sẽ ko nghe máy của e đâu...Đặt chân khỏi ô tô là 1h đêm, chân tay e rã rời,chứng bệnh đau dạ dày của e tái phát khiến e ko ăn uống gì đc cả ngày hôm đó, em tụt huyết áp,say xe. Nơi e đặt chân xuống tối thui, đầu óc quay cuồng và e ngất đi ngay lúc đó. Chỉ biết có a đang đỡ e, thậm chí e ko thể mở mắt ra nhìn khuôn mặt a đc vì e đã quá mệt, chỉ nghe tiếng a nói,gọi e "cố lên đi e, tỉnh dậy nhìn a đi, sao e phải khổ vậy chứ "...rồi a đã khóc bên e...nhắm tịt mắt nhưng nước mắt e cứ rơi . " e đừng khóc nữa, e khóc cho a nhiều rồi,làm gì còn nước mắt mà khóc nũa chứ, e nín đi ". Đó là tất cả những gì e nhớ đc đem hôm đó trước khi e thiếp đi...
Những ngày ở đó cùng a, e và a đã nch , a nói rằng "a ko yêu ng con gái kia. mà bởi vì có lần e đã nói " nếu a có ng khác, a muốn e quên a thì a hãy dẫn ng con gái đó tới gặp e" vậy nên a lôi chị ấy vào cuộc vì a biết chị ấy cũng chơi cùng với e, và a nghĩ rằng những tin nhắn a nhắn cho chị ấy e cũng sẽ đọc được, và e sẽ hận a để rồi quên a"....Sau khi hiểu rõ mọi chuyện e đã hỏi a :" a biết những gì e làm cho a đúng ko? a biết e đã yêu a nhiều lắm? và a cũng yêu e rất nhiều đúng ko? e giữ a ko phải cho riêng e mà e đang giữ cho cha của con em,e ko muốn đứa con đó hy sinh vô ích" tất cả a đều gật đầu,. " Vậy a có dám bước tiếp cùng e ko ,mọi chuyện tuổi tac,xa cách địa lý mình sẽ cùng cố gắng tìm cách giải quyết, a có dám bước tiếp cùng e ko ?" .A im lặng và nói cho a tg suy nghĩ
Cuối cùng thì a cũng quyết định bước tiếp cùng e, a còn nói" e phải sửa cái tính hay đánh chồng đi, e rất thông minh, thông minh hơn cái tuổi của e rất nhiều nhưng ko ng đàn ông nào chấp nhận những hành đông thô bạo đó của e đâu".. e chấp nhận " hy sinh cho a nhiều điều như thế e còn làm đc thì sửa đổi tính cách đó e cũng sẽ làm đc, nhưng e cần người hợp tác, và a cũng đừng suy nghĩ quá nhiều ch tuổi tác,chuyên môn đăng hậu đối. chúng mình sẽ sống thật có đức, e sẽ chăm chỉ đi chùa,sẽ vun vén gđ" .Lúc đó a và e còn ngoéo tay nhau,và a lau nc mắt và hôn e.
Đc 1 tuần sau chuyện đó, chúng mình vẫn liên lạc bình thường, lúc rảnh a qua nhà e ăn cơm,hay e qua nhà chăm sóc nấu cơm cho a . Nhưng sao cảm giác của e lạ quá, hình như sau tất cả mọi sóng gió chúng mình vẫn chưa lấy lại đc cảm giác như trc kia, mooic lần gd cho nhau ko có ch gì để nói chỉ là hoi ăn cơm chưa? đã ngủ chưa? E vẫn có cảm giác a ko trân trọng e như trc đây nữa, e cung ko có cảm giác xa a mà nhớ nữa....e lại thấy nhiều tính cách của a mà e ko muốn chông mình có tính cách đó. E ko dám nói với a vì đây là quãng tg nhạy cảm ,chúng mình mới quay lại với nhau và e biết a đang phải đấu tranh, mẹ a gọi điện cho a thi a ko dám nghe trước mặt e, có lẽ a sợ e buồn khi mẹ nhắc tới ch tuổi tác, có phải a đang đấu tranh tư tưởng ko? e ko hiểu ,thật sự ko hiểu, e đã làm rất nhiều điều mà e ko nghĩ mình làm đc để bảo vệ ty of mình nhưng tới giờ phút này e ko biết phải đi tiếp như thế nào và e phải làm gì nữa đây
E là ng trong cuộc nhiều lúc ko sáng suốt để nhận định mọi chuyện, kể chuyện của e ra với mong muốn nhận đc lời khuyên ,góp ý của các anh ,chị. e xin cảm ơn trước