Hôm nay e đã ném 2 cái ly vỡ tanh bành trong quán cafe.
Sau vài tuần nhập nhằng chuyện tcam, e đã làm nhìu việc để níu kéo, rồi quay lại rồi bị lạnh lùng, sau đó, e đã im lặng suổt 1 tuần. Nhưng rồi trong 1 phút yếu lòng e đã cãi lời của bạn bè, chị em. Mọi ng bảo e bỏ đi, im lặng nếu ngta yêu mình ngta sẽ liên lạc...Em dại dột đã liên lạc và dc vài lời nói "a ko dám gặp e, a ko muon giải thich j nữa, e hãy sống tốt nhé, tạm biệt...anh đã ko còn j với e nữa, a ko muốn nhưng a xin lỗi...." e đau quá, nc mắt giàn dụa để rồi về nhà nằm xuống mà e tưởng mình đã nghẹt thở ấy. tình yêu đầu tiên of e đấy, từ h e còn dám tin và yêu ai? E đã ko dám tin đàn ông hơn 25 năm qua, để rồi e dè dặt tin ngta 1 lần "tin a đi, a sẽ ko bao h làm e khổ, a ko fai th đểu, a yêu và chỉ có mình e..." cuối cùng em lại nhận dc như vậy đây...có nỗi đau nào bằng nữa chứ!
Vẫn biết e vẫn fai sống, hoc tập và làm việc mỗi ngày, nhưng mất đi 1 ng mình thật sự yêu cảm thấy 1 nỗi hụt hẫng, 1 vết cắt quá sâu, 1 nỗi đau quá lớn, ko fai ở não, mà cả trái tim, trái tim ko còn khỏe nữa....e đau khổ quá đi mất. Bạn e bảo "fai xem ngta ko xứng đáng, sẽ tìm dc ng khác xứng hơn, dùng lý trí thắng trái tim..." làm sao e có thể làm dc điều đó đây...