Em mở Top này để mọi người cùng chia sẻ với em: Tình yêu là cái gì thế ạ?
Em chia sẻ lịch sử tình yêu của em:
Em năm nay 26t, cái tuổi ko quá trẻ và cũng không quá già để nói về yêu, hiện tại em đang độc thân, em cũng trải qua 1 vài mối tình thế này ạ:
- Tinh đầu: Năm em 20t, hắn hơn em 8t, từ khi nói lời yêu đến khi chia tay đc 2 tháng. Lí do: Trong 2 tuần có chút mâu thuẫn, a ta có cô gái khác và em bắt đc tại trận họ trong phòng--> Done, cho tới ngày hôm nay, em vẫn ko nhìn mặt nổi.
- Tiếp theo: Được 2,5 năm, 1 người nước ngoài. Đây là tình yêu lớn nhất đời em cho tới lúc này. Tuy nhiên, vì đk gia đình (Em xin phép ko chia sẻ) nên em ko theo anh ấy được. Bọn em chưa bao giờ nói chia tay, vẫn như những người bạn. Bây h anh ấy có gđ, vợ con rồi, em rất hạnh phúc vì điều đó.
- Tiếp theo: Hơn em 5t, 2 gđ cũng xác định rồi, được 1 năm thì chia tay. Lí do: 2 người thấy như 2 ng bạn nhiều hơn, cần nhau cho cuộc sống chứ ko phải cảm giác yêu thực sự. Chia tay nhẹ nhàng và vẫn có thể nói chuyện như bạn bè (Nếu vô tình gặp).
- Tiếp theo (Gần nhất): Hơn em 4t, đã gặp cả 2 gđ. Đây là mối tình đau đầu nhất của em
+ Khi yêu: Rất yêu và chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống. Khẳng định và chắc chắn rất nhiều cảm giác (Kiểu định mệnh, kiểu cảm giác là vợ chồng..). Được tất cả mọi người hết sức ủng hộ. Cũng có vô số nhiều kỉ niệm đẹp.
+ Lí do chia tay: Y hệt tình 1, trong thời gian 20 ngày mâu thuẫn, a ta có người mới, tỏ tình, abcxyz đủ.
+ Hậu chia tay: Ngoài chuyện đau thương tan vỡ tình cảm là vô số rắc rối và hiểu lầm. Đỉnh điểm là để bảo vệ tình mới, a ta ko ngại mà nói em những cụm từ vô văn hóa (Em dám khẳng định, em- 1 người có đủ tự trọng để rời bỏ ngay lập tức người đàn ông ko còn là của mình, ko có chuyện em làm mấy cái trò rẻ tiền để phải thái độ thế).
Em không đau, ko buồn mà bực mình, thấy phí phạm thời gian và tuổi trẻ cho 1 mqh như thế và 1 cái gọi là tình yêu. Em đã cố gắng giữ những gì tốt đẹp nhất đã có để sau này còn nhẹ nhàng chào nhau như những người bạn, ấy thế mà em cứ lặng thì gió không chịu dừng, bây giờ là mất hết mọi điều tốt đẹp rồi.
Chắc chắn người đàn ông này là người trọn kiếp em không bao giờ thèm nhìn mặt dù chỉ 1 lần.
Tính em thế, ai làm em đau, em coi như người đó đã chết.
Liệu có phải em tiêu cực quá, khi em nghĩ thế này:
- Không bao giờ tin được đàn ông và cái gọi là tình yêu của đàn ông kiểu "anh ko yêu ai khác ngoài em", "anh chỉ yêu mình em"..
- Không bao giờ có cái gì là chắc chắn?
- Đừng bao giờ yêu ai hơn yêu chính bản thân mình?
- Em thấy mệt mỏi kinh khủng, sao cứ phải yêu làm cái gì nhỉ? (Không yêu thì mọi người réo, sợ ế), mà yêu như thế này tổn thọ ghê gớm. Nói thật không phải không có lúc em muốn tặng 2 cái gã (Đầu và cuối) 1 dao cho kết thúc cái thể loại con người bội bạc. Nhưng em nghĩ, làm thế 1 là em đi tù, 2 là em làm bẩn tay em. Thế nên em không buồn nghĩ, em ngẩng cao đầu và sống để 1 ngày (Em nghĩ ko xa), em sẽ cúi xuống nhìn họ chứ ko phải nhìn ngang hàng nữa. Như lúc này em thấy rảnh tay lắm.
Em đi xem tử vi luận số, thầy đều nói số em đa đoan, ko bao giờ có hạnh phúc trừ khi em giải được nghiệp (Ko phải bằng cúng bái, mà em chỉ giải đc nghiệp khi em lấy 1 người sinh 1 trong 4 tuổi 76-77-79-80, có 1 đời vợ đã li hôn, ko có con trai. Thế hóa bằng thách đố em?? Em thấy buồn cười lắm nhưng ngẫm đi ngẫm lại, đúng cái số mình có vấn đề thật!
Em bức xúc muốn chia sẻ với các mẹ, em rất mong xin được ý kiến mọi người, nhất là những ai xui tận mạng kiểu em,